[Dịch] Chí Tôn Vô Lại

Chương 74 : Tuyệt thế pháp bảo

Người đăng: mrbxp

.
Đông Phương Vô Thắng vừa nói xong, mọi người lập tức im lặng đi rất nhiều. Tiểu Lôi ngạc nhiên hỏi: "Ủa? Vừa rồi đám người kia đều ma quyền sát chưởng mà, sao bây giờ đều im lặng hết vậy?" Khinh Linh Tử cũng nhíu mày, nghiêm mặt nói:: "Cái này cũng hơi kỳ quái, Đông Phương Vô Thắng mặc dù không có gì đặc biệt nhưng bản lãnh hắn cũng không thấp, cho dù hắn vì luyện chế pháp bảo có thể khiến cho công lực bị hao tổn, nhưng cũng không đến nỗi bị người khác truy đuổi chật vật như vậy à ……" Hắn lập tức đứng lên, cao giọng quát: "Đông Phương lão nhi, cái tên Mang Sơn Vạn Yêu Vương tại sao lại truy theo ngươi? Ngươi rốt cuộc là luyện chế cái bảo bối gì? Bằng bản lãnh của ngươi, thiên hạ liệu ai có thể bức bách ngươi như vậy?" Đông Phương Vô Thắng kia vừa nhìn thấy Khinh Linh Tử, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, sửa sang lại quần áo, cười nói: "Nguyên lai là lão điên ngươi, ta chỉ biết đại hội lần này, có thể nhìn thấy rất nhiều lão bằng hữu." Khinh Linh Tử nhíu mày nói: "Cứ lòng vòng, nói những cái linh tinh làm gì? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Lúc này trên bầu trời, mây đen càng xuống thấp dần, thanh âm rít gào lại truyền đến: "Đông Phương lão nhi, ngươi rốt cuộc cũng không thể không ra rồi!" Đông Phương Vô Thắng nhìn Khinh Linh Tử, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, nhưng lại ấp úng nói không nên lời, ánh mắt quay sang không ngừng nhìn về hướng Tiên Âm. Tiên Âm gật nhẹ một cái, lập tức đứng lên nghiêm giọng quát: "Yêu nhân lớn mật, ngang nhiên đến trước cửa Tiên Sơn làm càn! Ta nhất định không tha ngươi!" Chỉ thấy trong tay áo Tiên Âm xuất ra một cây Bích lục dương liễu, nhẹ nhàng phát ra một đạo kim quang biến hóa thành một thanh nhuyễn kiếm dài. Nàng tung người nhảy lên. Chỉ thấy một đạo bạch y phất phơ bay lên, phía sau mấy tên đồng tử cũng hô lên một tiếng, triệu hồi tiên hạc, rồi phi thân theo. Ngọc Hư Tử đảo mắt, hắc hắc cười: "Chúng ta đều tới tham gia Vạn Tiên đại hội , bây giờ có tà ma ra oai tác quái trước cửa chẳng lẻ mọi người cứ ngồi ở chỗ này nhìn Tiên Âm tiên tử một mình đi ứng phó sao? Các ngươi chịu được, chứ ta thì không chịu được." Kim chưởng hắn xuất ra một thanh kiếm, cũng phi thân tới. Tiểu Lôi nhìn qua Khinh Linh Tử, Khinh Linh Tử thấp giọng nói: "Cũng tốt, cũng là dịp để cho ngươi mở mang kiến thức một chút." Nói xong, lão kéo theo Tiểu Lôi, hai người phi thân lên. Thấy vài người thân phận cao nhất ở đây đều ra mặt rồi, những người khác cũng ầm ầm lên tiếng, có phi kiếm thì ngự phi kiếm, có phong thì ngự phong, nhất thời nhân ảnh tung hoành, đều hướng tới đám mây đen ở chỗ xa xa trên bầu trời mà bay tới. Đông Phương Vô Thắng kia gượng cười khổ sở, thở dài. Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử sóng vai đứng trên mây, chỉ thấy xa xa trên bầu trời có một đám mây đen rất lớn, đám mây đen kịt giống như dùng mực vẩy lên bầu trời vậy. Mây đen cuồn cuộn, bên trong phảng phất có rất nhiều tiếng người, tinh kỳ phất phới, không biết có bao nhiêu đao kiếm, bao nhiêu yêu binh yêu tướng. Hắn nhịn không được hít một hơi cảm thán: "Nhiều như vậy sao?" Khinh Linh Tử cười hắc hắc: "Mang Sơn Vạn Yêu Vương, không phải nói suông. Tiểu yêu binh dưới tay đâu chỉ hơn vạn? Mang Sơn từ xưa tới nay mộ phần đếm không xuể, âm khí đều tụ tập ở đây. Vạn Yêu Vương này ở gần đó, cơ hồ đã tự thành một chỗ. Ngày thường cũng không kiếm chuyện với tu hành giả ở Trung Nguyên, không biết sao hôm nay tự nhiên lại tìm Đông Phương lão nhi làm khó nhỉ?" Lão nói một nửa, đột nhiên im bặt, nhìn chằm chằm vào đoàn yêu vân trước mặt, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Tiên Âm cũng đã mang kiếm đứng ở trước, trường y màu trắng của nàng phiêu phiêu, mái tóc tựa như mây xỏa xuống, phất phơ trong gió, nhìn thoáng qua giống như cửu thiên tiên nữ vậy. Chỉ thấy tay nàng chỉ về phía trước, quát: "Mang Sơn Vạn Yêu Vương, Tiên Sơn ta và Mang Sơn ngươi không có qua lại. Sao hôm nay lại đến đây bức bách, thế là đạo lý gì! Chẳng lẻ Tiên Sơn ta là chỗ không người sao?" Thanh âm của nàng trong trẻo mềm mại, tuy không lớn nhưng từng chữ nàng nói ra, đều rất rõ ràng, truyền tới rất xa, chung quanh tất cả mọi người đều nghe được, ngay cả trong tiếng trống như sấm nổ trên đám mây đen, thanh âm của nàng từng chữ một đều truyền đến rất rõ ràng! Tu vi như vậy e là ở đây không tìm ra đến mười người. Đám mây đen ở phía đối diện đột nhiên xuất ra một hắc sắc kỳ rất to, lá cờ thuần là hắc sắc, dài chừng mấy chục thước, mặt trước có thêu một bộ huyết sắc khô lâu, lập tức từ trong lá cờ có một thân ảnh phóng ra. Vóc người thân ảnh kia cực kỳ hoành vĩ cao lớn, lưng hùm vai gấu, thân dài chừng ba bốn thước, toàn thân mặc một bộ khải giáp đen tuyền, trước ngực là một hình đầu hổ, đầu đội một cái thiết khôi có hai sừng trâu chĩa sang hai bên, hai tay cầm một thanh chĩa ba rất lớn, rồi đột nhiên quát to một tiếng: "Ta cứ tưởng là ai, nguyên lai là Tiên Sơn chưởng môn đến, ta tới đây là tìm Đông Phương lão nhi, ngươi gọi hắn ra đây nói chuyện, trả lại đồ vật cho ta là ta tự nhiên rút lui! Nếu không, hừ, từ trước tới nay, dưới tay của Mang Sơn lão yêu ta chưa kẻ nào chiếm được tiện nghi!" Hắn chỉ nhẹ nhàng rung chĩa ba trong tay, lập tức một luồng khí thế mãnh liệt từ xung quanh hắn tán phát ra, đám mây đen trên không khí thế càng thêm mạnh mẽ …… Tiên Âm vẫn đứng yên không dao động, trường kiếm chỉ lên cao, quát: "Lớn mật! Ngươi vô cớ xâm phạm sơn môn ta, lại khẩu xuất cuồng ngôn muốn đạp bằng Tiên Sơn! Hôm nay cho dù Đông Phương tiên sinh và ngươi có vấn đề gì, thì bây giờ hắn đang làm khách ở Tiên Sơn, ta thân là chủ nhà, tự nhiên phải bảo vệ hắn!" Vạn Yêu Vương cười ha ha, thanh âm hắn phảng phất giống như hồng chung, làm chấn động đầu óc, ông ông vang lên: "Tốt! Hôm nay ta mang theo ba vạn tiểu yêu, đến nhìn xem Tiên Sơn ngươi có bản lãnh gì để cản ta!" Giờ phút này Ngọc Hư Tử đã sớm đứng sau Tiên Âm, thấp giọng nói: "Tiên tử cẩn thận, lão yêu này có chút cổ quái." Hắn chỉ vào đám yêu binh yêu tướng ở mây đen đối diện nói: "Lão yêu này sợ rằng sau lưng có cao nhân chỉ điểm! Ngươi xem thủ hạ dưới tay hắn đều đứng dựa theo cửu cung bát quái trận thế! Huyền môn trận pháp đến bực này, bọn tu yêu giả sao có thể làm được?" Tiên Âm lắc đầu nói: "Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở, ta tự nhiên nhìn ra được. Chỉ là sự việc cho tới lúc này, không đánh không được, ta càng nhẫn càng bị người khác lấn tới, bị người khi dễ tới tận nhà rồi, còn có cái gì để nói đây." Nàng mặc dù chỉ là một nữ tử nhưng giờ phút này vẻ mặt cương liệt tuyệt quyết, trong mắt có ẩn chứa một cỗ thần sắc bất thể xâm phạm. Ngọc Hư Tử đành thở dài, nói: "Cũng được, Ta đến làm khách của nàng, không thể không xuất lực tương trợ, trận thứ nhất này để cho ta ra trước, nếu ta không được, các nàng sẽ tiếp tục." Kim chưởng hắn cầm đến chuôi kiếm rồi tiến lên, Tiên Âm đột nhiên nói to: "Không cần!" Chỉ thấy thân thể nàng đột nhiên phi thẳng ra ngoài, phảng phất giống như bảy đạo sáng mờ xuất ra, lúc này đã đứng trước Vạn Yêu Vương không xa rồi. Vạn Yêu Vương cuồng ngạo cười một tiếng, thanh âm giống như lôi đình vang lên: "Tiên Sơn chưởng môn rất có khí phách!" Hắn hét lớn một tiếng, phảng phất từ giữa không trung đánh ra một đạo phích lịch, nhắm thẳng về hướng Tiên Âm. Ở phía sau, mọi người trong Vạn Tiên đại hội đều quát: "Lớn mật!"… "Vô lễ!"…… Tiểu Lôi mặc dù cũng tán thưởng khí phách của Tiên Âm, nhưng đối với những người phía sau không khỏi có chút kinh bỉ. Cái này là song phương tranh đấu, tự nhiên là phải ra tay, người ta đánh đến cửa nhà rồi, còn bảo người ta lớn mật hay vô lễ cái gì? Có lẽ trong mắt những người này Tiên Âm là mỹ nhân, là tiên tử, nhưng trong mắt lão yêu quái bất quá chỉ là một người, một loài dị vật mà thôi. Đang thầm đánh giá, tự nhiên hắn nghe thấy đinh một tiếng, thanh âm vang vọng xung quanh. Một đạo kim quang từ binh khí hai người phát ra lúc binh khí hai người chạm nhau. Thân thể Tiên Âm phiêu phiêu phi thân lên mấy thước, còn Vạn Yêu Vương lại bị lui lại vài phần. Tiên Âm sắc mặt vẫn lạnh lùng như thủy, nói: "Vạn Yêu Vương, bằng vào bản lĩnh đấy của ngươi, cũng dám đến Tiên Sơn ta giương oai? Niệm ngươi tu luyện không ít, mau mau quay về, ta coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra!" Vạn Yêu Vương ha ha cười, ổn định thân hình, đột nhiên buông chĩa ba trong tay ra ném về kỳ môn ở phía sau rồi từ trong người mang ra một chiếc hắc sắc linh đang. Chiếc linh đang nhỏ nhắn đen bóng, mặt ngoài nhìn qua rất xấu xí, không có gì đặc biệt, hơn nữa lại nằm trong bàn tay to lớn của hắn, thấy có vài phần tức cười. Nhưng Tiên Âm nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức biến đổi lớn, thân thể nhanh nhẹn lui ra phía sau mấy chục thước, mang kiếm thủ hộ trước ngực, kinh hô: "ngươi đang cầm vật gì đó?" Vạn Yêu Vương cười hắc hắc, nhẹ nhàng lắc lắc, phe phẩy cái linh kia hai cái …… “Đinh đinh đông đông” vài tiếng vang lên, thanh âm cũng không lớn, nhưng trong thanh âm lại phảng phất công phá không khí, vang tại bên tai mỗi người. Thanh âm kia lại phảng phất giống như linh tê ma lực, truyền vào trong tai, những người có mặt trong Vạn Tiên đại hội không người nào là không cảm thấy chấn động, chỉ cảm thấy phảng phất giống như một bàn tay to thò vào lổ tai, thâm nhập vào trong cơ thể, hung mãnh bắt đi hồn phách …… "Chấn Thiên Linh! Tam thanh đạo tôn tại thượng, cái lão yêu này xuất ra là Chấn Thiên Linh!!" Ngọc Hư Tử đột nhiên kinh hô liễu một tiếng. Hắn vừa dứt lời, phía sau bọn người đến Vạn Tiên đại hội đều kinh hô, phát ra thanh âm ồn ào, nhưng thật ra có một nửa số người trên mặt không lộ ra vẻ kính sợ mấy. Sắc mặt Khinh Linh Tử trầm xuống: "Chấn Thiên Linh này sao lại rơi vào tay lão yêu nhỉ?" Tiểu Lôi nhấp nháy con mắt: "Chấn Thiên Linh? Là vật gì vậy? Sao mọi người thấy nó lại giống như là thấy cha chết vậy?" Khinh Linh Tử nghiêm mặt nói: "Nếu bàn về pháp bảo tu hành các môn phái trong thiên hạ, các phái tự nhiên đều có đều tự am hiểu, chỉ cần tu luyện đến mức, mỗi tu hành giả đều có pháp thuật nhất định, cũng đều có thể tu luyện ra pháp bảo cho riêng mình. Vạn Tiên đại hội tiến hành, chính là cho mọi người có cơ hội trao đổi pháp bảo với nhau. Mỗi người đều xuất ra một số pháp bảo, trong số vạn cái chỉ có mấy cái được xưng là tuyệt phẩm! Tuyệt phẩm không phải lúc nào cũng thấy được, uy lực cường đại, hao phí rất nhiều tâm huyết của tu luyện giả." "Chấn Thiên Linh này, chắc cũng được Vạn Tiên đại hội giám định là tuyệt phẩm rồi phải không?" Khinh Linh Tử sắc mặt cổ quái, nhưng lại lắc đầu, lão trầm mặc một lúc rồi mới mở lời: "Chấn Thiên Linh này vốn là xuất hiện một ngàn bảy trăm năm trước, nhưng ta cũng không biết nó rốt cuộc là như thế nào, tại sao xuất hiện, ai luyện chế ra, chỉ biết nó có uy lực cường đại, đã đạt tới siêu phàm. Thậm chí có người còn hoài nghi đây là tiên thần pháp bảo tại tiên giới thất lạc đến phàm gian. Về phần Vạn Tiên đại hội thì Chấn Thiên Linh này thật ra chưa được đánh giá …… Bất quá theo ta biết được, chí ít từng có ba kiện từng được Vạn Tiên đại hội phẩm đánh giá là tuyệt phẩm pháp bảo, cuối cùng đều bị hủy dưới Chấn Thiên Linh...!" "Lợi hại như vậy à?" Khinh Linh Tử trong mắt hiện lên ánh mắt lăng lệ, trầm giọng nói: "Ngươi cứ xem là biết liền." Vạn Yêu Vương cầm linh đang trong tay, khí thế bỗng trở nên mạnh mẽ, hắn hét lớn: "Tiên Sơn chưởng môn, ngươi mặc dù pháp lực mạnh hơn ta một bậc, nhưng cái này là Chấn Thiên Linh ngươi chẳng phải là không nhận ra đó chứ? Nếu ngươi giao ra Đông Phương lão nhi, ta sẽ vỗ tay rút lui, nếu không thì …… hắc hắc!!" Tiên Âm cắn môi, ngang nhiên nói: "Tiên Sơn chưởng môn, sao lại để ngươi uy hiếp?" Nàng đột nhiên quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay tinh tế hóa thành một đạo trường hồng kích xạ ra ngoài, chỉ thấy phi kiếm phảng phất như du long, tiếng xé gió phảng phất long ngâm, còn có điện quang hỏa thạch trong đó, một đạo quang ảnh đã xạ tới trước mặt Vạn Yêu Vương. Vạn Yêu Vương hét to một tiếng, trong tay đột nhiên xuất ra một chiếc kính ngăn ở trước mặt. “Phanh!” Tiên Âm phi kiếm trảm đến mặt kính, lập tức bị bắn về, Vạn Yêu Vương lại cười to. Tiên Âm kinh hô: "Càn Khôn Kính! Ngay cả Càn Khôn Kính cũng nằm trong tay ngươi!" Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt như tuyết, thân thể lay động vài cái, tiện tay thu hồi lại phi kiếm, vãng đối phương cấp lược mà đến. Trong Vạn Tiên đại hội có mấy lão lão lịch duyệt phong phú, nghe thấy "Càn Khôn Kính" mấy từ này đều biến đổi sắc mặt, ánh mắt đều trợn tròn. Khinh Linh Tử cũng cắn răng, miễn cưỡng cười nói: "Càn Khôn Kính, hắc hắc, Càn Khôn Kính, “Hải nạp hấp bách xuyên, nhất kính hóa càn khôn!” hắc hắc, tốt … tốt, không ngờ hôm nay ba kiện pháp khí mạnh nhất trên Thiên Hạ Bảng lại xuất hiện hai kiện, thật khiến cho lão đạo gia ta được khai nhãn ……" Ngay lúc này, Vạn Yêu Vương quát to một tiếng, tay đưa Chấn Thiên Linh lên cao, nhẹ nhàng lay động. Động tác cánh tay rất nhẹ nhàng nhưng lại phảng phất ám hợp với âm luật và nhịp điệu nào đó. Lập tức Chấn Thiên Linh trong tay hắn phát ra thanh âm “đinh đinh đương đương”, lúc đầu thanh âm còn nhu hòa, càng về sau động tác của hắn càng lúc càng nhanh, vì vậy thanh âm kia trở nên dồn dập liên tục, mắt thường chỉ thấy trong không khí có một làn âm ba gì đó lấy Vạn Yêu Vương làm trung tâm rồi từ đó phát ra mãnh liệt về phía mọi người. Âm thanh “đinh đang” kia lọt vào tai mỗi người đều khiến thân thể bọn họ run lên, sắc mặt vàng như đất. Thanh âm đó nghe thì không lớn, nhưng lại chấn động ba hồn sáu phách khiến cho chúng nhân đều phảng phất muốn phá thể xông ra vậy. Những người tu vi kém một chút, đều há mồm phun ra máu tươi, còn có người cuống quít ngồi xuống niệm tâm quyết, cùng với ma âm kia đối kháng. Ngọc Hư Tử sắc mặt trắng bệch, trên trán từng giọt mồ hôi hột chảy xuống, đột nhiên kêu to: "Mọi người xuất ra pháp bảo mau, nhất định phải hủy Chấn Thiên Linh của hắn!" Nói xong, hắn đột nhiên bay lên, trong tay áo xuất ra một kim sắc đại ấn, liên tục niệm động khẩu quyết, kim sắc đại ấn điên cuồng bay lên bầu trời, hóa thành một đạo kim quang rất lớn, lập tức đại kim ấn từ ba tấc biến thành mười trượng, hướng đến chỗ Vạn Yêu Vương mà đập xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang