[Dịch] Đại Ma Vương

Chương 3 : 41

Người đăng: ghitoson

.
o0o Bên trong thủy đàm, Thâm Thủy Mãng Xà vùng vẫy làm cho sóng lớn nổi lên khắp nơi, mang theo khí thế mạnh mẽ, nhanh chóng tiến về phía Lỵ Toa. Tình thế nguy hiểm khiến nàng hoảng sợ đến nổi không thể nào nhúc nhích, khoảng cách giữa nàng và con mãng xà trong nháy mắt đã rút ngắn tới hai mươi mấy thước. Vừa chạy đến bờ, Phạm Ny không do dự liền nhảy xuống hồ, tựa như một mỹ nhân ngư, nhanh chóng nhằm phía Lỵ Toa mà lao đến. Mà tốc độ của Hàn Thạc còn nhanh hơn, dù đang ở trong nước vẫn như không hề có chút cản trở nào, trong nháy mắt đã đuổi kịp Phạm Ny. Sau khi tu luyện ma công, các phương diện cơ năng của cơ thể Hàn Thạc sớm đã vượt xa người thường. Hắn vừa xuất toàn lực, lập tức năng lượng kinh người bộc phát, Phạm Ny mới đến gần Lỵ Toa thì hắn cũng đã chạy tới. Không nói một lời, Hàn Thạc đưa hai tay ra, một tay ôm Lỵ Toa, một tay ôm Phạm Ny, hô lớn: “Chạy mau!” Lúc này, hắn căn bản không có tâm tư để cảm nhận thân thể mềm mại của Phạm Ny và Lỵ Toa, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải thoát khỏi con mãng xà này. Vì phải mang theo bọn Phạm Ny nên di chuyển rất khó khăn, hắn chỉ còn cách liều mạng bơi về phía bờ hồ. Nếu chỉ có một mình thì Hàn Thạc thừa sức chạy thoát khỏi con mãng xà này, nhưng vì phải mang theo hai người Lỵ Toa và Phạm Ny, tốc độ của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể khôi phục lại sự nhanh nhẹn vừa rồi, đành trơ mắt nhìn con Thâm Thủy Mãng Xà kia càng lúc càng lại gần hơn. Lỵ Toa kinh hãi kêu lên liên hồi khiến cho Phạm Ny cũng không giữ được bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng thất sắc. Trong thủy đàm, dù có triệu hồi ra hắc ám sinh vật để chúng chiến đấu cũng chẳng có ích lợi gì, Thâm Thủy Mãng Xà cấp ba da dày phi thường, sợ rằng vong linh ma pháp cũng vô phương gây trở ngại cho nó, chưa kể còn phải dừng lại niệm chú, nếu không thể nhất kích đắc thủ (1) thì chắc chắn sẽ bị nó nuốt sống ngay. “Hu hu, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chúng ta đã bị nó nuốt vào bụng chưa?” Lỵ Toa hoảng loạn khóc lóc, hai tay quạt nước có vẻ càng ngày càng vô lực. Phạm Ny dường như chẳng biết làm sao cho phải, giương mắt nhìn Thâm Thủy Mãng Xà đã lại gần trong gang tấc nhưng không thể tìm được phương pháp tránh né, chỉ có thể liều chết bơi đi mà thôi. Một thoáng do dự, tính hung ác trong lòng Hàn Thạc lại nổi lên, trên mặt xuất hiện vẻ kiên quyết, tay phải nắm Lỵ Toa dùng sức vung mạnh, thân thể trần truồng kiều mỵ của Lỵ Toa từ trong nước lao ra, xẹt qua khoảng cách ba thước, bay về phía bờ hồ. Ngay sau đó đến lượt Phạm Ny bên tay trái, hắn dụng lực vỗ mạnh vào mông nàng, không để cho nàng kịp kêu lên tiếng nào, giúp cho tốc dộ di chuyển của Phạm Ny bỗng nhiên đại tăng, tựa như một mũi tên đâm thẳng về phía bờ hồ. “Chạy mau!” Hàn Thạc gầm to lên một tiếng, đột nhiên quay đầu lại đã thấy hắn đơn độc đối mặt với Thâm Thủy Mãng Xà. “Bố Lai Ân, sư phụ Phạm Ny, người mau cứu Bố Lai Ân đi!” Thanh âm thê lương của Lỵ Toa từ phía xa truyền lại. “Lỵ Toa, mau lên bờ, chỉ sau khi lên bờ rồi, chúng ta mới có thể trợ giúp cho Bố Lai Ân!” Lúc này, ánh mắt Hàn Thạc trở nên lạnh lùng, chủy thủ trong tay nắm chặt, nhìn chằm chằm đuôi rắn của Thâm Thủy Mãng Xà đang đánh tới. Không thể tưởng nổi, Hàn Thạc không lùi mà lại tiến, sau khi tránh thoát được đuôi của mãng xà liền nhằm hướng đầu nó mà lao đến. Hàn Thạc trong lòng hiểu được, ở thủy đàm thì dù hắn có nhanh hơn nữa cũng không thể cùng Thâm Thủy Mãng Xà so bì tốc độ. Bây giờ đã bị nó bám sát, nếu còn cố liều mạng chạy đi thì chỉ còn đường chết thôi, hơn nữa Thâm Thủy Mãng Xà này toàn thân da dầy như giáp trụ, chỉ có da ở cổ là có vẻ mỏng nhất, muốn sống thì chỉ còn cách đánh nhau với nó, đó mới là sinh lộ. Thâm Thủy Mãng Xà có vẻ cũng bất ngờ trước việc Hàn Thạc chẳng những không trốn chạy mà còn quay lại phản kháng, đuôi rắn đã cuốn một vòng thật lớn nhưng lại không thể đụng tới hắn. Đôi mắt màu xanh thẫm của độc mãng bỗng lóe sáng, dường như nó đang cười nhạo tên Hàn Thạc ngu ngốc, cái miệng đầy răng nanh há ra, lập tức phun một đám khí độc xanh thẫm. “Bố Lai Ân, cẩn thận đám sương mù, đám sương đó là chất độc gây tê liệt, sẽ làm thân thể ngươi trở nên cứng ngắc không thể động đậy được.” Phạm Ny phía xa lớn tiếng kêu lên, có ý nhắc nhở Hàn Thạc chú ý đám sương độc màu xanh thẫm nọ. Hàn Thạc cả kinh, vội vàng lặn xuống nước, nhờ nước thủy đàm trong suốt, hắn nhanh chóng nhận ra vị trí mãng xà, vội vàng lao tới. Trong lúc né cái đuôi rắn, Hàn Thạc đã tới ngay phía dưới cổ mãng xà, cả thân thể cùng chủy thủ từ trong nước lao ra, hàn quang lấp lánh, ánh trăng rọi xuống thành một tia màu bạc xẹt qua, mạnh mẽ đâm vào chỗ thịt mềm trên cổ độc mãng. “Soạt” một tiếng, chủy thủ đâm lút đến tận cán, máu tươi phun ra, đồng thời mãng xà kêu la thảm thiết, cổ nó xoay một vòng, thân thể khổng lồ cuồng loạn quẫy động. Hàn Thạc cả kinh, vội vàng rút chủy thủ ra, tay trái đặt vào cổ nó rồi sử dụng “Huyền Băng Diễm Ma Quyết”. Màu đỏ ma diễm lóe lên rồi biến mất ngay, trong chớp mắt chiếu vào vết thương trên cổ độc mãng. Bị ma diễm màu đỏ của “Huyền Băng Diễm Ma Quyết” xâm nhập, Thâm Thủy Mãng Xà càng thêm điên cuồng, tiếng kêu thê thảm vang lên không ngớt. Hàn Thạc không kịp phản ứng, một đám sương mù màu xanh đã tràn tới thân thể hắn. Một luồng khí quái dị theo lỗ chân lông ngấm vào cơ thể Hàn Thạc, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, cả người đột nhiên trở nên vô lực, ngay cả cầm thanh chủy thủ cũng tưởng như nặng đến ngàn cân. “Trời ạ, Bố Lai Ân bị trúng khói độc, làm thế nào bây giờ Phạm Ny sư phụ?” Lỵ Toa đã lên tới bờ, lại thấy Hàn Thạc bị sương độc phun trúng nên nàng liền hô hoán lên. "Hắc ám vô tận hóa thành hủy diệt cốt mâu (2), lấy ý chí của ta hủy diệt mọi thứ trước mặt!”. Thanh âm Phạm Ny niệm chú ngữ ở phía sau vang lên, ba cỗ cốt mâu lợi hại đột nhiên hiện ra giữa không trung, nhanh chóng lao về phía Thâm Thủy Mãng Xà đang cuồng loạn như tia chớp. Cốt mâu ma pháp của Phạm Ny quả nhiên bất phàm, cả ba đều trúng đích, trong đó hai cỗ đâm vào mặt mãng xà, máu văng tung tóe. Một cỗ cốt mâu cuối cùng đâm vào miệng mãng xà, làm mấy cái răng nanh lợi hại của nó gãy vụn, khiến cho mãng xà vốn đang muốn nuốt sống Hàn Thạc đau đớn không chịu nổi bắn về phía sau. Nhưng vào lúc này, Ma Nguyên Lực trong cơ thể Hàn Thạc bỗng lưu chuyển rất nhanh, chỗ nào có Ma Nguyên Lực lưu chuyển qua, cảm giác tê dại trong nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất. Hắn vốn đã vô lực liền trở nên khỏe khoắn, sau đó nhằm mắt con mãng xà đang ngã ra mà đâm thêm hai nhát rồi bơi thục mạng vào bờ. Thâm Thủy Mãng Xà đột nhiên kêu rống thê lương, quằn quại đập nước nổi sóng ầm ầm, đầu nghiêng sang một bên, Phạm Ny và Lỵ Toa thấy đôi mắt màu xanh thẫm của nó chan chứa máu tươi. “Trời ạ, Bố Lai Ân vậy mà còn có thể động đậy được, hắn lại còn nghĩ ra trò đâm mù hai mắt con độc mãng, hay quá!” Lỵ Toa đứng trên bờ hô to gọi nhỏ, lúc trước còn kêu la thảm thiết, giờ lại gào lên hưng phấn. Nhưng, chính vì mãng xà kia đang lên cơn cuồng loạn, cái đuôi khổng lồ đánh lung tung không ngờ lại đập trúng Hàn Thạc, khiến cho thân thể hắn vốn đang di động rất nhanh bị một luồng sức mạnh khổng lồ đập phải, thân thể bị đánh bay lên, rơi vào bờ hồ. Cùng lúc đó, Phạm Ny không ngừng thi triển Vong Linh ma pháp tấn công Thâm Thủy Mãng Xà. Con rắn mù căn bản khó có thể né tránh nổi, mặt mũi liên tục bị cốt mâu đâm trúng, bên trong thủy đàm tiếng gầm càng lúc càng lớn, xem ra nó đã gần kiệt sức. Thâm Thủy Mãng Xà cuồng loạn không biết nhân lúc này nên trốn đi, ngược lại dường như còn muốn tiến vào bờ, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ dám công kích nó. Đáng tiếc, vì thương tích càng ngày càng trầm trọng, Thâm Thủy Mãng Xà càng trở nên yếu ớt. Cuối cùng, mãng xà hoàn toàn kiệt sức chìm xuống. Thân thể Hàn Thạc lại bồng bềnh nổi lên, từ ngực xuống bụng quần áo đỏ hồng, tựa hồ đã bị cái đuôi độc mãng làm bị thương. Lỵ Toa vừa nãy còn đang hưng phấn, cùng Phạm Ny đang liên tục thi triển ma pháp, hai người đồng thời hô to một tiếng, không để ý thân thể mình đang trần trụi, lập tức cùng nhảy xuống nước bơi đi. Tốc độ cả hai đều rất nhanh, tay chân luống cuống kéo Hàn Thạc vào bờ, bụng và hai má phình lên, nước tràn ra từ hai mép, tựa hồ đã uống không ít nước. Phạm Ny cũng biết chút ít về phương pháp sơ cứu, ngọc thủ đặt trên bụng Hàn Thạc, liên tục dùng lực ấn vào, cố gắng cho hắn ọc nước ra. Lỵ Toa cũng bắt chước, dưới sự hợp lực của hai người, nước từ trong miệng Hàn Thạc trào ra không ngớt, từng ngụm từng ngụm. “Tại sao Bố Lai Ân vẫn không tỉnh lại?” Một lúc lâu sau, Lỵ Toa lộ vẻ lo lắng nhìn Phạm Ny hỏi. “Có thể là do hắn uống nhiều nước quá, khí quảng bị tắc, ngươi thử giúp hắn thông khí xem.” Phạm Ny nhìn Lỵ Toa đề nghị. Lỵ Toa đỏ mặt, liếc mắt nhìn Phạm Ny nói: “Phạm Ny sư phụ, ta thật sự không hiểu, người làm trước đi.” Phạm Ny ngơ ngẩn, cau mày suy nghĩ một lát, rồi cắn răng nói: “Bố Lai Ân đã cứu hai người chúng ta, giờ ta phải giúp hắn chứ sao!” Vừa nói, Phạm Ny vừa cúi người, gò má mềm mại đỏ hồng lên vì ngượng ngùng, đôi môi thơm ngát đưa về phía Hàn Thạc. Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh lại, chờ đợi mãi đến giờ khắc này, tim đập thình thịch, ngực lại còn cảm giác được cánh tay nõn nà của Phạm Ny, trong lòng hắn sớm đã nhảy loạn lên rồi. Hương thơm nhàn nhạt cùng với xúc cảm tuyệt vời, truyền đến trí óc hắn. Cái lưỡi thơm tho của Phạm Ny mở hàm răng Hàn Thạc ra, hai ngươi môi kề môi, ngay sau đó Phạm Ny bắt đầu giúp Hàn Thạc hô hấp. Cảm giác mĩ diệu tiêu hồn trong thoáng chốc lan khắp cơ thể Hàn Thạc, hắn cảm thấy lần mạo hiểm này cuối cùng cũng không uổng, càng không muốn tỉnh lại, mong mãi mãi được tận hưởng cảm giác tuyệt diệu này. Phạm Ny hít dài một hơi, ngẩng đầu lên, dừng lại một chút định tiếp tục, đột nhiên đôi mắt dừng lại giữa hai bắp đùi Hàn Thạc, chỗ đó bỗng nhiên dựng lên một cái cột buồm kỳ quái. Một thoáng ngẩn ngơ, sửng sốt, Phạm Ny đột nhiên phản ứng, gầm lên một tiếng, ngọc thủ nắm lấy cổ Hàn Thạc, nhấc bổng hắn lên, hổn hển mắng to: “Bố Lai Ân, quỷ tha ma bắt, ta phải giết ngươi!” Chú thích: (1) nhất kích đắc thủ: một chiêu phải thắng. (2) cốt mâu: cây thương (giáo) làm bằng xương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang