[Dịch] Long Huyệt

Chương 26 : Hưng Sư Vấn Tội

Người đăng: tieungunhi

.
Khi tới dưới Quan Âm sơn thì đám người áo xanh này vòng qua một đường khác, tại đó hội họp với đồng bọn đã tới đây từ trước, tính ra nhân số của bọn chúng cũng có hơn sáu bảy mươi người, tất cả đều đeo trường kiếm, trong đó cũng có vài tên có tuổi không trang bị gì cả. Long Dực vẫn tiếp tục theo dõi, càng tiếp cận thì càng có cảm giác trên thân toàn bộ đám người này đều phát xuất ra luồng khí ba động, trong đó đặc biệt có một tên phát xuất ra khí ba động với cường độ vượt xa đồng bọn, chứng tỏ hắn phải là một cao thủ thực lực không vừa. Đám người này chắc là có hẹn trước, sau khi hội họp, chúng chỉ gật đầu ra hiệu rồi hướng lên đỉnh núi thi triển khinh công phóng đi. Đường lên Quan Âm sơn thật hiểm trờ nhưng đám người này đi như đi trên đất bằng, trong chốc lát đã tới đỉnh. Trên đỉnh núi có một ngôi chùa lớn, phía trên cổng có tấm biển ba chữ vàng "Từ Bi Tự" lóng lánh. Người dẫn đầu đám người này có vóc người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, đây là ngừơi bọn chúng đã đề cập đến hôm qua trong quán ăn "Thanh Y Môn đại sư huynh". Hắn bước đến trứơc cổng đưa mắt liếc nhìn tấm biển Từ Bi Tự một cái, rồi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó lập tức đưa ngón tay ra chỉ huy khoảng 20 tên sư đệ chia ra nấp vào hai bên, rồi lại phân phó cho mấy người nữa đứng trước cổng, số còn lại theo hắn phóng vào bên trong. Long Dực cũng phóng theo chúng lên đỉnh núi, giữa đường nhờ có cây cỏ che lại nên không bị phát hiện, sau khi lên gần tới đỉnh, vận xuất linh lực sử dụng Ngự không thuật bay luôn vào trong chùa từ hướng khác, sau đó chọn một cây cổ thụ trong sân chùa ẩn núp để tiện xem xét. Núp trên cây quan sát, Long Dực thấy đựơc trong nội viện của chùa này có hơn ba mươi toà điện nhỏ khác, thật trang nghiêm. Mười mấy tên áo xanh sau khi vào chùa, thì tên đại sư huynh liền chỉ huy bọn sư đệ chia nhau ra mai phục. Long Dực trong lòng thầm than: "Phật môn thánh địa là nơi tu hành thanh tĩnh, cùng thế sự vô tranh, chẳng lẻ phải đánh nhau tại đây sao? Ai, thật không rõ, hoà thựơng của chùa này rốt cục vì chuyện gì mà cùng ngoại nhân kết thù oán vậy?” "Đương đương đương đương đương……" Một trận âm thanh trong chùa đột nhiên vang lên, ngay sau đó trong Từ Bi Tự tiếng người xuất hiện, cả tự viện bỗng nhiên đèn đuốc sáng chói, gần trăm tăng nhân tay cầm mộc côn, từ trong các toà tự điện nhỏ phóng ra, nhanh chóng bao vây xung quanh đám người áo xanh. Xem ra đêm nay đám ngừơi áo xanh này đến tập kích, nhưng Từ Bi Tự đã có chuẩn bị, gậy ông đập lưng ông. Đám người áo xanh thấy trành cảnh xảy ra bất ngờ, không kịp chuẩn bị, mặt có chút biến đổi. "A di đà phật, thiện tai thiện tai" Theo tiếng niệm phật, một lão tăng thân hình khô gầy chậm rãi bước tới. Lão tăng này là Từ Tâm thiền sư, phương trượng của Từ Bi Tự, lão bước tới rồi nói: "Chư vị thí chủ đêm khuya đến phật môn thánh địa lại mang theo vũ khí, không biết là có dụng ý gì?” "Tại hạ là Phí Lãnh, đại đệ tử của Thanh Y Môn" Tên chỉ huy cao gầy khi nãy ánh mắt âm hiểm cười cười nói "mấy tháng truớc, bảo vật trấn môn của chúng ta là Xích Huyết Linh Giới bị một tên tặc nhân gọi là Vương Đông Thành trộm đi, hắn có phải là đựơc quí tự ra tay giúp đỡ không?” Hàng lông mi trằng của Từ tâm nhướng lên, trầm giọng nói: "Vương thí chủ lúc ấy bị thương quá nặng, quả thật được chúng ta giúp đỡ. A di đà phật! Ngã phật từ bi!" "Nói như vậy, hắn quả thật là đang ở đây” Phí Lãnh lạnh lùng nói: "lúc đó, mấy vị sư đệ của ta đuổi theo hắn đến đây, nhưng bị quý tự ngăn cản, còn đả thương các sư đệ của ta nữa. Hắc hắc, xin hỏi thiền sư, việc này ngài giải thích như thế nào đây?" Từ Tâm sắc mặt không đổi nói: "Mấy vị thí chủ đó xuất thủ ngoan độc, muốn dồn Vương thí chủ vào tử địa, nên bất đắc dĩ lão nạp mới đả thương bọn họ, cũng là vi cứu người mà thôi. A di đà phật, thiện tai thiện tai!" "Bất đắc dĩ? Nói nghe thật hay” Phí Lãnh trong mắt sát khí loé lên. "Thị phi, công đạo đều tại lòng người. Sự việc đã xảy ra, tin rằng chuyển biến trong đó các vị là người hiểu hơn ai hết” "Đừng nhiều lời nữa. Ta không muốn nghe. Hôm nay ta phụng mệnh sư môn tới quý tự, hy vọng quý tự giao ra tên tặc tử Vương Đông Thành, nếu không giao ra thì …… hắc hắc. Chỉ cần thiền sư chịu giao ra Vương Đông Thành, việc đả thương các huynh đệ của Thanh Y môn có thể bỏ qua. Xin hỏi ý kiến của thiền sư như thế nào?” Từ Tâm song chưởng hợp thành hình chữ thập, trả lời "Vương thí chủ tính tình thuần hậu, nhân nghĩa chánh trực, bần đạo nghĩ không ra tại sao lại bị gian tà hãm hại đến chết, thật đáng tiếc!" "Cái gì? Lão vừa nói gì?" Phí Lãnh mắt nhướng lên, lớn tiếng hỏi " Lão nói tên tặc tử Vương Đông Thành đã …… đã chết rồi ư? Vậy chiếc Xích Huyết Linh Giới đâu? Hắn để nó ở đâu?" Kỳ thật, Phí Lãnh muốn có người là giả, ý đồ chính thức của hắn là muốn lấy bảo vật Xích Huyết Linh Giới mà các võ giả đều mơ ước. Truyền thuyết nói rằng Xích Huyết Linh Giới là một bảo vật được một siêu cao thủ lưu lại, chỉ cần đeo nó khi tu luyện là có thể đề cao hiệu quả gấp nhiều lần, thực lực nhanh chóng tăng cường. Từ Tâm nói "Vương thí chủ đã mất rồi, Phí thí chủ cần gì phải dùng những lời nói khó nghe như vậy. Vương thí chủ trước khi chết từng buộc lão nạp phải hứa giữ gìn cẩn thận Xích Huyết Linh Giới, tuyệt không thể giao nó cho bọn gian tà, tiểu nhân để tránh tai họa cho nhân thế. Lão nạp nhận uỷ thác, nên phải toàn lực bảo vệ bảo vật. Phí thí chủ nói Xích Huyết Linh Giới là bảo vật của quý môn, có bằng chứng gì không?" " Việc này ……" Phí Lãnh mặt đỏ lên, nói lớn "cái gì bằng chứng với không bằng chứng, Xích Huyết Linh Giới vốn là trấn môn chi bảo của Thanh Y môn chúng ta, lão hãy nhanh chóng giao ra đây." "Phí thí chủ có chút cưỡng từ đoạt lý rồi, nếu không bằng không chứng, thì rõ ràng bảo vậtkhông phải của các người. Mời Phí thí chủ trở về đi" Phí Lãnh cả giận nói "Con lừa ngốc, Phí Lãnh ta làm việc luôn luôn tiên lễ hậu binh, lão rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Ta hỏi lại lần cuối cùng, lão có chịu giao Xích huyết Linh Giới không?" Từ Tâm lắc đầu nói "bảo vật trên thế gian, hữu duyên tất có được, Phí thí chủ cùng bảo vật vô duyên, cần gì phải cưỡng cầu?" Lời này của lão tăng ý tứ rất rõ ràng, bất quá gặp ngay tên Phí Lãnh cũng vô dụng. "Giỏi lắm, thoại lý tàng đao a! (lời nói có thêm dao búa). Xem ra hôm nay nếu muốn đoạt lại Xích Huyết Linh Giới đành phải 'cưỡng cầu' rồi!" Phí Lãnh không giận dỗi cười lên, trong tiếng cười lộ ra sát khí dày đặc, ngay cả Long Dực ẩn thân ở ngoài cũng cảm giác đựơc. Chúng tăng của Từ Bị Tự ngoại trừ Từ Tâm cùng vài vị trửơng lão, còn lại đều bị sát khí toát ra từ người của Phí Lãnh chấn nhiếp. "Sát!" Phí Lãnh quát lên một tiếng lớn, tay nhanh chóng rút ra từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm, cổ tay xoay một cái, nhuyễn kiếm lập tức biến thành hai đạo thanh quang cách không chém về phía Từ Tâm. Từ Tâm vẻ mặt bình thản, vận xuất ra một luồng chân khí mạnh mẽ, hóa giải thanh quang đang bay tới dễ dàng. Môn hạ Thanh Y môn cùng với chúng tăng Từ Bi Tự trông thấy tràng chiến đấu của hai cao thủ, tức thì đều xông lên, bóng côn kiếm ảnh loạn xạ. Trong lúc nhất thời, trong Từ Bi Tự kiếm quang lóe ra, kình phong kích động, tiếng kêu thảm thiết, trận trận hỗn loạn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang