[Dịch] Long Huyệt
Chương 52 : Di Hồn Thông
Người đăng: tieungunhi
.
Long Dực trước đó đã nghe Nguyệt Nhã Nhu nói trong Quang Long đại học này có tứ đại ác nhân, trong đó có một người là nữ, tuy nhiên vạn lần không tưởng tượng được nữ ác nhân lại có hình dáng như vậy, thật sự “quá đẹp”.
Điều khiến Long Dực cảm thấy buồn cười hơn đó là hai tên đại ác nhân trước mặt, trong miệng mỗi người đều ngậm một điếu thuốc,một người ngậm bên trái khóe miệng , một người ngậm bên phải khóe miệng, nghiêng đầu nhìn minh với bộ dáng coi trời bằng vung.
"Tên tiểu tử ngươi …… gọi là Long Dực, đúng không." Tên nam ác nhân phun điếu thuốc xuống đất, rồi dùng ngón tay cái chỉ chính mình, sau đó chỉ bạn nữ của hắn nói "ngươi có biết hai người chúng ta không?"
"Xin lỗi, không biết" Long Dực vừa nói, vừa bước đến chỗ của bọn Tiễn Như Vũ.
"Ta là Lâm Đống Lương học khoa kiến trúc, đã lăn lộn hết ba năm tại đây; còn đây là Chu Như học năm hai khoa “tân văn truyền bá”*. Tên của chúng ta có lẽ ngươi chưa từng nghe qua, nhưng uy danh của 'tứ đại ác nhân' chắc ngươi có nghe rồi. Hắc hắc, trong tứ đại ác nhân ta đứng hàng thứ ba, còn nàng đứng hàng thứ tư." Lâm Đống Lương nói tới tứ đại ác nhân thì vẻ mặt rất hưng phấn.
Lúc này bọn đàn em ngoài phòng lục tục đẩy cửa bước vào, bao quanh bốn người long Dực.
Cái tên bị Long Dực sử chiêu “Ác cẩu cật thỉ" bứơc đến trước mặt Lâm Đống Lương, uỷ khuất nói "lão Đại, huynh phải giúp chúng huynh đệ báo thù a! Tên tiểu tử họ Long kia rất độc ác, huynh xem hắn …… hắn đánh đệ ra nông nổi này …… ôi …… đau quá!"
"Hừ, ngươi thật sự là một tên vô dụng mà" Lâm Đống Lương liếc mắt trừng hắn, rồi quay qua Long Dực nói : "Tần Ngọc nói đúng, tên tiểu tử ngươi rất kiêu ngạo a! À thôi, bỏ đi, bỏ đi, hôm nay là ngày sinh nhật của Chu Như tiểu thư chúng ta, lão tử không muốn nhìn thấy cảnh đổ máu. Họ Long kia, bốn người các ngươi đem nộp cho chúng ta 4000 tệ là xong, ta xem như đó là tiền phí bảo vệ và phí thuốc men cho huynh đệ của ta. Nên thông minh một chút, nếu không ta sợ không khống chế được đám huynh đệ của ta đâu”
"Long Dực, ta nghe nói Nguyệt Nhã Nhu khoa mỹ thuật và Phong Linh khoa hàng không đều rất mến ngươi phải không, hắc hắc, cũng không sai, ngươi thật tuấn tú quá mà! Nếu như bị mắt bị ”nâu”, sóng mũi bị gãy, miệng bị rách thì không biết có còn tuấn tú không nữa đây" Chu Như cười lớn, làm lộ ra cái miệng quá rộng và một hàm răng bự tổ bố, nói "ta khuyên ngươi nên nhanh chóng giao nộp phí bảo vệ đi, ta có thể cam đoan mặt của các ngươi sẽ tiếp tục đẹp đẽ, không thay hình đổi dạng đâu”
Lời này xuất ra mọi người đều nghe thấy, nếu bốn người Long Dực hôm nay không nộp phí bảo vệ thì khó tránh khỏi “bốn thang thuốc” a.
"Thay hình đổi dạng? Khủng long muội muội à, lời này của muội nghe thúi quá đi." Tiễn Như Vũ vuốt mặt mình rồi rồi nói "phòng 414 của chúng ta có tứ đại mỹ nam, đứng đầu là lão Long sư phụ, nếu có thay hình đổi dạng thì cũng là phải làm sao cho nó càng anh tuấn tiêu sái hơn, làm cho mỹ nữ trong trường khi gặp mặt phải gào thét. Đương nhiên, khủng long muội muội ngươi thì không cần hét lên đâu, bởi vì có hét cũng vô dụng, đối với chúng ta muội căn bản là ngừơi vô hình"
"Ngươi kêu ta là cái gì hả?" Mặt Chu Như giận dữ hỏi.
"Kêu ngươi là khủng long muội muội a, đây là quà tặng cho ngươi đấy" Đinh Tiểu Lôi tiếp lời Tiễn Như Vũ "ngươi quả thực thuộc hàng cực phẩm khủng long, theo ta thấy thì chỉ cần là nam sinh, nếu nhìn thấy dung nhan của ngươi thì miệng sẽ sủi bọt, tiếp đó ói mửa, tiếp theo sẽ bị ám ảnh gặp ác mộng đến chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể khôi phục bình thường a."
Chu Như hơi thở nặng nề, trong mắt lộ ra tia phẫn nộ, thân thể bắt đầu động.
"Ta nghĩ là sẽ không ói mửa đâu " Lý Vân than vãn: "ta chỉ sợ là hôn mê tại chỗ luôn thôi”
Chu Như nhảy dựng lên, chỉ vào bọn đàn em hét lớn: "thiệt tức chết mà! Lâm Đống Lương, các ngươi đánh chết bọn chúng cho ta! Đánh!"
"Ta cảnh cáo các ngươi lần cuối cùng, có nộp phí bảo vệ không ?" Lâm Đống Lương giận dữ hỏi.
"Lão Long sư phụ, phải làm sao bây giờ đây?" Tiễn Như Vũ thấp giọng hỏi Long Dực, còn Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân cũng đều nhìn hắn.
Ba tên này ngày xưa thì hi hi ha ha, còn từ lúc bái Long Dực làm sư phụ thì mặc dù tính tình không thay đổi nhưng gặp phải chuyện gì cũng đều nghe theo Long Dực.
"Di Hồn Thông!" Trong đầu Long Dực đột nhiên hiện ra ba chữ.
Di Hồn Thông này cũng là một trong Ngũ thần thông của Long Huyệt Bảo Điển, một khi linh lực đạt tới mức nhất định thì sẽ sử dụng được thần thông này để khống chế người khác trong một thời gian ngắn, sai bảo họ làm theo ý niệm của mình.
Trứơc giờ Long Dực chưa hề sử dụng qua Di Hồn Thông này, vừa vặn trước mắt có hai tên làm thí nghiệm, nếu thành công điều khiển bọn chúng thì sau này không cần sợ chúng quấy nhiễu nữa.
"Vị đại ca này, chúng ta có thể nộp phí bảo vệ nhưng trước khi nộp chúng ta có một thỉnh cầu nho nhỏ” Long Dực nhìn vào Lâm Đống Lương nói.
"Thỉnh cầu? Có gì cứ nói đi” Lâm Đống Lương thấy Long Dực xuống nước, trong lòng mừng thầm.
"Đại ca có thể nhìn vào mắt của ta không, chỉ cần nhìn mười giây thôi, được không?" Long Dực âm thầm vận dụng linh lực, chờ mắt của Lâm Đống Lương nhìn vào mắt của mình, lúc đó sẽ dùng linh lực thông qua hai mắt của Lâm Đống Lương tiến vào não hắn, sau đó khống chế tâm tư của hắn.
“Hừ, ngươi biến thái hả! Con mắt của ngươi có gì đẹp đâu mà nhìn chứ? Ngươi muốn nhìn lão tử thì đến đây mà nhìn!" Lâm Đống Lương tức giận nói.
Mặc dù nói thế, nhưng con mắt của hắn không tự chủ được nhìn về phía Long Dực.
Sau khi mắt đối mắt với Long Dực, Lâm Đống Lương cảm thấy đầu óc mê loạn, mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, muốn thu hồi ánh mắt nhưng không thể làm đựơc.
"Thành công rồi! Khống chế được hắn rồi!" Long Dực thấy ánh mắt của hắn mê loạn, mặt đờ ra thì vô cùng mững rỡ.
Di Hồn Thông này cũng là loại thần thông rất hao tổn linh lực, do đó Long Dực không dám lãng phí thời gian, bắt đầu vận xuất linh lực, ra lệnh cho Lâm Đống Lương đang bị khống chế.
Sự tình kế tiếp phát sinh trong phòng 414 khiến tất cả mọi người có mặt tại đó cảm thấy rất hoang đường và buồn cười, đương nhiên ngoại trừ Long Dực.
Chỉ thấy Lâm Đống Lương tự nhiên giơ tay tát Chu Như một cái thật mạnh, rồi nói: "Khủng long muội muội, bốn vị anh hùng tại phòng 414 đều là đại ca của ta, tại sao ngươi lại dám tìm bọn họ đòi thu phí bảo vệ chứ? Mau cút ra ngoài cho ta!"
Chu Như không thể tưởng tượng được hắn trước mặt mọi người đánh mình, tức giận nói: "Tên Lâm xương xẩu (nguyên văn: bài cốt) kia, ngươi điên à! Sao lại đánh lão nương?"
Cô nàng chưa dứt lời thì "Bốp" một tiếng, trên mặt lại ăn thêm một cái tát của Lâm Đống Lương.
"Hừ ,hừ, ngươi ỷ thế gạt người, hoành hành bá đạo, tác ác đa đoan, thật sự là tên vô sỉ mà! Ta đây hôm nay phải giáo huấn ngươi!" Lâm Đống Lương hi hi cười nói.
"Tên Lâm xương xẩu khốn nạn kia, lão nương liều mạng với ngươi!" Chu Như nổi giận hét lớn, xông về phía Lâm Đống Lương xuất quyền.
Cô nàng này mặc dù thân hình “khoẻ khoắn” nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lâm Đống Lương được, không bao lâu sau đã bị Lâm Đống Lương chế trụ.
"Con mẹ ngươi, ai cho ngươi hoành hành ở đây hả!" Lâm Đống Lương tát tiếp cái thứ ba, rồi mở miệng nói: "Khủng long muội muội, bây giờ đừng lên tiếng nha, chúng ta hãy mau đi thôi, sau này đừng đến phòng 414 gây sự nữa, nếu ai trở lại gây sự thì kẻ đó là con rùa rụt cổ! Sanh con không có hậu môn a!"
Dứt lời, hắn quay sang bốn người Long Dực áy náy nói: "xin lỗi bốn vị anh hùng, chúng ta biết lỗi rồi, chúng ta sau này không dám mạo phạm đến hổ uy của bốn vị anh hùng nữa."
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Đống Lương vẫy vẫy cánh tay của mình hướng về bọn đàn em nói: "Chúng ta đi thôi!"
Hắn đẩy Chu Như giống như đang áp giải phạm nhân ra khỏi phòng, bọn đàn em thấy cảnh này cũng lục đục theo sau. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện