[Dịch] Long Huyệt

Chương 262 : Hoàng hôn lên đường làm uyên ương

Người đăng: chuoi_gia

.
Nếu như thân phận của Long Dực và Nhâm Yên Nhiên bình thường, hắn liền có thể lập tức bắt về nghiêm hình tra hỏi, nhưng bọn họ một là con gái ruột của Nhâm Đạo Viễn, một là con nuôi của hắn, nếu như không có bằng chứng cho người tới bắt, Nhâm Đạo Viễn biết rồi sẽ để yên sao? “Nếu như Tra Đức xảy ra chuyện, hơn nữa có chứng cớ chứng minh là hai người các ngươi làm, vậy các ngươi cứ chờ đi, ta Lý Thiên Hạ cho dù dốc hết toàn lực, cũng phải cùng các ngươi thanh toán khoản nợ này.” Lý Thiên Hạ cắn răng oán hận nói. Nói ngược lại, nếu như Long Dực chỉ là một người mình thường, vào đêm sau khi Lý Tra Đức chết, hắn chỉ có thể theo đường mang thi thể của Lý Tra Đức vào trong sa mạc mai táng, như thế cảnh sát chỉ cần xuất động chó nghiệp vụ có huấn luyện liền có thể theo mùi tìm được địa điểm chôn xác. Nhưng khéo cái ở do Long Dực thân mang dị năng, hơn nữa ngày đó sau khi ra khỏi cửa, nâng thi thể của Lý Tra Đức lên dùng Thần Túc thông ngự hành, cơ hồ là không chạm đất “bay” vào trong sa mạc, trên đường căn bản là khó có khả năng lưu lại mùi gì, bởi vậy cảnh sát cũng không thể làm thế nào. Thiên Hạ tập đoàn phát động 1 lượng lớn nhân lực tài lực, kết quả cũng không thu hoạch được gì, điều này làm cho vợ chồng Lý Thiên Hạ đứng ngồi không yên, nôn nóng bực bội. Đối với chuyện này, Long Dực, Nhâm Yên Nhiên, Đường Anh đã đạt thành hiệp nghị bí mật, trừ ba người mình biết ra, không nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Nhâm Đạo Viễn ở trong nước xa xôi. Vì cân nhắc sự an toàn của Nhâm Yên Nhiên, Long Dực cố ý để cho Đường Anh thân mang tuyệt kĩ cùng nàng cùng ngủ một phòng, chính mình cũng có thể an ổn vài ngày. Đêm nay, hai nàng ở phòng bên cạnh đều đã ngủ say, Long Dực sau khi nghỉ một lát bắt đầu ngồi xuống luyện khí, trong lúc tâm linh không minh (tâm trí trống rỗng và sáng tỏ) đột nhiên nghe được trong đám cỏ ngoài vách phía đông biệt thự truyền đến một loạt âm thanh “xì xào” khe khẽ. “Có người ở phụ cận biệt thự ư.” Long dực nhĩ lực cực kỳ cao siêu, lập tức phân biệt ra thanh âm này phát ra từ trong miệng người. Đứng dậy bước nhẹ tới cạnh cửa sổ, nương theo ánh trăng hướng ra phía ngoài nhìn, cũng không thấy cái gì, đang trong lúc bực bội, cửa sổ bên cạnh vang lên tiếng kẹt kẹt, một bóng đen như chim én phi thân hướng chỗ thanh âm vút đi. “Là Đường Anh? Nàng đi làm gì?” Long Dực cả kinh, lại thấy thân hình Đường Anh vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ, trong bụi cỏ bên kia liền thoát ra một đạo thân ảnh, vượt lên trước hướng xa xa lao đi, tựa hồ ở phía trước cố ý dẫn đường. Hiện tại hơn hai giờ sáng. Đúng là lúc đêm khuya người vắng, hai đạo bóng dáng một trước một sau, không bao lâu tới trong một khu rừng ở ngoại thành. “Sư.... Sư phụ.... Là người sao?” Đường Anh thấy người phía trước dừng thân pháp, liền cũng dừng lại. Tiến lên một bước run giọng hỏi. Người phía trước quay người lại, lại là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, bộ mặt âm trầm nói: “Không sai, là sư phụ. Tiểu Anh, từ lúc chia tay vẫn khỏe chứ?” Đường Anh ngơ ngác nhìn sư phụ, một hồi lâu mới cắn răng nói: “Sư phụ, Tiểu Anh muốn hỏi người một câu, khi ở LasVegas bị cảnh sát bao vây, người tại sao lại dùng thân thể của ta làm bia đỡ đạn? Người tại sao nhẫn tâm vứt bỏ ta như vậy? Chẳng lẽ chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, người đối với ta một điểm cảm tình cũng không có sao?” Tựa hồ dự liệu Đường Anh sẽ có câu hỏi như vậy, sư phụ nàng cười khan đáp: “Tiểu Anh, sư phụ lúc ấy cũng là cấp bách bất đắc dĩ a. Con nghĩ lại, sư phụ dù sao phạm rất nhiều án mạng, Một khi rơi vào trong tay cảnh sát, vậy là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà con lại khác, sau khi con bị bắt tối đa là bị giam mấy năm. Vốn sư phụ tính toán kỹ, sau khi con bị giam vào nhà giam, liền sẽ nghĩ biện pháp cứu con ra......” Đường Anh lắc đầu , vẻ mặt vẻ không tin, ảm đạm nói: “Người cho rằng lúc ấy sau khi đem ta ném ra, ta còn có cơ hội giữ mạng? Sư phụ, người không cần nói nữa, ta không tin! Ta sẽ không tin người! Ta từ nhỏ đã rất hiểu rõ người, vì chính mình, người có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì bên người.” Sư phụ nàng trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, lập tức thay một bộ mặt khẩn cầu, nói: “Tiểu anh, là sư phụ sai rồi, sư phụ xin lỗi con, con có thể tha thứ sư phụ một lần này được chứ?” “Tha thứ? Chuyện kiểu này cũng có thể tha thứ sao?” Đường Anh dưới ánh trăng lộ ra một khuôn mặt đẹp nhìn qua đầy thê lương, cười lạnh nói: “Sư phụ, đây là ta đời này một tiếng cuối cùng gọi người là sư phụ. Người đi đi, từ nay về sau Tiểu Anh với người ân đoạn nghĩa tuyệt, hai người không thiếu nợ nhau.” Sư phụ nàng giật mình, một đôi mắt ẩn hàm tinh mang nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên lên tiếng cười nói: “Hai người không thiếu nợ nhau? Ngươi chẳng lẽ quên, ngươi vẫn thiếu ta một thứ trọng yếu đi.” “Người nói Phi Thiên đồ?” Đường Anh vô ý thức xoa lồng ngực. Sư phụ nàng cười quái dị nói: “Không sai, là Phi Thiên đồ.” “Người...... Người làm sao biết Phi Thiên đồ ở chỗ ta?” Đường Anh kinh hãi hỏi. Sư phụ nàng cười đắc ý: “Hắc hắc, tiểu nha đầu ngươi là ta nuôi lớn, có chuyện gì có thể giấu qua được ta? Sớm tại trước khi chúng ta đi trộm viên kim cương Quý Tiết chi tinh, ngươi đã từ chỗ sư huynh của ngươi đoạt lại Phi Thiên đồ, vẫn đặt ở trong yếm mang theo đúng không? Ta khi đó không có vạch trần, chính là muốn sau khi toàn lực trộm viên kim cương về sẽ hướng ngươi yêu cầu, nào ngờ ở giữa xảy ra vấn đề, thiếu chút nữa bị nha đầu ngươi chiếm đại tiện nghi. Mau, giờ đem Phi Thiên đồ trả lại cho ta, nếu không....” Đường Anh nghe vậy, trong lòng nhất thời một mảng lạnh như băng, tuyệt vọng nói: “Mục đích chính thức người gọi ta ra, chính là muốn Phi Thiên đồ này? Ta không đưa đồ cho người... người chẳng lẽ muốn giết ta sao?” “Đúng.” Sư phụ nàng hờ hững gật đầu, đưa tay phải duỗi ra, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãi đem Phi Thiên đồ giao vào tay ta, ta niệm tình thầy trò ngày xưa thả cho ngươi một con đường sống.” Dừng một chút, cười nói: “Ngươi hiện tại đi theo tiểu tử không tệ a, người trông anh tuấn, xem bộ dáng trong nhà lại rất có tiền... hắc hắc, ngươi không muốn hắn bị liên lụy gì chứ.....” Đường Anh băng tuyết thông minh, biết bà ý chỉ Long Dực, xem ra dọc đường từ Las Vegas trở về, bà vẫn len lén theo dõi ba người mình. “Ýcủa người là nói, nếu như ta không giao Phi Thiên đồ, người chẳng những muốn giết ta, ngay cả Long ca cũng không bỏ qua?” Đường Anh nghĩ đến siêu cường thực lực của Long Dực, sư phụ căn bản là không phải đối thủ của hắn, trên mặt không chỉ không có thần sắc lo lắng sợ hãi, ngược lại mang theo sự trào phúng và xem thường. Sư phụ nàng tấm tắc nói: “Lúc này mới quen biết vài ngày a, đều đã kêu lên tới ‘Long ca rồi. Ngươi nói đúng, Phi Thiên đồ không giao ra, ta sẽ cho các ngươi đến lúc hoàng hôn lên đường làm uyên ương. Thủ đoạn của sư phụ ngươi rất rõ ràng...” “Ha ha...” Đường Anh đột nhiên cười duyên, “sư phụ, người hình như còn chưa có hỏi ta tại sao ở Las Vegas không chết, lại tại sao không có rơi vào tay những tên kia.” Sư phụ nàng ngẩn ra, lúc này mới nhớ lại cái gì, kinh ngạc đánh giá nàng nói: “Đúng a, sau khi ta từ trong vây bắt của cảnh sát thoát thân, lại tiếp túc dịch dung, vẫn chưa có li khai khỏi thành phố Las Vegas, ngày thứ hai phát hiện người lại có thể cùng một nam một nữ kia đi dạo phố, thật sự là khiến cho ta vừa cảm giác ngoài ý muốn lại cảm thấy hứng thú. Hắc, mạng của tiểu nha đầu ngươi thật lớn, đáo để đã xảy ra chuyện gì?” “Là long ca từ trong tay cảnh sát cứu ta, hơn nữa chữa khỏi nội thương của ta. Người không thể tưởng tượng được đâu, thực lực của anh ấy so với người mạnh hơn gấp trăm lần, dễ dàng đem ta từ trong vao vây của cảnh sát đọat ra. Anh ấy... anh ấy... đối với ta rất tốt....” Nói đến Long Dực, Đường Anh trong lòng ngọt ngào hạnh phúc, lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Trong lòng sư phụ nàng nổi lên một trận ghen ghét khó hiểu, đanh mặt lại rít giọng nói: “Đối với ngươi tốt lại có ích lợi gì? Xú nha đầu, vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng ngươi lại khiến ta rất tức giận . Hiện tại Phi Thiên đồ ta cũng muốn, ngươi cũng không có thể thả đi!” Chữ “đi” vừa ra khỏi miệng, cũng không có thấy bà hai tay họat động như thế nào, liền có từng đốm từng chấm nhỏ ngân quang đột nhiên xuất hiện, bắn nhanh hướng Đường Anh cách ngoài một trượng. Một thân võ kỹ của Đường Anh là bà truyền thụ, cho nên khi bà vung tay bắn ra ngân châm ám khí, chẳng những quán chú chân khí toàn thân, hơn nữa ngân châm chia làm vài đường, đem tất cả phương vị Đường Anh có thể né tránh phong kín chặt chẽ, ý muốn khiến Đường Anh ở trong một kích này mất mạng. Đường Anh mặc dù lúc trước đi ra đã nghĩ tới những nguy hiểm có thể, nhưng không ngờ tới sư phụ nói giết liền giết, chứng kiến ngân quang thoáng hiện, vô số mảnh ngân châm rất nhỏ ở trước mắt càng ngày càng lớn, biết thực lực của chính mình căn bản tránh né bất được, không khỏi sắc mặt thảm biến. Đột nhiên nghe được một tiếng “hừ”, một trận gió từ bên cạnh người cuộn qua, những ngân châm sắp kia dĩ liền bắn ngược trở về, gần nửa cắm vào trong thân thể của bà sư phụ bất ngờ không phòng ngự. Sư phụ nàng hai mắt trừng trừng, ra sức giơ tay lên chỉ về phía sau người nàng, miệng mấp máy, thân thể như là bị rút mất đầu khớp xương từ từ ngã xuống đất. Đường Anh từ quỷ môn quan đi qua một vòng thất thanh kêu lên sợ hãi, không tự kìm hãm đựơc lùi về phía sau một bược, lại đụng vào lòng một người, “A”, nàng lại một lần nữ kêu lên sợ hãi. “Tiểu Anh, là ta a.” Thanh âm của một nam nhân vang lên, Đường Anh thân thể chấn động, quay đầu nhìn, lại không phải Long dực thì là ai? “Long ca! Anh… sao anh lại tới đây?” Đường Anh vừa kinh vừa hỉ, quay người nhào vào lòng Long Dực. Long Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của nàng, nói: “Lúc em từ trong bịêt thự đi ra, ta liền một mạch theo tới. Mới rồi thấy sư phụ em đột nhiên rat ay, ta nóng lòng giúp, không nghĩ tới…” Hắn nhìn về phía sư phụ Đường Anh đang ngã dứơi đất, thởi dài nói: “Anh… anh vốn là muốn giúp em đánh rớt những ngân châm kia, nhưng dưới tình thế cấp bách, rat ay không có nặng nhẹ, lúc đó mới…. Tiểu Anh, sư phụ em có phải hay không đã…” Đường Anh rời ngực hắn, đi tới trước người sư phụ nhìn kỹ một hồi, đi trở về nói: “Sư phụ đã chết.” Nàng mặc dù hận sư phụ hai lần hại mình, nhưng nghĩ tới tình cảm dưỡng dục mấy năm qua, trong lòng vẫn một mảng ảm đạm. Long Dực lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Tiểu Anh, xin lỗi.” Đường Anh lắc đầu, nói: “Anh cũng là vì cứu em, như thế nào có thể trách anh chứ? Long ca, em cùng bà ấy dù sao cũng là một lần thầy trò, em muốn tìm một chỗ chôn bà.” Dứơi sự trợ giúp của Long Dực, sư phụ của Đường Anh được chôn ở trong rừng rậm gần chân núi. Để tránh bị người phát hiện hoặc phá hư, chỗ chôn đều bằng phẳng, không bài không bia, hơn nữa ánh sáng âm u, căn bản nhìn không ra cái gì. “Sư phụ, người cả đời yêu tiền như mạng, sau khi chết liền để Quý Tiết chi tinh là vật bồi tang đi.” Bởi vì viên kim cương Quý Tiết chi tinh, Đường Anh cùng sư phụ tình đoạn nghĩa tuyệt, cũng bởi vì thấy rõ diện mục của sư phụ, nàng đối với viên kim cương này yêu ghét lẫn lộn, tình nguyện để viên kim cương trân quý hơn chục triệu đô la này theo sư phụ an nghỉ ở dưới đất. Sau khi mai táng sư phụ ổn thỏa, nàng lệ rơi đầy mặt dập đầu, dưới sự dìu đỡ của Long Dực trở về biệt thự. Một đêm này, Long Dực không chợp mắt, Đường Anh không chợp mắt, chỉ có Nhâm Yên Nhiên cuộn trong chăn ngủ vùi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang