[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 66 : Ra Tay
Người đăng: Kinzie
.
Ông!
Nước ao đột nhiên xuất hiện một tia rung động lắc lư, Bạch Đông Hòe thét dài một tiếng, mạnh mẽ từ trong dược trì nhảy đi ra, một cổ khí thế cường đại lập tức cuốn sạch toàn trường!
- Ha ha ha, lão tử rốt cục đột phá! Lão tử rốt cục tiến vào Cương Khí Cảnh !
Hắn điên cuồng cười to.
Tuy võ giả Bạo Khí Cảnh được xưng tụng cao thủ, nhưng so sánh với Cương Khí Cảnh thì chính là cặn bã! Trên thế giới này, chỉ có võ giả Cương Khí Cảnh mới có tư cách thành lập gia tộc, thành lập thế lực chính thức của mình!
Mà sắc mặt của ba người Triệu Ngọc Nhụy thì rất khó coi, bọn họ cũng không phải đồng hội đồng thuyền, trước còn có Chu Vũ Thông ngăn được, nhưng theo Bạch Đông Hòe đột phá, cái cân bằng này trong nháy mắt đã bị đánh phá, Bạch Đông Hòe chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, đừng nói bảo tàng không có phần của bọn hắn, cho dù tánh mạng cũng ở một ý niệm của Bạch Đông Hòe!
Bạch Đông Hòe duỗi ra tay phải, trong không khí lập tức tạo thành một đại thủ do chân nguyên lực hình thành, đối với trên mặt đất hung hăng nhấn một cái, lập tức oanh một tiếng, mặt đất rung động lắc lư, xuất hiện một hố nhỏ lớn gần một trượng!
- Ha ha, Cương Khí Cảnh quả nhiên lợi hại!
Bạch Đông Hòe cười ha ha, đột nhiên sắc mặt phát lạnh, chỉ vào ba người Triệu Ngọc Nhụy.
- Đều cút ra khỏi dược trì cho lão tử, hiện tại do lão tử một người độc chiếm !
Hắn hiện tại chính là Cương Khí Cảnh cao thủ "duy nhất", tự nhiên sinh sát ta cho, muốn làm gì thì làm!
Ba người Triệu Ngọc Nhụy đều là khuôn mặt khổ sáp, không cam lòng rời đi dược trì, căn bản không dám nói lời phản đối gì.
Bạch Đông Hòe nhìn xem Triệu Ngọc Nhụy, độc nhãn lộ ra vẻ dâm tà:
- Tiện nữ nhân, tới, lão tử phải làm ngươi!
Sắc mặt Triệu Ngọc Nhụy lập tức tái nhợt, hướng Chu Vũ Thông quăng đi mục quang xin giúp đỡ, nhưng Chu Vũ Thông lại quay đầu, chỉ như không thấy. Chu Tư Nguyên cũng đồng dạng cúi đầu xuống, ngay cả thanh âm phản đối cũng không dám.
- Ha ha ha!
Bạch Đông Hòe cười to, loại lực lượng này trong tay, cảm giác bao quát thương sinh thật quá tốt! Mà hắn đạt được bảo tàng cuối cùng, nói không chừng còn có thể đạt tới Tiên Thiên Cảnh, đến lúc đó cũng không phải là vài người ở trước mặt này cúi đầu xưng thần, mà là một trấn, một thành, thậm chí một quốc gia!
Hắn đắc chí vừa lòng, thấy Triệu Ngọc Nhụy vẫn không chịu nhúc nhích, một mắt trừng qua:
- Còn không qua đây!
Trong ánh mắt Triệu Ngọc Nhụy hiện lên một đạo quyết tuyệt, đột nhiên một chưởng hướng trên thiên linh cái của mình đập đi, đúng là muốn tự vận!
- Ha ha, nữ nhân lão tử vừa ý, nào có dễ dàng chết như vậy!
Bạch Đông Hòe hư không xuất thủ, một cự chưởng do chân nguyên lực hóa thành ngăn trở động tác của Triệu Ngọc Nhụy.
- Phải chết cũng là bị lão tử làm chết!
Hắn hư không một trảo, Triệu Ngọc Nhụy lập tức bị chân nguyên lực hình thành đại thủ kéo đến trước người của hắn.
Bạch Đông Hòe cười ha ha, hướng ba người Lâm Lạc, Chu Tư Nguyên, Chu Vũ Thông quét mắt một vòng, lãnh đạm nói:
- Đều quỳ xuống cho lão tử!
Chu Tư Nguyên, Chu Vũ Thông có chút do dự, liền quỳ gối xuống, hoàn toàn không có khí tiết võ giả. Đối với chút ít người mà nói, chết tử tế không bằng sống nhục, tôn nghiêm chỉ là cái rắm!
Lâm Lạc tự nhiên sẽ không để ý tới, hắn đi thẳng tới bên cạnh dược trì.
- Tiểu tử ngu ngốc!
Bạch Đông Hòe tức giận hừ một tiếng, hướng gia tôn Chu Tư Nguyên hạ lệnh nói:
- Giết tiểu tử này cho ta!
Chu Tư Nguyên ngay cả do dự cũng không do dự một chút, lập tức từ trên mặt đất bắn ra, hướng Lâm Lạc nhào tới. Hắn đã sớm nổi lên sát tâm đối với Lâm Lạc, chỉ là lúc trước e ngại Triệu Ngọc Nhụy mới không có động thủ, lúc này lại ở trước mặt Bạch Đông Hòe thụ đủ ủy khuất, hắn nhẫn nhịn một bụng khí, vừa vặn vung đến trên người Lâm Lạc!
- Tự tìm đường chết!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, đợi Chu Tư Nguyên nhào đến, tiện tay đánh ra một chưởng, đánh đến trên ngực đối phương.
Hắn bây giờ là tu vi Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh cao, một chưởng này căn bản không phải Chu Tư Nguyên có thể ngăn cản, nhìn như một kích tùy ý, khí cơ cũng đã một mực tập trung Chu Tư Nguyên, căn bản không để cho đối phương có dư âm né tránh.
Bùm!
Chu Tư Nguyên lập tức bị đánh lui ba trượng, hắn còn muốn động thân tái chiến, thân thể cũng đang trong nháy mắt nổ tung, hóa thành đầy trời huyết nhục, chính xác là phân thân toái cốt!
Lâm Lạc sững sờ, lực lượng của hắn đột phá quá nhanh, vốn chỉ muốn một chưởng chụp chết Chu Tư Nguyên mà thôi, lại không cẩn thận khiến cho lực lượng lớn một chút, rõ ràng làm cho hắn bạo thể mà chết ! Bất quá cũng không có vấn đề gì, dù sao đều là chết, người chết cũng sẽ không đối với cái chết của mình cùng đưa ra kháng nghị như thế nào!
- Tư Nguyên!
Chu Vũ Thông lão lệ tung hoành, đây chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Chu gia bọn họ, gánh chịu hi vọng trước gia tộc hưng vong sau này, lại bị người tiện tay một chưởng giết đi!
Hắn nhất thời nộ theo tâm lên, còn có lo lắng gì khác, lúc này nhắc tới song chưởng hướng Lâm Lạc giết tới.
- Gian ngoan mất linh!
Lâm Lạc một chưởng hư đập, một cự chưởng do chân nguyên lực hình thành xuất hiện, nhắm ngay Chu Vũ Thông đè xuống.
- A, Cương Khí Cảnh!
Chu Vũ Thông phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, bùm một tiếng, dĩ nhiên bị đập thành bánh thịt!
Nếu hắn sớm biết Lâm Lạc là Cương Khí Cảnh cao thủ như vậy, thì cho dù cho hắn một trăm cái lá gan cũng không dám ra tay đối với Lâm Lạc báo thù cho Chu Tư Nguyên! Ngược lại, Lâm Lạc từ đầu đến cuối đều không có lộ ra thái độ như người gây sự, nếu không phải hai người bọn họ chủ động khiêu khích, làm sao sẽ rơi vào kết cục hài cốt không còn này!
Triệu Ngọc Nhụy mục phóng kỳ quang, nguyên bản lòng tuyệt vọng đột nhiên bay lên một tia hi vọng.
Bạch Đông Hòe thì là thần sắc nghiêm túc, trước kiêu ngạo, cuồng ngạo đã là hễ quét là sạch. Hắn tuy cũng là Cương Khí Cảnh cao thủ, nhưng dù sao cũng mới vừa tiến vào cái trình tự này, mà hiển nhiên Lâm Lạc so với hắn thì sớm hơn rất nhiêu!
Tuy hắn không tin mình không có lực đánh một trận, nhưng hai đại Cương Khí Cảnh giao chiến, nói không chừng là kết cục đồng quy vu tận, đây cũng không phải là hắn muốn nhìn đến !
Nghĩ tới đây, Bạch Đông Hòe đột nhiên cười ha ha nói:
- Lão đệ thâm tàng bất lộ, bổn sự giả trư ăn thịt hổ này thật là làm cho ta bội phục! Chúng ta đều là Cương Khí Cảnh, không bằng liên thủ khải ra bảo tàng chia đều như thế nào?
Lâm Lạc một mực không có ra tay, là vì căn bản không có đem những người này để vào mắt, tiện tay đều có thể giết sạch không còn một mống. Thật giống như voi thời điểm đi ra tuyệt sẽ không cố ý đi giết chết con kiến trên mặt đất, song phương căn bản không phải một tầng thứ !
Nhưng điều kiện tiên quyết là không ai gây vào hắn!
Lâm Lạc lạnh lùng nhìn xem Bạch Đông Hòe, hữu quyền giơ lên, một nắm tay cự đại lập tức trống rỗng xuất hiện, hướng về Bạch Đông Hòe oanh tới.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện