[Dịch] Long Huyệt

Chương 47 : Bái Sư

Người đăng: tieungunhi

.
Nhìn trận đấu diễn ra thì không cần nói cũng biết là Long Dực chắc chắn sẽ thắng, hơn nữa nếu Long Dực mà cố ý thắng thì hắn có thể làm ra một kỷ lục khiến chúng nhân khiếp đảm. Giờ phút này, trong lòng Long Dực chỉ nghĩ đến là phải thắng để giúp cho lớp hắn đứng đầu toàn trường và giúp cho thầy chủ nhiệm đáng thương cùng thầy thể dục có đựơc tự hào cùng danh dự cũng như đựơc tăng lương thêm một bậc. Còn Tần Ngọc thì không hổ là quán quân của giải trước, tốc độ của hắn đích xác rất nhanh, đến nửa đường đua là đã bỏ xa 8 tên còn lại rồi. Tuy vậy. người mà Tần Ngọc cho rằng là đối thủ thì tốc độ cũng không kém gì hắn, chênh lệch nhau một hai bước thôi. Trong cuộc thi chạy 100m này thì về nguyên tắc là không nên giữ khoảng cách nguy hiểm như thế, vì 100m rất ngắn, hơn thua nhau một bước thôi thì kết quả đã được quyết định rồi. "Ha ha, lão tử nhất định sẽ về nhất” Ánh mắt Tần Ngọc đã nhìn thấy đích đến, trong lòng không khỏi mừng như điên. Trong đầu hắn hiện đã hiện lên quang cảnh toàn thể sinh viên trên khán đài vỗ tay hoan hô hắn, các mỹ nữ xinh đẹp chạy đến bên hắn hô hào tặng hoa. Trước mặt là Đích đến! Chân phải của Tần Ngọc đã nhích lên, chỉ cần hắn thêm một bước nữa là có thể tới đích, lần nữa lại trở thành quán quân của giải 100m nam. Trong một thoáng, Tần Ngọc nhắm hai mắt lại, hay tai vươn cao, ngửa đầu lên trời, lần nữa cảm thụ cảm giác của quán quân . Trong lòng hắn hiện tại hưng phấn tràn đầy, sau khi vượt đích đến hơn mười thước thì mới dừng lại, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn vào khán giả xung quanh đang ra sức hò hét cổ vũ, nở một nụ cười đắc ý. "Long Dực vô địch!" "Long Dực vô địch!" "Ôi Long Dực, niềm tự hào của em!" "Long Dực, Long Dực, anh là thần tượng của em!" Tiếng hò hét vang trời từ phía khán đài truyền xuống. "Chuyện gì thế này? Tại sao các ngươi không chúc mừng ta đoạt giải quán quân mà lại gào tên Long Dực lên như thế? Con mẹ nó, chẳng lẻ điên hết rồi hả?" Tần Ngọc ngây người buông thỏng hai tay, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy Long Dực đang cười, vẻ mặt vui vẻ hướng về khán giả đang hoan hô ở bốn phía vẫy tay. "Yeah!" Cô nữ sinh mặt T-shirt nhảy cẩng lên vì vui mừng, hai tay hợp thành loa hưng phấn hét to: "Quán quân Long Dực, quán quân Long Dực” Âm thanh vang vọng vào trong tai mọi người, Long Dực nghe được quay đầu nhìn cô nữ sinh gật đầu mỉm cười. Sau đó di chuyển ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Nhã Nhu đang ngồi trên khán đài. Nguyệt Nhã Nhu cũng gật đầu mỉm cười nhìn Long Dực. Tần Ngọc đứng ngây người một lúc lâu, sau đó mới đi về phía trọng tài nóng giận hỏi "Thế này là sao hả trọng tài? Rốt cục ai mới là vô địch?" "Đương nhiên là Long Dực rồi! Cậu ta đến đích trước trò 0.01 giây" Trọng tài này là một giáo sư tuổi đã ngoài năm mươi, nheo con mắt nhìn Tần Ngọc cười nói: "ha ha, trò là Tần Ngọc sao, thầy nhớ rõ trò là vô địch của năm trước phải không. Ai, thật đáng tiếc cho trò, lúc gần tới đích trò lại cho rằng không ai có thể vượt qua, quá chủ quan, kết quả à bị Long Dực trong phút chốc đánh bại. Cái này gọi là cường trung tự hữu cường trung thủ, núi cao còn có núi cao hơn a ……" "Á, lão tử đã thua mà lão già chết tiệt ngươi còn nói sốc ta! Lão tử chúc ngươi ngày mai vừa ra khỏi cửa liền bị xe cán, chết đi!" Tần Ngọc hung hăng đưa mắt liếc lão trọng tài, trầm mặt bước tới trứơc mặt Long Dực, nói: "họ Long kia, ngươi thật lợi hại. Chờ xem ai sẽ là người cười cuối cùng” Tần Ngọc trước khi bỏ đi thì đưa ánh mắt sát nhân nhìn Long Dực một cái, nhưng Long Dực vẫn thản nhiên như không, trên mặt từ đầu chí cuối đều nở nụ cười, giống như mọi chuyện không có liên quan gì đến hắn. Trận thi đấu 100m nam kết thúc cũng kết thúc luôn hội thao của trường. Sau lễ bế mạc, nhóm sinh viên của khoa chạy về phía Long Dực. "Lão Long, lúc nãy làm cho đệ hồi hộp muốn chết” Tiễn Như Vũ nói. "Đúng vậy, vừa rồi thật sự là làm chúng đệ lo lắng, đệ còn nghĩ huynh chắc chắn sẽ về nhì” Đinh Tiểu Lôi nói. "Lão Long, huynh quá tuyệt vời, thật sự quá hoàn mỹ !" Lý Vân bị đám đông chen lấn tới nỗi rớt cả mắt kính, than vãn. Không biết là ai chủ mưu bày ra trò này, một đám sinh viên sau khi chạy tới liền hợp lực nắm người Long Dực tung lên, một lần rồi lại một lần, hò hét vang trời. "Long Dực, anh mau xuống đây đi, em có lời cần nói với anh” một âm thanh trong trẻo như chuông ngân vang bên tai Long Dực. Long Dực nghe xong lập tức nhớ ra âm thanh này đúng là của cô nữ sinh mặt T-shirt. Vì vậy, mọi ngừơi lại tung hắn lên thêm một lần nữa rồi tản ra, thân thể của Long Dực ở trên không đựơc một lúc rồi nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt cô nữ sinh xinh đẹp. "Oa!" cô nữ sinh ngây người nhìn Long Dực hạ xuống, rồi nói "Thật không thể tin đựơc a! Long Dực, anh có luyện qua khinh công phải không?" "Khinh công ……" Long Dực thấy mặt của cô nữ sinh lộ ra vẻ sùng bái, không khỏi cười khổ nói: "hình như có luyện qua một chút ……" "Thật lợi hại nha! Anh so với anh của em còn lợi hại hơn” Cô nữ sinh này hiển nhiên không phải giống như những cô gái khác e lệ thẹn thùng, ánh mắt nhu tình cứ dán vào người Long Dực, trong mắt tràn ngập thần thái khác thường. "Anh của cô?" "Đúng vậy, anh của em là bộ đội đặc chủng, võ học rất tinh thông, em rất sùng bái anh ấy, nhưng anh ấy tuyệt không có khả năng chạy nhanh như anh, càng không có được khinh công như anh. Long Dực, anh dạy em khinh công có được không? Em bái anh làm sư phụ !" Long Dực lại cười khổ, đối mặt với một nữ sinh như vậy, hắn thiệt không biết nói gì cho phải đây. "Khái khái, xin vị nữ đồng học này lưu ý dùm, Long đại anh hùng của chúng ta bây giờ rất bận rộn, rất mệt mỏi, anh ta phải về phòng nghỉ ngơi thôi." Đinh Tiểu Lôi ngắt lời. "Vị nữ đồng học này, nếu bạn có chuyện gì xin mời theo chúng ta đến phòng 414, chúng ta sẽ thỉnh giáo. Đương nhiên, sau này rảnh rỗi đến cũng được." Lý Vân trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Lôi. "Hắc hắc, kỳ thật …… không dấu gì cô nương, bản thân chúng ta đều có khinh công cả." Tiễn Như Vũ hi hi cười bước tới, con mắt của hắn nhìn đăm đăm vào mặt cô nữ sinh "cô nương nếu bái bổn nhân làm sư, bổn nhân cam đoan sẽ chỉ dạy cho cô nương mọi lúc mọi nơi" “Anh ……" cô nữ sinh liếc mắt nhìn hắn, bán tín bán nghi, đột nhiên chỉ vào bãi cát cách đó không xa lên tiếng " nếu anh có khả năng nhảy từ nơi này vào bãi cát đằng kia, ta sẽ lập tức bái anh làm sư phụ." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang