[Dịch] Long Huyệt

Chương 10 : Xử phạt

Người đăng: huntercd

.
Nhưng nàng rất nhanh đã bị thất vọng cùng với một loại cảm giác kinh ngạc khó có thể diễn tả, bởi vì nàng phát hiện Long Dực trước mắt đã không phải còn bộ dáng hèn kém như lần gặp đêm hôm đó, mày kiếm mắt sáng, cao lớn sáng lạn, giống như là đã thoát thai hoán cốt. "Lão Lưu, thế này là thế nào?" Mặc dù ánh mắt thản nhiên dừng lại trên khuôn mặt Long Dực, nhưng vẫn hỏi lão Lưu. Lão Lưu cung kính nói: "Tam tiểu thư, ngươi tới vừa đúng lúc. ngươi xem người làm vườn mới này, hắn cái gì cũng không hiểu, ta chỉ mới nói hắn vài câu…" Nhâm Yên Nhiên hừ một tiếng, ngắt lời nói: "Cái gì mà làm vườn cắt cỏ! Lão Lưu, hắn chính là bảo tiêu cận thân của cha ta, ngươi có tư cách gì phê bình hắn?" "A…" Lão Lưu ngây ra, "Bảo… bảo tiêu? Hắn là… bảo tiêu cận thân của Đổng sự trưởng?" "Đúng vậy, ngươi không tin ta sao?" Nhâm Yên Nhiên bĩu môi, lớn tiếng gắt. Lão Lưu thấy tam tiểu thư cau mày tức giận, sắc mặt không khỏi thay đổi. Hắn vạn lần nghĩ không ra thiếu niên trước mắt lại là bảo tiêu cận thân của Đổng sự trưởng, hôm nay bản thân đắc tội với hắn, việc này nếu truyền tới tai Đổng sự trường, nói không chừng đổng sự trường nổi giận, đuổi mình ra khỏi Phong Vân tập đoàn, vậy tiền trợ cấp sau khi về hưu sẽ không có. Bản thân tuổi đã cao, lại không có con cái gì, không có tiền lương hưu thì cuộc sống sau này thật sự là sống không bằng chết. "Xin lỗi Tam tiểu thư, ta thật sự là không biết hắn là ai" Lão Lưu phản ứng rất nhanh, cuống quít nhanh chóng quay về phía Long Dực xin lỗi "Xin lỗi tiểu ca, lão nhân ta thật có mắt không tròng, nói năng lung tung, thật là đáng chết! Đáng chết!" Long Dực đang muốn lên tiếng, đột nhiên cửa xe Nhâm Yên Nhiên mở ra, Nhâm Đạo Viễn vẻ mặt nghiêm túc từ trong xe bước ra đi tới. "Ba ba, ngươi xem lão Lưu này, hắn khi dễ Long Dực đấy" Nhâm Yên Nhiên qyuay người kéo tay cha. Nhâm Đạo Viễn phất tay cắt lời của nữ nhi, trầm giọng nói với lão Lưu: "Lão Lưu, ngươi không biết Long Dực là ai?" "Đổng sự trường, cái này… |ta cũng vừa mới biết được!" Lão Lưu vẻ mặt ủy khuất nói, trong lòng lại nghĩ: "Nếu sớm biết hắn là bảo tiêu cận thân của Đổng sự trưởng, đánh chết ta cũng không dám nói nói với hắn nửa câu khó nghe!" "Hừ, Long Dực có hảo tâm giúp ngươi tưới hoa, mặc dù có thể không hợp ý ngươi, ngươi cũng không nên tùy tiện trách hắn! Vãn bối kỹ thuật chưa được tốt, ngươi chẳng lẻ không thể chỉ dạy cho hắn một chút? Mở miệng nói vài câu khó nghe, lão Lưu, cách làm này của ngươi thật sự không đúng!" Nhâm Đạo Viễn giọng điệu mặc dù rất bình thản, nhưng trong đó ý trách cứ không ai là không nghe ra. Tính tình của Nhâm Đạo Viễn lão Lưu rất rõ, luôn xem ác như thù, thưởng phạt phân minh, hắn phê bình mình như vậy, xem ra tiếp theo sẽ định ra mức phạt, có thể nào giống như suy nghĩ của mình lúc nãy hắn có đuổi mình đi hay không? Phải biết rằng Phong Vân tập đoàn tài lực hùng hậu, đãi ngộ rất tốt, vô số người muốn tiến vào, Nhâm Đạo Viễn nếu muốn đuổi một người đi, quả thực so với đạp chết một con kiến còn đơn giản hơn. "Đổng sự trưởng, là ta sai rồi" Lão Lưu sắc mặt tái nhợt, thanh âm phát run "Ngài có đánh mắng ta gì cũng được, chỉ mong ngài vì ta nhiều năm công tác cho tâp đoàn, đừng đuổi ta đi". Long Dực nghe qua xem như hiểu được, bởi vì nói với mình vài câu khó nghe, lão Lưu làm vườn có thể bị Nhâm Đạo Viễn xử phạt, trong lòng hắn có ý không nỡ, ngắt lời nói: "Nhâm thúc, việc này cũng trách không được Lưu bá, người đừng làm khó lão được không?" "Tại sao ta phải nghe ngươi? Nếu ta vẫn cứ đuổi hắn thì sao?" Nhâm Đạo Viễn mặt trầm xuống. "Vậy… vậy ta sẽ tiếp nhận xử phạt dùm cho Lưu bá" Long Dực nghĩ thầm bản thân cũng không nên đi, nhưng chẳng thà mình lưu lạc kiếm ăn, cũng không có thể làm cho vị lão nhân đáng thương này chịu phạt, dù sao chuyện này cũng do mình gây nên. "Vào Phong Vân tập đoàn này làm việc, rất nhiều người muốn mà không được, ta nếu để ngươi đi, ngươi sẽ không hối hận?" Nhâm Đạo Viễn trong ánh mắt lóe sáng. Long Dực than thở: "Đương nhiên là sẽ hối hận! Nhưng nếu để Lưu bá chịu phạt, ta cho dù ở tại chỗ này cũng sẽ thấy trong lòng bất an". Nhâm Yên Nhiên biết cha đối với người ở dưới yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, luôn luôn nói là làm, lại thấy Long Dực với vẻ mặt quyết không lùi bước, không khỏi nóng nảy, vội hỏi: "Long Dực, ngươi bệnh à, cần gì phải làm như vậy?" Long Dực nhìn nàng mỉm cười, quay lại Nhâm Đạo Viễn: "Nhâm thúc, ta ăn của người, ở của người, cũng mặc của người, ta bây giờ không có tiền trả lại cho người. Người cho ta một thời gian, chờ ta kiếm được tiền nhất định sẽ trả lại cho người. Ta bây giờ đi, chỉ hy vọng người đừng xử phạt Lưu bá". Hắn vốn là muốn cởi quần áo trên người trả lại cho Nhâm Đạo Viễn, nhưng quần áo trước đây không biết đã bị Bích Vân vứt đi nơi nào rồi, cũng không thể để thân thể trần trụi mà rời khỏi biệt thự. Lão Lưu nắm chặt lấy tay của Long Dực, môi mím chặt, muốn nói gì, nhưng cái gì cũng nói không nên lời. "Ha ha…" Nhâm Đạo Viễn đột nhiên nở nụ cười, Long Dực, lão Lưu, Nhâm Yên Nhiên tất cả đều không hiểu ý tứ của nụ cười này. "Lão Lưu, xin lỗi xin lỗi, đã để cho ngươi sợ hãi!" Nhâm Đạo Viễn trên mặt tươi cười nhận lỗi, "Ngươi đa làm cho ta tới già, công tác luôn luôn cần mẫn, cho dù ngươi có phạm lỗi nhỏ, ta làm sao có thể thật sự trừng phạt ngươi chứ?" Lại quay về phía Long Dực nói: "Cứng cỏi đó Long Dực, tiểu tử nhà ngươi thật có cốt khí, nói đến nghĩa khí, thật giống ta lúc thiếu niên. Hắc, ta thật sự càng ngày càng thích ngươi. Được rồi, ta sẽ không làm khó lão Lưu, cũng sẽ không để ngươi đi!" "Ha, ba ba, người thật là xấu! Nói cả nửa ngày, thì ra là đem mọi người ra đùa giỡn!" Nhâm Yên Nhiên nở nụ cười, ôm ngang hông cha, "Con vừa rồi còn nghĩ, ba ba của con luôn luôn anh minh vĩ đại, sao lại đột nhiên lại biến thành lãnh khốc vô tình như vậy?" "Tiểu Nhiên, nói đến Long Dực dù sao cũng là ân nhân của con, ta nếu đuổi hắn đi, con còn để cho ta yên ổn sao" Nhâm Đạo Viễn cười khe khẽ véo chóp mũi của nữ nhi. Long Dực cũng nở nụ cười, hắn không nghĩ tới chuyện sẽ lại thành ra thế này. Ngược lại lúc này lão Lưu lại khóc hu hu, nhưng ai nấy đều thấy được, lão khóc bởi vì kích động và vui sướng. "Tiểu Nhiên, Long Dực, chúng ta về lại biệt thự nói chuyện" Nhâm Đạo Viễn đang muốn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người lại hỏi lão Lưu: "Lương hưu của người bao nhiêu? Hai mươi vạn hay ba mươi vạn?" "Đổng sự trưởng, khoảng… hai mươi… hai mươi lăm vạn" Lão Lưu trong lòng "giật thót", không biết Đổng sự trưởng hỏi có ý gì, chẳng lẻ hắn không đuổi mình đi, nhưng lại hạ lương hưu của mình xuống? "Ừm, hai mươi lăm vạn…" Nhâm Đạo Viễn gật đầu "Như vậy đi, ngươi tiếp tục lưu lại tổ làm vườn, lúc nào không làm nổi công việc này nữa, thì hãy về hưu. Ngươi về hưu thì tới tìm ta, ta cho ngươi năm mươi vạn lương hưu”. Không đợi lão Lưu kịp phản ứng, Nhâm Đạo Viễn lại nói tiếp: "Ngươi cũng không cần cảm kích ta, nếu cảm kích, thì hãy cảm kích Long Dực đi. Tiểu tử này hôm nay đã làm cho ta rất vui, tâm tình rất sảng khoái! Ha ha…" "Năm mươi vạn lương hưu? Năm mươi vạn… Đổng sự trưởng cho ta thêm hai mươi lăm vạn…" Nhìn ba người Nhâm Đạo Viễn đang đi xa dần, lão Lưu rốt cục đã phục hồi tinh thần lại. Trong nháy mắt, nước mắt của lão lại chảy ra Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang