[Dịch] Dương Thần
Chương 100 : /b>/font>
Người đăng: lieu
.
A…..
Cho dù Hồng Dịch, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ đều là những người đã từng thấy nhiều châu ngọc, nhưng cũng bị ánh sáng chói lòa phát ra bởi một rương lớn kim ngân châu báu làm cho hoa mắt, năm gã tùy tùng còn thốt ra tiếng than sợ hãi.
Trong rương là từng đĩnh vàng, có đóng dấu, được xếp ngay ngắn, có khoảng hơn hai mươi khối, những khối vàng này không phải màu hoàng kim mà là màu như màu đỏ tía, đích thị là vàng nguyên chất!
Hai mươi khối vàng ròng có đóng dấu thực ra không nhiều lắm, chỉ khoảng hơn bốn mươi cân (cân ta = 500g), sáu bảy trăm lượng (mười sáu lượng một cân) mà thôi. Nhưng từng khối xếp ngay ngắn ở đây tạo cảm giác kích thích cảm quan mãnh liệt cho người khác.
Hồng Dịch tiện tay cầm một khối vàng ròng, phát hiện đúng là có đóng dấu, điêu khác cực kỳ tinh xảo! Cái thì in hình sư tử, cái thì hình kỳ lân, mặt dưới dấu cũng điêu khắc rất nhiều cái tên, như “Trường Xuân cư sĩ”, “Viên Minh cư sĩ”, “Ngũ Liễu cư sĩ”….
“Đây là nhã hiệu của vài vị quan lớn trong triều đình…” Hồng Dịch vừa nhìn đã biết ngày những khối vàng ròng có đóng dấu này là lễ vật riêng cống cho một số quan viên trong triều, những cái tên này là danh xưng của những quan viên có danh vọng, phong nhã!
Vàng tám màu vàng, vàng chín màu tím, vàng mười màu đỏ tía. Vàng ròng vì nguyên chất nên khi đổi thành bạc trắng thì được giá gấp đôi hoàng kim, thậm chí là có giá mà không ai bán.
Ngoài đống vàng ròng ra, trong rương còn một cái rương nhỏ, mở rương nhỏ ra thấy toàn nhẫn bảo thạch, đá mắt mèo, ngọc phỉ thúy, đá hồng ngọc, ngọc bích ngọc trai, vân vân…. Cái rương trang sức này tuy nhỏ nhưng có giá hơn nhiều so với những khối vàng ròng kia, bán ra ít cũng phải được cả vạn lượng bạc trắng.
Ngoài mớ vàng ròng, hộp trang sức ra còn có một xấp ngân phiếu xếp ngay ngắn, Hồng Dịch cầm lên xem, ra là ngân phiếu loại một trăm lượng một tờ của “Thái Xương ngân hiệu” (= tiền trang) ở Nam Thất tỉnh, thấy phiếu đổi tiền, bề mặt chi chít những thủy ấn(con dấu hiệu buôn), ký hiệu, con dấu chống hàng giả, nhìn là biết ngay đồ thật.
Bên cạnh vàng ròng, châu báu, ngân phiếu, trong rượng còn có một cái hộp sắt lớn, dài bốn xích (1 xích = 1/3 m), mở ra thì thấy là một cây cung, cây cung này hai đầu sơn màu lục, giống như ngọc, ở giữa quấn sợi dây màu trắng, dùng tay sờ vào cảm thấy lạnh buốt, gõ vào thấy phát ra âm thanh như sắt thép.
Dây cung giống của Thiết Mộc Ô Cốt cung sợi cung vàng lóng lánh tựa như màu hổ phách, nhưng màu sắc sáng hơn rất nhiều, cũng to hơn gấp bội.
Bên cạnh cây cung còn ba mũi tên màu trắng, giống như làm từ xương, đầu mũi tên vết máu loang lổ, tựa đã dính vô số máu người.
- Cung gì đây? Tên gì đây?
Hồng Dịch cầm cung lên, ở trên tay, cây cung tỏ ra rất nặng! Kéo thử dây cung thấy cứng ngắc, dù dùng hết sức mạnh cả cơ thể cũng chỉ có thể kéo ra được rất ít!
- Sức cung mạnh thật, ít nhất cũng có bảy tám thạch sức mạnh!
Hồng Dịch kinh ngạc nói.
- Quán Hồng cung? Phá Hồn tiễn!
Ngay khi Hồng Dịch thử cung, Xích Truy Dương đột nhiên la hoảng lên.
- Sao thế?
Hồng Dịch xoay đầu qua nhìn Xích Truy Dương, từ khi nghe lệnh của Mộ Dung Yến đi theo mình, Xích Truy Dương luôn có vẻ mặt lạnh lùng, không quan tâm gì, lúc này lại tỏ thái độ kích động thế này rõ ràng không phù hợp với tính cách của hắn.
- Nếu ta đoán không sai, cây cung này tên Quán Hồng! Giá cung làm bằng nhuyễn ngọc đạn cương, tính dẻo dai của thân cung hơn bất cứ loại chất gỗ nào, mà dây cung làm bằng gân của Kim Tiền Đại Mãng (loại mãng xà Kim Tiền) trăm năm tuổi, ngâm trong hồ dán trên mười năm mới bện lại với nhau mà thành. Dù cho kéo cung cả mấy vạn lần, sức cung cũng không bị yếu đi, không giống loại cung Thiết Mộc Ô Cốt, tuy là cung tốt nhưng sau khi kéo mấy ngàn lần thì cũng bị yếu dần đi, cuối cùng vứt bỏ.
Xích Truy Dương ánh mắt sáng lên:
- Mười cây cung lớn trong thiên hạ, ngoài Xạ Nhật, Bao Nguyệt, Lạc Tinh ra thì cây Quán Hồng này xếp thứ tư. Có thể bắn xuyên người đứng xa ngoài tám trăm bước!
- Tạo ra từ nhuyễn ngọc đạn cương?
Hồng Dịch cũng giật mình, nhuyễn ngọc đạn cương không thể chế ra được, mà là do những thợ rèn đẳng cấp đại sư dùng nhiều loại sinh thiết (mẻ kim loại), thép tôi, bột than các thứ, trải qua vô số lần rèn, gấp, tôi lại sau đó tạo ra một loại thép cực rắn chắc, tính co giãn cao, tuy không bằng Huyết văn cương trong truyền thuyết, nhưng cũng rất quý giá, loại thép này tốt nhất để chế thương, bổng, thân cung.
Nếu một cây trường thương dùng Nhuyễn ngọc đạn cương chế thành, vậy thì khi rung lên sẽ giữ được sức mạnh, xuất quỷ nhập thần, uy lực tăng cao; chế thành gậy cũng thế, người có sức mạnh có thể uốn cây gậy làm bằng loại thép này thành cái vòng! Sau đó đột nhiên bật mạnh ra! Cho dù là cục sắt cũng bị đánh bể.
Bổng làm từ nhuyễn ngọc đạn cương là vũ khí tốt nhất mà người học võ bổng khắp thiên hạ tôn xưng là Như Ý Bổng.
Nhưng loại Nhuyễn ngọc đạn cương này còn quý hơn cả vàng, mà kỹ thuật rèn đã bị thất truyền, dù có tiền cũng khó mua được.
- Cây cung này chưa phải đã ghê gớm đâu! Mà ghê gớm là ở ba cây Phá hồn tiễn này!
Xích Truy Dương nói:
- Ba cây Phá Hồn tiễn này chuyên dùng để bắn chết thần hồn, là một loại pháp khí!
- Pháp khí, bắn chết thần hồn?
Hồng Dịch cả kinh.
- Thế nhưng, tên bắn chết thần hồn này, trên bề mặt của nó, ta cảm nhận được nó tụ tập ý niệm sát ý cực mạnh! Hẳn là sát ý của con người trải qua rất nhiều năm tham bái tích lũy hừng hực lên mũi tên.
Xích Truy Dương nói.
- Vậy à?
Hồng Dịch lặng lẽ cho thần hồn xuất xác, quả nhiên vừa xuất thân đã cảm nhận trên mũi tên có rất nhiều ý niệm quấn quanh đang gào khóc, đang kêu rên, đang giãy dụa! Hồng Dịch cảm thấy hình như mình đã đến cửa Cửu U Địa Ngục ghi chép trong kinh Phật. Có thể tưởng tượng được mũi tên này sau khi xuyên qua thần hồn có thể gây ra tổn thương lớn thế nào!
Thần hồn là ý niệm vô hình vô chất, dù dao kiếm sắc bén cỡ nào cũng không thể tổn thương nó, cho nên người tu đạo phi kiếm chém giết là chiếm ưu thế hơn người luyện võ. Giống một võ sĩ nho nhỏ như Hồng Dịch có thể giết chết cao thủ cấp vũ sư như Lãnh Huyết Thập Tam Ưng.
Muốn đả thương thần hồn, ngoại trừ huyết khí dương cương cực mạnh ra còn phải có pháp khí!
Hồng Dịch rất rõ điều này, hôm đó hắn ở cống viện (trường thi), thần hồn xuất xác quan sát tượng những tượng thánh hiền cũng đã cảm nhận được trên những bức tượng này có ý niệm cương chính vô biên, áp bức thần hồn không thể xuất xác, đây là ý niệm kính ngưỡng của rất nhiều người đọc sách, nhiều năm thờ cúng, đưa ý niệm tăng thêm thần khí cho những bức tượng này.
Thần hồn chính là ý niệm trong đầu ngưng tụ lại.
Luyện chế pháp khí cũng cùng một đạo lý trên.
- Của bất nghĩa, lấy hay không lấy?
Hồng Dịch suy nghĩ.
- Các ngươi sao lại có những thứ này?
Nghĩ một hồi, Hồng Dịch xoay qua hỏi Hắc Diều Tử (diều hâu đen) đang bị trói.
- Cái rương này ít nhất cũng đáng giá năm vạn lượng bác, các ngươi đã có chúng còn định ăn cướp người khác à?
- Những thứ này là do năm ngoài bọn ta ở Mười ba tỉnh Trung Châu, cùng hào kiệt cao thủ thủy bộ hai đạo chặn cướp đồ cống cho thái tử của thương nhân lớn ở Ngân Châu, bọn ta thừa lúc hỗn loạn lấy rương châu báu này trốn về, nhưng những thứ này không thể lộ ra ngoài. Còn ngân phiếu một vạn lượng đó là tiền bán mạng để giết các người.
Hắc Diều Tử nói.
- Cũng đúng, những thứ này rất khó bán đi.
Hồng Dịch nhìn đống vàng ròng, châu báu:
- Nhất là chặn cướp đồ cống cho thái tử là tội lớn!
- Chặn cướp đồ cống cho thái tử cũng do Đại La phái ra lệnh?
Hồng Dịch đột nhiên hỏi:
- Đại La phái là người của thái tử, sao lại đi chặn cướp đồ cống cho thái tử?
- Không phải, ba năm trước, bọn thủ lĩnh hai đạo thủy bộ mười ba tỉnh Trung Châu bọn ta là người khác, vì giết chết một thương nhân lớn vốn là cung phụng của thái tử, bị Hình bộ Lục phiến môn (lục phiến môn là chỉ nha môn, nơi có sáu cánh cửa) điều tra ra được, tru diệt toàn gia, sau đó Đại La Phái khống chế luôn lục lâm hai đạo thủy bộ mười ba tỉnh Trung Châu.
Hắc Diều Tử nói:
- Dường như thủ lĩnh lúc bấy giờ là người của vị Hòa thân vương nào đó trong triều đình. Việc này liên quan quá lớn, nên trộm được bảo vật xong bọn ta đều không dám mang đi bán!
- Ừm, ra là vậy!
Hồng Dịch giờ mới hiểu, cự thương của Ngân Châu cống cho thái tử, mà Hòa Thân Vương ngầm phái người cướp lấy, rõ ràng là tranh giành cấu xé lẫn nhau! Mãnh liệt tới mức này!
- Nhưng cống cho thái tử thì kim ngân châu báu là chuyện thường, còn Phá Hồn tiễn này? Quán Hồng cung? Để làm gì? Hồng Dịch nhíu mày nói.
-Đương nhiên là để phòng cao thủ đạo thuật ám sát!
Xích Truy Dương nói:
- Đại Kiền dựng nước sáu mươi năm, thái tổ tại vị ba mươi năm, hoàng đế bây giờ ngồi trên ngai vị đã hai mươi năm, ở giữa thì Thái Tông, Cao Tông ở ngôi mười năm, hai đời hoàng đế cộng lại ở ngôi mới mười năm, toàn là đoản mệnh.
- Chẳng lẽ, Thái Tông, Cao Tông đều bị người ám sát! Chả trách trong sử sách chỉ nói bị bệnh! Ta thấy Đại Kiền hoàng tử người nào người nấy đều luyện võ, sao lại bị bệnh được? Ai ám sát nhỉ? Chẳng lẽ là cao thủ Huyền Thiên Quán?
Hồng Dịch giật mình, việc này không phải việc đùa!
- Không phải Huyền Thiên Quán.
Xích Truy Dương lắc đầu:
-Có lẽ là cao thủ đạo môn trong nội bộ Đại Kiền. Nhưng bí mật này không ai biết chân tướng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện