[Dịch] Long Huyệt

Chương 11 : Cầu y (shopping)

Người đăng: tieungunhi

.
Trờ vào biệt thự, Nhậm yên nhiên ngồi kế bên phụ thân, mặt nở nụ cười tươi rói. Nàng được phụ thân cho biết ông đã thay mặt nàng bù đắp cho thiếu niên giúp nàng lấy lại đồ bị cướp hôm trước, mà thiếu niên đó là Long Dực hiện đang ngồi trước mặt nàng, nay đã là cận thân vệ sĩ của cha mình. "Long Dực, vệ sĩ phải ra dáng vệ sĩ chứ. Cậu hiện tại mặc đồ như vậy làm sao mà cùng ta ra ngoài được. Chờ một lát, ta gọi Triệu quản gia đưa ngươi đi, giúp ngươi chuẩn bị một bộ tây phục thích hợp." Nói xong, Nhậm Đạo Viễn nhìn y phục của Long dực lắc lắc đầu. Tây phục, đặc biệt là màu đen, đây vốn là y phục thường mặc của vệ sĩ. Vệ sĩ mặc đồ này trông sẽ có bộ dạng trầm ổn, ngoài ra còn có thể phát xuất được khí thế uy vũ. Nếu như mang thêm một mắt kính màu đen nữa thì sẽ tăng thêm khí thế, bất nộ tự uy, dể dàng chấn nhiếp nhân tâm a. (fff.. giống xã hội đen wa’…) " Ta hiểu rồi”, mặc dù Long Dực đối với bộ đồ đang mặc trên người vô cùng mãn ý, nhưng Nhậm Đạo Viễn đã ra lệnh thì làm sao có thể phản bác được, ông ta là ông chủ mà, thôi thì cứ nghe lời mà làm việc đi. " Không đựơc đâu phụ thân, lão Triệu quản gia đó nhãn quang không được sáng lắm đâu. Phụ thân, hiện tại con không có việc gì làm, hay là con giúp phụ thân đưa Long Dực đi mua sắm y phục nha. Phụ thân đừng quên, shopping là bản lĩnh giữ nhà của nữ nhân mà (haha… sao tui thấy túi khét lẹt thế này…). Yên tâm đi, con đảm bảo sẽ làm cho vệ sĩ của phụ thân oai phong lẫm lẫm chưa từng có, người người mà trông thấy sẽ …sợ chết khiếp luôn. Ha ha.. " Nhậm yên nhiên sau khi nói xong, liền cười to. Long Dực nghe đuợc Nhậm Yên Nhiên nói "oai phong lẫm lẫm ", nhất thời có thể hiểu đựơc 1 chút ý tứ, bất quá câu "người thấy sợ chết khiếp" thì thật khó hiểu, sau đó thầm nghĩ: " mua y phục để mặc thì phải để người ta trông thấy có cảm giác tốt đẹp, chứ làm người ta nhìn vào thấy sợ là không đựơc rồi” (thằng cha này đúng 2 lúa chính hiệu…bó tay) " Đựơc, con đưa Long Dực đi đi " Nhậm Đạo Viễn biết rằng nếu không đáp ứng yêu cầu của con gái cưng thì sẽ nhức đầu dài dài nên chấp thuận, sau đó nói thêm " Tiểu Nhiên, con ra ngoài không được phép sinh sự đó, biết chưa. Nếu có việc xảy ra thì mọi việc đều phải nghe Long Dực, đừng nghĩ cậu ta còn nhỏ tuổi, cậu ta so sới con ổn định, thành thục hơn nhiều " " Con biết rồi, con biết rồi. Long Dực, chúng ta đi, để ta lấy chiếc Ferrari" Nhậm Tên Nhiên dường như không để lời dặn dò của cha mình trong tai, liền nắm lấy tay Long Dực kéo ra ngoài biệt thự. “ Nhậm…Nhậm tiểu thư... cái tay.." Long Dực bị nắm tay, sắc mặt không tự nhiên nói lắp bắp, cuối cùng cũng ra tới chỗ chiếc xe đậu. Nhìn thấy chiếc xe, Long Dực chợt nhớ lại hôm bị cướp. (ngu thiệt… đụơc nắm tay người đẹp thì nắm cho chặt vào….thịêt là….) " Anh kêu tôi là Tiểu Nhiên đi, phụ mẫu cùng ca ca của ta đều gọi như thế. " Nhậm Yên Nhiên miệng nở nụ cười nói. " Đựơc, Tiểu Nhiên. " Long dực kêu lên hai tiếng nhỏ xíu , rồi nói : " về việc mua y phục, chúng ta còn có 2 ngày thời gian …vì vậy… " (bắt đầu giở trò sao…) " Chuyện gì vậy? " " Nói thật với cô, trên người tôi hiện tại chỉ có … chỉ có 70 tệ thôi. Nhậm thúc bảo ta đi mua tây phục, 70 tệ thật không đủ a. Ta ….. " (trời ơi.. thiệt là…) " Tưởng chuyện gì? " Nhậm Yên Nhiên cười lớn 1 tiếng, nói " yên tâm đi , sau khi đến tiệm đồ thì anh hãy tuỳ tiện chọn lựa y phục, và chỉ cần anh thích là được, cứ lấy không sao. Để ta xem ai dám đòi tiền " (nhà giàu miệng lưỡi có khác…mua đồ không trả tiền…hắc hắc…chắc trả ..hehe) Long Dực nghe Nhậm Yên Nhiên nói, cảm thấy thật là vô lý, thầm nghĩ : " mua y phục mà không cần trả tiền ư? Vậy sau khi mua, nếu có người đòi tiền thì phải động thủ sao? Đạo lý gì đây " (con lạy cha…) Hắn âm thầm nghĩ ra chủ ý , trước tiên cùng Nhậm Yên Nhiên đi đến tiệm đồ , nếu như phát hiện có y phục nào phù hợp thì quay về lấy tiền, sau đó trở lại mua. Một năm 1 triệu tệ, tính ra một tháng cũng được 80 ngàn tệ, dư sức mua y phục. Sau khi vào ngồi trong xe, Nhậm Yên Nhiên cùng Long Dực đến " Ích Đô Thương Xá " . Ích Đô Thương Xá là chi nhánh số một của Phong Vân tập đoàn tại đây, tọa lạc tại khu phố phồn hoa nhất thành phố. Lầu 2 và 3 của thương xá là nơi tập trung kinh doanh thời trang của các hãng nổi tiếng trên thế giới, mỗi bộ y phục giá lên đến hàng chục nghìn tệ, khách đến đây mua sắm không là thiên kim tiểu thư, công tử thì cũng là doanh nhân giàu có cùng với tầng lớp thượng lưu. Vì vậy, ngừơi đến đây ngắm nhìn thì nhiều còn mua thì rất ít. Người người cười nói đi lại trong thương xá, hàng hoá bày biện sáng lạn dưới ánh đèn. Khi tiến vào đây, Long Dực hết nhìn này lại nhìn nọ, không biết cảm giác của hắn ra sao nữa. . " Long Dực , anh thích y phục như thế nào” " Ah, trứơc tiên đi xem cái đã” " Ừ, xem coi cái nào hợp " Lầu 3 của thương xá là chuyên kinh doanh về y phục của nam, Nhậm Yên Nhiên kéo Long Dực đi hết chỗ này đến chỗ nọ, cưỡi ngựa xem hoa coi có bộ nào hợp với hắn không. Đến gian hàng nào cũng có nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu y phục, còn cho thử, lời nói ngọt ngào không sao kể siết. Long dực thử một bộ, khi mặc vào, mồ hôi của hắn chảy ròng ròng. (mua đồ mà ko có tiền, còn thử ….bị đốt ….. đó ) Điều này không phải là do trong thương xá nóng, mà là Long Dực nhìn thấy giá ghi trên bộ đồ hắn đang thử “10 nghìn tệ” nên hắn tự động đổ mồ hôi thôi. Hắn cảm thấy bộ đồ trên người nặng tựa như núi vậy. " Oa ! Thật là đẹp ! Bộ tây phục giống như may ra để dành cho anh vậy, vừa vặn lắm" Nhìn thấy Long Dực thử y phục xong buớc ra , Nhậm Yên Nhiên tán thưởng nói. " Nhậm thúc bảo ta mua y phục màu đen , cô lại chọn màu trắng cho ta" Long Dực cười khổ nói. " Màu đen đương nhiên phải mua, nhưng anh cũng cần phải có đồ thay chứ. " Nhậm Yên Nhiên đứng bên Long Dực nói . Theo nhãn quang của Nhậm Yên Nhiên ,Long Dực mặc tây phục màu trắng này trông giống một nam sinh ôn văn nho nhã, tiêu sái cực kỳ. "Anh mặt bộ này xem đựơc lắm" Đợi Long Dực thay đồ ra, Nhậm Yên Nhiên gọi nhân viên tới, đưa tay chỉ vào bộ y phục Long Dực đang cầm, nói " cô lấy cho ta tất cả các bộ kiểu đó, giao hàng đến nhà ta " "Tiểu thư, cô… cô mua hết ? " Nhỉn thấy tổng giá trị y phục tối thiểu phải hơn 100 nghìn tệ, nhân viên kinh ngạc. Nhân viên phục vụ này mới vào đây làm, chưa tiếp xúc với đựơc với nhiều khách hàng, cho nên thấy Nhậm Yên Nhiên mua 1 lượt trên mười bộ, thật là một khách hàng ít gặp đựơc. Không chỉ nhân viên kinh ngạc, Long Dực đứng kế bên cũng kinh ngạc không thôi. " Nhậm….à… Tiểu nhiên " Long Dực nói thì thào dường như chỉ để hắn nghe “ mua nhiều y phục vậy để làm gì chứ? Ta mặc không hết mà. Hơn nữa, chúng tốn nhiều tiền quá. Chúng ta đi thôi, lần sau đến sẽ mua. " " Lần sau mua. Anh nói gì vậy, uổng công ta đi lần này sau ", Nhậm Yên Nhiên nói xong không thèm để ý đến Long Dực nữa, quay đầu nói với nhân viên phục vụ " mau tính tiền cho ta, tổng cộng bao nhiêu? " Người phục vụ thấy Nhậm Yên Nhiên khẳng định nói, liền cẩn thận đi tính tiền,lát sau trở lại nói " tiểu thư, y phục cô mua 18 bộ, tổng cộng là 156 nghìn tệ, sau khi chiết khấu còn lại 123 nghìn tệ” " Ah ! Hơn 120 nghìn tệ " Long Dực dường như muốn nhảy dựng, kêu một tiếng. (rút kinh nghiệm đi mua đồ với chị em phụ nữ nghe…) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang