[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 18 : Vừa tới Thiên Phong (Trung)
Người đăng: Đế Huyền Thiên Đế
.
Hoàng Phủ Tuấn nhìn thân ảnh xinh đẹp tuyệt tình đi xa dần của Thủy Thiên Nhu không khỏi nghiến răng ken két.
Cố nén xung động muốn quay đầu nhìn lại phía sau , Thủy Thiên Nhu lặng lẽ đi về phía trước, nàng biết, Lăng Thiên lúc này có lẽ đã sớm không còn ở trên thuyền , thậm chí đã không còn ở trong đội ngũ mình từ lâu, có quay đầu nhìn lại chỉ sợ cũng không nhìn thấy hắn.
Hôm nay chia tay nhau , hẳn là lần sau gặp lại, chắc hẳn phải là một tháng sau! Mà ta về nhà lần này, lại phải đối mặt với những lục đục không ngừng nghỉ trong gia tộc, thực sự là suy nghỉ một chút cũng làm cho tâm xác mệt mỏi! Trong lòng nàng tự nhiên tràn lên cảm giác mất mát!
Lên bờ, chúng nhân trong gia tộc đã sớm chuẩn bị tuấn mã, Thủy Thiên Nhu cũng đã ngồi trên thần tuấn bạch mã của mình, chậm rãi khởi hành. Sắc mặt Hoàng Phủ Tuấn âm trầm, cẩn thận dè dặt cáo biệt mấy thủ lĩnh của Thuận Thiên Minh, mang theo vài tên tùy tùng, đi liền theo phía sau của đội ngũ Thủy Thiên Nhu chừng năm sáu trượng, nhìn như một con cóc bệnh.
Bất quá , Hoàng Phủ Tuấn cũng còn có chút mừng rỡ trong lòng. Hôm nay dĩ nhiên may mắn được gặp ba vị đầu lĩnh thần bí nhất của Thuận Thiên Minh, hơn nũa xem dáng vẻ của bọn họ có vẻ như ân tượng với bản thân mình cũng không tệ lắm nếu có thể tiến thêm một bước, tạo quan hệ tốt hơn với họ, chắc chắn thực lực gia tộc sẽ được nâng cao thêm một bậc. Lần này trở về, nhất định phải thương nghị với lão cha một phen.
Vị Hoàng Phủ công tử đáng thương lại không biết rằng, có một ánh mắt thanh lãnh đang dừng lại trên thân hắn thật lâu. Bên cạnh Điền Chi Di, một hắc bào nhân ngồi trên lưng ngựa, nhìn Hoàng Phủ Tuấn, trong ánh mắt hiện lên tia quang mang hứng thú, trong miệng thì thào tự nói:” Hoàng Phủ gia ? Thế gia đứng thứ hai đại lục Thiên Phong sao? Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi! Hừ. Vốn đang sợ tịch mịch nơi đất khách quê người xa xôi. Bây giờ thì chẳng lo nữa rồi!”.
Ba huynh đệ Điền Chi Di đều vây xung quanh hắc bào nhân thần bí này, nghe thấy câu nói ấy, đều dung một loại biểu tình “ Ta sớm biết sẽ như vậy” mà lặng lẽ cười thầm. Ánh mắt nhìn thân ảnh Hoàng Phủ Tuấn như nhìn một con chó nhỏ mà người ta có thể mặc sức trêu đùa.
Nếu có người sáng suốt ở đây, liếc mắt có thể nhìn ra vị trí hiện tại của hắc bào nhân, chính là ở vị trí trung tâm đứng giữa ba đại thủ lĩnh của Thuận Thiên Minh. Mà vị trí đứng ba vị đại đầu lĩnh hô mưa gọi gió tại đại lục Thiên Phong cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắc bào nhân về bất cứ phương hướng nào, nhưng cũng vừa vặn lợi dụng được địa thế địa hình phong tỏa tất cả những đường có thể tiếp cận hắc bào nhân thần bí.
Nếu có nhân vật tinh thông ám sát hoặc công tác bảo vệ đến xem xét , thì chỉ cần liếc nhìn vị trí đứng của ba người Điền Chi Di chính là vị trí bảo tiêu tiêu chuẩn! Thông qua ánh mắt hành vi phương vị của họ đủ biết, hắc bào nhân thần bí này trong lòng bọn họ, chí cao vô thượng đến mức nào!
Là ai có địa vị cao đến như vậy, khiến cho tam đại thủ lĩnh thần bí nhất, nổi danh nhất tại đại lục Thiên Phong lại chẳng khác nào tôi tớ của hắn?
Sau một tiếng hô chói tai, tám trăm kị sĩ của Thuận Thiên Minh đồng loạt xoay người lên ngựa, động tác dị thường chỉnh tề, mỗi người đều ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa. Trước khi đến đây, tam đại đầu lĩnh đã dặn đi dặn lại, lần này phải xuất ra trạng thái tốt nhất, tinh thần tốt nhất, nếu ai dám làm mất thể diện của Thuận Thiên Minh sẽ chém không tha!
Đây cũng là lần đầu tiên ba vị thủ lĩnh trịnh trọng như vậy. Vì thế tám trăm người , ai nấy đều cực kì cẩn thận, nơm nớp lo sợ biểu hiện của mình không tốt bị lôi ra làm điển hình, vạn nhất thực sự bị khai trừ khỏi Thuận Thiên Minh, vậy thì còn không bằng bị một đao chém gọn.
Không biết từ lúc nào, bầu trời trong xanh đã trở nên u ám, giữa những tầng mây mơ hồ điện quang lưu động, tựa hồ chuẩn bị có một cơn lốc rất lớn.
Tám trăm người vẫn ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích chờ mệnh lệnh của thủ lĩnh!
Trong ánh mắt của Điền Chi Di lộ ra vẻ phấn chấn, bởi vì, hắn nhìn thấy ánh mắt Lăng Thiên nhìn về tám trăm kị sĩ này lộ ra một tia hài lòng, nhất thời hòn đá đè nặng trong lòng cũng biến mất.
Từ lúc đến bờ đến giờ, Lăng Thiên chưa từng nói một lời, khiến cho đám người Điền Chi Di cảm thấy áp lực không ít, chỉ sợ công tử gia có gì đó không hài lòng lúc này nhìn thấy nhãn thần của Lăng Thiên, trái tim trong lồng ngực thả lỏng.
Nhàn nhạt cười, Lăng Thiên gật đầu, thúc ngựa đi đầu, phóng ngựa đầu tiên. Ở phía sau hắn, Lăng Kiếm tựa như hình với bong ngồi trên lưng ngựa, chỉ kém nửa thân ngựa, găt gao chạy theo!
Điền Chi Di vung roi ngựa, ba một tiếng vang lên, quát lớn:” Xuất Phát” liền đi theo.
Tám trăm người phân ra tám đội một trăm người, chỉnh tề phóng ngựa đi theo, trong lúc nhất thời, một loạt vó ngựa như sấm, trên con đường lớn, bụi cuốn mù mịt, bay lên trời! Không tời một khắc đồng hồ, đã chạy tời phía sau kỵ đội của Thủy gia, không có chút ý tứ sẽ giảm tốc độ.
Trong mắt Thủy Mạn Thành đã có chút phẫn nộ, nhưng càng nghỉ, càng cân nhắc, cũng chỉ đành giơ roi, thét lớn ra lệnh cho võ sĩ Thủy gia đi sát bên đường, mở rộng trung tâm con đường.
Kình địch ngàn năm Ngọc gia sắp đến, nếu tại thời khắc này đắc tội với Thuận Thiên Minh, chẳng khác gì tự cản trở mình! Được không bằng mất!
Thủy Thiên Nhu khó hiểu, nhịn không được mà dựng mày liễu, bừng bừng tức giận hỏi:” Vì sao phải tránh đường cho bọn chúng?”
Thủy Mạn Thành cười lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa nói:” Đây là tam đại đầy lĩnh của Thuận Thiên Minh! Chẳng lẽ chất nữ ngươi muốn mai tang toàn bộ những người trong gia tộc ở đây hay sao? Nếu chất nữ nguyện ý thử phong mang của bọn họ một lần, tam thúc quyết không ngăn cản chất nữ vui vẻ một phen!”
“Thuận Thiên Minh!” Thủy Thiên Nhu hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bi ai. Họ nổi lên lúc nào, mà cứ vậy ngang nhiên bưới qua mặt Thủy gia tại đại lục Thiên Phong, lại còn bắt người khác phải tránh đường?
Thủy Thiên Nhu không kìm lòng được, hung hăng quay đầu nhìn về kỵ đội đang đuổi tới phía sau, liền nhìn thấy một người thúc ngựa đi trước, chỉ trong chớp mắt đã đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt hắn cứng ngắc, nháy mắt chọc tức mình, lộ một tia tiêu ý vui đùa, lặng lẽ lướt qua bên cạnh mình.
“A!” Thủy Thiên Nhu thất kinh, nguyên lai là tên gia hỏa đáng ghét kia! Yêu kiều hừ lạnh một tiếng, truyền đi rất xa, ý là chờ khi gặp lại, ta muốn “ chăm sóc” ngươi thật tột! Gia hỏa ghê tởm này không ngờ lại giấu diễm ta lâu như vậy!
Liền đó lại là một con ngựa vun vút lướt qua, nhìn không chớp mắt đuổi theo con ngựa phía trước, chỉ là khi người thứ hai vọt qua, toàn bộ chúng nhân Thủy gia đều không hiểu vì sao mà cảm thấy một tia hàn lãnh. Đó là một loại hàn lãnh khiến tâm can đông cứng.
“Hả?” Thủy Mạn Thành mang theo vẻ khó tin nhìn hai người đang phóng ngựa như bay vọt qua. Hai người này lại giám không kiêng nể thúc ngựa nghênh ngang đi phía trước thiết huyết kỵ đội do ba vị đương gia tự mình suất lĩnh? Chán sống rồi ? Để xem hai người bọn chúng chết thế nào đây?
Nhưng là….
Tiếng vó ngựa cuồn cuộn truyền tới, kỵ đội của Thuận Thiên Minh dưới sự suất lĩnh của tam đại đầu lĩnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như một chòm Thương Long cực lớn, gào thét mà qua. Khi đi qua bên cạnh Thủy Thiên Nhu, ba người Điền Chi Di, Điền Chi Nhĩ, Điền Chi Tư không hẹn mà cũng nghiêng người, ôm quyền hành lễ, sau đó cấp tốc vượt qua, càng ngày càng xa , cho đến lúc biến mất.
Mặt Thủy Thiên Nhu đỏ lên. Lấy thân phận của tam đại đầu lĩnh bí mật của Thuận Thiên Minh, vì sao bọn họ lại hành lễ với mình? Huyền cơ bên trong đương nhiên trong đầu Thủy Thiên Nhu rất rõ ràng . Đây tuyệt đối không phải vì thân phận công chúa Thủy gia của mình, mà họ bày tỏ kính ý đối với lần đâu tiên tương kiến nữ nhân của công tử nhà mình. Không ngờ bọn họ mãi ở bên đại lục Thiên Phong này cũng nghe chuyện của mình. Có phải tên thích khách lãnh huyết kia nói không nhỷ? Trong lòng Thủy Thiên Nhu nổi lên tia hiếu kì, nhìn bộ dạng lạnh như băng cậu không thương bà ngoại không thân của tên đó, không giống như một kẻ lẻo mép, chẳng lẽ là tên sắc lang kia nói. Da mặt hắn sao lại dày như vậy chứ…
Đột nhiên cảm thấy ở bên cạnh có gì đó bất thường, xoay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy vẻ mặt Thủy Mạn Thành tười cười, vẫn đang ôm quyền hành lễ chưa buông.
Thủy tam gia coi hành lễ của ba người Điền Chi Di đối với tân nữ nhân của thiếu gia nhà họ biến thành lời cảm tạ đối với chính bản thân hắn, nhịn không được vẻ vinh sủng (vinh dự vì được kính lễ), đầu gật gù, đắc ý dào dạt nói:” Thấy rồi chứ? Trong lúc ngươi không ở đây, tam thúc ta ngang dọc Thiên Phong, ai dám bất kính? Ngay cả tam đại đương gia của Thuận Thiên Minh cũng phải hành lễ với ta đó.”
Hồn nhiên quên mất mình vừa sợ đầu sợ đuôi, hạ lệnh cho thủ ha nhường đường để đối phương đi qua, chẳng khác nào làm trò hề.
Sáng tỏ huyền cơ bên trong, Thủy Thiên Nhu lập tức cảm thây cực kỳ tức giận, cực kì khinh bỉ vị tam thúc này, thành thử nhịn không được bật cười. Từng gặp qua người mặt dày, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ, tưởng ai cũng mến mộ mình như vậy!
Ngoại thành Bích Thủy. Núi non trùng điệp, rừng cây rậm rạp, triệt để ngăn cách tầm nhìn của những người qua đường. Nơi này cũng chỉ cách thành Bích Thủy chừng chưa đến ba trăm dặm lộ trình, nhưng lại là hiểm địa, dân cư thưa thớt.
Sau khi xa rời quan đạo, tám trăm nhân mã tựa như làn khói xanh, đi thẳng đến nơi này. Khi cách thôn trấn gần nhất chường khoảng sáu mươi dặm, mới dừng lại.
Theo hiệu lệnh của Điền Chi Di, toàn bộ chúng nhân xuống ngựa. nhất loạt xếp thành một trận thế vuông vắn. Ba huynh đệ Điền Chi Di tiến lên phía trước, mặt nạ đã sớm được tháo xuống, sắc mặt nghiêm trang, đối mặt với hai người trên sườn núi, ba người chợt quỳ xuống, hạ đầu bái kiến.
“Lăng Nhất (Lăng Nhị, Lăng Tứ) khấu kiến công tử!”
Nguyên bản còn đang thầm suy đoán thân phận của hai người kia, chúng nhân nhất thời thất kinh, không dám chậm trễ, theo ba đầu lĩnh chỉnh tề quỳ xuống:” Khấu kiến công tử, công tử vạn an!”
Lăng Kiếm ở sát phía sau người của Lăng Thiên, tựa như không trọng lượng, nhẹ bước xéo vài bước, tránh khỏi thi lễ.
“Đứng lên cả đi.” Lăng Thiên cười sang sảng: “ A Đại, mấy năm nay, các ngươi quả thực không tệ, đã vượt qua ngoài dự đoán của ta, ta rất hài lòng, thực sự rất hài lòng!”
“Tạ ơn công tử khích lệ, chúng thuộc hạ đã cố gắng hết sức với trách nhiệm của mình” Điền Chi Di (Lăng Nhất) lại cúi đầu một cái, kính cẩn đứng lên, xoay người đối mặt với chúng thuộc hạ, lớn tiếng nói: ” Các huynh đệ, vị công tử trước mặt này, chính là chủ nhân chân chính của chúng ta, Lăng Thiên Lăng công tử của đại lục Thiên Tinh, cũng là chủ nhân tương lai của đại lục Thiên Tinh! Từ nay hết thảy về sau, hết thảy mọi người bao gồm cả ta, phải chấp hành mệnh lệnh của công tử vô điều kiện, không được trái lời! Mặt khác, về chuyện công tử đến Thiên Phong, liệt vào truyện cơ mật nhất của Thuận Thiên Minh, bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài! Bằng không, giết không tha!”
“Dạ!” Chỉnh tề đáp ứng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện