[Dịch] Đại Ma Vương

Chương 4 : 46

Người đăng: ghitoson

.
o0o Sau khi Hàn Thạc đến bên cạnh gã béo mập này thì nhận thấy có mười mấy tên dong binh đang che chắn ở phía sau lưng gã, trong đó lợi hại nhất là hai vị trung cấp chiến sĩ, tiếp đó là sáu vị sơ cấp chiến sĩ, ngoài ra còn một vài tên chiến sĩ tập sự. Trên người tất cả đám này đều là những vết thương tím bầm, trong đó hai vị trung cấp chiến sĩ lợi hại nhất lại mang thương thế nặng nhất, đến bây giờ cơ hồ đã mất đi sức chiến đấu. - Phú Tân Ân tiên sinh, chúng ta mới là người bảo vệ ngươi mà! - Vị trung cấp chiến sĩ mang một vết thương nơi xương sườn máu còn đang chảy đầm đìa, vừa thấy Hàn Thạc tiến nhanh đến gần thì không khỏi tỏ vẻ lo lắng nói với gã béo mập người thấp đậm. - Tình thế bây giờ rất rõ ràng, các ngươi đã mất đi sức chiến đấu, không thể cung cấp cho ta sự bảo vệ hữu hiệu nữa. Lúc trước, ta đã giao cho dong binh đoàn của các ngươi lượng kim tệ bằng một nửa số tiền thù lao, nhưng vì các ngươi không có khả năng đưa ta quay trở về đế quốc an toàn nên ta sẽ không thanh toán một nửa số kim tệ còn lại. Phú Tân Ân tỏ vẻ bất đắc dĩ nói một câu như vậy, sau đó mỉm cười rất ôn hoà, khom người nói với Hàn Thạc: - Người chiến sĩ anh dũng, xin ngươi đưa ta đi khỏi nơi này, ta sẽ trả cho ngươi hai trăm kim tệ. - Được, đưa trước một trăm kim tệ, ta sẽ lập tức bắt đầu động thủ! - Hàn Thạc vẻ đầy kinh nghiệm, tựa như mỉm cười, nói. Lúc này, gã thủ lĩnh Cự Ma thấy Hàn Thạc dường như không có ý định rời đi, rốt cục cáu tiết thét lớn: - Loài người giảo hoạt tà ác, hãy giết sạch bọn chúng. Gã thủ lĩnh vừa nói xong thì lại gào to lên bằng thứ ngôn ngữ kỳ quặc của Sâm lâm Cự Ma rồi bước những bước dài vọt nhanh về phía các Cự ma chiến sĩ, Cự Ma thợ săn và Cự Ma mục sư còn đang ngẩn người đứng im tại chỗ. - Được rồi, đây là một trăm kim tệ, khi nào ngươi đưa ta bình an thoát khỏi nơi này, ta sẽ đưa tiếp cho ngươi một trăm kim tệ nữa. Đáng chết, bọn chúng đã tràn đến đây, ngươi hành động nhanh lên một chút đi! - Phú Tân Ân nhìn Sâm lâm Cự Ma tay cầm vũ khí, mặt mũi dữ tợn xông tới, vội vàng lấy ra một túi tiền, đổ ra một trăm kim tệ đưa cho Hàn Thạc, mồm giục toáng lên. Một trăm kim tệ vừa đến tay, Hàn Thạc cười lớn rồi băng về phía Phú Tân Ân, trong khi gã còn chưa kịp có phản ứng nào thì Hàn Thạc đã xốc gã lên lưng, nhặt lấy một cái bao vải rỗng không ở bên cạnh xé thành mấy mấy dải băng rồi không thèm giải thích lấy một lời, quấn chặt Phú Tân Ân vào lưng của mình. - Đi thôi, ta đưa ngươi bình an rời khỏi chỗ này, ngươi nhất định phải ôm chặt lấy ta, trên đường đi, nếu ngươi tự ngã xuống thì cũng đừng có trách gì ta! Hàn Thạc vội vàng chỉ dẫn vài câu, vứt chiến phủ trong tay xuống và nhặt lấy một thanh trường mâu ở bên cạnh rồi đột ngột phóng ra phía bên ngoài. Bảy tên Cự ma chiến sĩ đã đứng sẵn ở đằng kia từ lâu, phía sau còn có một vài gã Cự Ma thợ săn và hai tên Cự Ma mục sư. Bọn chúng vừa nhìn thấy Hàn Thạc từ chỗ này vọt lại thì liền phóng mạnh trường mâu và cây lao ra, bay vù vù về phía Hàn Thạc. Cho dù phải cõng một gã béo mập trên lưng, đường đi ở chỗ này lại gập ghềnh mấp mô nhưng Hàn Thạc vẫn có vẻ rất thoải mái. Linh hoạt thay đổi phương hướng, hắn ung dung tránh né được vài thanh trường mâu cùng cây lao. Đợi đến khi Hàn Thạc chạy tới bên cạnh, bảy tên Cự ma chiến sĩ đã chờ sẵn từ lâu liền khua tròn chiến phủ vọt nhanh tới. Nắm chặt thanh trường mâu trong tay, Hàn Thạc nhanh nhẹn xông vụt tới, đâm thẳng trường mâu vào ngực tên đứng gần nhất. Một đóa hoa máu từ ngực tên này đột nhiên phun ra, thân thể tên Cự ma chiến sĩ run lên rồi ngã lộn nhào về phía sau. Lúc này, Cự Ma mục sư đứng đằng sau đã ngâm xướng ma pháp Trị Liệu thuật và Tâm Linh chi hỏa tạo ra vài luồng ánh sáng màu xanh biếc chiếu vào trên người chữa trị cho tên Cự ma chiến sĩ này. Tên Cự ma chiến sĩ vừa ngã xuống lúc trước lại một lần nữa lắc la lắc lư đứng lên, còn mấy tên Cự ma chiến sĩ khác sau khi được ma pháp Tâm Linh chi hỏa bao phủ thì làn da màu xanh biếc vốn cứng rắn trông như tấm sắt bẩn lem nhem vậy lại lóe ra một loại ánh sáng bóng loáng như của kim loại, sau đó tốc độ và sức mạnh của bọn chúng đều đồng thời tăng mạnh, hò hét ầm ĩ xông tới. - Nhanh lên một chút, mau mau đưa ta rời khỏi chỗ này đi! - Phú Tân Ân cực kỳ hoảng sợ, nằm trên lưng Hàn Thạc hoảng hốt la ầm lên. Không chút thay đổi sắc mặt, Hàn Thạc bịt tai không thèm nghe tiếng gào thét của Phú Tân Ân, phóng mạnh trường mâu trong tay xuyên qua cổ tên Cự ma chiến sĩ đang lắc lư lảo đảo kia, ghim chặt cứng hắn xuống mặt đất, tiếp đó rút trường mâu và cây lao cắm trên mặt đất lên, một cây hướng về phía tên mục sư đang núp ở đằng sau phóng đi. Một tên Cự Ma mục sư tránh né không kịp, bị cây lao đâm chết tại chỗ, còn có hai tên Cự Ma thợ săn cũng bị đâm thủng ngực bụng mà chết. Sau đó, Hàn Thạc tiện tay rút ra một thanh trường mâu, bắt đầu chính diện ngăn cản đám Cự ma chiến sĩ đã xông đến ngay trước mặt. Cự ma chiến sĩ khi được tăng lực bởi ma pháp Tâm Linh chi hỏa thì các loại cơ bắp trên cơ thể đều tăng sức mạnh lên nhiều, nhưng giờ đây ma công của Hàn Thạc đã có chút thành tựu, độ cứng cỏi và độ linh hoạt của cơ thể vẫn vượt xa bọn chúng. Hắn vũ động một thanh trường mâu chống lại những cây chiến phủ. Trong quá trình chiến đấu, những tên Cự ma chiến sĩ sau khi chiến phủ bị đánh văng đi mất thì đều nhổ những cây lao và trường mâu cắm ở trên mặt đất rồi xúm lại vây xung quanh Hàn Thạc liều chết cản đường. Trên lưng cõng một tên béo mập, lại phải một địch sáu, Hàn Thạc cho dù tránh né rất nhanh nhẹn, nhưng vẫn không thể hoàn toàn đánh bị thương tất cả để chạy đi. Mỗi khi có nguy hiểm đến gần, Hàn Thạc đều đã rất tà ác đưa Phú Tân Ân ở phía sau lưng ra làm lá chắn, dùng thân thể mập mạp của gã để giảm thiểu vùng có thể bị thương tổn trên thân thể mình. - Chết tiệt, ngươi không thể làm như vậy, nếu không ngươi đừng mơ nhận được một trăm kim tệ còn lại. - Mông bị trường mâu đâm một phát, lưng cũng bị cây lao đâm trúng gây nên mấy vết thương há miệng đầy máu, Phú Tân Ân nằm trên lưng Hàn Thạc cuống quýt kêu gào không dứt. Đáng tiếc, đối với những oán hận của Phú Tân Ân, Hàn Thạc hoàn toàn không nghe thấy. Lúc này hắn thuận tay túm lấy một thanh trường mâu cắm trên ngực một tên Cự ma chiến sĩ, rút ra làm cho máu tươi phụt mạnh ra, phun lên người hắn. Diện mạo của Hàn Thạc vốn dữ dằn lạnh lùng, sau khi bị máu tươi phun phải thì lại càng thêm giống như là sát thần tái thế, làm cho Phú Tân Ân đang kinh hãi cũng lập tức ngẩn người, không dám tiếp tục lảm nhảm nữa mà chỉ nằm trên lưng Hàn Thạc khóc tu tu. - Giết hắn, giết hắn, cùng tiến lên! - Cự Ma thủ lĩnh thấy Hàn Thạc liên tiếp giết chết mấy tên Sâm lâm Cự Ma thì đột nhiên rống lên điên cuồng, ngay cả bản thân hắn đang ở phía sau cũng huơ cây chiến phủ vọt lên. Giờ đây, Hàn Thạc một mình địch năm, mặc dù cũng không phải là rất vất vả, nhưng muốn từ giữa chỗ năm người đang vây công thoát ra ngoài thì cũng cực kỳ khó khăn. Đến khi Cự Ma thủ lĩnh vừa nói dứt lời thì càng có nhiều Cự ma chiến sĩ vọt sang phía bên này. Hàn Thạc lùi lại đằng sau mấy bước, tránh khỏi nhát chém của một cây chiến phủ. - Đọa lạc Vong Linh chiến sĩ đâu, đáp ứng sự triệu hoán của Hắc Ám sứ giả, hãy hiện ra sự tồn tại của ngươi đi! - Hai tay vung ra, Hàn Thạc đột nhiên niệm chú ngữ triệu hoán Vong Linh. - Ối trời ơi, ngươi vậy mà lại là một vị ma pháp sư! - Phú Tân Ân đang khóc lóc nức nở, vừa thấy Hàn Thạc niệm chú ngữ ma pháp thoáng chốc bị kinh hãi đến choáng váng, vẻ mặt ngớ ngẩn quái dị nhìn hắn, miệng gào lên những tiếng kêu kỳ lạ. Cự Ma thủ lĩnh ở đằng xa cũng cả kinh, sau đó vọt tới càng thêm nhanh, miệng rống lớn: - Giết hắn, khẩn trương lên một chút giết chết hắn. Tiểu Khô Lâu cầm theo cốt đao đột nhiên hiện ra trước mặt Hàn Thạc, thân thể nhỏ gầy lẻ loi đứng một chỗ, hai hốc mắt trống rỗng hơi lơ đễnh quan sát bốn phía. - Không thể nào, sao lại chỉ là một Tiểu Khô Lâu, một tên khô lâu nhỏ gầy như vậy thì dùng được vào việc gì đây? - Phú Tân Ân vừa thấy Hàn Thạc gọi về chỉ là một khô lâu, không kìm được vừa khóc vừa sợ hãi gào lên. - Oa ha ha, thì ra chỉ là một khô lâu, làm ta giật cả mình, giết sạch bọn chúng! - Cự Ma thủ lĩnh sau phút cả kinh, phát hiện chỉ là một Tiểu Khô Lâu, lập tức cười nhạo gào thét, chỉ huy đám Sâm lâm Cự ma chiến sĩ nhanh chóng xông tới gần. Hàn Thạc hai mắt lạnh lùng, khóe miệng cũng xuất hiện nét cười trào phúng, đợi đến khi Cự Ma thủ lĩnh vừa nói dứt lời, lập tức hạ lệnh cho Tiểu Khô Lâu tấn công. Sau khi Tiểu Khô Lâu nhận được mệnh lệnh tấn công của hắn, một chân co một chân thẳng, đột nhiên giống như một thanh kiếm sắc bén xông ra ngoài, cốt đao trong tay ở trên không lóe lên một đạo quang mang ngăm đen bay ra ngoài trước một bước. "Phập" một tiếng, một tên Cự ma chiến sĩ xông đến đầu tiên bị cốt đao đâm thủng trán giống như là đâm qua một tờ giấy, ngã quay lơ xuống đất. Thanh tiểu cốt đao sau khi đâm xuyên qua sọ của một tên Cự ma chiến sĩ cũng không hề dừng lại mà theo sự điều khiển của Tiểu Khô Lâu tiếp tục rú rít ở trên không như là một u linh đòi mạng, mang theo tiếng kêu đinh tai nhức óc, bay vòng quanh theo đường vòng cung quỷ quái bí ẩn khó lường, lại liên tiếp đâm thủng hai tên Cự ma chiến sĩ khác, sau đó chờ khi Tiểu Khô Lâu đến gần đám Cự ma chiến sĩ thì tự động bay về trong tay nó. Chỉ một thanh cốt đao từ trong tay ném ra mà trong thời gian ngắn cướp đi tánh mạng của ba Cự ma chiến sĩ. Sau một chiêu của Tiểu Khô Lâu, cả Phú Tân Ân vừa rồi còn cực kỳ thất vọng hay Cự Ma thủ lĩnh vừa lớn tiếng cười nhạo đều đồng thời ngây dại kinh hãi, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm vào Tiểu Khô Lâu giống như hổ giữa đàn dê, đang nắm chặt thanh tiểu cốt đao trong tay, bắt đầu nhanh nhẹn thu hoạch tính mạng của đám Cự ma chiến sĩ . - Ối trời ơi, không phải là ta hoa mắt chứ, đây thật sự chỉ là một Khô lâu chiến sĩ sao? - Phú Tân Ân rốt cục đã có phản ứng, hưng phấn hét rầm lên, nếu không có băng vải hoàn toàn trói chặt hắn lại rồi thì nói không chừng lần này vì quá hưng phấn mà ngã thẳng xuống đất. - Không nên tới gần nó, mọi người tránh xa khô lâu kia ra, dùng trường mâu, cây lao, chiến phủ, giết chết Tiểu Khô Lâu kia cho ta. - Vẻ kinh hãi qua đi, Cự Ma thủ lĩnh biểu tình sợ hãi, lớn tiếng chỉ huy, thân hình vốn đã tới gần bỗng khựng lại, bắt đầu khiếp đảm lui lại phía sau. Sau đó, toàn bộ những Cự ma chiến sĩ còn đang ở gần Tiểu Khô Lâu đều rút lui trở về. Sau khi bọn chúng vừa rời đi thì trường mâu, cây lao và cả chiến phủ của Cự ma chiến sĩ đồng loạt được ném ra bay đầy trời, nhằm vào Tiểu Khô Lâu mà đập, chém tới. Hàn Thạc cả kinh, thầm nghĩ Tiểu Khô Lâu cho dù có lợi hại, nhưng dưới sự công kích mãnh liệt bao trùm như vậy chỉ sợ cũng phải trúng chiêu. Lúc này cho dù niệm chú ngữ thu hồi cũng không còn kịp nữa rồi, Hàn Thạc trong lòng ngấm ngầm sốt ruột, bắt đầu thật lòng lo lắng cho Tiểu Khô Lâu. Nhưng mà những động tác biến hóa khó tưởng tượng nổi của Tiểu Khô Lâu sau đó đã hoàn toàn phá vỡ những hiểu biết và giải thích của Hàn Thạc về nó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang