[Dịch] Long Huyệt
Chương 44 : Tiểu Kính Hồ
Người đăng: tieungunhi
.
Nhìn vào hai mắt của Long Dực, Nguyệt Nhã Nhu cảm thấy nó thâm thúy như bầu trời đêm, tỏa ra tinh quang sáng ngời, cùng lúc đó bản thân nàng cảm thấy cả người mình giống như bị rơi vào trong dòng nước xoáy giữa biển khơi mênh mông, rất khó tự kềm chế.
Long Dực cười nói: "Hiện giờ đệ không có năng lực đoán được tỷ nghĩ gì, bất quá một ngày nào đó sẽ được."
Mặc dù trước đó sử dụng Tha Tâm Thông hao phí linh lực và đến lúc này đã khôi phục được một chút nhưng Long Dực không muốn thi triển Tha Tâm Thông thêm lần nữa, trong lòng nghĩ rằng đợi sau này tu luyện đến cảnh giới tối cao, linh lực sẽ sản sinh không ngừng, khi đó Nguyệt Nhã Nhu có tâm sự gì cũng không thể qua mặt được mình.
"Một ngày nào đó …… một ngày nào đó sẽ được ……" Nguyệt Nhã Nhu nghe xong câu nói cuối cùng của Long Dực, trong lòng suy nghĩ liên hồi.
Nàng tự nhiên dừng bước, xoay người nhìn hình ảnh phản chiếu của trăng sao trong hồ Tiểu Kính, lòng thầm nghĩ: "Hắn nói một ngày nào đó có thể đoán ra, chẳng lẻ là …… là muốn đoán tâm sự của cả đời ta sao?"
"Nàng suy nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ như vậy nhỉ? Ai, lão Tiễn nói đúng, tâm sự của nữ nhân quả là khó dò a." Long Dực đi tới bên cạnh Nguyệt Nhã Nhu, nhìn thấy nàng tựa như một vị nữ thần thánh khiết, nàng đứng đó giữa làn sương bao phủ, gương mặt xinh đẹp, nhu mỹ, ánh trăng trên trời so với nàng dường như còn kém hơn mấy phần.
Rừng cây bên Tiểu Kính hồ là nơi yên tĩnh nhất trong trường, trong rừng đặt rất nhiều băng ghế đá. Chỉ cần không gặp phải thời tiết xấu là hàng đêm nơi đây sẽ có nhiều đôi tình nhân tâm sự, thề non hẹn biển.
Đêm nay mỹ cảnh nhu tình, nhiều đôi tình nhân có mặt tại đây, tay trong tay, vai sóng vai, cùng nhau bước trên con đường mòn trải đá cuội, từng cặp từng cặp băng qua trước mặt Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu. Một số cặp tình nhân ngồi trên băng ghế còn lớn tiếng thân mật, dường như xem nơi đây là chốn không người.
"Tiểu Kỳ, anh có nhìn thấy đôi tình nhân đứng bên hồ kia không, bọn họ đứng có khoảng cách, ngay cả nắm tay cũng không nữa, thật là đẹp a! Còn anh đó, động thủ động cước với người ta, anh phải học theo anh chàng kia đi."
"Hắc hắc …… anh đâu phải là khúc cây đâu! Anh thích động thủ động cước, em cũng thích, phải không nè? Oa ha ha ha ……"
"Phi! Tiểu Kỳ đáng ghét, lại chiếm tiện nghi của người ta nữa rồi, hừ sau này không thèm để ý tới anh nữa!"
"Ta vẫn ôm em, ta vẫn xxx em …… ha ha, ta lại ôm …… lại xxx ……"
"Đồ quỷ …… thật xấu xa quá mà ……"
Đôi tình nhân này ở phía sau lưng Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu sau khi cười giỡn một trận, rốt cục cũng đứng lên chậm rãi bước đi.
Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu đương nhiên đều nghe được từ ngữ phát ra từ trong miệng đối phương "Đôi tình nhân đứng bên hồ" chính là chỉ hai người.
Long Dực nghe vậy cảm thấy xấu hổ, còn Nguyệt Nhã Nhu hình như đối với những lời này không quan tâm, không có chút biểu hiện.
Gió lúc này đột nhiên thổi mạnh hơn làm cho mặt hồ nổi lên từng gợn sóng. Lòng của Nguyệt Nhã Nhu giờ phút này cũng giống như mặt hồ, sóng gợn tầng tầng.
"Học tỷ, có người tới." Long Dực đột nhiên kinh hãi nói.
"Ưm ……" Nguyệt Nhã Nhu còn đang đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của nàng về vương tử và công chúa, trong lúc nhất thời không có phản ứng, nàng còn cho rằng Long Dực nói "có người tới" là ám chỉ các đôi tình nhân trong trường.
Đến khi có người ở kế bên phát ra thanh âm "hắc hắc" cười lạnh, Nguyệt Nhã Nhu lúc này mới phát hiện ra người đến không phải "tình nhân" như mình suy nghĩ mà là bốn gã thanh niên thần sắc bất thiện, bao vây quanh mình và Long Dực.
"Nguyệt học muội, đang nói chuyện yêu đương phải không? Thật có nhã hứng a!" Một gã thanh niên cười lạnh nói.
"Các bạn là ai?" Nguyệt Nhã Nhu nghe kẻ này gọi mình "Học muội", mặc dù mặt trông xa lạ, nhưng có thể kết luận đây là sinh viên của trường.
"Muội không cần biết chúng ta là ai. Chúng ta phụng mệnh đại ca đến dạy bảo tiểu tử này, xin mời Nguyệt học muội tránh sang bên một chút." Tên thanh niên vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Long Dực, khóe miệng cười cười lộ ra vẻ âm lãnh.
Nguyệt Nhã Nhu nghe xong liền kinh hãi, hỏi: "Đại ca các bạn là ai? Long Dực làm sao biết được mà gây sự với anh ấy? Ta không để cho các bạn khi dễ sinh viên mới đâu!"
Long Dực không suy nghĩ khẽ cười nói: "Học tỷ, ta biết đại ca bọn họ là ai. Chính là tên mặc đồ tây ngồi ở Thính Vũ Hiên đó."
"Tần Ngọc? Đệ nói đại ca của bọn họ là Tần Ngọc? Long Dực, đệ …… đệ làm sao biết là hắn?" Nguyệt Nhã Nhu bán tín bán nghi hỏi.
Bốn tên thanh niên đứng bên nghe xong đều ngạc nhiên.
"Chúng ta từ lúc rời khỏi Thính Vũ Hiên, tên Tần Ngọc kia đã cho bốn vị này theo đuôi rồi, dám chắc hắn đã ra lệnh cho bốn vị này trang điểm cho đệ một chút nữa, để cho đệ lẳng lặng bỏ đi ấy mà……" Long Dực nói đến đây dừng một chút, nhìn Nguyệt Nhã Nhu liếc mắt, nhếch miệng cười.
"Lẳng lặng bỏ đi? Chuyện gì vậy a ……" Nguyệt Nhã vừa mờ mịt, vừa lo lắng.
"Lẳng lặng bỏ đi …… khái khái ……" Long Dực ho lên hai tiếng, thầm nghĩ.
"Các huynh đệ đừng lo lắng, giáo huấn hắn một trận nào, chúng ta lên!" Một tên thanh niên kéo ống tay áo lên, kêu gọi ba người khác đồng loạt động thủ.
Nguyệt Nhã Nhu đứng bên đang muốn lên tiếng ngăn cản, thì nghe được thanh âm của Long Dực truyền vào trong tai mình: "Học tỷ, tỷ nếu không thích thấy cảnh đánh nhau thì hãy nhắm mắt lại đi, sau đó tỷ đếm từ một đến ba, mọi chuyện sẽ êm xuôi hết thôi."
Nguyệt Nhã Nhu nghe xong ngẩn người ra, nhìn Long Dực một chút, thấy hắn trên mặt mang theo thần sắc đầy tự tin, vì vậy "ưm" một tiếng, nhắm hai mắt lại.
"Một …… hai …… ba!" Nguyệt Nhã Nhu thong thả thấp giọng đếm nhẩm.
Tiếng "Ba" còn chưa phát ra, Nguyệt Nhã Nhu cảm giác được không gian quanh người đột nhiên bị hơi nước lạnh lẽo bao phủ, không khí tựa hồ cũng trong nháy mắt biến mất, có cảm giác hít thở không thông.
Nhưng loại cảm giác này trong nháy mắt liền trôi qua, chỉ nghe được "Phác đằng" "Phác đằng" "Phác đằng" ba tiếng vang, Nguyệt Nhã Nhu mở mắt ra thì thấy bốn tên muốn giáo huấn Long Dực đang bơi chết sống từ giữa hồ vào bờ.
"Chúng ta đi thôi." Nguyệt Nhã Nhu chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì thì bàn tay mềm mại của nàng đã bị Long Dực nắm được, dắt nàng bước nhanh rời khỏi Tiểu Kính hồ.
Bị bốn gã lạ mặt xuất hiện quấy rầy, nên Long Dực không muốn đi nữa, liền đưa Nguyệt Nhã Nhu trở vê ký túc xá của nữ sinh.
"Tỷ hãy nghỉ ngơi sớm đi. Hẹn gặp lại sau." Long Dực buông tay, xoay người bỏ đi.
"Long Dực" Nguyệt Nhã Nhu gọi hắn, rồi nói: "Xem ra Tần Ngọc đã nhắm vào đệ rồi đó, đệ phải cẩn thận nha"
Long Dực xem thường cười: "Hắn nếu tìm đệ sinh sự thì đệ sẽ cho hắn vào hồ bơi lội giống như bốn tên vừa rồi."
Nguyệt Nhã Nhu khẽ thở dài: "Tỷ cũng không muốn nhiều lời đâu, dù sao đệ phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi nha."
"Đệ biết rồi." Long Dực hướng nàng mỉm cười, cất bước trở về ký túc xá dành cho nam sinh.
Nguyệt Nhã Nhu nhìn theo bóng lưng của Long Dực, đợi cho khuất hẳn rồi mới xoay người đi vào ký túc xá.
Vừa mới bước vào phòng, Long Dực đã bị Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ba người vây quanh hỏi hắn "sao khuya như vậy mới trở về? Cùng Nguyệt học tỷ làm cái gì?"
Trong quá trình thẩm vấn, Tiễn Như Vũ cẩn thận kiểm tra xem xét hai má, hai môi của Long Dực, sau đó lại dùng mũi ngửi ngửi trên người hắn, rồi xem xét có dấu môi son hay mùi thơm cơ thể của Nguyệt học tỷ lưu lại không. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện