[Dịch] Long Huyệt
Chương 265 : Sự thống khổ của Long Dực
Người đăng: chuoi_gia
.
“Nói rất đúng a.” Long Dực gật đầu, thở dài nói: “Nhưng mà vào hiện tại mà nói, chỉ cần ta không gặp địch thủ mạnh mẽ, không hao tổn lượng lớn linh khí, thì cũng không dẫn phát Chí Dương Linh Khí mất khống chế. Ta lo lắng chính là ngày tháng tích lũy, Chí Dương Linh Khí sẽ từng bước tăng cường, giống như thế nước trong sông hồ, không ngừng đầy lên, sớm muộn có một ngày sẽ vỡ đê .”
Chư Cát Dã thở dài nói: “Đúng vậy, chỉ mong trời cao chiếu cố, có thể cho ngươi sớm một ngày tìm được Chí âm Long Huyệt, hóa giải nguy nan.”
Từ chối không được thịnh ý giữ lại của Chư Cát Dã, Triệu Hiểu Hạm, Long Dực và Đường Anh phải lưu lại mới được, mãi cho tới bữa tối mới rời đi.
Trở lại biệt thự số tám ngồi chốc lát, Long Dực gọi điện thoại tới chỗ Nhâm Thiên Vũ ở, hỏi hắn về chưa, Lưu quản gia nghe điện thoại nói Nhâm đại thiếu gia vừa mới về đến nhà, tựa hồ uống chút rượu, bộ dạng tâm tình cũng không quá tốt. Long Dực biết vị đại ca này thích uống rượu nhất, cười cười, nói vài tiếng rồi cúp điện thoại.
“Tiểu Anh, ta phải tới gặp đại ca, chúng ta cùng đi chứ. Đại ca chính là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Phong Vân a.” Long Dực đứng dậy nói.
“Được a, em cũng muốn coi mặt anh ta như thế nào đây. Cha nuôi anh để cho ta ấn tượng đầu tiên là “lão gian cự hoạt”, hy vọng vị đại ca kia của anh ngàn vạn lần không nên là “tiểu gian tế họat” mới được, ha ha…” Đường Anh vừa cười duyên vừa đứng lên.
Hai người vừa mới đi tới cửa, Long Dực đột nhiên quay người lại đi vào trong phòng, thần thần bí bí cười nói: “Tiểu Anh, Lưu quản gia nói đại ta không vui, ta nghĩ hai người chúng ta không băng đổi thân phận lại. Em nói có được hay không?”
Đường Anh khó hiểu hỏi: “Đổi thân phận gì?”
“Dùng dịch dung thuật a.” Long Dực xoa xoa tay cười nói: “Ta hóa trang thành nhị ca Thiên Trụ, em hóa trang thành tam tỷ Yên Nhiên, chúng ta hai người vừa tới, đại ca khẳng định sẽ thất kinh, thứ nhất có thể đùa anh vui vẻ, thứ hai thử xem thụât dịch dung của ta học đựơc như thế nào, xem đại ca có thể hay không tìm ra sơ hở. Em nói thế nào?”
Khi Đường Anh tại M quốc cùng Nhâm Yên Nhiên ở chung vài ngày, đối với cử chỉ lời nói của nàng hiểu rất rõ, lại tự thân hình thể của nàng khác biệt không lớn, vì vậy rất tán thành. Mà Long Dực mặc dù so với Nhâm Thiên Trụ hơi cao một ít, nhưng lúc này đang đêm, Nhâm Thiên Vũ không nhất định có thể phát hiện ra.
Dùng nửa giờ, hai người lần lượt từ trong phòng đi ra. Cùng nhìn đối phương, trừ bỏ quần áo trên người và hình thể còn có thể nhận ra, dung mạo bộ mặt thật có thể dùng từ giống như thật để hình dung.
“Ha ha, tiểu Anh, thụât dịch dung của em có thể coi là trên đời tuỵêt nhất. Tới nhà đại ca, nếu như em không lên tiếng nói chuyện, anh ta khẳng định phân biệt không được giả mạo.” Long Dực đánh giá “Nhân Yên Nhiên” trước mắt khen không dứt.
“Anh cũng không kém a! Mới học vài ngày liền nắm giữ những tinh yếu của thụât dịch dung, so với em lúc đầu cùng sư phụ học giỏi hơn nhiều. Em mới rồi xem qua ảnh chụp của vị nhị ca gì đấy, ân, để cho em nhìn anh một chút… cái mũi hơi có chút cao… má phía bên cái có chút gầy…. tổng thể có thể nói rất không tệ!”
Đợi tới khi hai người đã dịch dung xong hình dạng bước ra khỏi bịêt thự vào trong xe, lại bị Triệu quản gia từ một phòng khác đi ra thấy được một bên mặt, ông ta ngơ ngác nhìn chiếc xe đi khuất bóng, lẩm bẩm nói: “Quái thật, quái thật, Nhị thiếu gia và Tam thiểu thư lúc nào trở về vậy? Bọn họ như thế nào ở chỗ này?”
Khi đi tới chỗ Nhâm Thiên Vũ, bảo vệ cửa thấy trong xe ngồi chính là Nhị thiếu gia và Tam thiểu thư, lập tức mở cửa cho vào.
Xuống xe, còn chưa tới cửa bịêt thự của Nhâm Thiên Vũ, Long Dực trong mũi đã nghe một cỗ mùi rượu cồn, nghĩ thầm: “Đại ca quả nhiên uống rượu. Chắc là uống không ít đi.”
Bước vài bước vào trong nhà, liếc mắt một cái liền thấy Nhâm Thiên Vũ một thân một mình ngồi ở trên ghế salon, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén, đang ngửa cổ đổ rượu vào trong miệng.
“Đại ca, ta tới rồi.” Long Dực đem giọng thu lại một chút, cố gắng bắt chước thanh âm của Nhâm Thiên Trụ.
“Còn có muội, muội cũng trở về rồi.” Đường Anh học thanh âm của Nhâm Yên Nhiên tuỵêt đối có thể lấy giả thành thật, khiến Long Dực bội phục sát đất.
Nhâm Thiên Vũ giương mắt nhìn về phía bọn họ, trong mắt mang theo tơ máu hồng hồng, xem bộ dáng tựa hồ đã có sáu phần say xỉn.
“Thiên Trụ? Tiểu Nhiên? Các ngươi như thế nào trở về?” Nhâm Thiên Vũ thấy bọn họ hai người đồng thời có chút kinh ngạc, nhưng mà tác dụng của rượu cồn khiến cho suy nghĩ trong đầu hắn trở nênkhông rõ ràng, cũng không có tiếp tục nghĩ gì, vung tay lên, ra hiệu hai người ngồi xuống.
“Chúng ta như thế nào không thể trở về? Như thế nào, ca không hoan nghênh ca? Không hoan nghênh nói ra chúng ta liền đi.” Đường Anh đối với nam nhân say xỉn này tịnh không hề thấy hứng thú, khẽ che mũi, cau mày.
“Tiểu Nhiên, muội như thế nào không học theo Thiên Trụ? Vẫn là cái tính tình nóng này như vậy… ai!” Nhâm Thiên Vũ lại uống xong một chén rượu, thở dài một hơi, tựa hồ trong lòng đầy uất ức và buồn khổ.
“Đại ca, huynh làm sao vậy? Gặp chuyện gì không vui sao? Huynh nói mau cho chúng ta nghe một chút.” Nhìn thấy đại ca bình thường luôn hào phóng cởi mở hiện ra vẻ mặt như vậy, Long Dực cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhâm Thiên Vũ “hắc” một tiếng, nặng nề đem bình rượu và chén đặt ở trên mặt bàn gỗ trước mặt, thân thể nằm ngửa về phía sau trên ghế salon, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu nói như thì thào: “Nói… nói… ta không biết nên nói thế nào…. Ba ba đã cảnh cáo ta, ngàn vạn lần không thể nói lung tung…”
Đường Anh bĩu môi nói: “Chuyện gì chứ, làm cho thần bí như vậy, chẳng lẽ huynh đệ cùng nhà cũng không thể nói? Hừ, muội xem huynh rõ ràng là không tin chúng ta! Này… cái này khiến cho người ta rất thương tâm!”
Nhâm Thiên Vũ hắc hắc cười vài tiếng: “Thương tâm? Nói tới thương tâm, ai lại biết tâm tình của ta hiện tại…”
Long Dực càng nghe càng thấy không ổn, vội nói: “Đại ca, đến cùng có chuyện gì? Thật sự không thể nói sao?”
Nhâm Thiên Vũ đột nhiên ngồi thằng người, mắt say lờ đờ trên người bọn họ quét qua, đột nhiên thở dài một tiếng: “Thiên Trụ, Tiểu Nhiên, các ngươi cảm thấy tứ đệ…. Long Dực con người thế nào?”
Long Dực không thể tưởng tượng được hắn sẽ đột nhiên hỏi về chính mình, cùng Đường Anh liếc mắt một cái, đang muốn nói chuyện, Đường Anh đã cướp: “Như thế nào? Đương nhiên là người tốt rồi, Long Dực là người tốt tốt nhất trên đời này.”
“Hắn… hắn nói chung nói gì thì vẫn làm, chí ít không có ý xấu, sẽ không chủ động đi thương tổn bất luận kẻ nào.” Long Dực không biết như thế nào đánh giá chính mình, chỉ có thể nói như vậy.
“Các ngươi đều cho rằng hắn không tệ a......” Nhâm Thiên Vũ lần nữa thở dài: “Kì thật ta cũng vẫn xem trọng hắn, cũng muốn lấy tình an hem ruột thịt đối xử với hắn, nhưng mà...” Hắn nói tới đây dừng lại, tựa hồ đang do dự điều gì, môi giật giật, muốn nói lại không nói.
“Nhưng mà cái gì? Nói mau! Nói mau!” Đường Anh thúc giục Nhâm Thiên Vũ, liếc mắt thấy ánh mắt Long đã cùng Nhâm Thiên Vũ đối diện, trong lòng rùng mình: “Long ca hình như… Hình như đang dùng Tha Tâm thông a......”
Thời gian từng giây trôi qua, Nhâm Thiên Vũ ánh mắt đăm đăm, cả người giống như đánh mất hồn phách, mà khuôn mặt của Long Dực không biết khi nào đã bắt đầu từ mang chút hồng nhận trở nên một mảng tái nhợt.
“Long ca!” Đường Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng, nâng tay kéo cánh tay trái của Long Dực, nhưng lại cảm giác được cả người hắn lại đang run nhè nhẹ.
Anh ấy thi triển
Tha Tâm thông từ trong nộ tâm Nhâm Thiên Vũ tìm hiểu được cái gì? Là cái gì lại khiến anh ấy kích động như thế? Đường Anh thầm nghĩ.
Nàng một tiếng khẽ gọi này, làm cho Long Dực lập tức phục hồi tinh thần lại. Cùng thời gian, Nhâm Thiên Vũ cũng phảng phất giống như được giải thoát, dùng sức vỗ vỗ đầu, cười khổ nói: “Ta đây là làm sao vậy? Ân, có thể là uống rượu quá nhiều, phản ứng có chút chậm chạp. Tiểu Nhiên, muội mới vừa rồi hỏi ta cái gì vậy”
Lời nói xong, tiếng chuông điện thoại bên cạnh ghế sa lon vang lên, Nhâm Thiên Vũ nhíu mày, đưa tay cầm lấy điện thoại nghe.
Long Dực cúi đầu, hai tay đặt trên đùi còn không ngừng run rẩy, Đường Anh lén từ dứơi bàn đưa qua một tay, khẽ đặt ở trên mu bàn tay của Long Dự, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang an ủi.
“Ba ba nói ta qua một chuyện, nó có việc khẩn yếu cần thương lượng, là về chuyện của Long… Long Dực. Ai, đã trễ thế này còn muốn nói gì nữa? Thương lượng thương lượng, dù sao trong cái nhà này, còn không phải một mình ông ấy định đọat?” Sắc mặt của Nhâm Thiên Vũ thật không tốt, cmả giác hơi say khiến hắn khi đứng lên thân thể vẫn lắc lư vài cái.
“Đại… Đại ca, chúng ta cũng đi.” Long Dực cũng động thân, kéo tay của Đường Anh, không để ý tiếng gọi của Nhâm Thiên Vũ bước nhanh đi.
Ra cổng bịêt thự, Đường Anh ngạc nhiên phát hiện, hốc mắt Long Dực đã ướt: “Long ca, anh khóc.” Đường Anh thật thanh hỏi.
Long Dực cắn chặt môi, bước nhanh qua góc tường phía trước, một tay nắm lấy đầu vai Đường Anh, nghẹn ngào nói: “Tiểu Anh, ta … ta nên làm cái gì bây giờ? Ta hiện tại trong lòng rất rối… rối loạn…”
“Long ca, anh vừa rồi dùng Tha Tâm thụât tìm hiểu thế giới nội tâm của đại ca huynh có đúng hay không? Anh nhất định phát hiện chuyện gì đúng không? Nói cho Tiểu Anh có được hay không?” Đường Anh dùng bàn tay trắng nõn mềm mại nâng mặt của hắn lên hỏi.
“Cha nuôi ông ấy… ông ấy…” Long Dực hai tay đột nhiên giơ lên, vò đầu, thống khổ không tưởng lắc lắc đầu. “Cha nuôi anh làm sao vậy?”
Lúc này của lớn của bịêt thự Nhâm Thiên Trụ ở, hai chiếc xe chống đạn màu đen một trước một sau đi nhanh ra, hướng vào trong màn đem chạy nhanh đi.
“Tiểu Anh, ta hiện tại muốn đi chứng thực một việc,” Long Dực lau khóe mắt, dùng khẩu khí không thể cự tuyệt đối với Đường Anh: “Muội không thể đi theo ta. Nhớ kĩ lời của ta, về trước đến biệt thự chờ ta. Nếu như… Nếu như thật sự là như vậy, ta muốn.... Ta sẽ lựa chọn rời đi....”
Bi thống, tuyệt vọng, mất mác.... Đường Anh chưa từng thấy Long Dực lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng không biết đến cùng là chuyện gì khiến cho Long Dực chịu đả kích trầm trọng như thế, chỉ biết là lúc này vô luận hắn nói cái gì, chính mình đều nhất định phải nghe, đều nhất định phải dựa theo lời hắn nói đi làm.
“Anh rời đi, ta cũng không lưu lại. Anh ở đâu, thì nhất định sẽ có Đường Anh đi theo.” Đường Anh giương mắt nhìn hắn, kiên quyết nói.
“Cảm ơn… cảm ơn em…:” Long Dực yết hầu nghẹn ngào gật đầu, mũi chân điểm nhẹ, người đã đột nhiên ở trước mắt Đường Anh biến mất.
Đường Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng lập tức xoay người chạy về biệt thự số tám. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện