[Dịch] Long Huyệt
Chương 43 : Ác Nhân
Người đăng: tieungunhi
.
Nguyệt Nhã Nhu không biết trong lòng Long Dực đang suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói tiếp: "Trong tứ đại ác nhân này, học năm thứ hai có hai người, học năm thứ ba có một người và học năm thứ tư cũng có một người. Chỉ cần là chuyện xấu là không có gì bọn họ không làm cả. Đệ chờ xem đi, bây giờ khóa học quốc phòng đã kết thúc, tỷ nghĩ bọn ác nhân đó sẽ nhanh chóng tìm đến phòng của các đệ đòi thu phí bảo vệ đó."
"Thu phí bảo vệ?" Long Dực nhíu mày hỏi.
"Chính là đệ lấy tiền nộp cho bọn ác nhân này, bọn họ sẽ che chở bảo vệ cho đệ. Thôi đệ hãy cứ xem như lấy tiền mà mua sự bình an vậy!"
"Vậy nếu không nộp thì sao?"
"Ngoại trừ một số sinh viên có bối cảnh lớn, thì còn lại đều xuất thân từ gia đình bình dân hoặc là từ nông thôn đến đây học. Nếu không nộp phí bảo vệ thì hãy chuẩn bị mà đón nhận tai ương đi. Bọn ác nhân này sẽ không đánh đệ, chửi đệ đâu nhưng sẽ âm thầm quấy rầy đệ làm cho đệ cảm giác là không lúc nào được bình an cả. Theo tỷ được biết, có một số tân sinh viên vì muốn bình an học hết đại học tại đây, chúng đòi bao nhiêu cũng đều nộp đủ."
"Đây …… đây không phải rõ ràng chèn ép người ta sao? Thật quá đáng mà! Sao lại không có ai đi tố cáo bọn chúng vậy? Còn nữa, ban lãnh đạo của trường không quản sao?" Long Dực giận dữ nói.
"Tố cáo thì sợ bọn chúng trả thù nên hầu như không có ai làm cả." Nguyệt Nhã Nhu nhanh chóng liếc liếc mắt nhìn tên nam sinh mặc đồ tây, rồi thấp giọng nói tiếp: "Hơn nữa, ban lãnh đạo nhà trường lại không dám làm cứng vì gia đình tứ đại ác nhân này đều có tiền có thế, hàng năm đều quyên góp cho trường vô số, cho nên ban lãnh đạo nhà trường dù biết hành vi bất lương của bọn chúng nhưng cũng không dám làm ra chuyện ầm ĩ gì, ngoài ra còn lo việc ảnh hưởng đến danh dự của trường, vì thế mắt nhắm mắt mở cho qua"
"Thật là đáng hận mà" Long Dực nhịn không được dùng nắm tay đánh xuống mặt bàn.
Ly trà trước mặt Nguyệt Nhã Nhu bị một quyền của Long Dực làm bay lên cao khoảng một thước. Định thần lại, Long Dực đưa tay chụp lấy chén trà, thật ngạc nhiên trà trong ly không hề đổ ra một giọt.
"Xin lỗi tỷ, đệ có chút kích động." Long Dực nhẹ nhàng đặt ly trà trước mặt Nguyệt Nhã Nhu, áy náy nói.
"Không sao đâu." Mặt của Nguyệt Nhã Nhu hiện lên vẻ lo lắng nhìn Long Dực, nhẹ giọng: "Mặc dù tỷ mới biết đệ không lâu nhưng tỷ nhìn ra được đệ là người xem ác như thù. Nói thật, tỷ …… tỷ có chút lo lắng cho đệ ……"
"Tỷ lo lắng cho đệ?" Long Dực run run nói.
"Tỷ lo lắng tứ đại ác nhân sẽ tìm đệ thu phí bảo vệ, và đệ sẽ cùng bọn chúng tranh chấp a. Tỷ biết, đệ rất có bản lãnh, nhưng mà song quyền địch không lại tứ thủ đâu, đệ một người, chúng lại có bốn. Long Dực, đệ nghe tỷ đi, nếu bọn chúng tìm đệ thu tiền, đệ cứ giao nộp cho bọn chúng. Nếu đệ thiếu tiền, tỷ …… tỷ sẽ giúp cho đệ……"
"Cảm ơn học tỷ, đệ biết cách ứng phó mà" Long Dực biết Nguyệt Nhã Nhu có lòng tốt giúp mình, tuy nhiên kêu hắn nộp phí bảo vệ gì đó, thì tuyệt đối không có khả năng.
Long Dực lại hướng về Tần Ngọc ngồi bàn bên kia liếc mắt. Tần Ngọc lúc này cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người lại một lần nữa chạm nhau, chỉ bất quá ánh mắt Tần Ngọc mang theo đố kỵ bực tức, còn Long Dực trong mắt toát ra sự khinh bỉ và xem thường.
Nguyệt Nhã Nhu đưa tay lên che cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng ho hai tiếng, làm Long Dực quay lại, sau đó có chút hoảng sợ nói: "Long Dực, chúng ta ăn cơm đi, đừng nhìn hắn nữa."
Long Dực "ừm" một tiếng, thầm nghĩ: "Nhìn hắn thì có sao nhỉ? Chẳng lẻ hắn tìm tới đánh ta sao? Hừ, Long Dực ta bây giờ không còn là cậu thiếu niên tại Long gia thôn năm đó nữa đâu mà mặc cho người khác khi dễ"
Mặc dù trong đầu Long Dực không lúc nào quên lời nhắc nhở của nghĩa phụ "Che giấu năng lực của bản thân” nhưng hắn đồng thời cũng kiên định tín niệm "Người không phạm ta thì ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phạm người!".
Nguyệt Nhã Nhu nhìn vào mặt Long Dực dường như đoán ra được điều gì đó, buồn bã nói: "Người xưa nói thật là đúng a, nhẫn nhịn nhất thời sóng êm gió lặng. Đệ cùng bọn chúng dây dưa sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của đệ đó. Long Dực à, đệ nghe lời tỷ khuyên đi, đừng nên chọc vào bọn chúng, được không?"
"Được ……" Long Dực hàm hồ đáp lời, đồng thời lại nghĩ: "Ta sau này thấy tứ đại ác nhân hoành hành bá đạo, có thể khoanh tay đứng nhìn được không? Ai, phỏng chừng là không thể. Bất quá, Nhã Nhu học tỷ nói cũng có lý, cùng bọn vô lại này dây dưa, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến việc học tập. Hắc hắc, không cần biết chúng là ác nhân hay không, nếu thật sự dám chọc đến ta thì ta cũng không thể khách khí, tìm cơ hội giáo huấn bọn chúng một trận, nói không chừng có thể giúp giảm bớt ngạo khí của bọn chúng thì sao."
"Đệ xem, chúng ta đến đây để ăn cơm mà, sao lại nói toàn vấn đề nhàm chán không vậy? Đừng nói nữa." Nguyệt Nhã Nhu nhoẻn miệng cười nói.
Mặt sau của Thính Vũ Hiên, đối diện trạm điện thoại.
"Lão Tiễn, lão Long lâu như thế vẫn chưa cùng Nguyệt học tỷ bước ra nữa? Bữa cơm này ăn lâu thật" Lý Vân lên tiếng.
"Làm sao ta biết được?" Tiễn Như Vũ đáp lại
" Có khả năng là bọn họ hiện giờ đang ở trong một gian phòng nhỏ, ta thân ngươi, ngươi thân ta …… ôi trời ơi, thế giới này loạn hết rồi, ta không dám tưởng tượng ra đoạn phía sau nữa." Đinh Tiểu Lôi nói.
"……" Tiễn Như Vũ.
"Lão Tiễn, huynh làm sao vậy? Huynh đừng run a, huynh nhất định phải kiên cường, nhất định phải đững vững a" Lý Vân lại nói.
"Trên đời đâu có thiếu hoa thơm cỏ lạ, cần gì lưu luyến một Nguyệt học tỷ chớ? Mặc dù Nguyệt học tỷ đã chung tình với lão Long, nhưng trong Quang Long đại học này mỹ nhân nhiều như mây, với trí tuệ cùng dung mạo của huynh còn sợ không kiếm được một người sao?" Đinh Tiểu Lôi lên tiếng.
"Lão Lý, lão Đinh, chúng ta về phòng ngủ! Hừ, đợi lão Long trở về, chúng ta đem hắn giữ chặt trên giường rồi cẩn thận kiểm tra thân thể hắn, xem hắn trên mặt có dấu son môi hay không, còn nữa, trên lưng có vết cào hay không, à còn trên người có mùi thơm cơ thể của nữ nhân hay không…… !" Tiễn Như Vũ tức giận hổn hển nói.
Bên bờ hồ, trăng sáng lung linh, gió thổi nhè nhẹ.
Tại hồ Tiểu Kính ở mặt phía tây của Quang Long đại học, Long Dực cùng Nguyệt Nhã Nhu sóng vai tản bộ.
Sau khi từ Thính Vũ Hiên trở lại vườn trường, cả hai người đều không có đề cập về chuyện khác, vì vậy cứ tùy ý mà đi, bất tri bất giác đi tới nơi này.
“Hữu minh bạch thanh phong tương bạn, hữu mỹ nhân thân trắc tương tùy”, Có gió mát làm bạn, có mỹ nhân sóng vai, Long Dực cơ hồ sắp say tới nơi.
Còn Nguyệt Nhã Nhu thì sao ?
Tay nàng buông thõng xuống, nhìn vẻ mặt tựa hồ có vô vàn tâm sự.
"Tỷ…… tỷ có tâm sự gì sao?" Long Dực nhịn không được hỏi.
"Ah? Không có, tỷ không có tâm sự gì đâu" Nguyệt Nhã Nhu ngước đầu lên, trên mặt rõ ràng mang theo vài phần lúng túng.
"Định gạt đệ sao, mắt của tỷ ……"
"Mắt của tỷ làm sao?"
"Mắt của tỷ đã phản bội lời của tỷ rồi" Long Dực cười nói: "Một người nếu có tâm sự, mặc dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng mắt sẽ nói lên tất cả"
"Vậy đệ …… đệ đoán được tỷ có tâm sự gì hả?" Nguyệt Nhã Nhu trong lòng run run, hàm răng cắn nhẹ vào môi nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện