[Dịch] Long Huyệt
Chương 58 : Khu Tà
Người đăng: tieungunhi
.
"Không hay rồi, lỡ hắn cho Đông Ngưng Tuyết nuốt độc dược thì nguy?" Long Dực trong lòng thất kinh.
Sau đó lại nghĩ "Chắc không đâu, nếu hắn muốn lấy mạng của cô ấy thì đã xuất chưởng rồi, cần gì phải hạ độc chứ? Nếu thật sự là thuốc độc thì với linh lực của ta bây giờ cũng dư sức cứu cô ấy nếu thi triển Tự Dũ Thuật."
Sau khi đạt tới cảnh giới trung cấp linh lực, và kết hợp với tuyệt học phật môn Bàn Nhược Tâm Kinh, Long Dực đối với sở học của mình tự tin mười phần.
Đảo mắt nhìn tiếp thì thấy lúc này Dư Uy Dương đang dùng hai tay của hắn cố xé Băng Tằm Ti Y trên người Đông Ngưng Tuyết, còn Đông Ngưng Tuyết thì không hề chống cự.
"Hừ, bảo y tốt thật!" Dư Uy Dương lẩm bẩm nói: "Với thực lực của ta thì dù có là giáp sắt cũng có thể dễ dàng phá được, nào ngờ lại không làm gì được bộ đồ chó chết này. Hắc hắc, Băng Tằm Ti Y quả thật danh bất hư truyền a! Số lão tử thật hên quá, đoạt được một lúc hai bảo vật, phát tài rồi!" Hắn trong lòng đắc ý, nhịn không được cười điên cuồng.
Băng Tằm Ti Y mặc dù bền chắc khó có thể xé nát nhưng độ co dãn của nó cũng rất siêu cấp. Trong tiếng cười man dại, Dư Uy Dương đưa tay nắm cổ áo, dùng lực kéo ra hai bên làm cho bờ vai trắng như ngọc của Đông Ngưng Tuyết lộ ra, bộ ngực tuyệt vời cũng lộ ra phân nửa, nếu như không phải có black bra che lại thì đã lộ tất tần tật rồi.
"Ôi! Thật quá đẹp!" Dư Uy Dương trợn mắt há hốc mồm, quên luôn việc tiếp tục xé tiếp Băng Tằm Ti Y, ánh mắt cứ dán vào cơ thể lộ ra của Đông Ngưng Tuyết, trong mắt dục hỏa bốc lên.
Hắn nuốt nước bọt nghe cái “ọt”, sai đó hai tay chậm rãi sờ vào bộ ngực của của Đông Ngưng Tuyết.
Tên Dư Uy Dương này mặc dù thủ đoạn tà ác, gian dâm với không ít phụ nữ, nhưng Đông Ngưng Tuyết thật sự là mỹ nhân hắn chưa từng chiêm ngưỡng qua, cho nên hắn mới không vội vã, cứ từ từ hưởng thụ chờ tác dụng của thuốc "Thôi Tình Hoàn" phát tác trong cơ thể Đông Ngưng Tuyết, rồi lúc đó mới ăn thịt nàng.
Nhưng khi tay hắn vừa sờ vào thì bỗng nhiên một đạo đao khí lăng lệ không biết từ đâu phóng tới đánh vào tay hắn.
Dư Uy Dương kêu một tiếng thảm thiết và sợ hãi, vội rút tay về tránh được, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lửa dục trong người cũng theo đó dập tắt luôn.
Hắn đảo ánh mắt nhìn về hướng đao khí phát ra thì thấy một thân ảnh cao lớn đang bay đến.
"Ai đó?!" Qua lực của luồng đao khí vừa rồi, Dư Uy Dương đoán được người đến tuyệt đối phải là siêu cao thủ, nhưng đối phương lại dùng khăn trắng bịt mặt cho nên không biết hắn là cao nhân phương nào.
Không cần phải nói, người che mặt chính là Long Dực, vì thấy Dư Uy Dương có hành vi không tốt với Đông Ngưng Tuyết, nhịn không được ra tay.
"Dư Uy Dương, ta không muốn đả thương ngươi, ngươi mau cút đi, cho ngươi thời gian một phút." Long Dực dừng lại cách Dư Uy Dương hai trượng, lạnh lùng nói "Sau một phút, nếu ngươi còn đứng ở chỗ này, ta sẽ làm cho ngươi nằm xuống, vĩnh viễn không bao giờ đứng lên nữa!"
Trong mắt Long Dực phát ra sát khí nhiếp nhân khiến cho Dư Uy Dương nhìn vào có cảm giác cả người hắn đang bị bao quanh bởi hàng vạn gươm đao vô hình, chỉ cần đối phương phát động, toàn thân sẽ bị xuyên thủng ngay tức khắc.
Loại áp lực cường đại này lần đầu tiên Dư Uy Dương cảm nhận được làm hắn tràn ngập trong sợ hãi, ngay cả hội chủ đương nhiệm Liễu Đông Thanh của Bạch Sam Hội sợ rằng cũng không có năng lực gây cho hắn cảm giác như thế này.
"Ngươi …… ngươi là ai? Ngươi và Ngưng Tuyết sư …… và Đông Ngưng Tuyết có quan hệ gì?" Dư Uy Dương thanh âm không tự chủ phát ra từng tiếng cà lăm.
"Ta là bạn của cô ấy, ngươi biết vậy là đủ rồi." Long Dực tiến về phía trước hai bước.
Dư Uy Dương bị khí thế của Long Dực áp bức, cũng lùi về phía sau hai bước, nói "Ngươi …… dù cho ngươi không chịu tiết lộ danh tính, nhưng theo quy tắc trên giang hồ, ngươi muốn ta bỏ đi thì phải thể hiện chút bản lãnh, nếu không thì làm sao để cho ta tâm phục khẩu phục được?"
Long Dực nói: "Giang hồ có quy tắc này sao?" Suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Vậy được, ta sẽ chiếu theo quy tắc giang hồ, đỡ chiêu này của ta!"
Nói xong hai tay lập tức giơ lên, lấy chưởng làm đao, nhằm vào Dư Uy Dương ra chiêu, hơn mười đạo Tụ Nguyên Thuật ngưng kết thành đao khí vô hình phóng tới Dư Uy Dương với tốc độ âm thanh và điên cuồng như vũ bão.
Dư Uy Dương vừa thấy Long Dực ra chiêu liền biết rằng mình căn bản không có năng lực đón đỡ, nét mặt như tro tàn rũ xuống, nhắm mắt chờ chết.
Long Dực cũng không có ý định đả thương hắn, nên cố ý làm cho đao khí lăng lệ xẹt qua người hắn, xâm nhập vào cơ thể hành hạ hắn.
Dư Uy Dương lúc này hiểu được mình giống như một con thuyền nhỏ đang cố chống chọi với sóng to gió lớn ngoài biển khơi, lúc nào cũng có thể chìm cả, trong sự sợ hãi, toàn thân hắn đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo quần.
Long Dực khẽ cười một tiếng, thu hồi song chưởng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dư Uy Dương khẽ mở mắt, cảm thấy trên người mát mẻ, nhìn lại thì thấy quần áo của mình đã hóa thành vải vụn nằm dưới chân, trên người chỉ còn lại duy nhất cái underwear không bị trầy xước.
Long Dực ra chiêu cực nhanh, phát ra đao phong chi lệ, lực đạo nắm bắt cực chuẩn, thật sự là làm cho người khác thấy mà sợ hãi. Dư Uy Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn người che mặt một lát, rồi đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, thân hình phóng đi, trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Long Dực cười cười, vốn muốn tháo khăn che mặt xuống nhưng lại nghĩ không nên để Đông Ngưng Tuyết nhận ra được mình cho nên bước tới bên cạnh nàng ta rồi thấp giọng kêu "Đông Ngưng Tuyết! Đông Ngưng Tuyết!"
Kêu bảy tám tiếng, Đông Ngưng Tuyết ánh mắt vẫn lờ đờ như cũ, xem ra Mê hồn thuật của Dư Uy Dương thật lả lợi hại.
Long Dực do dự một chút, rồi bước ra phía sau lưng Đông Ngưng Tuyết, dùng chân khí phật môn chậm rãi truyền vào.
Mê hồn thuật mặc dù lợi hại nhưng là loại tà thuật, còn Bàn Nhược Tâm Kinh của phật môn thì đầy ắp hạo nhiên chính khí, truyền vào người nàng, trong nháy mắt đã phục hồi vài phần.
Từng trận gió thổi qua, nàng từ từ tỉnh lại, sau đó theo ý thức cúi đầu nhìn thì kinh hãi nhận ra Băng Tằm Ti Y của mình đã bị xé rách, bộ ngực lộ ra gần phân nửa, còn sau lưng thì có đôi bàn tay đang chạm vào mình.
Nàng theo quán tính quay người dùng chưởng đánh tới, trong miệng đồng thời lạnh lùng nói: "Dư Uy Dương, ta giết ngươi!"
Long Dực đang chuyên tâm trừ tà khí của Mê hồn thuật trong cơ thể nàng, không nghĩ tới nàng đã tỉnh lại, càng không nghĩ tới nàng đột nhiên tập kích mình, mắt thấy một chưởng mang lực nặng như Thái sơn đánh tới, không kịp né tránh.
Trong lúc ngẩn ngơ, má trái đã trúng chưởng, cũng may trong cơ thể có linh lực cùng chân khí Bàn Nhược tâm kinh, hai cỗ lực lượng đồng thời sinh ra phản lực, bảo vệ thân thể hắn không bị thương tổn, kết quả bị đánh có chút ngứa ngáy, còn tay của Đông Ngưng Tuyết đánh vào lại đau bị búa bổ.
"Anh …… anh là Long Dực?" Đông Ngưng Tuyết bật thốt lên kinh hô. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện