Trang chủ Tiên Hiệp [Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Thủy Bình Diện Đang ra Tiên Hiệp

Tại một địa phương kỳ quái, một nam nhân đang lẳng lặng...

2 Yêu thích| 162200Lượt xem| 2 Theo dõi| 0Đề cử tháng này

Đọc truyện Yêu thích Theo dõi Đề cử

0

5

0đánh giá

Ta muốn đánh giá
1 2 3 4 5

Tại một địa phương kỳ quái, một nam nhân đang lẳng lặng nằm trên sàn nhà. Thật lâu, người nọ trợn mắt ngồi dậy, nhanh chóng sờ lên người nhưng không phát hiện ra điều gì .

- “Kỳ lạ, ta rõ ràng là bị sét đánh, nhưng tại sao lại không việc gì ? Đây là đâu ? Ta…”

Người nọ mơ màng nói thầm. Tiếp theo lắc đầu cố nhớ xem mình là ai.
Hắn gọi là Dương Diệc Phong, năm nay hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp loại giỏi QH đại học. Trong thời gian đi học, hắn cùng đại ca Phùng Tuấn của mình dốc sức làm ra Thiên Hành công ty. Hiện tại hắn là Tổng giám đốc còn Phùng Tuấn là phó tổng. Năm năm gần đây, Thiên Hành công ty phát triển thành một trong mười công ty lớn nhất thành phố SH. Tải sản hơn triệu, không thể không nói Dương Diệc Phong là một thiên tài. Vợ hắn, Lâm Chân Chân là hoa hậu giảng đường của Thanh Hoa. Hắn và Lâm Chân Chân yêu nhau 4 năm, sau đó kết hôn đến nay đã được 3 năm , mặc dù chưa có con nhưng vợ chồng ân ái làm không ít người phải thèm muốn.

Thế nhưng vào cái ngày đó , mọi sự đã thay đổi hoàn toàn :

- “Ông chủ, làm xong chưa chịu về à ? Không sợ em dâu ở nhà sốt ruột sao? “

Phó tổng giám đốc , vị đại ca kết nghĩa Phùng Tuấn trêu ghẹo nói.

- “Ha ha, không sao, giờ về liền đây, Chân Chân đang ở nhà đợi cơm , hay anh cùng về làm một chén nhé ?”

Dương Diệc Phong trả lời.

- “Thôi thôi, ta không làm kỳ đà cản mũi, ha ha , về đi , mai gặp lại”.

- “Thấy thèm được như ta, sao không tự mình kiếm vợ đi ?”

Dương Diệc Phong vừa mặc áo vest vừa nói.

- “Thôi thôi, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Ta cũng không muốn chui vào nhanh vậy đâu”

Phùng Tuấn vừa cười vừa đi ra ngoài. Dương Diệc Phong xách cặp đi về hướng hầm ngầm để xe. Trên đường về, Dương Diệc Phong vui vẻ hát khẻ, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc. Suốt con đường về, Dương Diệc Phong cả đầu ngập tràn hình dáng tuyệt vời của vợ yêu, cười ngây ngốc thành tiếng.

- “Lão bà, anh đã về” .

Dương Diệc Phong mở cửa.

- “Hì, lão công mình sao lại vui thế” .

.

Bình luận | Đánh giá Viết bình luận

Xếp hạng

1  2  3  4  5 Rất hay

Đánh giá ngắn