[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Chương 29 : Khủng…Khủng long???
Người đăng: rosetta
.
Chập tối, không khí trong thành phố ven biển vào mùa xuân, tràn đầy gió biển mát mẻ
Mặc dù vẫn là ngày xuân, các cô nương trên đường đều đã nhanh chóng khoác lên mình trang phục mùa hạ, tranh nhau phô bày cơ thể xuân sắc mê người của mình.
Tiểu Lôi tranh thủ lúc trời tối về đến trong thành phố, xa cách một năm mới trở về trần thế phồn hoa. Lúc này trong lòng Tiểu Lôi cực kỳ vui vẻ, đôi mắt cứ liếc trái nhìn phải, nhìn chằm chằm vào những cô gái ăn mặc mát mẻ đang không ngừng đi qua.
Cũng không trách được hắn. Bất cứ một thanh niên nào, ở trong núi lâu như thế, suốt một năm nhìn thấy đều là mấy đạo sĩ của Tiêu Dao phái, căn bản là không gặp được cô gái nào. Chính cái gọi là trong quân đội ba năm, heo mẹ cũng cho là Điêu Thuyền!
Nhớ lại một năm trước, bản thân vẫn là một tên giang hồ phiến tử không tiền không thế. Còn hiện tại, mò mẫm ôm cái túi càn khôn, bên trong còn có mấy món bảo bối trộm được từ Tiêu Dao Phái.
Hừ hừ..., với tính cách vô lại của Tiểu Lôi, theo Tiêu Dao Tử một năm, tự nhiên là chôm được mấy món đồ tốt của lão gia hỏa đó.
Còn trước khi xuống núi, Khinh Linh Tử đã đứng đợi trước sơn môn, mặc dù địa vị của Khinh Linh Tử ở Tiêu Dao Phái rất đặc biệt, nhưng lại cảm thấy tính cách bướng bỉnh lười biếng của tên tiểu tử Tiểu Lôi này rất hợp với mình.Trước khi sắp đi, còn tặng Tiểu Lôi một miếng ngọc Như ý. Nói là nếu như gặp phải chuyện gì khó khăn thì đập vỡ, Khinh Linh Tử sẽ biết, tự nhiên sẽ đến giúp đỡ.
Còn nữa, đó là tiền bạc. Hai ngàn vạn lấy từ Điền gia một năm trước vẫn còn. Lúc này Tiểu Lôi thân hoài pháp thuật, đã có số tài sản to lớn. Lần này trở về xã hội phồn hoa, trong lòng muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Trong tâm đã nghĩ làm sao để vui vẻ hơn một chút.
Chỉ có một điều nghi hoặc duy nhất trong lòng, chính là lão Ngô Đạo Tử kia nói cách nào cũng không chịu cùng về. Chẳng những thế, ngược lại còn phí sức tiễn Tiểu Lôi một đoạn từ núi Nga Mi về, sau đó vội vàng chạy mất giống như tên ăn trộm.
Mang theo một chút nghi ngờ, Tiểu Lôi vội vàng chạy về nhà, một năm không về nhà, con đường cũng chẳng có thay đổi gì lớn. Bất quá là cửa hàng dùng để ngồi đoán tướng số dưới lầu, một năm không trả tiền thuê, tự nhiên sớm đã bị chủ nhà thu lại.
Chạy lên lầu, dùng khóa mở cửa nhà, bước vào trong cửa, trở tay đóng lại cửa, Tiểu Lôi chợt thấy có chút gì đó bất ổn. Một năm trước lúc rời khỏi, vật dụng trong nhà đều bị Ngô Đạo Tử bỏ và túi Càn khôn rồi, ngay đến tủ lạnh trong bếp đều bị mang đi. Nhưng vừa bước vào cửa, trong phòng khách đủ cả sô pha, bàn, ghế bày trí ngay ngắn.
Mặc dù toàn bộ vật dụng gia đình mới nhìn là biết đồ cũ lấy về từ chợ đồ cũ, nhưng ngược lại được quét dọn rất sạch sẽ, trên bàn thậm chí còn có một tấm trải bàn điểm hoa, phía trên là một cái bình thủy tinh nho nhỏ, cắm một bông hoa Tulip. Thử ngửi ngửi, một mùi hương nhè nhẹ, không giống hương hoa, ngược lại có mấy phần giống như mùi thơm mỹ phẩm trên người một cô gái.
Tiểu Lôi nhíu mày...không sai mà! Là nhà mình mà.
Chính lúc này thì nghe thấy tiếng nước róc rách từ trong nhà vệ sinh vọng lại, ngay lập tức kéo cánh cửa ra, một người một tay kéo quần, một tay cầm quyển sách cúi đầu bước ra.
Tiểu Lôi chỉ sửng sốt một chút, còn người kia vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Lôi, cả gương mặt lộ vẻ kinh hãi. Trầm lặng khoảng chừng ba giây, từ trong cổ họng người này phát ra một tiếng thét chói tai!
“A…a…a…!”
Kêu lên một tiếng, quăng quyển sách trong tay vào Tiểu Lôi. Sau đó lập tức chạy vào nhà vệ sinh, vừa lui vào trong vừa dùng một giọng nói khàn khàn khó nghe hét: “Cưỡng hiếp á! Cưỡng hiếp á! Sàm sỡ phụ nữ !”
Ách…, nói thực lòng, người bị làm cho giật cả mình, thật ra lại là Tiểu Lôi. Hắn ta vừa nhìn thấy một người từ trong nhà vệ sinh bước ra, mới nhìn qua, lập tức tim đập mạnh hơn, tiếp theo lại bị một quyển sách đập vào mặt, hắn liền tránh người qua một bên. Cho đến lúc người đó hét lên, Tiểu Lôi lúc này mới tỉnh người lại, đó là một cô gái!
Thiên địa chứng giám, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiểu Lôi chính là: “Thì ra trên thế giới này, loài khủng long vẫn chưa tuyệt chủng!”
Vội vã liếc mắt nhìn, cô gái ấy trẻ cũng gần bằng Tiểu Lôi, cái mũi trên gương mặt cứ như một củ tỏi, cái miệng rộng gần đến mang tai, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, lại còn mang thêm đôi mắt kính dầy cộp, còn có hàng ria mép đậm trên mép…Uhm…? Râu mép?
Nhìn kỹ một chút, Tiểu Lôi gần như xỉu tại chỗ. Đây đâu phải là râu ria gì, rõ ràng là lông từ trong lỗ mũi chìa ra!
Riêng cô gái thì hai tay che bộ ngực, mặt đầy vẻ hoảng sợ, cổ họng phát ra cái gì mà “Sàm sỡ phụ nữ.”
Tiểu Lôi có thể thề với Tam Thanh đạo tôn, hắn thà đi sàm sỡ một con tinh tinh cái, cũng tuyệt đối không ở trước mắt cô gái này mà nảy sinh bất cứ “ý nghĩ xấu xa” nào.
Cô gái kia vừa hét, tay chân luống cuống, chụp lấy tất cả những thứ gì có thề chụp được trong nhà vệ sinh, bất phân xanh đỏ đen trắng, ném về phía Tiểu Lôi. Cái gì mà xà bông, bình nước gội đầu, còn có cuộn giấy, thậm chí còn có 1 bao khăn vệ sinh của phụ nữ dùng chưa có mở!
Né khỏi cái bàn chải chà cầu tiêu cuối cùng bay đến, Tiểu Lôi lúc này mới rống lên một tiếng: “Câm miệng!!”
Tiếng rống này của hắn cơ hồ dùng chân khí từ đan điền. Lực rung chuyển đó không phải chuyện đùa, mẫu bạo long trong nhà vệ sinh sửng sốt một chút, mắt thấy bên tay chẳng còn bất cứ thứ gì có thể ném, lúc này mới im miệng, run rẫy sợ hãi nhìn Tiểu Lôi, đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu vàng đầy vẻ cảnh giác.
“Ngươi! ngươi là ai?” Tiểu Lôi cứng lý mạnh miệng hét một câu, cố gắng không nhìn vào lông mũi của cô ta. Hắn sợ nhìn lâu sẽ bị ám ảnh.
Mẫu bạo long kia giọng run run nói: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi là ăn trộm? Cường đạo? Van xin người đừng sát hại ta, đồ vật trong nhà ngươi cứ tùy ý lấy”. Dừng một chút, cô ta lại rất cẩn thận nói thêm một câu:
“Nếu …ngươi nhất định muốn…Ta, xin ngươi dịu dàng một chút có được không…người ta vẫn là lần đầu tiên…”
Nếu nói đến cái tính khí lười biếng của Tiểu Lôi, cũng sẽ bị người ta làm cho tức giận đến thổ huyết. Vậy mà bây giờ, hắn sắp bị thổ huyết rồi. Nếu nói Tiểu Lôi cũng có lúc muốn chém người, vậy mà bây giờ, hắn thật sự xúc động muốn rút cây phi kiếm ra.
“Đồ điên! Ngươi xem ta giống tên trộm không? Tiểu gia ta sống ở đây! Đây là nhà của ta!! Ngươi sao lại ở trong nhà của ta? ” Tiểu Lôi cố nén tức giận.
“Ý? Nhà của ngươi? ” Bạo long cái kia sắc mặt lập tức bình thản trở lại, không kinh hoàng nữa, vuốt ngực thở dài: “Thì ra ngươi là chủ nhà à…sao không nói sớm? Xém chút làm bổn tiểu thư hết cả hồn!”
Cô ta chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh, hồ nghi nhìn Tiểu Lôi: “Ưhm, lúc nãy ngươi chưa thấy gì chứ? Cứ cho ngươi là chủ nhà, cũng không thể nhân lúc người ta…mà xông vào chứ!”
“Nhà, chủ nhà? ” Tiểu Lôi mở to mắt nhìn bạo long cái trước mặt.
Là chuyện gì đây? Chủ nhà?
Trong đầu Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ. Nhớ lại biểu hiện kỳ quái của Ngô Đạo Tử...nhất định là việc tốt của lão hỗn đản kia làm đây.
Nghĩ đến đây, hắn cố nén tức giận lại, trầm giọng nói: “Ngươi là người thuê nhà này à? Nhà này là ai cho ngươi thuê? ”
Bạo long cái chưa kịp trả lời, phía sau vang lại tiếng mở cửa, cánh cửa lớn lập tức bị đẩy ra, một âm thanh nhẹ nhàng truyền vào, mang theo chút hơi thở dốc vội vã nói: “Như Hoa, nhanh đến giúp một tay, ta mua được nhiều thứ lắm.”
Tiểu Lôi quay đầu, nhìn người mới bước vào, chỉ thấy ở cửa lớn có một cô gái xinh đẹp đến động lòng người đang đứng, mái tóc dài với những lọn nhỏ màu nâu phủ vai, trên gương mặt có chút ửng đỏ, trên mũi còn lấm tấm vài hạt mồ hôi, trong tay cầm một túi giấy to, trong túi lộ ra một ít rau và trái cây. Nhìn thấy dáng vẻ cô ta, cầm nhiều đồ như vậy lại leo một mạch bốn tầng lầu, dường như là quá sức.
Hai người nhìn nhau, đồng thời kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Cô gái kêu lên kinh ngạc: “Là anh? Tiểu Lôi? ”
Tiểu Lôi nói: “Cô? Cô là Lâm San San? ”
Mà cái cô “Như Hoa” đang đứng chỗ cửa nhà vệ sinh kia, trên mặt lộ rõ mấy phần biểu tình quái dị, đôi mắt như hạt đậu vàng nhìn chăm chăm Tiểu Lôi, thấp giọng lầm bầm nói: “Hắn ta chính là Tiểu Lôi mà San San luôn nhắc đến à...”
Bình luận truyện