[Dịch] Long Huyệt
Chương 29 : Dạ Đàm
Người đăng: tieungunhi
.
"Thiền sư, ta xin lỗi không thể trị hết vết thương cho người đựơc” Mặc dù Long Dực đã đạt tới cảnh giới trung cấp linh lực, nhưng dù sao linh lực cũng còn hạn chế, nếu có thể đạt tới cảnh giới cao nhất thì linh lực có thể tự sinh ra không ngừng bổ sung cho cái đã mất. Vì muốn mau chóng chữa thương cho Từ Tâm, Long Dực đã vận xuất toàn lực, nên giờ đây tiêu hao tất cả linh lực trong cơ thể.
"Đa tạ thí chủ. Lão tăng tình trạng giờ đã ổn rồi, có thể tự mình điều tức. Long thí chủ, làm phiền thí chủ nhiều, thật ngại quá." Từ Tâm trong lòng đối Long Dực rất là cảm kích, chờ Long Dực buông tay ra khỏi lưng mình thì bắt đầu vận khởi phật gia vô thượng tâm pháp Bàn Nhược Tâm Kinh tự mình điều tức.
Đạt tới cảnh giới trung cấp linh lực, thì điều lợi lớn nhất chính là khi linh lực tiêu hao thì tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn. Không quá nửa canh giờ sau, linh lực của Long Dực đã hoàn toàn hồi phục như lúc đầu, còn Từ Tâm cũng đã dùng Bàn Nhược Tâm Kinh tâm pháp vận hành khôi phục lại đựơc một chút sức lực.
Hai người sau khi đìều tức xong thì cùng bứơc đến ngồi tại bàn dùng trà do Trí Thông đã chuẩn bị.
Từ Tâm nói " Ơn cứu mang của Long thí chủ, lão tăng cảm kích vô cùng. Long thí chủ có thể cho lão tăng biết sư phụ là ai không?”
Khi Long Dực sử dụng linh lực trị thương cho Từ Tâm thì lão đã phát hiện ra hơi thở của Long Dực rất khác biệt với giới võ giả, chân khí lại không giống nhau. Chân khí của Long Dực hùng hậu, phiêu hốt ẩn hàm chính khí, lão kiến thức có thể nói là uyên bác, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra môn phái nào có nội công tâm pháp giống như vậy cả.
"Ta…ta đây chỉ học theo quyển sách của tổ tiên truyền lại mà thôi" Long Dực cười cười nói.
"Nói vậy, tổ tiên của Long thí chủ chắc phải là kỳ nhân dị sĩ a. A di đà phật, vô sư tự thông, tu vi hóa cảnh, Long thí chủ thật một khoáng thế kỳ tài đương thời”
"Thiền sư, người cũng rất lợi hại, nhất là chưởng pháp, một chưởng đánh ra thì chưởng ảnh đầy trời, không thể phân biệt. Chưởng pháp thần kỳ đó có tên là gì vậy?"
"Đó là tuyệt học của bổn tự có tên là Thiên Phật Chưởng." Từ Tâm cười nói: "Chưởng pháp này thâm ảo tuyệt diệu, uy lực cường đại, có câu 'Nhất Chưởng Thiên Phật Xuất, Kinh Thiên Khấp Quỷ Thần', nếu phối hợp với Bàn Nhược Tâm Kinh tâm pháp và tu luyện tới chí cao cảnh giới thì lúc đó sử dụng Thiên Phật Chưởng có thể nói là không gì không phá nổi. Chỉ tiếc lão tăng ngu dốt, hao phí hơn 50 năm thời gian chỉ mới tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh tới tầng thứ tư mà thôi. Thật xấu hổ, xấu hổ!"
"Tầng thứ tư? Vậy Bàn Nhược Tâm Kinh tổng cộng có mấy tầng tất cả?" Long Dực hứng thú hỏi thêm.
"Bàn Nhược Tâm Kinh tổng cộng có bảy tằng, chỉ tiếc cả ngàn năm nay, ngoại trừ tổ sư sáng tạo ra Bàn Nhược Tâm Kinh thì không có 1 ngừơi nào có thể đột phá đến tầng thứ sáu cả.”
"Nói vậy, việc tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh chắc chắn là rất khó khăn"
Lúc này đây trời đã về khuya nhưng vừa rồi trải qua một tràng chém giết, chúng tăng Từ Bi Tự vẫn chưa ngủ đựơc, tâm lý còn cảnh giác không thôi.
Không lâu sau, có hai trưởng lão bước vào phòng thăm hỏi thương thế của Tử Tâm thiền sư.
Thấy Từ Tâm cùng Long Dực đang nói chuyện với nhau, tinh thần thoải mái, hai vị trửơng lão mang theo nỗi kinh hãi cùng với sự nghi hoặc đi ra ngoài, đem tin tức của phương trượng nói cho chúng tăng biết, nhất thời cả tự vui mừng, hợp lại tụng kinh, chúc phúc cho phương trượng.
Qua cuộc nói chuyện, Long Dực biết được Từ Bi Tự có 2 tuyệt học là Bàn Nhược Tâm Kinh và Thiên Phật Chưởng, và từ Long Dực, Từ Tâm cũng biết được hắn tu luyện nội khí chính là linh lực, ngoài ra còn có Ngũ Thần Thông, Tứ Dị Thuật, thật là một kỳ công cổ quái.
"Sư phụ, ngừơi thương thế còn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi nhiều. Nếu múôn nói hãy đợi mai hẵng tiếp. Bây giờ sư phụ nên nghỉ ngơi sớm đi" Trí Thông quan tâm tới thương thế của, ở bên nhắc nhở.
"Không cần, không cần, ta cùng với Long thí chủ còn có nhiều lời muốn nói. Trí Thông, nếu ngươi mệt hãy đi nghỉ trứơc đi, thuận tiện báo cho các sư huynh đệ hãy đi nghỉ ngơi luôn. Thanh Y môn hôm nay đã tổn thất rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại đâu”
"Sư phụ, ngừơi không nghỉ ngơi , con …… con cũng không.” Trí Thông nhất quyết không chịu rời đi.
Long Dực cười nói: "Thiền sư, vị tiểu sư phụ này nói rất đúng, thương thế của ngừơi còn chưa hoàn toàn bình phục a, hãy đi nghỉ ngơi sớm. Thôi, ta không quấy rầy người nữa, hẹn gặp lại"
Từ tâm thấy Long Dực từ giã, vội hỏi: "Long thí chủ, thí chủ hiện giờ muốn đi đâu?"
"Ta ở tại một nhà trọ trong thành phố. Trời đã khuya, ta xin phép về trước, nếu ngày mai có thời gian, ta sẽ trở lại hỏi thăm thiền sư."
"Long thí chủ, nếu thí chủ không chê tệ tự đơn sơ, ta sẽ kêu Trí thông chuẩn bị một gian phòng cho thí chủ nghỉ ngơi, có được không? Ngày mai lão tăng còn có chút việc muốn cùng Long thí chủ thương lượng." Từ Tâm mặt toát ra vẻ thành khẩn nói.
"Được rồi, ta sẽ trọ lại đây đêm nay vậy" Long Dực gật đầu đáp ứng.
Sáng hôm sau, dùng xong bữa chay sáng, Từ Tâm dẫn Long Dực đi tới trước một toà tháp chín tầng trong tự.
"Long thí chủ, thí chủ có biết tối hôm qua Thanh Y môn hưng sư động chúng đến Từ Bi Tự làm gì không?" Từ Tâm đưa mắt nhìn lên đỉnh tháp nói.
"Ta hình như nghe bọn họ nói là muốn tìm một người tên là Vương Đông Thành, còn có Xích Huyết Linh Giới gì đó ……"
Từ Tâm than thở: "đúng vậy, chuyện này nói ra rất dài. Vương Đông Thành thí chủ vốn là một du hiệp, trong một cơ hội trùng hợp có đựoc Xích Huyết Linh Giới, sau đó người của Thanh Y môn phát hiện ra bảo vật trong tay y, liền ra tay cướp đoạt. Tuy nhiên Vương thí chủ biết một khi Xích huyết Linh Giới rơi vào tay bọn tà đạo Thanh y môn, sẽ gây ra một tràng sóng gió, vì vậy liều chết bảo hộ, cuối cùng thân mang trọng thương tới Từ Bi Tự này. lão tăng cũng nghe nói qua Thanh Y môn không phải là bang phái trong chánh đạo, cho nên đái lĩnh chúng tăng bức lui đệ tử Thanh Y môn, đáng tiếc là Vương thí chủ thương thế quá nặng, không lâu sau đó đã về cõi niết bàn."
Từ Tâm đối Vương Đông Thành rất kính nể, vừa nói xong lời cuối cùng, không khỏi thở dài.
Long Dực chợt nói "Ta biết rồi thiền sư, người của Thanh Y môn sau khi bị bức lui, không cam tâm, vì vậy tập hợp nhiều môn đồ đến đây đoạt bảo. Hắc hắc, cái tên gọi là Phí Lãnh phí nhiệt gì đó cũng coi như có một chút bản lĩnh!"
Từ Tâm nói "Phí Lãnh là đại đệ tử nhập thất của môn chủ Thanh Y môn, tu vi so với lão tăng chỉ kém hơn nửa trù mà thôi, tối qua nếu không nhờ Long thí chủ ra tay, chúng tăng của Từ Bi Tự có lẽ đã đi gặp phật tổ hết rồi”
"Bái kiến phật tổ hả? ha ha ……" Long Dực hiểu được, cười nói: " Các người nếu đã là đệ tử của phật môn thì tất sẽ được phật tổ phù hộ mà thôi, khi gặp nguy hiểm phật tổ sẽ thi triển pháp lực phù hộ cho các người."
Từ Tâm mỉm cười, chỉ vào toà tháp trước mặt nói " Tháp này có tên là 'Xá Lợi', là trọng địa của Từ Bi Tự, trong tháp có chứa xá lợi tử của các phuơng trượng nhiều đời, bình thường ngoại trừ lão tăng ra thì bất luận là ai cũng không được tùy ý tiến vào trong tháp. Long thí chủ, tới đây, vào tháp cùng ta."
"Nếu là phật môn trọng địa, ta không tiện vào đâu thiền sư"
"Không sao đâu, lão tăng hôm nay dẫn thí chủ đến đây là có chút chuyện cùng thí chủ bàn bạc. Long thí chủ, xin mời." Từ Tâm mở cửa tháp, đưa tay mời Long Dực.
Long Dực vốn nghĩ tháp này đựơc phong toả chắc không có ngừơi bên trong, nhưng bước vào một tầng rồi một tầng thì thấy ở mỗi tầng đều có hai lão tăng nhân khoảng 50, 60 tuổi ngồi đó, hai mắt khép hờ, giống như là mộc nhân vậy, không tầm thường chút nào” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện