[Dịch] Dương Thần
Chương 4212 : /u>/b>/font>
Người đăng: lieu
.
- Như Lai Pháp Thân tuy rằng có chút thành tựu thế nhưng không ổn định! Hai vạn ba nghìn một trăm tám mươi bốn khối thần niệm của ta, tuy rằng mỗi khối đều cường đại, thế nhưng về bản chất thì những thần niệm này vẫn còn nhỏ yếu hư nhược, việc cần thiết nhất hiện này là phải vượt qua lôi kiếp. Bằng không nếu gặp phải những cao thủ cấp bậc dạng như Hồng Huyền Cơ thì sợ rằng chỉ cần một kích cũng bị đánh tan.
Sau khi thoáng chốc ngưng tụ thành Như Lai Pháp Thân cao chín xích chín thốn chín ly, tự đạo phi đạo, tự phật phi phật, Hồng Dịch kiểm tra qua toàn bộ thần niệm của mình một lần, lập tức phát hiện ra hai vạn ba nghìn một trăm tám mươi bốn khối thần niệm này tuy rằng mỗi khối cường đại vô cùng, thế nhưng về bản chất chỉ có hơn phân nửa số đố là mạnh mẽ thực sự.
Năm nghìn thần niệm do song tu diễn sinh ra vẫn là thần niệm quỷ tiên, không có chút khí thuần dương này, chẳng qua là được bao phủ trong không gian lực mà thôi.
Điều này cũng giống như một tiên thiên cao thủ, trên người tuy mặc Thiên Mang Giác Thần Khải cũng đủ chiến thắng được cường giả võ thánh đỉnh cấp.
Không gian lực ở đây tương đương với Thiên Mang Giác Thần Khải.
Thế nhưng loại ngoài mạnh trong yếu thế này, về bản chất hoàn toàn không cường đại, chung quy vẫn không phải là chính đạo, chính vì thế Như Lai Pháp Thân chưa tính là đại thành.
Tuy nhiên sau khi vượt qua sáu lần lôi kiếp lại nảy sinh một vấn đề, đó chính là viên thần niệm tám kiếp khi e rằng khó có thể ổn định được Quang Ám Đại Kết Giới, không định được thần.
Đến lúc đó thuật phong ấn cực mạnh Quang Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới sẽ không thi triển được.
- Quang Ám Mạn Đồ La lợi hại vô cùng, hầu như vượt qua tất cả các loại đạo thuật. Nếu như ta không thể thi triển thì thủ đoạn đạo thuật của ta sẽ suy yếu đi rất nhiều. Nhưng ai mà biết được sau khi ta độ qua sáu lần lôi kiếp lại có thể lĩnh ngộ ra đạo lý của ánh sáng và bóng tối hay không? Từ đó có thể không cần thiết phải điều hòa thần niệm nữa?
Hồng Dịch tự suy ngẫm trong lòng.
Hiện giờ hắn cũng biết đạo thuật bản thân còn chưa đủ để lĩnh ngộ sự huyền bí của ánh sáng và bóng tối, vì thế mới cần thần niệm tám kiếp làm viên ngọc định thần. Thế nhưng lỡ ra khi vượt qua sáu lần lôi kiếp thì ai nói trước được hắn sẽ không tìm hiểu ra sự huyền bí này? Như vậy rất có thể không cần ngọc định thần nữa.
Sau khi trải nghiệm qua tu vi của bản thân, Hồng Dịch mang Như Lai Pháp Thân tản đi, linh hồn thần niệm trở về thể xác, bỗng nhiên hắn giật mình, cảm nhận được mười đại pháp ấn trong Hiện Thế Như Lai Kinh Tổng Cương lúc này đã lần lượt khắc sâu vào trong cơ thể, võ đạo lại tiến lên một cảnh giới mới.
Nhất là thể năng của cơ thể lúc này có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt.
Trong tâm tồn tưởng ý cảnh của Hiện Thế Đại Phật, Hồng Dịch mãnh liệt vươn người ra, sống lưng thẳng đứng, tung ra một quyền, hắn lập tức cảm thấy quyền ý của bản thân dường như bao dung cả thiên địa, cả đất trời mênh mông vời vợi tựa hồ như nằm bao gọn trong tâm của chính mình.
Đây chính là điểm bá đạo mà hắn cảm nhận được từ Như Lai Kinh.
Rắc rắc rắc rắc!
Hồng Dịch vừa thu tay lại, vặn gân cốt toàn thân, tán đi khí huyết, khiến cho máu huyết trở về lại các huyệt khiếu, ngưng luyện thành "đan ý", đậm đặc, cô đọng lại thành từng viên từng viên tròn tròn giống như đan dược. Hồng Dịch cảm thấy sau một lần diễn luyện pháp ấn xong, thân thể lại trở nên cường đại không ít.
Hô...
Hấp....
Những huyệt khiếu này không ngờ lại có nhịp hô hấp giao hòa với những vì sao trên bầu trời.
Đối với việc tu luyện các huyệt khiếu, hiện giờ Hồng Dịch đã tu luyện thành công Tinh Nguyên Thượng Thai, Thượng Tinh Bát Thần, Địa Cực Nhị Khiếu, Thông Minh Nhị Khiếu, Cốc Thần Nhất Khiếu, tổng cộng hơn mười huyệt khiếu, toàn thân cũng dần dần mở ra tinh thần lực, đạt tới trình độ cùng giao hòa tương hô với vũ trụ thiên địa.
Chỉ cần luyện tập Hiện Thế Như Lai Kinh Tổng Cương cùng một số huyệt khiếu khác, Hồng Dịch tin chắc rằng võ đạo kinh nghiệm của bản thân sẽ tiếp cận với cảnh giới nhân tiên.
Còn về phần đột phá được cảnh giới nhân tiên hay không thì cần phải có cơ duyên cực lớn, trải qua những trận chiến sinh tử mới có thể đột phá được. Mà chiến trường giữa Tinh Nguyên Thần Miếu, chư quốc Tây Vực với Đại Kiền chính là một môi trường cực kỳ tốt để rèn luyện võ đạo, ai có thể biết trước được Tây Vực lớn như thế có bao nhiêu cao thủ võ đạo.
Hơn trăm quốc gia lớn nhỏ nơi Tây Vực, nhân khẩu lên tới sáu bảy trăm triệu người, so với Thiên Châu Đại Kiền thua kém không là mấy, đỉnh cấp võ thánh sợ rằng cũng không ít, thậm chí chưa hẳn đã không có nhân tiên!
Võ học Tây Vực, mỗi một loại đều tinh diệu uyên thâm, về điểm này từ khi học qua Ma La Thần Chủy Hồng Dịch cũng có thể nhận ra được.
Những cao thủ này đều là đối tượng để Hồng Dịch tôi luyện võ đạo.
Sau khi cảm ngộ xong sự huyền bí của mười đại pháp ấn trong Như Lai Kinh Tổng Cương xong, Hồng Dịch vặn vặn cơ thể, cảm nhận thấy từ linh hồn đến thể xác có cảm giác hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Hắn có thể khẳng định rằng hiện giờ nếu như khống chế nhân tiên phân thân thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, uy lực cũng lớn hơn nhiều, cho dù là Hồng Huyền Cơ cũng có thể đối chiên được.
Hồng Dịch lúc đầu còn cho rằng bản thân sau khi đoạt được nhân tiên phân thân thì sẽ ngưng luyện được huyệt khiếu thông qua phương pháp ghi lại trong Hiện Thế Như Lai Kinh, có thể giúp cho nhân tiên phân thân rất nhanh tiến đến cảnh giới đỉnh cấp nhân tiên, thậm chí có thể phấn toái chân không.
Thế nhưng hiện giờ hắn mới biết được ý nghĩ của mình ấu trĩ đến mức nào, không thực tế chút nào. Võ đạo kinh nghiệm không đủ, ý cảnh không đạt tới nhân tiên, về cơ bản hoàn tòan không thể khống chế được nhân tiên phân thân.
Nếu như cứ gượng ép mà luyện tập, như vậy nhân tiên phân thân sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, huyệt khiếu vỡ nát mà chết.
Không có kinh nghiệm, muốn không chế lực lượng khổng lồ mà đột phá thăng cấp, không hề nghi ngờ chút nào, đó là tự tìm cái chết.
Điều này cũng không như một đế vương bất tài vô dụng lại còn muốn đem quốc gia mình đang thống trị trở nên càng thêm hoàn mỹ hơn, như vậy quả thực càng làm càng loạn, thà đừng làm còn hơn.
Chính vì thế nhân tiên phân thân của Hồng Dịch hiện giờ vẫn không tu luyện, hoàn tòan là cảnh giới sơ cấp nhân tiên như trước đây. Tuy nhiên nhờ vào lực lượng, gân cốt của Thần Thạch Linh Thai, đã vượt qua rất nhiều so với nhân tiên sơ cấp giống như Công Dương Ngu.
Muốn tu luyện nhân tiên phân thân để thăng cấp, thì võ đạo kinh nghiệm của Hồng Dịch phải tiến vào cảnh giới nhân tiên thì mới có thể làm được.
Trong trời đất này, tuyệt đối không có việc gì có thể một bước mà lên tới trời, ngày ngày khổ tu rèn luyện, từng bước từng bước một thì mới có thể đạt được thành tựu.
Sau khi thu dọn tất cả, Hồng Dịch sửa sang qua mũ áo, nhân tiên phân thân cùng Thiên Mang Giác Thần Khải đều cất trong viên thần niệm tám kiếp, Chân Không Đại Thủ Ấn cũng được ẩn tàng đi.
Hiện giờ Càn Khôn Bố Đại đã bị hủy diệt, Hồng Dịch cũng chỉ còn cách sử dụng viên thần niệm tám kiếp kia chế tạo một tiểu thiên thế giới khác.
Đương nhiên tiểu thiên thế giới này cũng ổn định vô cùng tuy răng không gian không được lớn cho lắm, chỉ có thể cất giấu một vài thứ quan trọng, ví dụ như nhân tiên phân cùng con kỳ lân kia!
Còn về phần vàng bạc, tơ lụa, gạo, binh khí, áo giáp, những thứ này đều cất giấu trong tòa lăng bảo.
Thứ nhất là những thứ này khó có thể mang theo.
Thứ hai là thần niệm tám kiếp của Hồng Dịch bất cứ lúc nào cũng có thể biến hóa, khi biến hóa thì những thứ trong đó đều bị nghiền nát.
- Trên người không mặc Thiên Mang Giác Thần Khải, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy nguy hiểm dồn dập xung quanh, không còn cái cảm giác an toàn do sự bất tử bất diệt mang lại nữa.
Trên tay Hồng Dịch cầm thanh trường kiếm bằng thần thạch trải qua hỏa đan luyện thành, bước ra khỏi gian mật thất bên dưới lăng bảo. Bỗng nhiên hắn liền cảm giác một cỗ nguy hiểm từ bốn phía dồn dập ập tới, hắn biết rằng cơ thể một khi không mặc Thiên Mang Giác Thần Khải loại cảm giác nguy cơ bốn phía này lập tức xuất hiện.
Trước đây chân thân của Hồng Dịch mới chỉ dừng lại ở cảnh giới võ thánh, so với đạo thuật cũng như nhân tiên phân thân thì còn thua kém rất rất nhiều, cực kỳ cần bảo vệ.
Thế nhưng Thiên Mang Giác Thần Khải sau khi trải qua trận ác chiến với Hồng Huyền Cơ, đã cùng nhân tiên phân tiên dung hợp chặt chẽ, khí huyết giao hòa, khó có thể tách ra được mà đưa cho chân thân sử dụng.
Cũng giống như Hồng Huyền Cơ dung hợp với Hoàng Thiên Thủy Long Khải, uy lực tăng lên rất nhiều, đã trở thành một bộ phận của cơ thể.
Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không lo lắng nhiều, hiện giờ hắn là muốn rèn luyện chân thân trong võ đạo, nếu như mặc Thiên Mang Giác Thần Khải vào thì tất sẽ không có áp lực, không lo lắng về sự sống chết, như thế thì cũng không cách nào đột phá cảnh giới nhân tiên.
Huống chi Thiên Mang Giác Thần Khải sau khi cùng nhân tiên phân thân dung hợp, trở thành một bộ phận của thân thể, đã bị huyết khí của nhân tiên phân thân thẩm thấu vào, tương hỗ lẫn nhau, có thể khiến cho lực lượng tăng cường thêm một lần nữa cũng nên.
Thiên Mang Giác Thần Khải sở dĩ cường đại như vậy cũng là do quanh năm được mặc trên cơ thể của chiến thần Thương, thấm nhuần tinh túy của võ đạo, khiến cho bản thân thần giáp trở nên linh tính hơn bao giờ hết.
Còn thần thạch linh thai, sau này khi trưởng thành cũng không thể lường trước hết được, dùng khí huyết bản thân để bồi bổ Thiên Mang Giác Thần Khải, nói không chừng một ngày nào đó kiện thần khải này có thể tiến hóa đến một cấp bậc có thể sánh ngang với Hoàng Thiên Thủy Long Giáp, không hề thua kém chút nào.
Ra khỏi gian mật thất của tòa lăng bảo, trường kiếm giắt ngang hông, thân mặc cẩm y, đầu đội ngân quan, Hồng Dịch mang theo khí độ uy nghiêm, phong thái ung dung tự tại, tựa như cây ngọc trước gió, tản ra khí tức của bậc sĩ phu trạng nguyên công.
Trong không khí tràn ngập khí thế túc sát nồng đậm, ở xa xa phía tây loáng thoáng truyền đến tiếng binh đạo, tiếng tù và thê lương mà bi tráng cùng tiếng trống trận liên tục truyền tới, khiến cho tâm tình con người trở nên cấp bách.
Cách Thần Uy trấn hơn một trăm dặm bên ngoài chính là dải cửa ải hiểm yếu Sa Châu. Hiện giờ mỗi ngày, tại dải hùng quan này, quân đội Đại Kiền cùng quân đội Tây Vực đều có những trận giao phong quy mô nhỏ. Nghe tiếng tù và bi tráng tru lên từng hồi, tiếng trống trận dồn dập, trong lòng Hồng Dịch bỗng sinh ra một cỗ xung động muốn lập tức xông ra chiến trường giao chiến.
- Hả?
Vừa ra khỏi gian mật thất của lăng bảo, bước trên con đường rộng thênh thang, đi ra ngoài pháo đài, đột nhiên Hồng Dịch cảm nhận được một cỗ nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt bỗng phát sinh trong lòng.
Tòan bộ tất cả những tòa lăng bảo ở đây đều là màu vàng của cát, không có bất cứ nét trang trí họa tiết nào, tất cả đều cao lớn, kiến cố. Thế nhưng Hồng Dịch cảm giác được một dự cỗ nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt từ một góc tường khuất mà mắt người không cách nào nhìn thấy được.
Bất thình lình, một khối cát vàng chợt khẽ động. Không ngờ lại là một người sống, toàn thân mặc một bộ y phục màu vàng hòa lẫn với màu của cát sa mạc, nằm cuộn trong góc khuất, về cơ bản không một ai có thể phát hiện ra.
Người này không ngờ lại có thể hòa cùng màu sắc của cát sa mạc, hòa hợp với khung cảnh xung quanh một cách hoàn mỹ vô cùng, thậm chí ngay cả khí tức cũng giống hệt như những hạt cát. Toàn bộ nhịp tim đập, tiếng hô hấp cũng khôn có, ngay cả Hồng Dịch cũng không nhận ra nổi.
Phốc!
Người kia liền khẽ động, kiếm quang bắn ra!
Một thanh kiếm cực nhỏ màu vàng đất phá không bắn ra, gần như là trong khoảnh khắc đâm thẳng về phía yết hầu của Hồng Dịch.
Cơ thể của người này, tại thời điểm dùng kiếm ám sát thật chẳng khác nào loài rắn đuôi chuông kịch độc thường ẩn nấp trong sa mạc. Vừa bật lên, không một dấu hiệu báo trước, ngay cả một cái ý niệm cũng không kịp xoay chuyển, tất cả đều dựa vào một loại phản ứng bằng bản năng.
Trong mắt Hồng Dịch, mũi kiếm nhỏ bé màu vàng đất trong lúc rung lên liền phân ra làm hai, không ngờ lại giống hệt như lưỡi của loài một loài rắn kịch độc.
- Võ học Tây Vực, Xà Sát!
Nghĩ cũng không kịp nghĩ, từ trong tiềm thức Hồng Dịch lập tức rút kiếm ra!
Soạt!
Thần kiếm xuất vỏ, một thức Lãng Lý Bạch Khiêu (nhảy quay con sóng bạc), đâm về phía trước. Mũi kiếm của Hồng Dịch cùng mũi kiêm màu vàng đất kia giao nhau cùng một chỗ.
Bồng!
Thanh kiếm nhỏ màu vàng kia tuy rằng cũng là lợi khí, thến nhưng sao có thể sánh với thần kiếm được rèn bằng đan hỏa, hai kiếm vừa va chạm một chỗ lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh vụn nhỏ.
Thế nhưng kẻ ám sát Hồng Dịch này bất ngờ quăng kiếm đi, trên khuôn mặt vàng khè như mặt đất này bỗng nhiên cười gằn một tiếng, răng hé ra, một tia sáng màu xanh thăm thẳm từ trong miệng phun thẳng ra, nhắm thẳng về phía mi tâm của Hồng Dịch mà lao tới.
Tia sáng xanh này chính là một cây độc châm!
Cũng như trước, ý niệm chưa kịp xoay chuyển, dựa vào bản năng của tiềm thức, thân thể của Hồng Dịch bằng vào võ học vừa mới tu luyện trong Hiện Thế Như Lai Kinh Tổng Cương, bản năng vừa chuyển, dưới chân như đạp trên hoa sen, cả người khẽ vặn lại, thuận thế đánh ra một chưởng, đây chính là chiêu Đại Thiên Ấn.
Một chiêu Đại Thiên Ấn này vừa đánh ra, thân thể của Hồng Dịch đồng thời bộc phát một cỗ quyền ý đầy bá đạo, tựa như độc bá thiên hạ, xoay chuyển cả thiên địa.
Nhất thời tên sát thủ này cảm thấy ngỡ ngàng, trên khuôn mặt lộ rõ một vẻ không thể tin tưởng vào mắt mình, bằng vào tinh thần cứng cỏi của hắn lại không thể không chấn động trước một chiêu Đại Thiên Ấn này.
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc lưỡng lự, tên sát thủ này lập tức đã bị Đại Thiên Ấn nện trúng, bàn tay cực lớn vừa tiếp xúc lên cơ thể của hắn, trong nháy mắt biến hóa , hoặc xé, hoặc đánh, hoặc đập, hoặc nện, hơn mười thủ pháp dưới sự vận kình của Hồng Dịch biến đổi liên tục.
Nhất hời thân thể hắn tựa như một con bù nhìn bằng rơm, bị đánh bay lên giữa không trung, ầm ầm, tứ chi bị xé rách, vô số khối máu thịt bắn tung tóe khắp nơi rồi rơi xuống mặt đất!
Tên sát thủ này không còn một nửa điểm sinh cơ, thậm chí ngay cả linh hồn của hắn cũng bị quyền ý đầy cường đại của Hồng Dịch đánh tan thành mây khói.
- Lần ám sát này quả thật là hung mãnh! Vô thanh vô tức, nếu võ đạo của ta không tiến đến cảnh giới như thế này chỉ sợ trong khoảnh khắc vừa rồi đã phải thi giải, linh hồn có khi bị xé nát rồi!
Hồng Dịch sau khi đánh nát tên sát thủ kia, nhìn thi thể bị xé làm bốn năm phần kia, liền biết được tên sát thủ này là cao thủ cảnh giới đại tông sư, tuy rằng chưa đạt đến đỉnh cấp thế nhưng thủ pháp ám sát lại cực kỳ tinh diệu.
Nhặt một tấm vải lên, Hồng Dịch nhìn thoáng qua một chút, phát hiện ra loại vải này không ngờ lại được làm từ một loại da bí ẩn, tùy theo hoàn cảnh môi trường mà có thể thay đổi màu sắc, chẳng khác nào loài tắc kè.
- Bách Sắc Vô Ảnh Y?
(Y phục vô ảnh trăm màu )
Nhìn thấy kiện y phụ này, mi tâm của Hồng Dịch khẽ động, nhớ tới một đoạn ghi chép bí mật trong điển tịch của Đại Thiện Tự.
Đột nhiên một tiếng huýt dài vang lên, Tinh Nhẫn hòa thượng lập tức bay vút đến, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hồng Dịch.
- Lão nạp vừa cảm giác được tâm linh dường như có sở động, lập tức chạy đến đây.
- Đến đây, mang kẻ này mang đi. Tên sát thủ này khônng ngờ lại tiềm phục trong lăng bảo, không thể coi thường được. Đại sư thu thập vài thứ rồi chúng ta cùng đến vương phủ của Thần Uy vương.
Hồng Dịch nói.
- Đây là một sát thủ của Tây Vực mà!
Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn tên sát thủ đã bị đánh chết dưới đất nói.
- Đáng tiếc, là một đại tông sư!
- Ta cũng biết được đó là người Tây Vực, thế nhưng y phục của hắn lại không phải là của Tây Vực. Đây là Bách Sắc Vô Ảnh Y...bí truyền của một đại thế gia nào đó. Tuy rằng không có năng lực phòng hộ gì cả thế nhưng tùy theo hoàn cảnh có thể biến hóa, thay đổi màu sắc.
Hồng Dịch lạnh lùng cười.
- Bách Sắc Vô Ảnh Y?
Tinh Nhẫn hòa thượng nghi hoặc nói, rõ ràng lão chưa từng nghe đến loại y phục này.
- Đây là một loại y phục được ghi lại trong một bộ điển tịch cực kỳ bí ẩn, rất ít người trong thiên hạ biết được.
Hồng Dịch nói.
- Ta một lần ngẫu nhiên đọc trong sách có ghi lại về loại y phục này.
- A Dịch! Có thích khách à!
Đúng lúc này một bóng người vọt tới.
- Thần Ưng vương sai người đến mời, hắn nói Thần Uy vương đã xuất quan, muốn mời A Dịch huynh đến nghị luận chiến sự.
- Thần Uy vương đã xuất quan rồi sao?
Hồng Dịch nói.
- Vậy thì rất tốt. Chúng ta đi thôi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện