[Dịch] Đại Ma Vương

Chương 3 : Từ kẻ ngu dốt biến thành kẻ điên

Người đăng: phuongsu

.
Trong lúc Hàn Thạc đang nghĩ loạn, cảm giác trên người chỗ nào cũng đau nhức, tiểu ma nữ Lỵ Toa đó vẫn còn đang hướng hắn đánh điên cuồng. Đáng thương cho Hàn Thạc thân thể hư nhược gần chết, vừa mới phát đầu tiên đã bị đánh trúng mũi, nước mắt không tự chủ được chảy ra, sau khi rơi từ trên cây xuống, càng đau đến mức đầu óc quy mòng mòng, chỉ có thể cuộn người thành một cục, lộ những chỗ nhiều thịt nhất ra cho Lỵ Toa đánh - ví dụ như cái mông. Chỉ qua một lúc sau, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện một chuyện kì diệu, một tia ma nguyên trong thân thể hắn, lúc này đang di chuyển đến vùng mông, ở những chỗ ma nguyên đi qua, chân của Lỵ Toa đá vào đó, mông đã không có cảm giác đau như thế nữa. Vốn những chỗ đau rát, sau khi ma nguyên đi qua , đau đớn cũng giảm mạnh, hơn nữa tựa hồ còn có một loại cảm giác rất thoải mái. Hàn Thạc cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ cảnh giới “Cố Thể” của ma công này, thật là công phu “tự hành hạ”. Trong lúc suy nghĩ miên man, một tia ma nguyên đó đi đến mông phải, sau đó Lỵ Toa đá một cước đến, trùng hợp lại đúng chỗ có ma nguyên. “A… oa…” Hai tiếng kêu một cao một thấp mạnh mẽ vang lên, phân biệt từ miệng Hàn Thạc cùng Lỵ Toa. Lỵ Toa đột nhiên phát hiện mông phải Hàn Thạc so với sắt đá còn cứng hơn, cái chân nhỏ nhắn không kìm được đau đớn, lập tức co chân kêu to lên. Hàn Thạc lại phát hiện nơi bị Lỵ Toa đá trúng, không những không đau chút nào, hơn nữa còn cảm giác phi thường thoải mái, toàn thân đều đau nhưng chỗ đó đột nhiên truyền đến loại cảm giác thoải mái này, điều này làm Hàn Thạc không tự chủ được khẽ kêu lên một tiếng “A” dâm đãng khó nói, cứ giống như là… - Bố Lai Ân, cái tên ngu ngốc nhà ngươi sao lại để đá trong quần? Lỵ Toa vừa xoa xoa cái chân trong suốt như ngọc, vừa tức giận lớn tiếng kêu la. Lúc này xung quanh Hàn Thạc và Lỵ Toa đã xuất hiện mấy nữ đệ tử của Vong Linh hệ, cả đám còn chưa tỉnh ngủ, hai mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Thạc. Mũi không còn đau như trước nữa, nước mắt cũng không chảy ra nữa, Hàn Thạc khẽ động thân, từ mặt đất đứng lên, ánh mắt đảo một vòng, phát hiện ma pháp học đồ Ngải Mễ, A Tây Na, Bối Lạp, cùng Lỵ Toa đều là ma pháp sơ cấp, đang phẫn nộ gườm mình. Có sát khí… So với Lỵ Toa, ba nữ sinh Ngải Mễ, A Tây Na, Bối Lạp có hình thức kém hơn rất nhiều, đều là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo vốn không quá đẹp, giấc ngủ bị phá vỡ, lại sẽ ảnh hưởng đến sắc đẹp, tâm tình ba nữ sinh lúc này hiển nhiên là rất kém rồi. - Ngu ngốc, nhìn cái gì, nói, trong quần ngươi vì sao lại giấu hòn đá? Làm bàn chân đẹp đẽ của bổn tiểu thư đá trúng! Ai da… Đau quá. Tiểu ma nữ Lỵ Toa lạnh lùng nhìn Hàn Thạc, hai tay chống hông hống hách nói, chỉ là chân trái cứ nhón nhón lên, thoạt nhìn có vẻ cổ quái. “Ngu ngốc mà…” Hàn Thạc trong lòng cười lạnh, sau đó hiển lộ vẻ mặt mờ mịt, thoáng có chút khó khăn đứng dậy, “ha ha” cười ngơ ngẩn nói: - Không có a, trong quần ta không có giấu đá a! Quay lưng lại, quay mông về phía bốn nữ sinh Vong Linh hệ, vừa nói, Hàn Thạc vừa cởi quần, quần còn chưa cởi xuống, bốn tiếng hét vang lên, theo sau là tiếng bước chân hoảng loạn. - Bố Lai Ân, tên ngu ngốc nhà ngươi, lập tức mặc quần lại cho ta, nếu không ta giết ngươi! - Lỵ Toa quýnh quáng hét to lên, nhưng trong âm thanh lại có chút kinh hoàng thất thố. “Ồ”, Hàn Thạc ngây ngốc đáp một tiếng, trong lòng lại cười gian, vài cô nhóc ngây thơ, ta còn đối phó không nổi các ngươi sao? Đợi đến khi một nam bốn nữ một lần nữa bình tĩnh đối mặt, Lỵ Toa tỉ mỉ nhìn chằm chằm Hàn Thạc mấy lần, sau đó mới tức tối nói: - Chuyện giấu đá trong quần, ta sẽ không so đo với ngươi nữa, ngươi đêm khuya trèo lên cái cây ngoài cửa sổ phòng ta, tính làm cái gì? “A a!” Cười ngây ngô hai tiếng, Hàn Thạc chỉ vào một cái túi rách nát trên cái cây đó, như lẽ đương nhiên nói: - Lấy cái túi rách đó xuống a! - Ngươi nửa đêm canh ba, lấy túi rách làm gì? - Lỵ Toa cảm giác chính mình sắp bị làm tức điên rồi, nổi giận đùng đùng nói. Chính vào lúc này, sơ cấp ma pháp sư Bối Lạp khẽ than một tiếng, nói với Lỵ Toa: - Ai, Lỵ Toa, ngươi chẳng lẽ đến giờ còn không nhìn ra, tên Bố Lai Ân này đã điên rồi sao? Xem ra “Oán linh” của ngươi không làm chết hắn, mà là làm hắn bị điên rồi, chúng ta còn so đo làm gì với một kẻ điên chứ? A Tây Na dường như rất mệt mỏi, che miệng ngáp một cái, nói: - Oác… Ngày mai còn phải đi học, ta trở về ngủ trước đây, Lỵ Toa học tỷ ngươi xử lý đi! Ngải Mễ tựa hồ có chút đồng tình với Hàn Thạc, yên lặng nhìn Hàn Thạc một lát, nhẹ lắc đầu thở dài một tiếng, không nói thêm gì, cùng Bối Lạp xoay người dời đi. Nếu Hàn Thạc không có biểu hiện ngu dại như vậy, chỉ sợ ngoại trừ Lỵ Toa, còn phải chịu cơn tức giận của ba nữ sinh. Bất quá nếu đã là một người thần kinh không bình thường, ba nữ sinh tự nhiên sẽ không cùng tên điên so đo, nên cứ thế buông tha Hàn Thạc, trở về tiếp tục với mộng đẹp. Ba nữ đệ tử rời đi rồi, chỉ còn lại Lỵ Toa cùng Hàn Thạc. Lỵ Toa hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Thạc, lạnh lùng nói: - Ngươi làm gì thì đi làm đi, qua hai ngày ta lại tìm ngươi tính sổ, hôm nay bổn tiểu thư mệt rồi, ngươi nếu dám phá vỡ giấc ngủ của ta nữa, ta sẽ không chỉ đánh đấm bình thường nữa, ta sẽ dùng ma pháp để ngươi điên thêm lần nữa! Nói xong câu đó, tiểu ma nữ Lỵ Toa lại trừng mắt Hàn Thạc một cái, dáng rời đi hơi không tự nhiên, lúc bước vào cửa rồi, còn khẽ kêu một tiếng: - Thật đau a, tên đần độn này sao lại cất đá trong quần, quả nhiên là bị “Oán linh” của ta làm cho phát điên rồi. Lỵ Toa đi rồi, nơi này lại khôi phục vẻ yên tĩnh không tiếng động. Hàn Thạc nhìn nàng đi rồi, cũng hơi sợ hãi, Lỵ Toa này may mà không sử dụng Vong Linh ma pháp, nếu không bằng vào thực lực sơ cấp ma pháp sư của nàng, lại bắn thêm một cái “Oán linh” ra nữa, Hàn Thạc chỉ sợ phải điên thật rồi. Mọi chuyện xong xuôi, Hàn Thạc cũng không tiếp tục lưu lại nơi này, vừa thấp giọng thầm mắng, vừa kéo lê thân thể ốm yếu mềm nhũn, nhếch nhác hướng kho tạp hóa của mình đi đến. Trở về kho tạp hóa, hất cái đống rác lung tung lộn xộn trên giường ra, nằm thẳng xuống vùi đầu ngủ. Ngày thứ hai. Hàn Thạc đang ngủ say, cửa kho tạp hóa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một tiếng kêu to vang lên: “Oa…..” Mở đôi mắt ngái ngủ, Hàn Thạc xoay người, nhìn thấy một mái tóc ngắn màu vàng, mắt trái có quầng xanh thâm, mặc một bộ quần áo tạp dịch bằng vải thô, dáng người béo mập, bộ mặt kinh hoàng chỉ vào Hàn Thạc: - Ngươi… Ngươi… - Không nói được một câu hoàn chỉnh. - Ừm, là Kiệt Khắc à, ngươi đến phòng của ta làm gì? Tiểu mập mạp Kiệt Khắc, bằng tuổi với Bố Lai Ân. Có thể là vì đồng bệnh tương lân, Kiệt Khắc là một trong số ít người của Vong Linh hệ đối với Bố Lai Ân có vẻ hữu hảo. Gã này trong nhà nghèo khó, hai năm trước bị cha hắn đưa đến Ma vũ học viên Ba Bỉ Luân làm tạp dịch, mỗi tháng kiếm mấy ngân tệ. Kiệt Khắc tuy cùng Bố Lai Ân đều là tạp dịch, thế nhưng lại không phải là bán cho Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, cho nên có nhân thân tự do, không giống như Bố Lai Ân bị bọn buôn bán nô lệ biến thành nô lệ, đem hắn bán cho học viên này. Bởi vì Kiệt Khắc không phải nô lệ, tuy đều là tạp dịch, có điểm giống nhau đều bị đệ tử của Vong Linh hệ khi dễ, nhưng các đệ tử của Vong Linh hệ sẽ không đối xử với gã như với Bố Lai Ân, đánh mắng cũng có, ngẫu nhiên lấy hắn làm thí nghiệm nhỏ cũng có, chỉ có điều lại không coi gã giống như là nô lệ không quản sống chết. Cho đến nay, Bố Lai Ân kì thật cũng rất hâm mộ tiểu mập mạp Kiệt Khắc, bởi vì bữa nào gã cũng có thể ăn no, còn không phải chịu những loại hành hạ phi nhân đó. Mà Kiệt Khắc, cũng chỉ có ở Bố Lai Ân, mới tìm thấy một chút tự tin, cho nên hai người này có quan hệ rất tốt. - Hô hô, dọa chết ta rồi, Bố Lai Ân ngươi không có chết a, thật là quá tốt! - Tốt cái gì tốt, bụng ta đói chết rồi, Kiệt Khắc ngươi có gì ăn không, có thì nhanh cho ta, sau này ta trả ngươi! Vừa nói xong những lời này, Hàn Thạc phát hiện tiểu mập mạp Kiệt Khắc không nói gì, ngây ngốc nhìn chính mình, trên khuôn mặt núng nính, hai con mắt như hạt đậu rất quái dị. Hàn Thạc nhíu mày, không nhịn được hỏi: - Làm sao vậy, ta rất dễ coi sao? Kiệt Khắc ngẩn ngơ, sau đó càng thêm kì quái nhìn Hàn Thạc, nói: - Mấy năm nay, ngươi chưa bao giờ chủ động xin ta đồ ăn, đều là ta chủ động cho ngươi, ngươi mới ăn. Hơn nữa, ngươi cũng sẽ không nói chuyện với ta như vừa rồi, Bố Lai Ân, ta phát hiện ngươi có chút khác thường! Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc thầm kêu đám người Lỵ Toa đều không nhìn ra mình có cái gì khác thường, thế mà không tưởng đến gã béo ngốc nghếch Kiệt Khắc, mình vừa nói câu đầu tiên liền cảm giác được rồi. Sau lại suy nghĩ, lục lại một chút trí nhớ của Bố Lai Ân, Hàn Thạc mới phát hiện Bố Lai Ân cùng các đệ tử Vong Linh hệ căn bản không nói câu nào. Người khác bảo hắn làm gì hắn liền làm cái đó, căn bản không nói gì. Nhưng Bố Lai Ân cùng Kiệt Khắc, lại không ngừng nói chuyện, tuy nhiên phần lớn thời gian đều là Kiệt Khắc nói, Bố Lai Ân nghe, nhưng hai người ở chung thời gian rất lâu, cũng khó trách Kiệt Khắc có thể nhanh cảm thấy mình khác thường như vậy. Ngáp một cái, Hàn Thạc mỉm cười, nói: - Lần này ta bị “Oán linh” của Lỵ Toa đánh trúng, suýt chút nữa thì chết rồi, sau chuyện lần này, ta phát hiện trước đây sống không đúng, ta muốn thay đổi mình một chút. Vừa nói như thế, Kiệt Khắc thở dài một hơi, gật gật đầu, nói: - Nguyên lai là như vậy a, ta còn cho rằng ngươi bị “Oán linh” đánh trúng, đã biến thành ngu ngốc rồi! Hàn Thạc: "......" - Ừ, đây là bánh mì đen ta giấu được, ngươi lấy ăn đi. Ngươi không chết thật quá tốt, vốn mọi người tưởng ngươi chết rồi, tạm thời không tìm được tạp dịch mới, liền phân công việc của ngươi cho ta, hại ta vừa mới sáng sớm phải dậy chạy đến chỗ ngươi, trên đường chạy vội vàng, không cẩn thận đụng phải Ba Khắc, còn bị hắn đánh một trận, đến nỗi mắt trái đều bầm tím rồi! Vừa đưa một cái bánh màu đen cho Hàn Thạc, tiểu mập mạp Kiệt Khắc vừa vui vẻ nói, xem ra có thể không làm phần công việc của Bố Lai Ân, Kiệt Khắc cực kỳ cao hứng. Nhìn vết bầm tím trên mắt trái Kiệt Khắc, Hàn Thạc cắn ngấu nghiến một miếng bánh mỳ đen, nổi giận đùng đùng nói: - Ba Khắc lại đánh ngươi, thật quá ngông cuồng, chúng ta đi báo thù! Kiệt Khắc lại càng hoảng sợ, nhảy dựng lên giữ chặt lấy Hàn Thạc, dùng trọng lượng thân thể giữ lấy hắn, kinh ngạc vội nói: - Bố Lai Ân, ngươi điên rồi sao, chúng ta không phải sớm đã quen rồi sao? Ba Khắc là ma pháp học đồ của Vong Linh hệ a, chúng ta lại không phải lần đầu tiên bị đánh, hắn không tìm chúng ta gây phiền toái, chúng ta có thể vui vẻ rồi, tìm hắn báo thù cái gì a! Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc nói: - Ngươi yên tâm đi, ta tự nhiên có biện pháp, ta đã điên rồi, hiện tại đệ tử của Vong Linh hệ, chắc cũng đều biết ta điên rồi, ta… con mẹ nó điên rồi, ta còn sợ ai a! Hét to, Hàn Thạc kéo Kiệt Khắc, nghênh ngang đi ra khỏi kho tạp hóa. Ma nguyên trong người Hàn Thạc, hình như chuyển động càng nhanh hơn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang