[Dịch] Dương Thần

Chương 2 : /u>/b>/font>

Người đăng: lieu

.
“Ấy, Hồng Dịch, sao gọi lâu vậy mà không ra mở cửa, không phải muốn ta đá tung cửa chứ!” Trước cửa xuất hiện một nữ tử chừng mười lăm mười sáu tuổi, khoác áo màu vàng, khuôn mặt trắng nõn, mi mục như vẽ. Nữ tử này ăn mặc rất hoa lệ, nói chuyện thì không chút khách khí, nhưng Hồng Dịch biết, nàng là Khiếu Tiểu Trữ, là thiếp thân tỳ nữ của nhị tiểu thư ở Vân đình trai nằm phía đông Hầu phủ. Vân đình trai là nơi ở của nhị phòng Phương phu nhân, nhị phòng Phương phu nhân là bình thê của Võ Ôn Hầu, gia đình là thương nhân, bản thân cũng có đóng góp cho quan lại, vừa có tiền vừa có thân phận, địa vị ở Hầu phủ tuy rằng chỉ thua đại phòng Triệu phu nhân nhưng cũng có tiếng nói. Bởi vậy tỳ nữ nô bộc ở Vân Đình Trai đều tài trí hơn người. Hồng Dịch tuy là thiếu gia trong Hầu phủ nhưng lại là nhi tử của một tiểu thiếp thân phận thấp hèn căn bản không có ai coi trong hắn, huống chi mọi người trong Hầu phủ đều biết đại phòng Triệu phu nhân đối với Hồng Dịch không có hảo cảm. Tiền tiêu hàng tháng của Hồng Dịch cũng là ít nhất. Trên dưới toàn bộ Hầu phủ, có tam phòng phu nhân, tứ phòng tiểu thiếp, kèm thêm quản gia, nô tỳ, gia đinh, hộ vệ, tổng cộng có bảy trăm tám mươi nhân khẩu, mỗi người đều được phân công nhiệm vụ, chẳng khác gì cấp bậc của một triều đình thu nhỏ. “Ngươi đến có chuyện gì?” sau khi mở cửa, Hồng Dịch trở lại ngồi xuống ghế, cầm lấy sách, cũng không nhìn tỳ nữ này một cái. Tiểu Trữ nhìn chậu than trong phòng một chút, bởi chất than không tốt, nên có một cỗ mùi vì cổ quái, lại khiến cay mắt, nàng không khói nhếch miệng khinh thường. “Ngày hôm qua, tiểu thư cùng Vĩnh Xuân quận chúa của Vinh vương phủ đánh đàn đối thơ từ, Vĩnh Xuân quận chúa đưa ra một câu thơ, mà không có vế dưới, tiểu thư sai ta đến hỏi ngươi, này, ngươi có đang nghe không vậy?” Thấy Hồng Dịch ngồi lại bàn, cầm lấy sách lật ra xem, Tiểu Trữ tức giận nói. “Chuyện gì?” Hồng Dịch nhíu mày, máu dồn lên mặt, hai tay hơi nắm chặt, trừng mắt nhìn Tiểu Trữ. Tiểu Trữ cũng thấy mặt Hồng Dịch đỏ bừng, hai tay nắm lại thần sắc đầy vẻ hăm doạ, nàng ta chẳng những không thu liễm , trái lại càng trừng mắt lên, lộ ra bộ dạng “Cho dù ngươi là thiếu gia, nhưng ta cứ đối với ngươi như vậy, ngươ dám đánh ta hả!” “Cái gì chứ?” Cơn tức giận của Hồng Dịch nháy mắt tan mất, hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, hai tay nhẹ nhàng buông ra, ngữ khí trở nên điềm đạm. “Quả nhiên là kẻ vô dụng.” Tiểu Trữ thầy Hồng Dịch nhẫn nhịn, trong lòng thầm nói một câu, “Trong lúc Vĩnh Xuân quận chúa đánh đàn có nói một câu, ‘kim nhật vị đạn tâm dĩ loạn’,sau đó tận lực nghĩ câu tiếp theo. Tiểu thư lệnh cho ta đến hỏi ngươi, muốn ngươi đối ra câu tiếp theo.” “Kim nhật vị đạn tâm dĩ loạn?” Hồng Dịch nghĩ: “Lúc đánh đàn tâm loạn, đó chính là tâm trạng của bản thân không được bình tĩnh, ta tựu đối lại rằng, thử tâm nguyên tự bất do nhân.” “Kim nhật vị đạn tâm dĩ loạn, Thử tâm nguyên tự bất do nhân”. Hồng Dịch lấy ra một tờ giấy trắng, dung mực đậm viết lên, chữ viết theo lối hành thảo thư. “Đây là cái gì?” Tiểu Trữ thấy chữ viết theo lối thảo thư tựa như rồng bay phượng múa, với nhận thức của tỳ nữa thì sao nhìn ra được. “Ngươi là một hạ nhân, lại không biết chữ, hỏi nhiều như vậy làm gì”. Hồng Dịch lạnh lung nói: “Đưa đi là được rồi.” “Ngươi…” Tiểu Trữ thấy Hồng Dịch bảo nàng không biết chữ thì ánh mắt, khớp tay vặn kêu răng rắc, thể hiện một thân thủ không tệ, đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn Hồng Dịch. Hiển nhiên Tiểu Trữ này có luyện qua quyền cước. “Tên Hồng Dịch này rõ rang là tên thư sinh văn nhược, trói gà không chặt? Nhưng sao lại không sợ? Ta luyện công cùng tiểu thư cũng đến một hoả hầu nhất định, trước mặt mọi người đều có uy thế, Hồng Dịch tuy là một thiếu gia, nhưng trong Hầu phủ đại phu nhân không thích hắn… ăn hiếp hắn cùng lắm chỉ bị trách mắng chút xíu…. Hơn nữa gần đây ta học qua cầm nã thủ, cầm nhân chỉ cùng lắm là đau đớn vài ngày, gân cốt cũng không bị thương…” Mắt Tiểu Trữ lộ ra hung quang, tiến tới hai bước, làm bộ đón lấy tờ giấy từ Hồng Dịch, nhưng ngược với tính toán trong đầu, tại lúc tiếp tờ giấy, dùng một thủ pháp xảo diệu, bắt lấy tay của Hồng Dịch, cho hắn đau đớn vài ngày. Ngay lúc Tiểu Trữ bước tới, Hồng Dịch đột nhiên nói một câu sắc bén. “Luật lệ Đại Kiền, đánh người đọc sách trong người có công danh, bị lưu đày ba nghìn dăm! Ngươi nên tự biết mình.” Hồng Dịch bất thình lình nói một câu, khiến Tiểu Trữ sợ đến run cả người. “Ai muốn động thủ với ngươi, ta đến lấy tờ giấy, ngươi là thiếu gia, hạ nhân chúng ta sao dám sinh giận dữ với ngươi.” Tiểu Trữ lùi về phía sau, cánh tay duỗi dài, cầm tờ giấy, xoay người đi ra ngoài. “Hừ, chỉ biết làm thơ viết văn, trói gà không chặt, đúng là thư sinh vô dụng.” Tiểu Trữ ra khỏi căn phòng, trong đầu thầm mắng. Nàng vừa rồi bị Hồng Dịch hù doạ đến sợ, nhưng thế nào lại phải chấp nhận? “Hừ……” Thấy Tiểu Trữ đi rồi, Hồng Dịch thở dài một hơi, “đúng là gặp phải tiểu nhân chả khác gì gặp phải quỷ, ngàn vạn lần không được yếu đuối, tỏ ra yếu đuối, nó được một tấc lại đòi tiến thêm một thước. Ngươi khí mạnh nó cũng không dám đến gần ngươi. Đó cũng là đạo lý lớn lao ghi trong thảo mộc đườn bút ký ‘quỷ dụ nhân’ ” Hồng Dịch lại ngồi xuống, mở ra cố sự thứ nhất trước đã đọc qua, dùng bút lông đánh dấu đậm. Cố sự này nói về Lý Nghiêm, trong một đêm khuya đọc sách, ông gặp quỷ, quỷ hiện hình hỏi Lý Nghiêm có sợ không! Lý Nghiêm lập tức sắc bén trả lời “Không sợ!”, quỷ hỏi lại, Lý Nghiêm càng trả lời lớn hơn, cuối cùng quỷ nói: “Chỉ cần ngươi nói tiếng sợ, ta lập tức biến đi.” Lý Nghiêm lớn tiếng nói: “Không sợ là không sợ.” Quỷ cuối cùng không còn cách nào khắc, đành phải biến mất. Sau đó có người nói với Lý Nghiêm: “Ngài không có đạo pháp, không tiêu diệt được quỷ, vì sao không thoả hiệp nói tiếng sợ nó. Lỡ ra quỷ thức sự tấn công, ngài biết làm sao đây?” Lý Nghiêm nói: “Chính là bởi vì ta không có đạo pháp, không có khả năng diệt quỷ, ta không thể sợ bởi lẽ nếu ta sợ thì nó thực sự sẽ tấn công ta.” “Tiểu nhân giảo quyệt gian trá, cũng đồng dạng với quỷ quái a.” Hồng Dịch ngâm nga cố sự này, lại nhớ lại ban nãy đụng độ với tỳ nữ Tiểu Trữ, cảm thấy tiểu nhân với quỷ quái thật đúng là giống nhau, vừa nãy nếu không phải doạ nàng ta, không biết chừng bị đối phương động tay chân cũng nên. “Nhưng doạ dẫm cũng không phải là vương đạo, ta cũng phải luyện võ công, người đọc sách cũng phải am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, có tài mới chính thức là người đọc sách. Nhưng ta thật sự không có điều kiện này, phải nghĩ ra một biện pháp tốt mới được.” Hồng Dịch đã sớm có tâm tư luyện võ, nhưng thật sự không có điều kiện học. Cưỡi ngựa bắn cùng, một con ngựa tốt đáng giá ngàn vàng, một thanh cung tốt giá trị trăm vàng. Cho dù có những món đồ này thì cũng phải mời sư phụ về dạy, những điều này Hồng Dịch không thể làm được. Trong Hầu phủ cũng có hộ vệ võ công cao cương, thế nhưng ai lại muốn tiếp xúc với Hồng Dịch để nhận xui xẻo từ đại phu nhân. “Nghe nói thời khai quốc vương triều đại kiền, đã từng biên soạn hai bộ đại thư, một bộ là Vũ kinh, một bộ là Đạo kinh, trong đó giảng dạy cách luyện võ tu tiên, gồm mấy trăm vạn chữ, đáng tiếc về sau lại thất tung, nếu có thế đọc qua thì quá tốt rồi. Hồng Dịch trầm tư suy nghĩ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang