[Dịch] Cửu Đỉnh Ký - Tàng Thư Viện
Chương 17 : CAO THỦ NỘI KÌNH
Người đăng: Duyên
.
Đằng Thanh Sơn chính thức trở thành thủ lĩnh tân nhiệm của đội thợ săn Đằng gia trang, theo lẽ thường đội thợ săn bình quân hai ngày lên núi một lần, nhưng bởi lần trước bị chết năm người, bốn người tàn phế nên đội thợ săn cần phải chiêu mộ thêm đội viên, vì thế liên tục sáu ngày liền không lên núi săn thú.
Trong tộc, tộc trưởng có địa vị tối cao, tiếp theo chính là sư phụ thương pháp - thủ lĩnh đội thợ săn.
Gần mười tuổi, đã trở thành thủ lĩnh đội thợ săn.
Đằng Thanh Sơn trở thành mục tiêu để rất nhiều thiếu niên tại Đằng gia trang phấn đấu học tập, nhiều tộc nhân trong miệng khen ngợi Đằng Thanh Sơn không ngớt, nhỏ như thế mà đã lợi hại như vậy, đến khi trưởng thành chắc còn lợi hại hơn.
oOo
“Phì!” “Phì!”
Gió lạnh không ngừng thét gào làm cho khí trời càng thêm giá rét, thời gian tổ chức lễ mừng năm mới chỉ còn khoảng hơn một tháng nữa.
“Hây!” “A!”
Từng tiếng hò hét vang lên trên luyện võ trường của Đằng gia trang, có khá nhiều thanh niên thiếu niên đang chăm chỉ tập luyện, lăn thạch cầu, nâng thạch tỏa, nhấc thùng gỗ….Người người huấn luyện, đồng thời thỉnh thoảng còn cười đùa với nhau.
“Thanh Sơn ca hôm trước giết một con hổ, móng vuốt con hổ đó nó cào lên bắp đùi ta.” Một thiếu niên bện tóc lệch vừa vung tay đấm vào bao cát lại vừa nói cùng đồng bạn bên cạnh. Thiếu niên bên cạnh cảm thán nói : “Thanh Sơn ca không phải người bình thường mà là thủ lĩnh đội thợ săn, cả cuộc đời ta nếu có thể làm thủ lĩnh đội thợ săn, vậy thì…hehe” Trên mặt thiếu niên tràn đầy hi vọng.
Đúng vào lúc này ----
Mặt đất hơi hơi rung động.
“Tiếng vó ngựa!” Không ít người tập luyện trên luyện võ trường đều quay đầu lại nhìn về phía đại môn, chỉ thấy phía xa mấy chục nhân ảnh đang cưỡi tuấn mã rất nhanh phi tới.
“Dừng lại.” người canh gác cổng Đằng gia trang quát to.
“Hừ” Một tiếng hừ lạnh vang lên giống như tiếng sấm vang bên tai tất cả mọi người.
“Hưu!” Một đạo hàn quang lóe sáng xẹt qua đại môn, chốt cửa đúc bằng sắt dày cộp của đại môn Đằng gia trang không ngờ bị rạch làm đôi, cả đại môn trực tiếp rầm rầm mở ra, hơn mười kỵ sĩ ngang nhiên vượt qua xông thẳng vào, vẫn không giảm tốc độ những kỵ sỹ đó trực tiếp xông vào trong luyện võ trường dọa không ít người của Đằng gia trang khiến họ vội vàng né sang bên cạnh.
“Hí ~~”
Hơn mười con tuấn mã bỗng nhiên dừng lại, móng ngựa nhấc cao về phía trước.
“Các ngươi, đây có phải là Đằng gia trang?” Một kẻ cầm đầu quát, thanh âm lớn lối đó khiến đám tộc nhân trong luyện võ trường cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng ong ong.
Một hán tử người đầy mồ hôi vừa mới tập luyện xong tiến lên trước một bước, cất giọng trả lời: “Chúng tôi đây chính là Đằng gia trang, xin hỏi các vị hảo hán tới chỗ chúng ta có chuyện gì vậy?” Trong đám tộc nhân Đằng gia trang đã có người lặng lẽ đi báo tin cho tộc trưởng, người khác cũng không dám coi thường vọng động.
Nên biết rằng chốt cửa đúc bằng sắt của đại môn kia dày chừng một thước, rộng hai thước, một cái chốt cửa đúc sắt như vậy bỗng chốc bị chặt đứt. Thực lực mạnh như thế ai dám tới ngăn cản?
“Bảo tộc trưởng các ngươi mau lại đây.” Kẻ cầm đầu lạnh lùng quát.
Đằng Vân Long rất nhanh liền chạy tới, từ rất xa vừa nhìn thấy trong lòng Đằng Vân Long lập tức cả kinh, chỉ thấy kẻ cầm đầu phía xa sắc mặt vàng lợt, trên người mặc bộ áo lông cáo màu đen, tọa kỵ của hắn toàn thân đỏ rực, cao chừng tám thước: “Bộ áo lông cáo thượng đẳng này thấp nhất mấy trăm bạch ngân, mà con tuấn mã kia toàn thân đỏ rực rõ ràng là ‘Xích Hỏa mã’ của Đại Nhung*! Trị giá hai ngàn bạch ngân!”
Liếc thêm đám người tùy tùng đi theo, những kỵ sĩ tùy tùng đó hoàn toàn mặc áo choàng xanh, trên người mặc khải giáp xanh thẫm, tuấn mã mặc dù kém hơn một chút nhưng cũng là thần mã: “U Châu mã này cũng trị giá hai trăm bạch ngân, còn khải giáp kia! E rằng ngay cả đại đương gia của Bạch Mã bang cũng không nỡ bỏ tiền ra đặt mua. Cả tuấn mã nữa, đây là những người ở đâu?”
Nghe tộc nhân nói đối phương một kiếm có thể bổ then cửa, lại thấy cách ăn mặc của đối phương nên Đằng Vân Long đã có chút đoán ra.
“Các vị đai nhân, lão hủ chính là tộc trưởng Đằng Vân Long của Đằng gia trang, không biết các vị đại nhân có chuyện gì?” Đằng Vân Long cúi người hỏi.
“Nghe nói các ông có thể rèn Bích Hàn đao?” Tên thủ lĩnh từ trên ngựa nhìn xuống, liếc mắt lạnh lùng nói.
“Đúng vậy.” Đằng Vân Long cũng thừa nhận.
“Vậy tốt lắm, ta có một mối làm ăn lớn giao cho ông!” Tên thủ lĩnh cao giọng nói.
“Các vị đại nhân đi đường vất vả rồi, hãy tới chỗ lão hủ nghỉ ngơi một lát rồi từ từ nói chuyện làm ăn. Thế nào?” Đằng Vân Long mỉm cười nói, trên mặt tên thủ lĩnh kia lộ ra vẻ tươi cười, hờ hững gật đầu: “Cũng tốt, ông dẫn đường trước đi.” Ngay lập tức, đám người hơn chục kỵ nhân mã này theo tộc trưởng đi về phía trước.
oOo
Một đám người trong đội thợ săn đang cười nói, trong đó có bốn người cùng nhau nâng thi thể một con đại hắc hùng (gấu đen) lên.
“Thanh Sơn, một cậu của ngươi hôm nay quả thực nhanh như tia chớp, dễ dàng lùa con gấu ra rồi đâm thủng sọ não nó.” Đám tộc nhân đều rất vui vẻ, mấy ngày hôm nay đi săn thú bọn họ vô cùng sùng bái đối với hắn. Thứ nhất, lỗ tai Thanh Sơn rất linh mẫn, có động tĩnh gì là nhanh chóng liền phát hiện ra trước. Thứ hai, thương thuật của Thanh Sơn cực cao, bất kể con mồi gì đều khó có thể ngăn cản nổi một thương.
Có thủ lĩnh như vậy bọn họ sao có thể không vui mừng?
“Con gấu này, cũng không lớn lắm” Đằng Thanh Sơn cười “Mọi người không phải bảo là tiền bối trong tộc từng gặp qua một con gấu lớn cao hơn một trượng à, một cú táp có thể đập gãy đại thụ?” Con gấu này mặc dù một cú táp cũng có lực ngàn cân nhưng tốc độ còn xa mới bằng con Lang Vương kia, giết nó Thanh Sơn chỉ cần một nhát.
“Đến nhà rồi.”Đằng Thanh Sơn cười vui vẻ.
Vừa nhìn từ xa Thanh Sơn biến sắc, bởi đại môn gia trang đã mở toang. Đại môn Đằng gia trang bình thường không mở, cho dù là tộc nhân cày cấy trở về đều đi vào từ cửa nhỏ bên cạnh. Bình thường đội thợ săn trở về, hoặc đại đội nhân mã đến đây mới mở đại môn.
“Không hay, mau lên chút.” Đằng Thanh Sơn hô.
Đám hảo hán trong đội thợ săn cả kinh, vội vàng xông vào trong gia trang.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vừa liếc liền phát hiện then cửa dày chắc không ngờ lại gãy làm hai nửa, nơi miệng vết chém sắc bén mà bóng loáng, đồng tử Thanh Sơn co rụt lại: “Vũ khí thật sắc bén, lực lượng thật mạnh! Có thể nhanh như chớp bổ đứt then cửa đúc sắt như vậy, mình cũng chỉ toàn lực sử dụng nội kình cùng một thanh binh khí tốt mới có thể đạt được hiệu quả như thế.”
“Thanh Sơn ca!”
“Thanh Sơn!”
Trên luyện võ trường không ít người tới nghênh đón, hễ cứ thiếu niên đều xưng hô với Thanh Sơn là “Thanh Sơn ca”, cho dù Thanh Sơn so với bọn chúng có lẽ còn nhỏ hơn một hai tuổi nhưng cũng đều xưng hô như vậy. Bởi địa vị đặc thù của Thanh Sơn rất nhiều thiếu niên đều phong Thanh Sơn làm đại ca, ai cũng rất sùng bái.
Đám đại nhân trong tộc, ai cũng coi Thanh Sơn là một trong những người có thể chủ quản trong tộc.
“Làm sao vậy?” Thanh Sơn vội vàng hỏi.
“Thanh Sơn.” Một nam tử cường tráng nói, “Có một đội kỵ binh đều cưỡi đại mã thượng đẳng! Thủ lĩnh của đám kỵ binh chỉ cần một kiếm bổ đứt then cửa, có điều bọn họ lại nói muốn cùng Đằng gia trang chúng ta bàn bạc làm ăn. Hiện tại, những người đó đã được tộc trưởng đưa đến chỗ ông ấy.”
Đằng Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt! Mọi người ở đây, ta đi xem qua chút.” Đằng Thanh Sơn cầm thanh tấn thiết thương**, vội vàng chạy tới chỗ ngoại công Đằng Vân Long ở.
Từ xa, Thanh Sơn liền thấy từng con tuấn mã cùng những tên tráng hán thân mặc khải giáp, áo choàng màu xanh đứng ở ngoài cửa chỗ ngoại công ở, nhìn ánh mắt sắc bén của những kỵ sĩ đó chứng tỏ thực lực mỗi người rất mạnh: “Trông thân hình, ánh mắt bọn họ tuyệt đối là vũ giả! Không biết đội ngũ này từ đâu đến.”
Có thể nâng cự thạch năm trăm cân, lập tức được coi là tam lưu vũ giả.
Có thể nâng cự thạch hai ngàn cân mới là nhị lưu vũ giả.
“Tiểu tử, đứng sang một bên.” Một kỵ sĩ quát.
Mấy người đang bàn bạc trong sân dường như nghe thấy động tĩnh liền ngó ra ngoài, Đằng Vĩnh Long vội vàng nói: “Đó là ngoại tôn của ta, hãy cho nó vào đi.”
Kỵ sĩ kia lạnh lùng liếc mắt với Đằng Thanh Sơn một cái, Đằng Thanh Sơn lại mỉm cười bước vào sân mặt không hề tức giận.
“Cha, ngoại công.” Đằng Thanh Sơn phát hiện thấy trong sân bên mình chỉ hai người, ngoại công Đằng Vân Long cùng phụ thân Đằng Vĩnh Phàm. Đằng Thanh Sơn quét mắt qua đại hán đang ngồi kia, nam tử mặc áo lông cáo màu đen tương tự cũng nhìn về phía hắn, Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương sắc bén như đao.
Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh: “Cao thủ.”
“Đằng Vĩnh Phàm!” Gã Thủ lĩnh nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Phàm: “Ông hiện giờ là đệ nhất binh khí tượng sư trong tộc. Vậy ông nói đi, mối làm ăn này của ta ông có làm hay không?”
“Thời gian có thể hơi gấp một chút!” Đằng Vĩnh Phàm cau mày chần chừ: “Công nghệ luyện chế Bích Hàn đao là tuyệt kỹ của Đằng gia trang chúng ta, một thanh Bích Hàn đao đều cần phải luyện chế tỉ mỉ không dám có chút sơ sẩy nào. Mà các vị đại nhân muốn đủ một trăm tám mươi hai thanh, hơn nữa còn phải hoàn thành trong chuyển cho các ngài. Điều này…”
“Ân! Vậy nghĩa là không được?” Tên thủ lĩnh kia biến sắc.
“Phù!” Một cỗ khí kình vô hình từ ngoài thân thủ lĩnh toát ra khiến chiếc ghế gỗ bên cạnh trong nháy mắt nứt toác, trên mặt đất xuất hiện những khe hở dày đăc.
Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vân Long tái mặt.
“Nội kình rất mạnh.” Trong tâm Đằng Thanh Sơn thầm nhủ: “Có thể từ ngoài thân phóng ra, hơn nữa cách không phóng bắn xuống đất mà uy lực còn có thể mạnh như vậy. Nội kình tên thủ lĩnh này hẳn phải mạnh hơn nhiều so với mình.” Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, phương pháp nội gia quyền mặc dù cũng có thể luyện hóa thiên địa linh khí thành nội kình nhưng nội gia quyền chủ yếu vẫn là cải tạo thân thể.
“Đại nhân, đừng vội nóng giận.” Đằng Vân Long cười ha hả “Một trăm tám mươi hai thanh Bích Hàn đao hơn một tháng có thể luyện chế thành công, tuy nhiên có gặp một chút khó khăn. Có điều chúng ta sẽ rèn ngày đêm không ngừng, nhất định trước năm mới sẽ rèn xong.”
Trên mặt tên thủ lĩnh kia hiện lên vẻ tươi cười hài lòng: “Rất tốt.”
“Không biết tài liệu luyện khí là các vị đại nhân cung cấp, hay là…” Đằng Vân Long hỏi.
“Các loại tài liệu các ông tự mình phụ trách!” Tên thủ lĩnh dửng dưng nói, “Giá tiền, chúng ta đương nhiên sẽ hào phóng.”
Bình luận truyện