[Dịch] Long Huyệt
Chương 55 : Hai Mỹ Nhân
Người đăng: tieungunhi
.
Không cần quay đầu lại, Long Dực cũng biết ngừơi gọi mình chính là Phong Linh, cô gái đã quấn quít lấy mình xin chữ ký và muốn bái mình làm sư phụ để học công phu.
Phong Linh hôm nay cũng mặc một cái áo T-shirt ôm sát người, đáng tiếc màu của nó lại là màu lam, còn quần thì cũng ôm sát rạt, lại cũng màu lam. Da thịt trắng như tuyết cùng quần áo màu lam hòa lẫn vào nhau, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác như là mây đang phiêu phù trên bầu trời.
" Ừm, đúng vậy, anh vừa tới được một lúc." Long Dực quay người lại đáp lời, nói đùa:" Cái áo T-shirt màu hồng phấn kia ...... em đã ném nó đi rồi à?"
"Ném đi? Làm sao mà ném đựơc?" Phong Linh trên mặt nở nụ cười đáng yêu nói
" Vậy em để nó ở nơi nào vậy? Chẳng lẻ là đem giặt sạch sẽ rồi cất đi à?"
"Trên áo có chữ kí của anh, em sẽ không giặt để chữ ký nó phai đi. Nói cho anh biết, cái áo hiện giờ đang được treo ở đầu giường của em đó. Ôi, em bây giờ cũng không biết tại sao nữa, ban ngày nhìn vào cái áo có chữ kỳ của anh thì cho dù thức ăn có ngon thế nào em cũng cảm thấy không ngon, học tập cũng học không vào nữa. Ban đêm ngủ cứ lật qua lật lại ngủ không được. Chuyện này xảy ra làm em cũng không biết giải quyết thế nào nữa?"
"Ồ, vấn đề này rất nghiêm trọng đó!" Đinh Tiểu Lôi ở bên cạnh cười hì hì nói:" Phong Linh, theo như lời em nói, thì chắc là em đã yêu sâu đậm lão Long sư phụ rồi.Bệnh trạng hiện tại của em bây giờ gọi là “ thân hãm ái hải, nan dĩ tự bạt” đó (thân trong biển ái tình, làm sao kềm chế)."
" Ừ, em cũng nghĩ vậy." đôi mắt trong trẻo như nước suối của Phong Linh nhìn về Long Dực, trên mặt ửng đỏ, khúc khích cười nói:" Long Dực, đều tại anh cả, anh phải đền bù cho em phí tổn thất về tinh thần đó nha! Bằng kông ...... Bằng không anh phải đáp ứng tiếp nhận tình yêu của em để trấn an tâm trạng cho em. Em hiện giời không thể tự kềm chế tâm tình của mình. Hi hi......"
Lúc nàng cười, trên cơ thể có “vài chỗ” rung động, khiến cho mắt của các nam sinh đứng đó dán vào nàng, ánh mắt lộ ra sát khí dường như muốn ăn thịt nàng liền vậy.
Long Dực cũng ngây dại đứng đó. Hắn không nghĩ tới Phong Linh lại lớn mật như thế, trước mặt các sinh viên nói ra những lời này, mặc dù bộ dáng nàng trông như là đang nói giỡn, nhưng có vài tên nhiều chuyện nghe đựơc thì việc này ngày mai sẽ phát tán toàn trường.
Lúc này, Đinh Tiểu Lôi lại lên tiếng " Phong Linh à, nếu em muốn theo đuổi lão Long sư phụ của bọn anh, nên nhanh chóng nắm bắt thời cơ đi."
"Ồ, tại sao vậy?" Phong Linh hứng thú hỏi.
Đinh Tiểu Lôi chỉ vào tấm ảnh của Nguyệt Nhã Nhu nói " Có thấy cô gái trong tấm ảnh đó không? Cô ấy tên là Nguyệt Nhã Nhu, cũng giống như em vậy, là một trong tứ đại mỹ nhân của trừơng đó. Hắc hắc, trước đó vài ngày cô ấy còn mời lão Long sư phụ đi ăn cơm đó. Điều đó hiển nhiên chứng tỏ cô ấy cũng thích lão Long sư phụ của bọn anh rồi, cho nên anh khuyên em nên nắm bắt thời cơ mà tiến lên cho sớm thôi."
Phong Linh mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào ảnh của Nguyệt Nhã Nhu một hồi lâu, rồi đột nhiên nét mặt giản ra cười nói:" Hoá ra là vị học tỷ học năm hai đây mà,quả thật rất xinh đẹp! Long Dực, có thực là cô ấy đã mời anh ăn cơm không?"
Long Dực hung hăng trừng mắt liếc Đinh Tiểu Lôi, hận lúc này không thể véo lỗ tai của hắn một cái. Sau khi nghe được câu hỏi của Phong Linh, liền gượng cười nói:" Em đừng nghe Tiểu Lôi nói bậy bạ!"
"Không, em tin anh ta!" Phong Linh cười nói " Chỉ là dùng một bữa ăn thôi mà, có gì đâu, sao mặt anh lại đỏ lên như vậy nhỉ? Vậy nha Long Dực, tối nay cùng em dùng bữa, đựơc không?
" Không...... không …..."
" Em mời anh mà!" Phong Linh vừa nói vừa lấy cánh tay phải ôm tay của Long Dực một cách tự nhiên.
Long Dực xấu hổ vô cùng, đồng thời cũng cảm giác được xung quanh bốn phía vô số ánh mắt căm tức đố kỵ phóng vào hắn, làm hắn vốn định cũng đưa tay ôm Phong Linh, nhưng do dự một chút, cuối cùng không có nhấc tay lên.
Trên đời có một số việc ngẫu nhiên. Trong lúc vô tình, ánh mắt của Long Dực nhìn sang một bên thì đột nhiên phát hiện có một hình dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.
Hình dáng đó đúng là Nguyệt Nhã Nhu, vốn nàng đang nhìn về phía Long Dực, nhưng khi thấy ánh mắt của Long Dực nhìn mình thì nàng lại nhanh chóng lại nhìn ra chỗ khác, giống như là cố ý tránh mặt.
Phong Linh cũng phản ứng rất nhanh, nàng nhìn theo ánh mắt của Long Dực, cũng phát hiện ra Nguyệt Nhã Nhu đang đứng ở bên kia.
Đàn bà thường rất mẫn cảm, mặc dù chỉ là nhất thời, nhưng Phong Linh cũng đã nhìn ra được một điều là Nguyệt Nhã Nhu đã lén nhìn Long Dực một lúc lâu rồi, đã thấy hết việc mình cùng Long Dực nói chuyện, nắm tay ra sao.
Phong Linh cười cười, nhẹ nhàng bỏ cánh tay nhỏ nhắn khỏi tay của Long Dực rồi nói: " Anh à, chúng ta tình tứ như thế có người thấy được sẽ ghen đó. Thôi thôi, hôm nay em không mời anh nữa, thời gian còn dài mà, sau này mời anh nha. Anh hãy nhớ kỹ là em thiếu anh một bữa ăn đó”
Long Dực cười khổ không nói, nghĩ thầm:" Cô nợ ta? Ông trời ơi, chuyện gì đang xảy ra đây? "
" Em đi nha!" Phong Linh đi được hai bước rồi quay đầu lại hướng Long Dực vẫy tay, xong nhẹ nhàng như mây chạy đi.
" Mỹ nhân có cầu cũng không được, nhưng lão Long sư phụ, tại sao huynh lại để cho nàng đi như vậy? Huynh làm tổn thương tiểu cô nương người ta rồi, hãy nhanh chóng đuổi theo đi......" Đinh Tiểu Lôi thúc giục nói.
"Đệ câm miệng lại đi, nếu không trở về lại phòng ta sẽ cạo đầu đệ đó” Long Dực trừng mắt , giương nanh múa vuốt nói.
Đinh Tiểu Lôi quả nhiên câm miệng ngay, mặc dù biết rằng Long Dực sẽ không cạo đầu mình, nhưng lỡ hai tên tiểu tử thúi Tiễn Như Vũ và Lý Vân muốn lấy lòng Long Dực, lúc trở về phòng ngủ liên thủ đối phó mình thì sao. Hắc hắc, hảo hán không ăn thua chuyện trước mắt, câm miệng thì câm miệng!
Không biết từ lúc nào, Nguyệt Nhã Nhu ở bên kia cũng đi mất, mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng hai mắt Long Dực như thần, đã thấy được nàng trước khi rời đi, trên mặt lộ ra thần sắc buồn bả.
" Tại sao nàng lại có vẻ mặt này? Chẳng lẻ bởi vì vừa rồi Phong Linh cùng mình...... Chẳng lẻ nàng thật sự đối với ta......" Long Dực lập tức cắt đứt ý nghĩ của mình.
Mặc dù đối với việc tình yêu nam nữ không hề ngây thơ, và đối với cái đẹp có hảo cảm nhưng Long Dực chưa từng nghĩ đến việc đem trái tim ra nói chuyện yêu đương. Mục đích vào Quang Long đại học chủ yếu là học tập để khỏi phụ lòng kỳ vọng của nghĩa phụ đối với mình
Nếu thật sự có một ngày, Nguyệt Nhã Nhu cũng giống Phong Linh biểu lộ tình cảm với mình thì liệu mình có thể cự tuyệt không?
"Long Dực, ngươi thật sự là tự đề cao mình quá, ngươi làm thế nào biết các nàng đều mến ngươi? ôi......" Long Dực đột nhiên cảm thấy lạc lỏng trong lòng, không tự chủ được đích thở dài một hơi.
" Lão Long sư phụ, huynh thở dài cái gì? Bây giờ đang hối hận không cùng Phong Linh mỹ nhân dùng bữa hả?” Đinh Tiểu Lôi nhịn không được ngắt lời hỏi một câu, mặc dù có nguy hiểm bị cạo đầu.
Long Dực không đi để ý đến hắn, đột nhiên lớn tiếng nói:" Tại sao phải buồn chứ! Đi ăn cơm! Đi ăn cơm thôi!"
Nói xong lập tức bước nhanh, hướng căn tin đi đến.
Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân liếc mắt nhìn nhau rồi đuổi theo.
" Buồn hả? Hắn buồn cái gì chứ?" Tiễn Như Vũ thấp giọng nói.
" Hỡi thế gian, tình là gì sao lại khiến lão Long sầu muộn! Ôi, một Nguyệt học tỷ, lại thêm một Phong Linh, tất cả đều là quốc sắc thiên hương. Nếu là huynh, huynh sẽ chọn ai đây?" Đinh Tiểu Lôi giả mạo vẻ mặt buồn bã của Long Dực hỏi.
" Hắc hắc, nếu là ta, ta chọn cả hai." Tiễn Như Vũ vẻ mặt dâm đãng , thấp giọng cười nói "Để cho các nàng luân phiên đến với ta ta, một ngày một người, ha ha ha...... chết mất thôi!"
"Huynh là tên đại lưu manh!" Đinh Tiểu Lôi nói.
" Huynh là dâm dâm lão quái!" Lý Vân nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện