[Dịch] Cuồng Thần

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: ulysse

.
Sau khi tĩnh dưỡng ba ngày, ta và Phong Vấn cuối cùng cũng ra viện. Trở lại phòng học, tất cả các môn sinh đều nhìn chúng ta bằng ánh mắt vừa tôn kính vừa sợ hãi. Ta trong lòng âm thầm cười khổ. Vừa mới bắt đầu học đã phải vào phòng y vụ. Đó không phải là một điềm tốt. Các buổi học trước giảng về những điều cơ bản. Chỉ cần nghe vài câu là ta đã hoàn toàn ghi nhớ. Nhưng để có thể học tập một cách vững chắc, ta vẫn lắng nghe đầy đủ đến tận giữa trưa. Đến giữa trưa sau khi hoàn thành buổi học, ta và Phong Vấn cùng với huynh đệ Hoả thị đi đến thực đường chuẩn bị bổ sung một chút năng lượng. Thực đường của học viện đích thực rất lớn, có thể dung nạp hơn một ngàn người dùng cơm cùng một lúc. Có vài ô cửa bán các món đồ ăn khác nhau. Chúng ta đều mua các loại đồ ăn giá cả trung bình. Vì ta ăn rất nhiều, nên đã mua tới hai phần. Đối diện với đồ ăn hương thơm bốc lên nghi ngút, ngón thực chỉ của ta rung động mạnh mẽ. Vừa mới ngồi xuống muốn triển khai công tác quét dọn, đột nhiên ta nghe thấy phía sau có chút ồn ào. Ta theo bọn họ quay đầu lại nhìn. Thì ra có hai mĩ nữ tiến vào. Không lạ là lại tạo ra sự ồn ào lớn như vậy. Thực sắc tính là như vậy, cổ nhân thật chẳng lừa dối ta nhỉ. Một người trong đó chúng là Tử Tuyết mà lúc trước ta đã cứu ra khỏi vó của Hắc Long. Nữ sinh bên cạnh cao hơn nàng một chút. Một mái tóc vàng dài phối hợp với bộ quần áo màu trắng hết sức mê hoặc người khác. Nước da nàng trắng nõn, mắt to long lanh như nước lộ ra một tia dụ hoặc. Thân thể so với Tử Tuyết cũng phong mãn hơn. Thật sự là tư dung như tiết trời, vóc dáng khiến người ta mê muội. Các nàng vừa mới bước vào thực đường lập tức có người nhường lại chỗ ngồi cho các nàng. Điều hơn cả là ngay cả cơm cũng mang đến cho các nàng. Lúc này, Phong Vân cũng đi đến, ngồi xuống bàn của chúng ta. Ánh mắt của gã không rời khỏi lượng đại mĩ nữ. Trong mắt loé lên quang mang mê luyến, thấp giọng nói: "Giáo viện bát đại mĩ nữ đều rất ít khi đến thực đường ăn cơm. Sao hôm nay một lúc lại đến tới hai người." Phong Vấn cười nói: "Tiểu tử giản đơn ngươi đúng là học viện thông. Mau giới thiệu cho chúng ta đi." Phong Vân lập tức phát huy kiến thức uyên bác của gã, đắc ý nói: "Người tóc tím chính là Tử Tuyết, trong học viện bát đại mĩ nữ xếp hàng thứ sáu. Lôi Tường cũng đã từng cứu nàng. Người kia lại càng lợi hại hơn. Trong học viện bát đại mỹ nữ xếp hàng thứ tư, tên là Kim Lệ Lệ. Nàng và Tử Tuyết đều xuất thân quý tộc. Hơn nữa lại là tuyệt đại mỹ nữ. Tự nhiên thành đối tượng theo đuổi của đại bộ phân nam sinh của học viện. Học viện bát đại mỹ nữ bình thường đều về phòng ăn cơm, rất ít khi xuất đầu lộ diện thế này." Hoả Hành đột nhiên nói: "Nhanh nhìn xem. Tử Tuyết đi đến. Tử Tuyết đi đến. Nàng nhất định là đến tìm ta." Nói xong vội làm ra vẻ một bộ dạng trơ tráo. Quả nhiên, Tử Tuyết một mình đi đến, lại đi thật sự đi đến bàn của chúng ta. Nàng nhanh chóng bước tới trước người ta nói: "Đa tạ huynh trước đây đã cứu ta." Huynh đệ Phong thị và huynh đệ Hoả thị lập tức lộ ra thần sắc thất vọng, đều nhìn ta hâm mộ. Ta ngẩng đầu thoáng nhìn tiểu cô nương hơn ta một tuổi này, lạnh lùng nói: "Không cần đâu! Sau này đừng có đến vỗ vào Hắc Long nữa. Ta không thể bảo chứng mỗi lần ngươi đều có thể gặp được ta đến bảo hộ cho ngươi đâu." Tử Tuyết bị lời nói của ta làm cho khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nói: "Xin thứ lỗi! Ta đi đây." Nói rồi quay người trở lại bàn của mình. Ta lập tức biến thành đích của sự chỉ trích của mọi người. Huynh đệ Phong thị và Hoả thị đều tức tối nhìn ta, hiển nhiên đối với thái độ của ta rất bất mãn. Phong Vân nói: "Lôi Tường, huynh sao lại đối đãi với mỹ nữ như thế? Người ta đã đến nói lời cảm tạ với huynh, thái độ của huynh lại không thể có một điểm tốt." Ta liếc gã lạnh lùng nói: "Thái độ của ta thế nào? Muốn ta đi theo ve vãn nàng ta thì không được. Muốn đi, ngươi cứ đi đi. Ta không quan tâm đến học viện cái gì vài đại mỹ nữ." Một âm thanh lạnh lẽo nhưng dễ nghe vang lên sau lưng ta: "Muốn làm gì thì làm, mau xin lỗi Tử Tuyết. Ngươi đối với một nữ hài tử lại hung dữ như vậy không biết làm người ta tủi hổ hay sao?" Ta nhíu mày nhìn về hướng âm thanh. Thì ra là Kim Lệ Lệ đang nói, nộ khí trùng trùng như muốn giết người xộc đến. Tử Tuyết toàn lực kéo nàng ta lại, nói kiên quyết: "Tính ra cũng không trách huynh ấy được." Ta hừ lạnh một tiếng nói: "Tức giận nhiều như thế, cẩn thận không lại thương tổn đến gan lại suốt ngày nhăn nhó. Sau này chẳng có ai muốn nữa." Kim Lệ Lệ vẫn luôn là bảo bối trong lòng mọi người. Bất luận là ở nhà hay ở học viện vẫn luôn được người ta nâng niu, cao cao tại thượng. Nàng không chịu nổi sự vũ nhục như vậy, làn da trắng nõn biến thành màu xanh, hét lớn: "Ai giúp ta giáo huấn hắn." Lập tức, trong thực đường gió mây cuồn cuộn. Tất cả mọi người đều hăm hăm hở hở. Hoả Tinh nói: "Lôi Tường, không phải là chúng ta không giúp ngươi. Ai bảo ngươi lại khiến mọi người nổi giận. Chúng ta sẽ đi tìm lão sư trước. Ngươi phải trụ vững đấy nhé." Nói xong, bốn gã bỏ chạy chỉ để lại một vệt khói. Ta trong lòng hừ lạnh một tiếng, đúng là bằng hữu, đến lúc đại nạn thì đều bay hết. Thật là không có nghĩa khí. Ta nhảy lên một chút đứng thẳng dậy. Thân hình cao lớn hoà với khuôn mặt cương nghị của ta toát ra một khí phách không nói thành lời. Ta lạnh lùng nhìn các nam sinh bốn phía. "Muốn tìm chết thì cùng lên đi. Nữ nhân đều là nguồn gốc của mọi tai hoạ." Bộ dạng lãnh khốc của ta khiến Kim Lệ Lệ ngẩn người. Trong lòng bỗng nổi lên một tâm tình kỳ quái. Có thể thấy đại bộ phận vây quanh ta đều là quý tộc. Toàn bộ đều mặc y phục hoa lệ. Kẻ trước đây đã muốn "giáo huấn" ta là Hoa Luân xông ra trước tiên, nhếch miệng nói: "Đúng là tiểu tử trước đây đã vũ nhục Tử Tuyết sư muội. Mọi người cùng lên đánh chết hắn!" Nói rồi xông tới đánh một quyền, mang theo một ít đấu khí. Xem ra hắn ở đây học ba năm cũng không phải là hoàn toàn phí phạm. Thấy mặt mũi hắn trên cao, ta có một sự chán ghét không nói thành lời, đưa một tay ra chụp lấy quyền đầu của hắn, lạnh lùng nói: "Không biết ngươi sao lại lên được năm thứ ba. Hôm nay ta sẽ giáo huấn cho bọn quý tộc chỉ biết khinh người các ngươi." Lời vừa nói xong, tức thì ác cảm của đại bộ phận học viên bình dân đối với ta đại giảm. Bọn họ bình thường đều bị lũ quý tộc này khi phụ. Phần lớn đều tức mà không dám nói. Ta dùng sức bẻ một cái rồi quăng ra phía sau. Sau một tiếng "khách sát", ta đem cánh tay phải của Hoa Luân tháo rời ra, rồi thuận thế một cước đá hắn bay ra ngoài. Hoa Luân đập nát một chiếc bàn gỗ, rồi nằm trong đống vụn kêu lớn oa oa. Không ngờ hắn là năm thứ ba mà lại vô dụng đến như vậy. Còn không bằng được thực lực của bọn Phong Vân. Ta lúc này liền hiểu, bọn quý tộc đến học ở đây chẳng gì khác ngoài việc kiếm tấm văn bằng giả mạo, vì bản thân sau này làm quan thêm vào ít cân lượng mà thôi. Chỉ có vài người là tu luyện chân chính, còn lại đại bộ phận đều là dựa vào thế lực gia đình trong học viện hoành hành bá đạo. Bọn quý tộc thấy ta đánh Hoa Luân thì lập tức đồng loạt hô lên cừu địch xông tới. Trong bọn chúng chỉ có vài tên có thể tạo thành uy hiếp với ta. Đại bộ phần đều là loại bị thịt, bình thường chỉ biết nhếch mép truyền lệnh, công phu còn kém quá xa. Có thể tạo thành uy hiếp đối với ta chỉ có ba tên. Bọn chúng đều mặt mũi âm thầm không gây tiếng động tấn công về phía ta. Không đầy một lúc ta đã trúng phải ba quyền hai cước. Tuy không thụ thương gì, nhưng lực đạo cứng mạnh của bọn chúng lại khiến ta tiếp thụ không thích thú gì. Bàn ghế xung quanh đều bị đấu khí của chúng ta quét đổ ngổn ngang, tổn hại không ít. Ba kẻ mạnh nhất quát lớn: "Lũ phế vật các ngươi, thật làm mất mặt quý tộc chúng ta. Tất cả lăn hết sang một bên. Xem chúng ta thu thập hắn." Lũ quý tộc phế vật đã bị ta đánh ngã bảy, tám tên. Đó còn là ta vẫn hạ thủ lưu tình. Bằng không, bọn chúng không chết cũng bị róc từng miếng da. Lũ phế vật nghe nói lập tức như được đại xá, toàn bộ chạy sang một bên xem nhiệt náo. Chỉ còn lại ba tên lợi hại kia đứng vây quanh ta. Ta đưa lực Ám hắc và Thiên Lôi Tá Giáp vận tới trạng thái cực điểm. Không còn kẻ nào vướng tay vướng chân, ba tên bọn chúng đồng thời gầm lên một tiếng xông tới. Ta vội triển khai Cuồng Lôi thập tam quyền ra nghênh đón. Cuồng Lôi thập tam quyền nếu dùng trên chiến trường xác thực là quyền pháp uy phách vô bì. Nhưng để đối phó với cao thủ thế này lại không thật hữu dụng. Căn bản đánh không tới được bọn chúng. Một quyền mạnh nhất đấm tới. Ta cũng đấm một quyền nghênh đón. Hắn bị ta chấn lui lại phía sau ba bước, vậy mà không có một chút thương tổn nào. Ta trong lòng kinh sợ. Hắn là kẻ đầu tiên đỡ trực tiếp một quyền của ta mà có thể không bị thụ thương. Cùng lúc ta đẩy lùi được hắn, trên người cũng bị trúng quyền cước của hai tên kia. Bọn chúng mới đúng không hổ là học viên cao niên. Dưới sự công kích bất đoạn của bọn chúng, ta toàn thân khí huyết nhộn nhạo. Cứ như thế, một trận chiến gian khổ nhất trong lịch sử bắt đầu. Đối phương dường như đều là thuộc võ kỹ. Hoàn toàn dùng đấu khí chăm sóc ta. Ta chống được bên này thì không chống được bên kia. Tia máu theo khoé miệng của ta chảy xuống dưới. Nhưng ta vẫn ngoan cường đứng ở giữa, tận lực chống đỡ sự tấn công của bọn chúng. Tên quý tộc tương đối gầy còm cười gian xảo nói: " Nhận thua đi, tiểu tử, ngươi nếu dập đầu ba cái trước gia gia của ngươi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi." Ba tên quý tộc đồng thời cười ha hả. Thực lực xác thật là có sự chênh lệch. Chẳng lẽ ta thật sự phải nhận thua lũ vô sỉ này ư? Cuồng hoá? Không được! Ngoại trừ việc có người nhận ra thân phận của ta làm lộ hết mọi chuyện, ta hiện tại cũng không thể khống chế được sự cuồng hoá của mình. Âm thầm thở dài. Lại phải mạo hiểm một lần dùng ma pháp hắc ám thôi. Ta nghiến răng tập trung tinh thần bắt đầu sử dụng lần đầu tiên Ám hắc ma pháp. Ta thấp giọng thì thầm: "Thần hắc ám vĩ đại, hãy lấy linh hồn ta làm tế lễ, lấy tính mạng của ta làm cầu dẫn, xin hãy ban cho ta thần lực vô tận của ngài, nuốt lấy địch nhân trước mắt!" Đó là ma pháp công kích mạnh nhất mà ta có khả năng sử dụng lúc này - Ám ma phệ thiên. Ta đã đánh liều một phen. Ám ma phệ thiên là ma pháp có tính ăn mòn mạnh mẽ. Nếu bị đánh trúng hoàn toàn sẽ khiến địch nhân bị ăn mòn thối nát đến chết. Khói đen dày đặc từ trên người ta xuất ra, theo sự chỉ huy của ta phóng tới ba tên quý tộc. Ba kẻ đó lập tức thất sắc kinh hoàng: "Đó là cái gì?" Đang lúc ba tên chưa biến làm sao để chống đỡ, một âm thanh uy nghiêm nổi lên: "Là ai dùng thứ ma pháp ác độc như thế này. Hỡi thần quang minh, hãy cho ta sức mạnh, dùng ánh sáng thần thánh của ngài tẩy sạch bụi trần vô tận trong thế giới của địch nhân - Thánh quang!" Một lồng quang mang kim sắc chụp xuống hắc vụ sản sinh ra bởi Ám ma phệ thiên của ta. Hắc vụ lập tức như băng tuyết gặp hơi nóng tiêu tán nhanh chóng. Mà kẻ sử dụng ma pháp là ta cảm thấy một cỗ áp lực cường đại phóng tới. Kim quang loé lên. Toàn thân ấm áp thoải mái không nói nên lời. Tiếp sau đó là không biết gì nữa. Khi ta tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong phòng y vụ. A! Không! Đây không phải là phòng y vụ. Phương tiện trang bị so với nơi nằm lần trước nhiều hơn nhiều. Đây phải là phòng y vụ cao cấp. Đều là hai cái gì viện hoa kia hại người. Sau này nhất định phải cách xa các nàng ta. Trận chiến vừa rồi khiến ta hiểu được công phu bản thân còn kém xa. Kết nối hai trận thua lại. Cảm giác rỗng không có khí lực mà sử không ra thật sự là khó chấp nhận cái chết. Đợi khi hồi phục hoàn toàn thương thế, ta nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện. Không thể lại gây chuyện nữa. Ta toàn thân mềm oặt không dùng được một chút khí lực nào. Trên người không có cảm giác đau đớn gì. Không ngờ, sau khi đến Long Thần đế quốc chưa học trộm được tri thức đã liên tiếp hai lần phải vào phòng y vụ. Lúc này một nam y sinh tiến vào, trên người mặc một cái áo khoác lớn màu trắng. "Ngươi tỉnh rồi!" Ta gật đầu nói giọng hữu khí vô lực: "Y sinh, ta sao lại ở đây, vì dao ta không dùng được một chút khí lực nào?" Y sinh cười ha hả, mở mi mắt ta ra quan sát, nói: "Tiểu bằng hữu, đây là Giáo bạn y viện của Thiên Đô học viện mở ra. Ngươi trúng phải Thánh quang của phó viện trưởng, không chết đã là mạng lớn rồi. Ngươi thật sự cường tráng. Có thể trong thời gian ngắn như vậy tỉnh lại. An dương thật tốt thì sẽ không có gì đáng ngại nữa. Thân thể dần dần sẽ hồi phục. Chờ ngươi khoẻ hẳn, phó viện trưởng muốn tìm ngươi nói chuyện. Ta đi trước. Đợi sau đây sẽ có các hộ sĩ chiếu cố ngươi." Nói xong quay mình rời khỏi. Tìm ta nói chuyện ư. Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra thân phận của ta ư? Không thể. Ta chỉ dùng Ám hắc ma pháp mà thôi. Trên đại lục cũng có kẻ sử dụng loại ma pháp hắc ám tương tự. Hà huống ta lại có thân thể của nhân loại, thế nào cũng không thể giống Ma tộc kia được. Vậy ông ta tìm ta vì cái gì, hỏi nguồn gốc của ma pháp của ta ư? Phải là như vậy. Không quản được! Có câu cái gì cũng phải trải qua cửa ải khó khăn. Ta vẫn phải tiếp tục học tại Thiên Đô học viện. Một hộ sĩ đi tới gần, tuổi không lớn lắm, mặt của nàng rất trắng, đôi mắt thật to. Nhìn qua rất là khả ái. Nàng thân thiết hỏi: "Có gì không thoải mái không?" Ta lắc đầu. Nàng mỉm cười nói: "Không làm phiền ngươi nghỉ ngơi. Có gì cần hãy gọi ta. Ta ở ngay ngoài cửa." Đột nhiên ta nhớ tới gì đó, ta gọi: "Hộ sĩ, phiền người đến một chút." Hộ sĩ vội chạy lại hỏi: "Sao thế, ở đó không thoải mái ư?" Ta nói: "Không gì không thoải mái. Chỉ là ta muốn về học viện một chuyến." Nàng ta rõ ràng không vui, nói: "Về học viên? Trở về vì cái gì. Ngươi trước hết phải dưỡng thương cho tốt rồi mới nói." Ta lắc đầu nói: "Không được, ta có chuyện rất trọng yếu." Nàng hỏi: "Việc gì mà trọng yếu vậy?" Ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái đó người đừng quản, dù sao ta cũng phải về học viện một chuyến." Hộ sĩ nhíu mày, nói: "Nếu ngươi không nói ra vì cái gì, ta khẳng định không thể để cho người quay về." Nàng ta rất có nguyên tắc. Ta thử vận khí. Bất luận là Thiên Ma công hay Thiên Lôi Tá Giáp đều vô pháp vận lên. Bây giờ ta chẳng khác gì người bình thường. Ngươi ở nhà của người ta. Không thể không cúi đầu xuống à! Ta thở dài nói: "Được rồi, ta cho người biết, là vì ngựa của ta ở trong học viện. Từ khi ta ở đây, không có ai cho nó ăn. Nó chỉ ăn thứ gì ta mang đến, nếu ta lại không trở về sẽ khiến nó bị đói chết mất." Hộ sĩ bật cười nói: "Lại có ngựa như vậy sao. Chỉ ăn đồ ăn của một người mang đến. Ta không tin." Ta vội la lên: " Ta nói là sự thật. Người phải để ta trở về." Hộ sĩ trầm ngâm một chút rồi nói: "Ngươi đang thế này, sao trở về được. Thế này, ta đi tìm xe đẩy, bất quá phải nhanh chóng trở về, không thể có sự chậm trễ nào." Hộ sĩ này nói câu này rất hay, ta vội hoan hỉ nói: "Nhất định, đợi nó ăn xong, ta lập tức theo người trở về." Sự châm chước của nàng khiến ta không khỏi sinh ra hảo cảm. Chẳng biết nàng từ đâu tìm được xe đẩy mang đến, giúp ta ngồi lên. Y viện gần học viện phi thường. Rất nhanh chúng ta tiến vào trong học viện. Bây giờ đang là giờ lên lớp, trên thao trường không một người nào. Dưới sự dẫn dắt của ta, chúng ta nhanh chóng đi đến chuồng ngựa. Khi đến chuồng ngựa ta bỗng phát hiện có một thân ảnh nhỏ bé ngồi ở đó chỉnh lại cỏ khô, sau đó lại đưa cỏ khô hương mộc lan cho Hắc Long. Kỳ quái nhất chính là Hắc Long không ngờ lại sảng khoái thưởng thức. Tốt nhỉ, nó đang làm phản đây, không ngờ lại ăn đồ của người khác. Ta xoay chuyển ý nghĩ. Cũng không thể trách nó được, chắc là bị cơn đói làm hỏng đây. Hộ sĩ hé miệng cười, nói: "Con ngựa béo kia thật là ăn khoẻ uống khoẻ, không thể là của ngươi nhỉ." Trong mắt nàng ta loé lên quang mang trào phúng. Nàng ta không ngờ lại nói Hắc Long thần tuấn là con ngựa béo, thật sự là khiến ta dở khóc dở cười. Ta không trả lời, nét mặt âm trầm để nàng đẩy ta đến gần. Khi tới gần mới phát hiện, thì ra đang cho ngựa ăn không ngờ lại là Tử Tuyết. Ánh dương quang lúc này đã tràn ngập. Trên trán của Tử Tuyết mồ hôi rơi xuống không ngừng. Trông nàng ta thật khổ sở, làm cho lòng ta nổi lên sự rung động không thể hiểu nổi. Ta lạnh giọng nói: "Ai cho phép ngươi cho ngựa của ta ăn." Tử Tuyết hoảng hồn nhảy dựng lên, quay người lại thì thấy ta. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc vừa kinh vừa hỉ, nói: "Ngươi có khoẻ không? Hôm đó thật xin lỗi, đều là vì ta ngươi mới thụ thương. Ngươi ở viện nhiều ngày, ta sợ ngựa của ngươi bị đói, mới lại đây cho nó ăn. Nó lúc đầu không chịu. Ta phải nói ngon nói ngọt nửa ngày nó mới chịu ăn đấy." Ta cầm lấy cỏ khô trong tay của nàng, đưa cho Hắc Long. Hắc Long gặp lại ta liền hí lên vài tiếng vui mừng. Hộ sĩ nói: "Đến gần nhìn nó cũng đẹp đấy." Hộ sĩ nhìn Hắc Long có chút như con chim tước nhảy nhót, nói: "Để ta chạm vào nó được không? Lông của nó thật là sáng." Ta có ý nghĩ cự tuyệt nàng, nhưng trong lòng lại sinh một thứ cảm giác khó hiểu. Ta vươn tay nắm lấy dây cương của Hắc Long, nói vào tai nó: "Để vị tỷ tỷ này chạm vào ngươi. Nàng không có địch ý." Rồi sau đó mới quay lại nhìn hộ sĩ gật đầu. Hộ sĩ cao hứng vuốt ve nhẹ nhàng cái đầu to lớn của Hắc Long. Tuy Hắc Long không có phản kháng, nhưng ánh mắt của nó vẫn lộ ra thần sắc giới bị. Tử Tuyết đứng một bên nhìn âm thầm đau lòng. Nàng ảm đạm quay người muốn bỏ đi. Thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều của nàng lộ rõ vẻ cô đơn. Thấy bộ dạng thê lương của nàng như vậy, lòng của ta mềm nhũn. "Ngươi chờ một chút." Ta gọi Tử Tuyết lại. Tử Tuyết quay đầu lại miễn cưỡng cười nói: "Còn có việc gì nữa? Ngươi đã trở về rồi, sau này không cần ta đến cho nó ăn nữa." Ta nhìn nàng thật sâu rồi nói: "Đa tạ nàng đến cho Hắc Long ăn." Tử Tuyết đối với sự chuyển biến thái độ của ta có chút kinh ngạc. Ánh mắt nàng loé lên thần sắc vừa kinh vừa hỉ, nhỏ giọng nói: "Không có gì, nếu không vì ta nó cũng không bị đói." "Dù sao nó cũng đã để nàng cho ăn, vậy phiền nàng sau này lại giúp ta cho nó ăn vài ngày nhé. Thương thế của ta chưa khỏi, có thể vẫn phải ở lại trong y viện một đoạn thời gian." "Hắc Long, vị này cũng là bằng hữu, sau này không được hung dữ với nàng." Nghe lời của ta nói với Hắc Long, Tử Tuyết cũng chạy lại, thử dò xét chạm vào nó hai cái. Nhìn bộ dạng cao hứng như chim tước nhảy nhót này của nàng, trong lòng ta bỗng nổi lên một sự ấm áp. Ta quay đầu lại nói với hộ sĩ: "Chúng ta trở về đi." Tử Tuyết chạy tới cúi gập mình trước hộ sĩ nói: "Phiền tỷ chiếu cố nhiều cho hắn." Hộ sĩ mỉm cười nói: "Muội thật quan tâm đến hắn. Yên tâm đi, đó là trách nhiệm của tỷ." Thấy Tử Tuyết như thế, trong lòng ta không khỏi nổi lên một gợn sóng. ... Trên đường quay về y viện, hộ sĩ hỏi ta Tử Tuyết là ai, lại hỏi có phải là nữ bằng hữu của ta không. Ta trừng mắt tỏ vẻ phiền phức khó chịu nàng ta cũng không màng đến. Bị nàng ta đeo riết thật không có biện pháp gì. Ta nói: "Nàng là học viên hơn ta một khoá. Lúc ta vừa tới học viện, nàng có lần muốn chạm vào Hắc Long, xém chút nữa bị Hắc Long giẫm chết. Ta đã cứu được nàng ta một lần mà thôi." Hộ sĩ nói: "Vậy vì sao muội ấy nói ngươi vì muội ấy mà bị thụ thương." "Người thật phiền phức. Các hộ sĩ đều thẩm vấn bệnh nhân như vậy sao?" Ta nói không hề khách khí. Hộ sĩ trong mắt tối lại, thở ra buồn bực đẩy ta đi về. Có thể là vì thụ thương mà lòng ta biến thành rất mềm. Ta không đành lòng nhìn nàng ta như vậy, bèn đem quá trình thụ thương kể cho nàng ta một lượt. Hộ sĩ cười nói: "Xem ra, Tử Tuyết cô nương này thật sự thích ngươi rồi." Ta nhíu mày nói: "Người sao lại nhiều chuyện như thế. Để ta yên tĩnh một lúc có được không." Cuối cùng cũng về tới y viện. Ta nói với nàng: "Ta muốn nghỉ ngơi. Người cứ làm việc của người. Có chuyện gì ta sẽ gọi." Nói xong ta nhắm mắt lại, không hề lí đến nàng. Cuối cùng cũng có thể trốn thoát khỏi con ruồi vo ve không ngớt này. Cứ như thế, ta nghỉ ngơi tại y viên tám ngày, công lực mới cơ bản khôi phục lại. Trong tám ngày đó, hộ sĩ ngày nào cũng đến cùng ta nói chuyện. Mặc dù có chút phiền phức, nhưng trái tim âm u của ta dường như đã bị nàng mở ra, không còn bị đóng chặt như trước nữa. Đến sau này, ta ngược lại có chút chờ mong đến thời gian cùng nàng giao đàm. Trải qua ít ngày an dưỡng, thương thế của ta đã hoàn toàn khỏi hẳn. Ta phải về học viện. Phải rời bỏ quãng thời gian này và sự tiếp xúc với hộ sĩ, trong lòng ta có một chút quyến luyến. Ngày xuất viện, nàng đưa ta đến tận cổng viện, ánh mắt đỏ lên nói: "Ngươi sau này có nhớ đến ta không?" Ta gật đầu, không trả lời. Nàng nói: "Ngươi phải nhớ, ta tên là Khắc Lan. Ngươi nhất định phải đến thăm ta đấy." Ta than nhẹ một tiếng nói: "Ta tên là Lôi Tường. Nếu có thời gian, có lẽ ta sẽ đến." Nói xong ta mang sự lưu luyến không nỡ bỏ đi rời khỏi y viện. Ta phát hiện Tử Tuyết và Khắc Lan đều lưu lại vết tích không thể xoá nhoà trong lòng ta. Sự mĩ lệ và ôn nhu của nữ nhân nhân loại hiện ra đầy đủ trên người của các nàng. Khiến gã tiểu tử đầu óc thô kệch như ta dần dần mở rộng cánh cửa trái tim vốn đóng chặt. Đi đến phòng học, không ngờ chẳng ai dám nói chuyện cùng ta. Bọn họ không để ý tới ta, ta sao phải lí tới bọn họ. Ta đi đến chỗ ngồi của mình. Hoả Hành ở bên cạnh nói: "Lôi Tường, ngươi khoẻ hẳn rồi." Ta gật đầu. "Lúc trước thật xấu hổ quá. Bất quá, chúng ta thật sự đã mang cứu binh tới, thỉnh được Phó viện trưởng đến đó." Xem ra gã không biết ta chính là bị Phó viện trưởng đánh bay vào y viện. Ta cười khổ nói: "Ngươi càng giúp càng rối. Ta chính là được Thánh quang của Phó viện trưởng đưa vào y viện." Hoả Hành cười ngượng nghịu nói: "A, thật xấu hổ. Bất quá, huynh cũng khiến bình dân chúng ta được hả hê. Bây giờ, rất nhiều tân sinh năm thứ nhất đều xem ngươi là thần tượng đấy." Ta nhìn xung quanh rồi nói: "Ta sao không nhìn ra nhỉ. Bọn họ ngay cả đón tiếp ta cũng không, lại còn nói cái gì thần tượng." Hoà Hành nói nhỏ: "Huynh không biết. Từ sau khi huynh đánh bọn quý tộc kia, bọn chúng phát thệ phải báo thù huynh. Các môn sinh có thể sợ bị huynh làm liên luỵ, cho nên mới không dám nói chuyện với huynh." Ô! Ta giật mình đại ngộ. Xem ra bọn quý tộc vẫn không chịu bỏ qua cho ta. Hừ! Ta vẫn còn chưa bỏ qua cho bọn chúng. Lúc này, lão sư chủ nhiệm tiến vào. Nàng liếc mắt thấy ta bèn nói: "Các môn sinh tự học trước. Môn sinh Lôi Tường ra đây một chút." Xem ra nàng cũng là vì chuyện trước đây. Ta theo Trang lão sư đi ra ngoài. Nàng đưa ta đến hành lang, trong mắt lộ ra thần sắc trách cứ, nói: "Ngươi đấy, học chưa được vài ngày, cả phòng y vụ lẫn y viện đều đã đến một lượt. Nghe nói lần trước ngươi dùng ma pháp hắc ám (kì thực là Ám hắc ma pháp). Ngươi không phải nói không biết ma pháp hay sao?"Ta gãi gãi đầu nói: "Bởi vì trên đại lục không phải đều nói ma pháp hắc ám là tà ác hay sao? Ta sợ bị mọi người hiểu lầm nên mới không nói. Ngày đó đánh với bọn quý tộc kia, thật là không có biện pháp mới sử dụng đến." Trang Tĩnh thở dài: "Thôi, bỏ đi, ngươi không phải giải thích với ta. Ta đưa ngươi đến gặp Phó viện trưởng. Ngươi có biết từ khi bắt đầu học đến nay, ngươi đã một lần vào phòng y vụ, một lần vào y viện, hiện tại đã thành học sinh có vấn đề trong lòng các lão sư khác hay không?" Ta chăm chú nhìn ánh mắt của nàng hỏi: "Vậy người thì sao? Ta trong lòng người là học sinh có vấn đề ư?" Trang Tĩnh khuôn mặt ửng đỏ, nói: "Đương nhiên không phải. Ngươi là học sinh của ta. Ta sao có thể nhìn ngươi như vậy. Hà huống, cả hai lần ngươi đều không sai." Ta mỉm cười nói: "Chỉ cần người không xem ta như vậy là được. Người khác muốn nói thế nào thì để hắn nói như thế. Đi! Ta cùng người đi gặp Phó viện trưởng." Trang lão sư nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi cười. Người trẻ tuổi phải thường xuyên duy trì nụ cười. Nếu không sẽ già rất nhanh." Nói xong nàng quay người đi trước dẫn đường. Lời nàng nói về ta như vậy, chẳng lẽ ta bây giờ thật sự không tốt hay sao? Ta theo Trang lão sư đi tới tầng trên cùng của Giáo học lâu, cũng chính là phòng làm việc của lãnh đạo cao cấp của học viện. Nàng đưa ta đến trước một cánh cửa rồi gõ vào cửa, nói: "Phó viện trưởng, có ở trong đấy không?" Trong căn phòng vọng ra một âm thanh nam trầm: "Vào đi!" Ta và Trang lão sư tiến vào trong phòng làm việc rộng lớn. Phía sau chiếc bàn làm việc ở giữa phòng là một lão ma pháp sư râu tóc bạc trắng. Ông ta thấy chúng ta tiến vào bèn nói: "Ngồi đi, ngươi chính là học viên lúc trước đã dùng ma pháp hắc ám phải không?" Không đợi ta trả lời, Trang lão sư vội nói: "Phó viện trưởng, lúc trước là hiểu lầm ... " Phó viện trưởng giơ tay ngăn lời nói của nàng lại, nói: "Được rồi, Trang lão sư, người về trước lên lớp đi. Để ta hỏi hắn được rồi." Trang lão sư không làm sao được đành đứng dậy. Trước khi ra ngoài vẫn đưa ta một ánh mắt như nói phải cẩn thận ứng phó. Ta trong lòng không khỏi thầm cảm kích. Sau khi Trang lão sư đi ra ngoài, Phó viện trưởng bảo ta trả lời vấn đề ông ta vừa mới nêu ra. Ta gật đầu nói: "Đúng thế! Lúc trước chính là ta đã dùng ma pháp hắc ám." Phó viện trưởng dùng ánh mắt sắc bén nhìn ta chòng chọc, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi không biết dùng ma pháp hắc ám là rất nguy hiểm hay sao? Không cẩn thận sẽ gây ra thiệt mạng người khác. Lúc trước nếu ta không kịp thời đến ngăn cản không biết sẽ phải có tai hoạ gì xảy ra." Ta phẫn nộ nói: "Lúc trước bọn kia lấy nhiều đánh ít. Nếu ta không dùng ma pháp hắc ám, cũng sẽ phải bỏ mạng. Ta cũng vì lấy bảo vệ bản thân làm đầu mới sử dụng đến." Phó viện trưởng nở nụ cười nói: "Ngươi rất có lý. Kỳ thật, ta cũng biết quý tộc tại học viện này hoành hành bá đạo đã quen, từ lâu đã khi phụ học viên bình dân. Nhưng học viện cũng không thể quản được. Sau này, nếu đánh tiếp với bọn chúng không cho phép ngươi dùng hắc ám ma pháp, không được đánh tàn phế, đánh chết chúng . Chỉ nên giáo huấn một chút thôi." Ta ngơ ngác nhìn ông ta. Đây là xúi giục ta đánh nhau hay sao? Ông ta nói tiếp: "Thân thể ngươi rất cường tráng. Bởi vì bây giờ người dùng ma pháp hắc ám đã rất ít. Lúc trước tại thực đường ta còn nghĩ là gian tế Ma tộc thâm nhập vào muốn gây bất lợi cho học viện, mới dùng ma pháp to lớn kia. Ngươi bị trúng mà chỉ phải nằm trong y viện có mười ngày. Thật là ngoài dự liệu của ta." Lời nói này của ông ta có ý nói rằng ta phải chết hay sao? "Ma pháp hắc ám của ngươi là theo ai học được." Đến rồi! Ông ta đã bắt đầu hỏi ta vào vấn đề chính. Ta đã sớm nghĩ ra phương pháp ứng phó, nói: "Ta có một lần thám hiểm vào trong một sơn cốc, vô tình nhặt được một quyển ma pháp hắc ám. Từ trong đó học được. Ma pháp hắc ám luyện tập rất khó khăn. Ngày đó tại thực đường ta cũng là lần đầu tiên sử dụng. Không biết có hậu quả nghiêm trọng gì không." Phó viện trưởng tịnh không truy cứu thêm. Ông ta nói: "Được rồi! Bất luận là nguyên nhân gì, tại học viện gây nhốn nháo là không được. Từ ánh mắt của ngươi ta cũng nhìn ra được ngươi không có khả năng là người Ma tộc. Việc lần này là một bài học tốt. Sau này ngươi phải chú ý. Trước hết ghi vào bản ghi của ngươi mức phạt cảnh cáo. Nếu trong ba tháng biểu hiện của ngươi tốt sẽ triệt để trừ bỏ mức phạt này. Đồng thời cũng trừng phạt ngươi đến tầng trên cùng của Đồ thư quán trong học viện diện bích ba tháng. Ngươi có ý kiến gì không?" Ta có thể có ý kiến gì, ta có ý kiến gì lão có nghe không? Lại không thể lên lớp, vậy vào lúc nào có thể học trộm công phu đây. Ta lắc đầu nói: "Ta không có ý kiến, xin nghe theo sự an bài của học viện." Phó viện trưởng mỉm cười nói: "Kỳ thật diện bích cũng không phải là việc xấu. Ngươi có thể tuỳ tiện xem sách trong Đồ thư quán. Ba tháng tĩnh tu đối với ngươi chỉ có lợi. Trong đó không ai có thể làm phiền đến ngươi." Nghe lời nói của ông ta, linh cơ của ta rúng động. Chẳng lẽ Phó viện trưởng đang giúp ta lẩn tránh hay sao? Nếu ta đi diện bích sẽ không cần phải ứng phó với sự gây hấn của lũ quý tộc, lại có thể thuận lợi giải trừ án phạt vừa mới phán xử cho ta. Xem ra vị Phó viện trưởng này rất là tinh minh. Ta thành thật nói: "Đa tạ Phó viện trưởng. Sau này ta nhất định cố gắng không gây chuyện nữa." Phó viện trưởng cười cùng với ta, ông ta nhỏ giọng nói: "Chờ ngươi kết thúc diện bích xong. Nếu có quý tộc nào trêu chọc ngươi, ngươi không cần phải nể mặt ta, nhưng phải nhớ kỹ yêu cầu ta vừa nói cho ngươi. Quên chưa cho ngươi biết, ta cũng là xuất thân bình dân." Ta cùng cười với ông ta. Cuối cùng cũng giải quyết được một nguy cơ. Ta hỏi: "Ta bao giờ bắt đầu diện bích." Ông ta nói: "Bây giờ bắt đầu. Ta đưa ngươi tới Đồ thư quán." Đồ thư quán ở phía tây bắc của học viện, là một toà kiến trúc hùng vĩ cao tám tầng. Ta theo Phó viện trưởng tới tầng trên cùng. Ông ta động viên ta nói: "Từ bây giờ ngươi sẽ bắt đầu diện bích. Có vài điểm ngươi phải chú ý. Thứ nhất, không được đến những nơi ở dưới tầng sáu. Học viên cũng không được lên ba tầng trên. Thứ hai, không được gây tổn hại cho đồ thư tại ba tầng này. Thứ ba, luyện công không được gây ra tổn hại thứ gì. Ba tháng sau, ta đến thả ngươi ra ngoài. Mỗi ngày sẽ có người mang đồ ăn đến cho ngươi." Ông ta quay mình rời đi, trước đó nói với ta: "Sau này ngàn vạn lần không được dùng ma pháp hắc ám trong học viện. Muốn dùng cũng phải đợi sau này ra chiến trường mới được dùng. Rõ chưa? Ngươi có thể ở tại đây học một ít ma pháp hệ khác. Phấn chấn lên. Tiểu bằng hữu." Ta nói: "Đa tạ ngài, Phó viện trưởng. Xin phiền ngài nói với môn sinh Tử Tuyết của năm thứ hai, nhờ nàng giúp ta cho ngựa của ta ăn trong ba tháng tới." "Ngươi lại có cả ngựa nữa ư? Được rồi, ta sẽ nói với cô ta." Phó viện trưởng đi rồi. Đồ thư quán tám tầng chỉ còn lại một mình ta. Ta nhìn nhìn bốn phía. Toàn là các thư giá lớn cao hơn đầu người. Bên trên có phân loại các đề mục. Mặt sàn đều lát những tấm đá lớn. Toàn bộ Đồ thư quán nhìn qua rất là cổ kính, mộc mạc. Trong quá trình đi lên trên, ta thấy sáu tầng dưới đều có cửa sổ, mà các tầng phía trên lại hoàn toàn mật bế, chỉ dựa vào ma tinh thạch tạo thành động lực cho cơ quan thông gió - cổ phong ki - để hoán khí. Ở đây cấm bế cũng không tệ. Ta chỉ cần thu thập nhiều tư liệu trong này lại không phải là hoàn thành mục tiêu của nhiệm vụ hay sao? Cũng đồng thời tăng thêm thực lực của bản thân ta. Bắt đầu từ đây. Phó viện trưởng nói không cho ta sử dụng Ám hắc ma pháp nữa, ta trước tiên phải học ma pháp khác thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang