[Dịch] Long Huyệt
Chương 57 : Ngưng Băng Chưởng
Người đăng: tieungunhi
.
Đông Ngưng Tuyết nghe xong cả người run lên, mặc dù nàng đối với tu vi của cha mẹ mình tin tưởng mười phần, nhưng năm đó sự lợi hại của hai vị sư thúc nàng cũng đã từng chứng kiến, còn cao hơn cha mẹ nàng một trù. Hôm nay cả hai người bọn họ cùng nhau liên thủ, xem ra cha mẹ lành ít dữ nhiều.
"Tên họ Dư kia, nếu cha mẹ của ta xảy ra chuyện gì, ta quyết sẽ không tha các ngươi!" Đông Ngưng Tuyết nắm chặt đôi tay, ngầm vận hàn băng chân khí.
Bộ đồ đen trên người của Đông Ngưng Tuyết đang mặc là bảo vật gia truyền gọi là "Băng Tằm Ti Y". Bộ áo giáp này có năng lực phòng ngự rất mạnh, thủy hỏa bất xâm, lúc cha mẹ nàng truyền cho nàng có dặn dò là lúc gặp cường địch hãy mặc vào đối phó.
Lúc nãy, nàng vừa luyện công xong, đang muốn đi nghỉ ngơi thì bị tên Dư Uy Dương dùng phương pháp truyền âm gọi ra. Nàng biết tên này đến tìm mình thi chẳng có chuyện tốt lành gì, do đó vội vã tìm bảo y mặc vào rồi theo hắn đến đây.
Băng Tằm Ti Y mỏng như cánh ve làm cho thân thể nàng gần như lộ ra ngoài hết.
"Sư muội, cách biệt không lâu, mọi chuyện thay đổi nhiều quá. Năm đó, tu vi của muội và huynh ngang nhau nhưng hôm nay muội không còn là đối thủ của huynh nữa rồi." Dư Uy Dương nhìn cơ thể của Đông Ngưng Tuyết do Băng Tằm Ti y bó sát làm lộ ra những đường cong xiêu hồn lạc phách, không tự chủ được nuốt nước miếng cái ực rồi đắc ý nói: "Hiện tại đương nhiệm hội chủ Liễu Đông Thanh đã đề bạt huynh làm đường chủ Thanh Xà Đường của Bạch Sam Hội, lại truyền cho huynh một số tuyệt học nữa. Hắc hắc, không nói cái khác, chỉ nói về hàn băng chân khí thôi muội cũng không phải là đối thủ của huynh."
"Câm miệng đi!" Đông Ngưng Tuyết hét xong liền xuất thủ.
Hàn băng chân khí của nàng đã tu luyện đến tầng thứ sáu, trước đó nàng đã ngầm vận chân khí, lúc này xuất thủ, chưởng của nàng hiện ra một luồng khí màu trắng đánh tới Dư Uy Dương.
"Tới đây nào!" Dư Uy Dương nhướng mày lên, rồi cũng đánh ra một luồng hàn băng chân khí.
Hai luồng chân khí va chạm vào nhau giữa không trung, phát ra tiếng nổ ầm ầm, bên trong sân thể dục đất đá bay tán loạn, trên mặt đất chỗ hai luồng khi chạm vào nhau xuất hiện một cái hố to, sâu một thước.
Qua chưởng đầu tiên, thân thể của Dư Uy Dương bị chấn động nhẹ, còn thân thể của Đông Ngưng Tuyết thì lại bị chấn bay về phía sau vài thước, nàng dùng hết lực mới có thể miễn cưỡng trụ lại.
"Sư muội, đã nói rồi, muội không phải là đối thủ của huynh đâu, hãy buông tay chịu trói đi. Muội theo huynh về Bạch Sam Hội, nói không chừng có thể gặp lại cha mẹ của muội đó. Hắc hắc, lúc đó huynh có thể nói tốt giúp mọi người trước mặt hội chủ để cho lão nhân gia hắn……"
Lời còn chưa dứt thì một bóng đen đã phóng đến trước mặt hắn tung chưởng đánh tới, chưởng ảnh tung bay, hàn khí bức nhân bao quanh thân hắn, đây chính là tuyệt học Ngưng Băng Chưởng do hội chủ đời thứ nhất của Bạch Sam Hội sáng tạo ra.
Loại chưởng pháp này lợi hại ở chỗ, một khi thân thể trúng chưởng, thì hàn băng chân khí sẽ nhanh chóng xâm nhập vào trong huyết mạch đối phương, nếu không kịp thời cứu chữa thì sẽ tử vong không kịp trăn trối.
Võ công của Dư Uy Dương và Đông Ngưng Tuyết là cùng 1 phái cho nên hắn biết rõ điểm lợi hại cũng như sơ hở của chiêu thức, vì vậy liền xuất ra 1 chiêu giống như của Đông Ngưng Tuyết đón đỡ thế công của nàng.
Mấy năm gần đây, Đông Ngưng Tuyết chuyên tâm vào học hành nên thời gian tu luyện võ công rất ít, nếu luận về thực lực thì rõ ràng kém hơn Dư Uy Dương, nhưng vì có Băng Tằm Ti Y trên người nên mỗi khi trúng chưởng của Dư Uy Dương thì luồng chí hàn chân khí đều bị bảo y ngăn lại, không thể xâm nhập được vào cơ thể.
"Nghe đồn rằng Đông gia có một bộ bảo y, không lẽ chính là bộ đồ trước mắt này sao? Quả thật kỳ diệu a!" Dư Uy Dương kinh ngạc nghĩ thầm, trong lòng sinh ra ý nghĩ muốn có được bảo vật.
Long Dực núp ở một nơi nghe được nội dung câu chuyện của hai người cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Nhìn thấy hai người sinh tử quyết đấu, trong đó Đông Ngưng Tuyết thủ nhiều công ít, rơi vào hạ phong, Long Dực liền vận xuất linh lực chuẩn bị giúp nàng nếu nàng nguy hiểm đến tính mạng.
Long Dực cứu nàng là vì nàng là bạn cùng trường, lý do kế tiếp là nhìn tên Dư Uy Dương đó cả người đều phát ra tà khí, khẳng định hắn là người không tốt.
Trong lúc giao thủ, do trong lòng Đông Ngưng Tuyết lo lắng cho an nguy của cha mẹ, do đó phân tâm nên lộ ra không ít sơ hở, trên người đã bị trúng mấy chưởng của Dư Uy Dương, cũng may có Băng Tằm Ti Y bảo vệ, nếu không đã ngã xuống lâu rồi.
Dư Uy Dương thấy không gây thương tổn cho nàng được, còn chân khí trong người lại hao phí quá nhiều nên cũng có chút lo lắng, rồi đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến nói "Dừng tay!"
"Dư Uy Dương, ngươi có âm mưu gì hả?" Đông Ngưng Tuyết thủ thế, lạnh lùng hỏi.
Dư Uy Dương cười nói: "Sư muội, huynh biết muội từ nhỏ đã lớn gan, là người trời không sợ đất không sợ, hiện tại Liễu hội chủ có truyền cho huynh một môn mê hồn thuật, muội có can đảm nhìn vào mắt huynnh một lát không? Chỉ cần muội dám nhìn vào nửa phút, sư huynh đây lập tức quỳ xuống dập đầu tạ tội với muội rồi sẽ tự lăn về tổng đà Bạch Sam Hội liền."
"Hừ, có cái gì không dám!" Đông Phương Tuyết biết rõ là hắn kích mình, nhưng tính cách cao ngạo đã chiến thắng lý trí, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Dư Uy Dương rồi nói "Tân Liễu hội chủ là một tên tà ác, và vô liêm sỉ! Nếu lão hội chủ còn sống, cả nhà chúng ta sẽ không rời khỏi Bạch Sam ……"
Chữ "Hội" còn chưa nói ra thì trong mắt Dư Uy Dương đã bắn ra một luồng khí quỷ dị, luồng khí này xuyên thẳng vào mắt nàng khiến nàng cảm thấy mê loạn.
Đông Ngưng Tuyết hoảng sợ muốn quay đầu không nhìn hắn nữa nhưng ánh mắt không thể nào thoát ly, cả thân thể cũng bất động.
Mặc dù trong đầu nàng vẫn còn tỉnh táo nhưng vô kế khả thi, chỉ còn lại nỗi lo lắng mà thôi.
Mê hồn thuật này Dư Uy Dương mới học chưa lâu, nhưng xem ra cũng có chút tác dụng làm hắn mừng rỡ, một mặt thúc đẩy chân khí tiếp tục khống chế tâm thần của Đông Ngưng Tuyết, một mặt chậm rãi bước đến phía nàng.
Dư Uy Dương đi đến trước mặt Đông Ngưng Tuyết rồi dừng lại, sau đó sử dụng thanh âm tràn ngập mê hoặc nói: "Đông Ngưng Tuyết, mở miệng ra."
Ý thức Đông Ngưng Tuyết có chút mơ hồ, nghe được Dư Uy Dương nói xong, không tự chủ được liền mở miệng ra.
Dư Uy Dương cười khẽ, trong mắt toát ra vẻ dâm đãng, rồi hắn giơ tay phải lên, bắn một viên thuốc màu hồng vào trong miệng Đông Ngưng Tuyết.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện