[Dịch] Dương Thần
Chương 3 :
Người đăng: lieu
.
Băng! Băng!Băng!
Dây cung vang lên ba tiếng mạnh mẽ, xé rách không khí, tựa như lưu tinh , đâm thẳng vào hồng tâm mục tiêu cách xa hai trăm bộ
Cùng lúc đó, thiết tiễn xuyên thủng tâm bia ngắm bắn, lộ ra mặt sau của bia. Cho thấy người bắn tên lực đạo vừa mạnh mẽ mà nhãn lực vừa sắc bén.
“Tuyết Kiều muội muội, muội lại có thể bắn cường cung một trăm hai mươi cân, hơn lần trước đến hai mươi cân, trong “vũ kinh” đáng xưng là hổ lực, tiễn pháp bậc này, trong quân đội cũng không có võ tuớng bản lĩnh như vậy. Xem ra võ công của muội luyện đến mức độ này có khả năng xưng là võ sư rồi. Nhưng muội là một nữ hài tử, cả ngày chỉ cưỡi ngựa bắn cung luyện võ, thật là có điểm khó coi”.
Trong phương viên năm trăm bộ võ trường, một nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục thuần nhất trắng như tuyết, đầu đội khăn hồng, nàng bắn tên, thu thế, liên tục bắn ba tiễn, kéo cung cong như trăng đầy tháng, khí định thần nhàn.
Y phục trên người nàng rất ít, nhưng gió lạnh, hàn khí không có chút ảnh hưởng đến nàng.
Nàng là Hồng Tuyết Kiều, là nữ nhi nhị phòng của Hầu phủ.
Đứng bên cạnh nàng là một thiếu niên mặc hoa phục cẩm y. Thiêu niên này thân thể thon dài, tụa như hạc đứng, mắt sang tựa sao.
“Vương triều đại kiền ta dùng võ khai quốc, xây dựng thiên hạ, tuy hiện giờ khai quốc được sáu mươi năm, văn phong trong dân gian đang thịnh,võ phong đang dần dần suy yếu, thế nhưng hoàng thượng cực kì coi trong võ nghệ, nếu không hai mùa xuân thu đều tổ chức săn bắn. Chả lẽ chỉ là vì vui chơi? Chỉ sợ đi săn là luyện tập võ nghệ. Nhắc nhở vương công quý tộc, con cháu hoàng thất không quên võ sự.”
Hồng Tuyết Kiều kéo thử dây cung, dễ dàng kéo thành hình mãn nguyệt.
“Cây cung này là Bạch Ngưu cung, tuy là một cây cung thượng đẳng, lực cung một trăm năm mươi cân, nhưng còn kém xa Lạc Tinh cung của cha muội.”
“Tất nhiên rồi, Lạc tinh cung của Võ Ôn Hầu là cung làm từ thép tinh luyện, dây cung làm từ gân cự mãng, ngâm qua hàng ngàn thứ dược tài suốt mười năm mà thành, nặng đủ cửu thạch, có thể bắn xa trăm bộ, chỉ có võ công quyền pháp đạt tới cảnh giới ‘luyện tuỷ như sương, luyện huyết hống tương’(1), thân thể đạt thánh cảnh giới mới có thể kéo cung thành hình mãn nguyệt mà bắn. Quyền pháp đạt tới thánh cảnh giới chỉ sợ thiên hạ không có mấy người.”
Cẩm y thiếu niên cười cười: “Bất quá muội cũng biết, vương triều đại Kiền ta hiện này văn phong trong dân gian đang thịnh, sĩ phu nắm quyền triều chính. Đến như là Võ Ôn Hầu theo nghiệp võ, thời còn trẻ cũng phải qua tê tướng sĩ phu Lý Nghiêm răn dạy, quở mắng, cuối cùng tức giận bỏ võ theo văn, trong khoa cử đỗ thám hoa, hiện giờ là quan có địa vị cực cao. Bằng không cũng chỉ có thể như Lý quốc công cha ta, an phận ở nhà mà thôi.”
Trong phủ Võ Ôn Hầu, không ai dám bạo gan nói chuyện thời còn trẻ của Hầu gia Hồng Huyền Cơ, mà cẩm y thiếu niên này lại dễ dàng nói ra, hiển nhiên thân phận không tầm thường.
Cẩm y hoa phục thiếu niên này chính là trưởng tử trong phủ Lý quốc công, Cảnh Vũ Hành.
Tước vị trong vương triều đại Kiền là công, hầu, bá. Tước vị quốc công là trên tước vị hầu. Nhưng tước vị là tước vị, quan vị triều đình là quan vị triều đình, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ, bởi vì đỗ thám hoa khoa cử, tham gia triều chính, lực ảnh hưởng so với Lý quốc công chỉ có hơn chứ không kém.
“Nói như vậy, tước vị nhà huynh là hữu danh vô thực rồi. ”
“Không thể nói lung tung như vậy.” Nghe câu này, Cảnh Vũ Hành sắc mặt đại biến, đảo mắt xung quanh, tựa hồ sợ ai nghe được.
“Được rồi, không nói nữa.” Hồng Tuyết Kiều cười cười nói: “Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, huynh nói ta cả ngày chỉ cưỡi ngựa bắn cung, luyện võ thuât, là một nữ hài tử khó coi, huynh biết, sáu mươi năm trước, lúc vương triều đại Kiền ta tiến Ngọc kinh tiêu diệt vương triều đại Chu, các vương công tiểu thư trói gà không chặt có kết cục thế nào? Bị làm nhục, bị giết, miễn cưỡng mà sống, bị đưa đến quân doanh… Đến cả sức chạy trốn cũng không có. Đại Kiền ta hiện giờ là thiên triều thượng bang, nhưng phía đông có Vân Mộng đế quốc, phía tây sa mạc có Hoả La vương triều, trên vùng biển phía nam có nhiều đế quốc đảo, phương bắc cũng có Nguyên Đột vương triều, hai mươi năm trước, thiết kỵ Vân Mộng đế quốc tiến đến bên ngoài Ngọc kinh thành, tuy bị đẩy lui nhưng thập phần nguy hiểm. Quan văn,sĩ phu , triều đình chỉ biết trấn an lòng người, trước đây tể tướng Lý Nghiêm tuy quyền khuynh thiên hạ nhưng về sau cũng không phong tước vị, hậu thế cũng không được hưởng ân huệ.”
“Được rồi, được rồi. Muội đừng nói nữa, tự dưng nói nhiều như vậy, Tuyết Kiều muội là nữ trung hào kiệt, tu mi nam tử chúng ta xấu hổ thay.” Cảnh Vũ Hành cười nói, “Nhưng hôm nay ta qua là có một lễ vật muốn tặng muội.”
“Lễ vật gì?” Hồng Tuyết Kiều hỏi.
Cảnh Vũ Hành vỗ vỗ tay, lập tức một trung niên từ xa đi tới, người trung niên này tay dài quá gối, bước đi trầm ổn hữu lực, nhãn thần ảm đạm không ánh sáng thực lực thâm tàng, đúng là một vị cao thủ.
Người trung niên đi tới, để xuông một cái bao quần áo, Cảnh Vũ Hành từ trong bao lấy ra một quyển sách.
Trên bìa sách ghi Hổ ma luyện cốt quyền.
“Hổ ma luyện cốt quyền?” Hồng Tuyết Kiều vừa nhìn thấy, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ: “Đây là sách võ học quý của Trung Châu Đại Thiện tự, hai mươi năm trước Đại Thiện tự bị triều đình ta tiêu diệt, vô số sách võ học quý bị thất lạc bốn phương. Tất cả đều là quyền pháp tuyệt học a.”
“Đúng, chính là Hổ ma luyện cốt quyền của Đại Thiện tự.” Cảnh Vũ Hành cười nói.
“Đây là một quyển điển tịch luyện cốt tốt nhất trong thiên hạ, tổng cộng có hai trăm lẻ sáu thức, rèn luyện hai trăm lẻ sáu khối đầu khớp xương. Võ học thiên hạ, chỉ có quyển sách luyện cốt này là đầy đủ nhất. Còn lại võ học về luyện cốt khác cũng không có đủ hai trăm lẻ sáu thức.”
Võ công Hồng Tuyết Kiều cũng luyện qua, vừa khẽ lật quyển sách, ánh mắt càng toát lên vẻ kinh hỉ.
Thân thể một người có hai trăm linh sáu đầu khớp xương, võ học khác cũng không có khả năng rèn luyện từng cái một, chỉ có Hổ maa luyện cốt quyền của Đại Thiện tự mới có thể luyện toàn bộ.
Quyển sách này đúng là vạn vàng khó mua.
“Cái này là ta cùng Thành thân vương đến thư phòng hoàng gia Tùng hạc sơn phòng xem sách quý. Không nên để người khác thấy được.” Cảnh Vũ Hành chắp tay sau lưng.
“Trung Châu Đại Thiện tự là thánh địa võ học, tổ đình của thiền tông, đáng tiếc cấu kết cùng tiền triều, bị triều đình ta tiêu diệt, nghe nói nơi đó chùa miếu đồ sộ hùng vĩ, cao thủ như mây, hiện giờ tất cả tan thành mây khói. Nghe nói Hầu gia cũng tham gia lần chiến sự vây bắt tiêu diệt Đại Thiện tự. Nghe nói lần vây bắt đó, chiến sự thảm liệt, rất nhiều đại tướng triều đình chết trận, các cao thủ Phương tiên đạo, Chính nhất đạo, Thái thượng đạo đạo giáo tham gia tiêu diệt cũng chết không ít.”
“Ừ.”
Hồng Tuyết Kiều hưng phấn nhìn quyển sách .
“ Quyền thuật của hổ ma luyện cốt là chú trọng đến tính linh hoạt của các khớp xương, làm xương cứng hơn, luyện xương như thép, là loại quyền thuật luyện xương cốt tối cường trong thiên hạ.”
“Võ học trong thiên hạ, đa dạng nhiều loại, nhưng hầu hết đều là luyện cơ nhục, luyện cân, luyện cốt, luyện tuỷ, hoán huyết, tuần tự từng bước một mà tiến theo chất lượng, thoán thai hoán cốt đến khi thân thể đạt cảnh giới võ thánh. Tuyết Kiều tiểu tỷ có thể bắn được ngưu cân cung trăm cân , như vậy là đã luyện được cơ nhục , da thịt có thành tựu, tiếp đến là luyện xương cốt cho cứng rắn, tăng thêm lực xuyên thấu, quyền thuật của hổ ma luyện cốt mặt này có tác dụng lớn nhất, nhưng tại hạ nghe nói Võ Ôn Hầu là một đại tông sư trong thiên hạ, tuy bỏ võ theo văn lúc hai mươi tuổi nhưng công phu vô cùng thâm hậu. Thực sự khiến người khác kính ngưỡng.”
Lời này là người trung niên bên cạnh đột nhiên nói.
“Vân thúc.” Cảnh Vũ Hành vẫy vẫy tay
Người trung niên lập tức cười cười lui xuống, không nói thêm lời nào.
“Hả? Người này thật không đơn giản, phủ đệ Lý quốc công khi nào lại có cao thủ như vậy?” Hồng Tuyết Kiều thầm nghĩ trong lòng.
“Tiểu thư…” Trong lúc Hồng Tuyết Kiều tự hỏi trong long, tỳ nữ Tiểu Trữ kia vội vàng chạy tới.
“Đây là chữ gì vậy?” Hồng Tuyết Kiều nhìn thi từ trên tay hỏi.
“Chữ đẹp! Lối viết thảo tựa như rắn chạy. Thơ hay, hay cho một cái ‘thử tâm nguyện tự bất do tâm’, định trụ tâm vượn năng an thần, toả trụ ý mã năng lập mệnh, nếu như người có tâm tự theo chính mình, đúng là thần tiên trong loài người. Trong thơ có tiên khí, chữ viết đầy sức sống, cốt cách cứng cáp. Đây là do ai viết vậy?”
Cảnh Vũ Hành nhìn bút tự trên tờ giấy trắng, nhãn thần sáng ngời, không nhịn được tán tụng.
“Đó là của một đệ đệ của ta, nhưng thân phận hắn không được tốt, Triệu phu nhân không muốn lưu hắn lại, khoa cử năm ngoái hắn đỗ tú tài.” Hồng Tuyết Kiều cầm tờ giấy đưa cho Cảnh Vũ Hành, rồi lại lật Hổ ma luyện cốt quyền phổ ra xem.
“Tiểu Trữ, ngươi về phòng ta lấy mười bính ngân lượng mang tới cho Hồng Dịch, hắn chuẩn bị tham gia khoa cử, bạc hang tháng phát cho hắn tiêu sợ không đủ.”
“Tiểu thư, ngươi cho hắn tiền làm gì. Nếu Triệu phu nhân biết chỉ sợ gặp rắc rối thôi.” Tiểu Trữ cắn môi, vẻ mặt không tình nguyện.
“Ngươi lặng lẽ đưa tới là được!” Hông Tuyết Kiều khoát khoát tay.
“Được rồi”. Tiểu Trữ xoay người muốn rời đi.
“Chờ một chút.”
“Cảnh công tử, ngài có gì phân phó sao?” Thấy Cảnh Vũ Hành nói, Tiểu Trữ cung kính quay lại.
“Vân thúc, người mau cưỡi ngựa về nhà ta, mang một trăm trương giấy tùng trúc hiên tuyết, còn cả nghiên mực na phương, bút lông cáo tinh khiết, mực xạ hương, tất cả đều mang tới đây.” Cảnh Vũ Hành nói.
“Vâng.”
Người trung niên Vân thúc có chút nghi vấn với lệnh của thiều gia, sau khi lên tiếng trả lời liền quay lại, rất nhanh bên ngoài võ trường người cưỡi nộ mã đen tuyền phóng đi.
Khoảng chừng một bữa cơm, vị Vân thúc này đã trở lại, trên lưng ngựa cầm giấy, bút và mực.
“Mang cái này đưa cho hắn đi. À, đệ đệ của muội tên là gì?” Cảnh Vũ Hành dương dương tự đắc vẫy tay hỏi.
“Hắn tên là Hồng Dịch.” Hồng Tuyết Kiều nhìn Cảnh Vũ Hành, đột nhiên nở nụ cười
“Nghe đồn tiểu quốc công chiêu hiền đãi sĩ, hay giúp đỡ người khác, hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức. Văn phòng tứ bảo, đều là những đồ vật quý báu, giá trị ít nhất cũng mấy trăm lượng, tương đương với gia sản của gia đình trung lưu ở Ngọc kinh thành này.”
“Việc nhỏ thôi mà.” Cảnh Vũ Hành cười cười.
Trong tiểu viện phía tây bắc hầu phủ, Hồng Dịch vẫn đọc sách như trước, đúng lúc này Tiểu Trữ cùng mấy nha hoàn cầm giấy và bút mực đi đến, đặt trên bàn nói:
“Hồng Dịch, vận khí của ngươi thật tốt, hôm nay tiểu thư và tiểu Lý quốc công ở cùng một chỗ, tiểu Lý quốc công thưởng thức tài thơ của ngươi, lênh cho ta mang tặng ngươi giấy và bút mực, đều là những bảo bối trị giá trăm vạn. Hơn nữa tiểu thư cấp cho ngươi mười lạng bạc.”
“Hả? Tặng giấy và bút mực?”
Hồng Dịch ngẩng đầu lên nhìn mấy thứ trên bàn.
“Nói lại với tiểu Lý quốc công, vô công không nhận lộc. Về phần mười lạng bạc của Tuyết Kiều ngươi cũng cầm lại, tặng bặc thì ít nhất cũng phải một trăm lượng, mười lượng chả đáng gì cả.”
“Hừ!”
Tiểu Trữ sau khi nghe Hồng Dịch nói, sắc mặt hơi khó chịu, lập tức đem đồ vật thu lại, xoay người bước đi, đến khi ra ngoài loáng thoáng nói lại : “Thật là phụ long tốt người khác.”
“Hắn tự xem minh là thiếu gia mà.”
“Chỉ là xú thư sinh mà thôi. Chờ hết năm, sớm muộn gì cũng bị Triệu phu nhân thu thập.”
Hồng Dịch nghe thấy lời đàm tiếu này, trong lòng cười nhạt, thở hắt ra: “Hầu phủ này càng ngày càng ngốc, bỏ đi, khoa cử sắp tới, những bất hoà này không cần chấp nhặt với tiểu nữ nhân. ”
Tại luyện võ trường.
“Vô công không hưởng lộc? Tuyết Kiều, đệ đệ của muội thật khí khái có cốt cách đấy”.
Cảnh Vũ Hành thấy Hồng Dịch không nhận những đồ vật này cũng không lưu ý lắm, chỉ là mỉm cười, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện.
“Được rồi, đợi vài ngày nữa, có khả năng có tuyết lớn, thế tử Thành thân vương còn có Vĩnh Xuân quận chúa, mấy người chúng ta tổ chức lên tây sơn săn hồ, nghe nói gần đây hồ ở tây sơn hoành hành, gần nhất có một con chồn bạc tiến vào ngự hoa viên hoàng cung, khiến Nguyên phi nương nương hoảng sợ, sau đó gọi cao thủ đại nội đuổi bắt mà không bắt được. Cuối cùng phải gọi đạo sĩ ở đạo quán Phương Tiên đạo ngoài Ngọc kinh thành đến, từ đó bạch hồ mới không xuất hiện nữa.”
“Đến tây sơn săn hồ? Ta đương nhiên muốn đi.”
Hồng Tuyết Kiều cười duyên nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện