[Dịch] Cuồng Thần
Chương 7 : Đệ thất chương
Người đăng: gianghoaingoc
.
Đệ thất chương
Cuồng Thần Quyết
Ta rút từ trong giá sách ma pháp sơ cấp một quyển “Phong hệ ma pháp sơ cấp tường giải”, quyển sách này thật sự rất dày, ta giở mục lục nhìn qua, rất đầy đủ, bao gồm cả phong hệ ma pháp khái luận, làm sao sử dụng phong hệ ma pháp, sơ cấp phong hệ ma pháp đại toàn và sơ cấp phong hệ ma pháp dụng đồ và rất nhiều các ví dụ.
Ta tìm chỗ có ánh sáng tốt nhất, ngồi xuống, xem một cách nhiệt tình.
Phong hệ ma pháp nguyên lai rất đơn giản, thông qua chú ngữ nhất định mà kích phát phong nguyên tố trong tự nhiên, thi pháp nhằm đạt được mục đích, tiền đề là phải có ma pháp lực và tinh thần lực nhất định.
Ta thử niệm :
- Tự do đích phong a, nghe ta chỉ huy, ngưng tụ thành thuẫn để chống lại sự xâm nhập – khí thuẫn.
Chú ngữ niệm xong, trước thân ta một trận khí lưu tăng tốc, hình thành một bức tường khí vô hình, hứng thú của ta lập tức gia tăng, nguyên lai ta cũng có thể sử dụng ma pháp hệ khác, thật tốt quá.
Ta sử dụng thời gian một ngày đầu diễn luyện sơ cấp phong hệ ma pháp, về cơ bản cũng khả dĩ nắm vững.
Tại đầu cầu thang, không hiểu ai đó đang mang đến thức ăn và nước uống. Ta nhìn qua ống thông khí, bên ngoài trời đã tối đen, ở đây quang tuyến cơ bản phụ thuộc vào ánh sáng của ma pháp thạch, ta đã có thể sử dụng Phi Tường Thuật của phong hệ sơ cấp ma pháp, di chuyển rất nhanh trong tầng 8 Đồ Thư Quán, thật sự thỏa mãn khao khát a. Nói là Phi Tường Thuật, kỳ thật không phải bay thật sự, chỉ là gia tốc ma pháp gia tăng tốc độ di động.
Vì không thể làm hư hại những thứ ở đây, ta không dám thử nghiệm ma pháp công kích, ngoạn khắp một vòng, ta dừng lại hạ xuống, xem ra chú ngữ của phong hệ sơ cấp ma pháp ta đã thành thục, xác nhận không thể quên. Kỳ thật, ta không hề biết, Thiên Ma Công bản thân đang tu luyện là ma pháp lực hạng nhất, ta đã luyện qua trong bốn năm, mặc dù chỉ mới luyện đến đệ nhị tầng, nhưng ma pháp lực cũng đã ngang cảnh giới của ma pháp sư cao cấp, bởi vậy có thể dễ dàng sử dụng phong hệ sơ cấp ma pháp.
Chánh phản phong hệ sơ cấp ma pháp ta đã nắm chắc, dưới sự thử nghiệm đó ta thấy mình có khả năng sử dụng ma pháp hệ khác. Ta lại tìm trong giá sách một bản hỏa hệ sơ cấp ma pháp thư.
Từ đó, buổi sáng ta luyện tập ma pháp, buổi tối lại luyện Thiên Ma Công. Chỉ trong thời gian 5 ngày, cả phong hệ, hỏa hệ, thổ hệ, thủy hệ tứ hệ sơ cấp ma pháp ta đã thực hành trọn vẹn. Chỉ có quang hệ ta không thể nắm chắc, ta căn bản vô pháp khống chế quang nguyên tố. Ta nghĩ có khả năng nó và Thiên Ma Công của ta không thể ở cùng chỗ. Không quan trọng, được học nhiều loại ma pháp như thế, ta đã rất thỏa mãn.
Tứ hệ ma pháp sơ cấp đã đều học được, giờ bắt đầu tấn công trung cấp ma pháp. Tại đại lục ma pháp chia thành 10 đẳng cấp, sơ cấp ma pháp gồm ba đẳng cấp, trung cấp ma pháp gồm ba đẳng cấp, cao cấp ma pháp gồm ba đẳng cấp, ma pháp cấp 10 chính là cấm chú.
Học trung cấp ma pháp ta gặp chút trở lực, tứ cấp ma pháp ta có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng khi sử dụng liền cảm thấy toàn thân hư nhược, tinh thần vô pháp tập trung. Ngũ, lục cấp ma pháp căn bản không sử dụng được, khả năng ma pháp lực của ta đã đến cực hạn. Từ đó ta không thể luyện được chúng cho đến khi gia tăng được ma pháp lực. Tái luyện tập cũng tốt, ta dùng thời gian nửa tháng mang toàn bộ tứ hệ ma pháp từ cấp 1 đến cấp 9 đọc hết, chuẩn bị sau này ma pháp lực cao hơn sẽ luyện tập thêm.
Bất tri bất giác, ta đã đến đây được hơn 20 ngày. Nói đơn giản thì 20 ngày này đối với ta rất quan trọng, giúp ta có đột phá rất lớn trên lĩnh vực ma pháp. Do mỗi ngày ta đều tập trung tinh thần nghiên cứu ma pháp, Thiên Ma Công của ta chung quy đã đột phá đệ nhị tầng tiến nhập đệ tam tầng, đến khi ta hoàn thành đệ tam tầng, ta có thể tiến hành biến thân thành đọa lạc thiên sứ, đến lúc đó, sẽ có bước nhảy lớn.
Ma pháp sở hữu ta đều nhớ kỹ, để bảo đảm không thể quên, ta đã dùng thời gian hai ngày ôn tập, như quả theo tiêu chuẩn của nhân loại, hiện tại ta đã ngang với cao cấp ma pháp sư.
Đã luyện ma pháp suốt một tháng dài, cảm giác ta trở nên linh mẫn hơn trước nhiều, rất dễ dàng tập trung chú ý lực, những ám hắc ma pháp trước đây ta không thể sử dụng, giờ đây đã có thể dụng được.
Muốn nâng cao ma pháp không phải là chuyện một sáng một chiều, suốt thời gian hai tháng, ta nghiên cứu xem có gì thích hợp với vũ kĩ của ta.
Học tập vũ kĩ không đơn giản như tu luyện ma pháp, ta dùng thời gian hai ngày tìm kiếm những thứ thích hợp với vũ kĩ của mình, nhưng ta chỉ xem tất cả sơ cấp công phu, còn cao cấp công phu ta xem không hiểu, hơn nữa cũng bởi lấy kĩ xảo làm chủ. Điều này khiến ta lo lắng. Vũ kĩ chính là căn bản của ta, nhân vì Bỉ Mông nhất tộc của ta thân thể cường hoành, như quả không học tập cao cấp vũ kĩ thì thật là đáng tiếc.
Ta nằm tại chỗ, mắt nhìn trần nhà đến phát ngốc, học cái gì ? Hốt nhiên, một lần quay đầu ta phát hiện dưới một giá sách trong góc có một thứ gì đó, nhân vì bị giá sách che khuất, nên nhìn không rõ.
Ta thấy kỳ lạ, liền đi đến giá sách xem xét, thì ra là một cái hộp sắt đầy bụi bặm, ở trên khắc ba chữ đại tự - Cuồng Thần Quyết. Mở hộp sắt, bên trong có một quyển sách giấy vàng thự danh “Cuồng Thần Quyết”. Tim ta đập mạnh liên hồi, nhìn qua danh tự cũng biết đây là một bí tịch hiếm có. Mở trang đầu tiên, thấy viết rất nhiều chữ lớn, tiêu đề là “Cuồng Thần Quyết tổng cương” : Cuồng Thần Quyết cũng có tên là Bá Hoàng Quyết, là tâm pháp vũ kĩ chí cường, bất luận sở học trước đây là gì đều có thể tu luyện. Bản công pháp này khai phát tiềm năng con người vì đặc thù đấu khí cơ sở, tâm chí không vững không nên luyện, kinh mạch không mạnh không nên luyện, không thể cuồng hóa không nên luyện, nữ tử không nên luyện.
Lật qua trang sau, ở trên ghi, nếu như không có thể chất cuồng hóa, thân thể sẽ vô pháp chịu đựng chí cường uy lực của Cuồng Thần Quyết, nhất đán luyện thành có thể bị đấu khí trong người tự bạo mà chết, thận trọng, thận trọng. Tâm chí không vững mà tu luyện sẽ bị lực lượng cường đại khống chế phát cuồng, luyện tập phải xác định khống chế được bản thân không hiếu sát, bằng không một khi sinh chuyện là không thể thu thập, tối hậu phát cuồng đến chết.
Cuồng Thần Quyết cả thảy chia làm thập nhị tầng, khó nhất là đệ nhất tầng, là nguyên bản công pháp quá trình chuyển hoán thành cuồng thần quyết, trong sách còn nói nếu trong vòng một năm vô pháp thấu đạt công pháp chuyển hoán thành cuồng thần quyết luyện thành đệ nhất tầng thì không nên tiếp tục miễn cưỡng tu tập.
Phía sau nữa là phương pháp tu tập, công pháp này xem ra rất thích hợp để ta tu tập, ta đã có khả năng cuồng hóa a, thật tốt, cuối cùng cũng tìm được thứ thích hợp với vũ kĩ của ta.
Ta hưng phấn xem kỹ văn tự trong sách, bắt đầu tu luyện. Theo nguyên bản công lực Thiên Lôi Tá Giáp ấn định lộ tuyến vận hành của Cuồng Thần Quyết, qua một thời thần, ta xuất hạn đầy đầu trong sự nhập định tỉnh lại. Quẳng quyết sách đi, giận dữ mắng1 :
- Đây là công phu gì chứ, căn bản không có cách luyện mà.
Ta chỉ mới luyện tập khoảnh khắc, công lực đi qua kinh mạch chợt thấy đau đớn kịch liệt, đó chỉ mới vận hành 1/10 kinh mạch, như quả lại miễn cưỡng tu tập làm cho kinh mạch bạo liệt thì thật nguy hiểm.
Làm sao đây ? Những lợi ích mô tả trong sách làm ta có điểm không cam tâm, ta lấy sách xem lại, xem thật cẩn thận, trên đó viết, nếu như thành công vận hành cả chu thiên, đệ nhất tầng xem như hoàn thành, nói vậy vừa nãy ta đã hoàn thành được 1/10 của đệ nhất tầng rồi. Nghĩ đến đây, ta khôi phục lại sự tự tin.
Ta hít một hơi thật sâu, khí huyết nội thể dần bình phục, chiếu theo công pháp nhanh chóng di chuyển, những kinh mạch đã vận hành lúc trước hiện lưu thông rất nhanh, nhưng khi qua khỏi đoạn 1/10 đó thì lại xuất hiện cảm giác đau đớn cường liệt, ta nghiến răng kiên trì tiến thêm một đoạn, đến khi thật sự không chịu đựng nổi nữa đành phải dừng lại.
Lần này ta tịnh không ném sách, ta nghĩ, như quả thế này, mỗi lần có thể tiến một đoạn thì khả dĩ có thể tu luyện. Trước tiên nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đã.
Nằm trên đất, ta xem trang kế tiếp, trên sách mô tả : luyện thành đệ nhất tầng khả dĩ đấu khí ngoại phát, có thể sử dụng tấn công cũng có thể sử dụng phòng ngự, phụ : Cuồng Thần Quyền đệ nhất thức - Cuồng Phong Bạo Vũ. Cuồng Phong Bạo Vũ là dùng Cuồng Thần Quyết đấu khí đánh xuống mặt đất khiến mặt đất trong một chu vi hóa thành vô số hạt nhỏ tiến hành công kích tất cả các phương vị, tối thích hợp sử dụng khi bị vây công. Bên dưới là phương pháp sử dụng … … Sau khi hoàn toàn nắm chắc có thể khống chế mặt đất trong chu vi quanh thân thể 15 mét, tùy ý khống chế mặt đất bên trong phạm vi bạo liệt phi tán tiến công.
Đọc kỹ những mô tả trong sách thì thật sự lợi hại a, như quả ta luyện thành, không cần sợ bị vây công và kỹ xảo của đối phương. Ha ha.
Điều này, Cuồng Thần Quyết đã khơi dậy trong ta sự hứng thú mạnh mẽ, ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục tọa công, lần thứ ba luyện khởi Cuồng Thần Quyết, ta một lần rồi một lần trùng kích kinh mạch thể nội, qua một tháng, như là kỳ tích ta đã trùng phá được 99% kinh mạch, vì vậy chỉ cần đột phá lần cuối nữa là ta khả dĩ hoàn thành việc tu luyện đệ nhất tầng.
Nhưng sự thật chứng minh, Cuồng Thần Quyết đệ nhất tầng này không dễ luyện thành. Đã qua 10 ngày, ta vẫn vô pháp trùng phá trở lực cuối cùng để hình thành chu thiên tuần hoàn, ta nản chí ngồi dựa giá sách, dụng lực đấm xuống sàn nhà (trong tình huống không dụng đấu khí).
“Ai u”. Sách trên giá ào ào rơi xuống đầu ta, ta tức giận mắng :
- Ngươi XXX là XXX, phá thư mà cũng khi phụ ta.
Vơ lấy một quyển sách trên sàn, trên trang tiêu đề viết “Đại lục quân sự khải kỳ lục”. Nguyên lai là quyển sách về quân sự. Ta đã định quẳng quyển sách về, chợt nhìn thấy nó ta đột nhiên nghĩ, ta đến đây mục đích chủ yếu là thu học binh pháp của nhân loại, không ngờ tại Đồ Thư Quán lại có cơ hội tốt như thế. Đã qua hơn hai tháng, thời gian khẩn nhiệm vụ gấp a.
Ta khẩn trương mở sách, qua vài trang ta đã bị nội dung trên đó mê hoặc. Có lẽ, ta thiên sinh là một người chiến sĩ, xem trên sách viết các ví dụ về thành công chiến lệ và chiến lược chiến thuật, ta đã bị hấp dẫn sâu sắc.
Rồi thì, ta đọc binh pháp thư hết quyển này đến quyển khác, ta tịnh không yêu cầu mình lĩnh hội thao lược của những cái thế danh tướng, nhớ được thứ gì, đối với thú nhân đều có thể nói cực kỳ trân quý, nếu như linh hoạt vận dụng có thể có tác dụng nhất định.
Mười ngày sau đó, ta cảm giác ký ức của mình đã đạt đến cực hạn, căn bản không thể nhớ nhiều thứ hơn nữa, đã không thể miễn cưỡng ghi nhớ, đành phụ thuộc vào những gì hiện tại nhớ được, cũng khả dĩ hoàn thành nhiệm vụ, những ngày này hết ghi nhớ cái này lại ghi nhớ cái khác, trong đầu ta đã nhớ được rất nhiều.
Hôm nay, bất kỳ cái gì cũng không xem. Ban ngày luyện Cuồng Thần Quyết, buổi tối luyện Thiên Ma Công, nghỉ ngơi một ngày thật tốt. Ta bài trừ tạp niệm, tu hội tinh thần tu luyện Cuồng Thần Quyết, chân khí thông qua kinh mạch phía trước lưu chuyển dễ dàng, nhưng đến điểm tối hậu liền đau đớn vô bỉ. Như quả không thể đả thông, mọi nỗ lực trước đây đều tiêu phí cả, bất quá, hôm nay nói thế nào ta cũng phải chiến thắng cơn đau.
Ta đưa chân khí lưu chuyển đả thông kinh mạch, để cho kinh mạch thông suốt thuận lợi. Thời khắc quan trọng cuối cùng đã đến, ta tập trung toàn bộ lực lượng tập trung tại khoảng giữa lộ tuyến vận hành kinh mạch, nhiên hậu dụng hết toàn lực thôi động cỗ năng lượng này, trợ sức lưu chuyển trong kinh mạch, không ngừng tăng cao tốc độ cực đỉnh, nhắm hướng cửa ải tối hậu dốc sức vượt qua.
Trong người phát xuất “oanh” một tiếng, vô pháp đè nén từng cơn đau đớn dữ dội tập kích mỗi một bộ phận trên thân thể ta. Năng lượng sở hữu trong người đều đình chỉ vận động, ta cảm giác kinh mạch như bị đứt đoạn. Toàn thân co giật một trận.
Tốt quá, tốt quá, “A !”, ta tỉnh lại, tái vận động kinh mạch liền cảm thấy như một giấc mơ ? Trên thân cảm giác chấn động, tựa hồ cơ nhục tự động trương ra, thế giới trong mắt như tráng lệ hơn, ta nhìn quanh một vòng, không ngờ có thể dễ dàng phân biệt được văn tự trên giá sách ngoài phạm vi 20 mét, lòng ta vui sướng không ngờ ta đã vượt qua được, đã luyện thành Cuồng Thần Quyết đệ nhất tầng ?
Ta phát hiện y phục trên thân đã hoàn toàn đẫm ướt mồ hôi, phát ra mùi hôi thối, liền nhanh chóng chạy đến xí sở (toilet) thanh tẩy y phục trên người. Đương lúc ta tắm rửa mới phát hiện toàn bộ da trên thân ta phát quang hồng hồng, không biết là sự gì đây. (Ta vốn không biết, do ta chung quy đã khai thông điểm kinh mạch tối hậu, chân khí trong cơ thể tuần hoàn phản phục, tẩy cân dịch tủy rửa sạch tạp chất trong cơ thể, từ mao quản đến huyết quản toàn thân toàn bộ sung mãn khiến cho thân thể đỏ hồng, qua một đoạn thời gian sẽ có nhiều lợi ích).
Ta mặc y phục ẩm ướt trở lại bên cạnh giá sách, xếp chân ngồi xuống, thử vận khởi Cuồng Thần Quyết đấu khí, tốc độ vận hành đấu khí tăng lên gấp ba, khi vận hành đến cửa ải tối hậu, cũng liền thông qua, toàn thân truyền lại một cảm giác thoải mái, đấu khí cũng phảng phất tăng gia một đoạn. Ta thật sự đã vượt qua, không được, ta còn phải củng cố luyện tập nhiều hơn nữa.
Tiếp đó, ta nhập định, chiếu theo phương pháp vận hành Cuồng Thần Quyết, liên tục luyện 49 lần tuần hoàn. Chân khí trong người trương lên tràn ngập, không thể nói là thoải mái, cuồng thần đấu khí bên trong phảng phất tồn tại một loại dục vọng chiến đấu thúc giục ta.
Ta hít thật sâu, vận hành đấu khí thu nhập đan điền. Mở mắt ra, cảm thấy toàn thân không còn khí lực, ta liền thôi động đấu khí lập tức chiếu theo ý niệm tập trung đến, ta cũng nhận thức được địa phương nó đi qua, cảm giác này thật sự quá mĩ diệu a.
Ta nhìn qua cửa sổ xem sắc trời, thấy đã tối. Y phục trên người đã khô ráo, xem ra đã kinh qua một đoạn thời gian không ngắn. Ta cảm thấy thoải mái, thật sự muốn tỷ quyền, để xem uy lực lớn mạnh của Cuồng Thần Quyết này.
Trong bụng đột nhiên sôi lên, hảo a, vậy là đã một ngày không ăn, đói thế nào ấy ? Ta nhanh chân chạy đến cầu thang, may mắn, bữa ăn tối nay vẫn còn ở đó, ta lang thôn hổ yết để an ủi ngũ tạng, tối nay ta quyết định không luyện công, đã kinh qua đại tiến bộ như vậy, cũng có thể cho phép mình nghỉ ngơi chứ.
…
Ngày thứ hai, sáng sớm tỉnh dậy, ta tính toán, đại khái còn có mười ngày nữa là hết thời gian cấm bế. Ta ghi nhớ ma pháp và lý luận quân sự, dùng thời gian hai ngày nhanh chóng ôn tập toàn bộ. Trong quá trình ôn tập ta phát hiện kí ức bản thân cực tốt, đã nhớ qua thứ gì, cơ bản tất cả không quên.
Từ khi luyện thành Cuồng Thần Quyết đệ nhất tầng, ta phát hiện tốc độ ngưng tụ ma lực so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, sự gì đang xảy ra thế ? Đối với việc ta luyện Cuồng Thần Quyết đả thông kinh mạch có liên quan ? Cũng phù hợp, có lẽ không cần kéo dài thời gian, ta khả dĩ hoàn thành đệ tam tầng, nói thật, ta rất hy vọng có thể biến thân thành đọa lạc thiên sứ. Bởi vì, nó có thể mang đến cho ta lực lượng cường đại.
Hôm nay, ta hiện tại luyện tập Cuồng Thần Quyết, đột nhiên nghe thấy cước bộ từ cầu thang truyền lên, một vài người đến, không phải thời gian chuyển thức ăn a, phó viện trưởng không phải nói ở đây học viên không thể lên sao ? (Kỳ thật tại tầng 6, 7, 8 của Đồ Thư Quán các sách cơ bản đều có, các tầng dưới tất cả đều là phó bản, riêng ba tầng 6, 7, 8 đại đa số đều là nguyên bản, giá trị rất cao, chính là thư tịch bảo khố của học viện).
Ta nhanh chóng chạy đến đầu cầu thang, nói :
- Kẻ nào dám thiện tiện xâm nhập cấm địa.
Phó viện trưởng thân ảnh cao lớn xuất hiện trên cầu thang, cười nói :
- Tiểu tử ngươi thành người bảo vệ Đồ Thư Quán, xem cũng thật sự giống a.
Ta cười gượng nói :
- Sao lão lại đến, ta tính thời gian thì còn 6 ngày nữa mà.
Phó viện trưởng ngạc nhiên nhìn ta, nói :
- Cái gì, thời gian đã hết, đến hôm nay chính là ba tháng, đừng nói ngươi ở trên đây chưa đủ a.
Lời lão khiến ta ngây ngốc, đến thời hạn rồi a, vậy là ta đã nhớ không đúng, khó nói hôm đó ta nhập định luyện tập Cuồng Thần Quyết mất đến 7 ngày.
Phó viện trưởng nói :
- Hôm trước ta nghe quản lý viên nói ngươi mấy ngày không có ăn cơm, không phải mấy ngày đó ngươi tu luyện chứ.
Ta nói :
- Có lẽ, ta không biết lúc đó đã nhập định một thời gian dài.
- Nhập định một thời gian dài là việc tốt, tốt lắm, đi thôi, chúng ta quay về. Nhưng ngươi không được lén mang sách ở đây theo.
Ta nói :
- Được rồi. Lão chờ một chút, ta còn thu dọn.
Không lén mang theo ? Nói vậy là sao, thứ gì khả dĩ không lấy, Cuồng Thần Quyết của ta nhất định lấy theo, ta nhanh chóng chạy đi giấu Cuồng Thần Quyết vào ngực áo, may mắn lão không kiểm tra thân thể, thật tốt, ta theo phó viện trưởng rời khỏi Đồ Thư Quán.
Ra đến bên ngoài, ta hô hấp thật sâu không khí trong lành bên ngoài, dưới ánh dương quang chiếu sáng, toàn thân cảm thấy thật ấm áp thoải mái. Cảm thấy bản thân như con chim nhỏ sổ lồng, sau này quyết ngao du khắp trời cao biển rộng.
- Qua đoạn thời gian khó khăn này, ra ngoài nhìn lại, ngươi hiện so với trước đây đã khác xa, thu hoạch không phải nhỏ a.
Ta chân thành nói :
- Vậy a, ta tại Đồ Thư Quán học được rất nhiều thứ, cảm ta lão đã tài bồi.
Phó viện trưởng nói :
- Không cần nói những điều đó với ta, tất cả là nhờ kết quả nỗ lực của bản thân ngươi, biết tiến bộ, sau này tại học viện phải học thật tốt, hiện tại tứ đại học viện đang đấu tranh rất dữ dội, ta hy vọng ngươi có thể vì học viện tranh quang, nền tảng của ngươi rất tốt, ngươi có biết vì sao ta vi phạm quy định cho ngươi đến Đồ Thư Quán nghiên cứu không ?
Ta nghi hoặc nhìn lão nói :
- Không biết.
Lão nhìn ta bằng ánh mắt thâm thúy nói :
- Nhân vì ngươi rất có thiên phú, ta lần đầu tiên nhìn thấy người nhỏ tuổi như ngươi mà có thể sử dụng hắc ám trung cấp ma pháp, hắc ám ma pháp sư nói chung tất cả đều rất lớn tuổi mới có thành tựu, hơn nữa tất cả ma pháp khác nói chung, ngươi trong hoàn cảnh tự học mà có thể luyện tập khiến ta rất ngạc nhiên. Nhưng điều ta mãn ý nhất, ngươi là một hài tử chính trực, không sợ cường quyền, dám cùng đám quý tộc học viên tranh đấu. Sở dĩ ta muốn bồi dưỡng ngươi thành người nổi bật (nguyên văn : kiểu kiểu giả) trong đám tân học viên, tương lai có thể trở thành Long kỵ sĩ. Ta tin chắc, ngươi nhất định làm được.
Ta nghĩ, nếu lão biết ta là gian tế do Thú Nhân tộc phái tới không biết sẽ nghĩ thế nào. Ngoài miệng nói :
- Đa tạ lão đã tín nhiệm ta, ta nhất định sẽ không làm lão thất vọng.
Phó viện trưởng mãn ý cười cười, nói :
- Hôm nay ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ lên lớp, lão sư của lớp ngươi sẽ rất hoan hỉ, với bất kỳ người nào khác, ngươi không được tiết lộ là ta đã cấm bế ngươi tại Đồ Thư Quán, việc này vi phạm quy định, chỉ có ta và viện trưởng biết thôi. Ngươi minh bạch chưa ?
Ta gật đầu nói :
- Lão cứ phóng tâm, lão đối với ta tốt như thế, ta sao có thể đem phiền phức đến cho lão.
- Vậy thì tốt, ngươi hãy trở lại túc xá, ta phải về văn phòng.
Cùng phó viện trưởng phân khai, ta tịnh không về túc xá, mà chạy đến chuồng người để xem Hắc Long. Chỉ mới đến bên ngoài chuồng ngựa đã nghe bên trong truyền ra tiếng cười.
Ai có thể cười tại đây a, chẳng lẽ là Tử Tuyết ? Ta bước tiến vào chuồng ngựa nhìn xem, quả nhiên là nàng, nàng đang giữ đầu Hắc Long, Hắc Long dùng đầu lưỡi liếm nàng, nàng vừa tránh sang một bên vừa cười khúc khích, thấy rõ giữa nàng và Hắc Long quan hệ rất tốt. Nàng thật sự là một tiểu cô nương thiện lương, những ngày này may mắn có nàng giúp cho Hắc Long ăn.
Đầu tiên là Hắc Long phát hiện ta đến, cao hứng hý vang, Tử Tuyết quay đầu nhìn ta, mặt ửng hồng, dịu dàng nói :
- Huynh đã về.
Ta nhìn nàng gật đầu, bước đến bên cạnh Hắc Long, xoa đầu nó, nói :
- Tên gia hỏa này, ăn không ít a, béo như vậy rồi.
Tử Tuyết cúi đầu nói :
- Đều là ta không tốt, đã cho nó ăn quá nhiều.
Ta mỉm cười nói :
- Sao có thể trách muội, mấy ngày này ta không có ở đây, đều phải nhờ muội cho nó ăn. Cảm tạ muội.
Tử Tuyết lần đầu thấy ta cười, lúng túng nói :
- Không cần cảm tạ, mấy hôm nay huynh đi đâu thế.
Nhìn dáng vẻ khả ái của nàng, ta nói :
- Cũng bởi chuyện hôm đó, ta bị phó viện trưởng cấm bế ba tháng, hôm nay không phải đến hạn sao ? Ta đã được thả ra.
- Là muội không tốt, đã khiến huynh chịu nhiều ủy khuất.
Nàng càng cúi đầu thấp hơn. Ta nhẹ thở dài, nói :
- Không, ta cần cảm tạ muội, như quả không có muội, ta đã không có cơ hội này.
Nàng kỳ quái hỏi :
- Cơ hội gì ?
Ta cảm thấy mình lỡ lời, lập tức bổ cứu :
- A. Ta muốn nói trong ba tháng cấm bế ta tu luyện rất tốt, công phu tiến triển không ít, bởi vậy mới cảm tạ muội. Có hứng thú cùng ta cưỡi Hắc Long không.
Trong mắt nàng lóe lên thần sắc hưng phấn, nhưng rồi ảm đạm rất nhanh, nói :
- Không phải không muốn, nhưng nếu để người khác nhìn thấy sẽ rất phiền phức.
Nghe nàng nói thế, ánh mắt ta lóe lên quang mang lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, nói :
- Việc gì phải sợ chúng, bọn chúng không tìm ta thì ta cũng tìm chúng để tính nợ, ta không sợ, muội đi hay không đi.
Nàng nhìn ta khôi phục dáng vẻ lãnh ngạo, trong mắt ánh lên thần sắc bối rối, không thể tự chủ nói :
- Muội đi.
Nói xong, vẻ mặt mĩ lệ càng tăng thêm sắc hồng.
Ta mỉm cười, giữ chặt lưng Hắc Long, khiến nàng kinh hô một tiếng. Ta nói :
- Chúng ta hãy ra ngoài thành, trong thành Hắc Long không thể phi nhanh được.
Nàng nhíu mày nói :
- Nhưng học viện không cho tự tiện ra ngoài mà.
Ta cười thần bí, nói :
- Có thể đi được, muội hãy đến với ta nào (lời tác giả : đơn giản là bắt cóc thiếu nữ vị thành niên)
Ta kéo Hắc Long đi đến bên bức tường cao ba mét, nhìn nàng nói :
- Muội cưỡi lên Hắc Long, rồi nhắm mắt lại.
Nàng được ta bảo hộ thuận lợi ngồi lên lưng Hắc Long, do vì Tử Tuyết hằng ngày vẫn cho nó ăn, Hắc Long giờ đây không có một điểm phản kháng. Tử Tuyết nghe lời đôi mắt lớn khả ái nhắm chặt, ta âm thầm vận dụng phi tường thuật, giảm bớt sức nặng thân thể, dụng song thủ đặt dưới bụng Hắc Long, quát lớn một tiếng “khởi”. Hắc Long chồm dậy, đôi chân dụng lực, hý một tiếng bay bổng lên cao, tại không trung đạp lên tường viện mượn lực, thuận lợi rời khỏi học viện.
Tử Tuyết cảm thấy bản thân phảng phất như đằng vân giá vũ, khi mở mắt ra thì đã ở bên ngoài học viện, ta phi thân lên lưng ngựa, nói với nàng :
- Ngồi yên đấy, chúng ta xuất phát.
Tử Tuyết khẩn trương giữ chặt yên, hai chân ta thúc nhẹ vào bụng ngựa, Hắc Long hội ý thẳng tiến phi nhanh, làm Tử Tuyết hoảng sợ nhắm mắt lại.
Ta đưa Tử Tuyết nhanh chóng ra khỏi thành môn, đến vùng ngoại ô. Hắc Long ra ngoài này tâm tình rất tốt, cao hứng hý lớn một tiếng, dần dần nâng tốc độ lên đến cực hạn, phong cảnh xung quanh vụt qua rất nhanh, Tử Tuyết khẩn cấp dựa vào ngực ta, dáng vẻ sợ hãi, nét mặt trắng bệch. Gió mạnh thổi tạt vào mặt khiến ta khoan khoái không nói thành lời, cảm giác đã chạy đi rất xa, ta ra hiệu cho Hắc Long giảm bớt tốc độ, cúi đầu nói với khả nhân nhi trong lòng ta :
- Được rồi. Mở mắt ra đi. Tốc độ đã chậm lại nhiều rồi.
Tử Tuyết giờ đây đại nhãn tình khả ái mới mở ra, phát hiện với ta đang quá thân cận, cánh tay to lớn của ta đang ôm chặt eo nàng, rụt rè nói :
- Huynh nghe …
Một lời chưa dứt lại úp mặt vào ngực ta không dám ngó lên, động tác khả ái của nàng khiến ta bật cười, ta phát hiện ta có phần yêu thích hài tử khả ái này.
Ta để Hắc Long chầm chậm quay về, Tử Tuyết cũng dần định tĩnh, vui vẻ nói :
- Không khí ở đây thật tốt a, huynh nhìn xem, bên kia có nhiều con chim nhỏ đang vui vẻ hót, Lôi Tường, huynh biết không ? Muội rất vui khi thấy huynh cười, dáng vẻ băng lãnh khi trước của huynh thật đáng sợ a.
Câu nói của nàng đã khởi phát tâm sự chôn giấu trong lòng ta, ta thở dài nói :
- Nếu muội cũng trải qua thời thơ ấu như ta, có lẽ cũng giống như vậy thôi.
Nàng hướng ánh mắt long lanh nhìn ta nói :
- Có thể nói với muội không ? Nói ra rồi trong lòng sẽ thấy thoải mái hơn.
Ta lắc đầu nói :
- Hiện tại chưa được, sau này đi, sau này khi có cơ hội ta sẽ nói cho muội nghe.
Tử Tuyết cảm thấy không nên hỏi tiếp, tiếp tục dựa vào người ta. Ta nhẹ nhàng ôm eo nàng, tĩnh tĩnh hưởng thụ cảm giác ôn nhu này.
Đột nhiên, trong tâm trí ta xuất hiện một thân ảnh mĩ lệ, trên người vận y phục hộ lý màu trắng, a, chính là Khắc Lan, ba tháng không gặp, không biết giờ nàng sao rồi. Nhớ đến dáng vẻ hoạt bát của nàng, ta mỉm cười, phải tìm cơ hội gặp nàng mới được. Bên trong tâm hồn băng lãnh của ta sau cùng đã xuất hiện một tia ấm áp. Tử Tuyết cũng có phần, trong lòng ta không tránh khỏi phiền não, ta phát hiện trong hai người họ ta không thể từ bỏ bất kỳ ai.
Nghĩ vậy, ta không khỏi thầm than trong lòng, những ý nghĩ này có chút không thực tế, ta không phải người ở đây, một ngày nào đó ta phải trở về thú nhân quốc, ta không thể làm hại đến họ, ta với bọn họ không có khả năng. Trong lòng ta dâng lên một tư vị cay đắng.
Tử Tuyết ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tuấn vĩ của ta, hỏi :
- Thôi rồi, mong là không có chuyện gì. Huynh có biết không ? Hôm nay là lần đầu tiên muội đào khóa (trốn học). Nguyên lai muội tưởng cho Hắc Long ăn xong là trở về lớp học.
Ta mỉm cười nói :
- Nói như vậy muội thành nữ quái rồi (nguyên văn : quai quai nữ = nữ nhân láu lỉnh, ngang ngược).
Tử Tuyết nói :
- Đương nhiên, muội vẫn rất ngang ngược đấy.
- Ta có thể hỏi muội một câu không ?
Tử Tuyết chớp chớp mắt, nói :
- Huynh hỏi đi.
Ta bình tĩnh hỏi :
- Như quả, ta nói như quả, có một ngày ta ly khai nơi đây, không còn trở lại, muội sẽ thế nào.
Tử Tuyết ngồi thẳng người, lặng lẽ nhìn ta, nhãn tình toàn hồng, lệ châu trong suốt ứa ra, nhìn ta không nói.
Ta không có kinh nghiệm với chuyện này, nhất thời tay chân lúng túng (nguyên văn : thủ mang cước loạn), khẩn trương hỏi :
- Muội, muội thấy thế nào.
Tử Tuyết khóc nói :
- Người ta, người ta và huynh thế này, huynh không nghĩ đến muội ? Lại hỏi người ta vấn đề đó.
Ta thầm nghĩ, như thế này, ta nào đã làm gì, nhưng ngoài miệng không thể nói vậy, vội nói :
- Ta nói như quả mà, không phải sự thật.
Tử Tuyết nhìn ta thâm tình, nói :
- Bất luận huynh đi đâu muội cũng luôn nhớ đến huynh.
Thật sự không ngờ một người rụt rè như Tử Tuyết lại có thể nói lời tình tự trực tiếp như vậy, lòng ta ấm áp, ôm chặt nàng vào lòng, môi áp trên đôi môi thanh tú của nàng, nàng đầu tiên run rẩy, nhiên hậu nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn của ta.
Ta thấy miệng nàng thật hấp dẫn, cuồng dại sâu lắng, thật lâu sau, ta mới phân khai, thâm tình nhìn nàng bằng ánh mắt say mê. Nàng nét mặt khả ái ửng hồng, dị thường động nhân.
Ta kiên định nhìn nàng nói :
- Nếu như đến lúc nào đó ta phải đi, dù ở đâu ta vẫn luôn nhớ muội, đây là tín vật của ta.
Nàng dịu dàng gật đầu, bẽn lẽn nói :
- Huynh phải nhớ những lời huynh nói đó nha.
Nhiên hậu lại nhắm mắt dựa vào bờ ngực rộng của ta.
Khi chúng ta trở về học viện, nàng đã say ngủ, nhìn nét mặt khả ái khi ngủ của nàng, ta dịu dàng vuốt ve, lòng ta lần đầu tiên sinh ra nhu tình sung mãn, tự nói với mình, cả cuộc đời phải bảo vệ thiên sứ khả ái này. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện