[Dịch] Chí Tôn Vô Lại

Chương 26 : Ô quy đại pháp

Người đăng: hoabeo

.
Nói đến đây lão đạo sĩ thở dài nói: Cái gọi là Đại đạo vô hình, pháp môn của Khinh Linh Tử, quan trọng là tính thông pháp, biết nguồn gốc, trúc thần thể. Có điều loại phương pháp này trái với bình thường, mặc dù uy lực to lớn và mạnh mẽ nhưng…! Tiểu Lôi lập tức mở to hai mắt, nói to: Vậy học môn này đi ! Nếu như bỏ qua cái thứ có sức mạnh này mà không học, ngược lại học cái thứ yếu ớt kia thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nói đến đây, Tiểu Lôi đột nhiên giật bắn người, thốt lên: “Đúng rồi, chút nửa là quên một chuyện rất là quan trọng, ta nghe nói loại pháp thuật này, cuối cùng cũng gặp thiên kiếp! Loại pháp thuật của Khinh Linh Tử này, tương lai sẽ gặp thiên kiếp, có phải rất lợi hại phải không?” Lão đạo sĩ sửng sốt một hồi nhịn không nổi bật cười to haha…, cười đến khi Tiểu Lôi trong lòng cảm thấy lo lắng, lúc này lão mới hạ thấp giọng nói: “Tiểu tử, cái cách nói thiên kiếp là ngươi nghe từ đâu vậy? Trời cao có đức hiếu sinh, đã có người một lòng hướng đạo, thế thì thượng thiên khích lệ còn không kịp nữa là, làm sao có thể giáng thiên kiếp xuống làm khó người ta chứ?” Tiểu Lôi sửng sốt một hồi, há hốc miệng nhìn lão đạo sỹ: “Ý ông nói là không có thiên kiếp?” Lão đạo sỹ lắc đầu nói: “Có thì tự nhiên sẽ có, phàm là những người tu luyện, phương pháp tu hành, phần lớn đều là tuần tự mà làm , chứ không hề có cách nói thiên Kiếp. Mà những yêu tinh tu luyện thành sinh linh khác, trước khi đắc đạo mới phải gặp thiên kiếp thật sự!” Tiểu Lôi trong lòng buồn bã nghĩ: Xem mấy quyển tu chân tiểu thuyết, viết cái gì là Thiên Kiếp thật đáng sợ, cái gì mà Thiên Lôi đánh xuống, lửa trời thiêu đốt, thì ra đều là giả. Chỉ nghe thấy đạo sỹ tiếp tục cười:”Những người tu thành tiên như chúng ta, một lòng hướng đạo, ông trời sẽ không làm khó đâu. Mà nếu như tu đạo ma đạo yêu thì mới gặp thiên kiếp. Giống như bọn Ngô Đạo Tử, mấy công pháp tu luyện, mặc dù ngươi không chịu học nhưng đều là những pháp môn ổn thỏa nhất, chỉ cần họ theo trình tự mà từ từ luyện, tương lai ắt có cơ hội đắc đạo thành tiên, cái gọi là Thiên Kiếp sẽ không rơi xuống đầu họ được đâu.” Không có Thiên Kiếp thế thì chẳng phải chỉ cần sống lâu, thì nhất định sẽ thành tiên? Thế thì mọi người đều học rùa đen, trường thọ hơn người là được rồi! Cái gì mà Pháp thuật tu tiên, vốn chỉ là Ô Quy đại pháp thôi! Tiểu Lôi cau mày nói: “Ông nói Ngô Đạo tử mấy người họ không bị Thiên Kiếp, thế Khinh Linh Tử… ” Lão đạo sỹ nhìn sâu vào mắt Tiểu Lôi rồi nghiêm mặt nói: “Đó chính là nguyên nhân ta ngạc nhiên khi thấy ngươi chọn pháp môn Khinh Linh tử. Pháp môn Khinh Linh tử tu luyện sát khí rất nặng, thượng thiên có đức hiếu sinh. Vì vậy , võ đạo tu luyện đến cuối cùng cũng sẽ gặp Thiên Kiếp!Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng!” “ Cái gì?” Mặt Tiểu Lôi lập tức trắng bệch kêu lên: “Tại sao? Tại sao những pháp môn khác đều không có Thiên Kiếp, mà pháp môn của Khinh Linh Tử lại có ?” Mắt thấy lão đạo sỹ mặt đầy vẻ nghiêm trang, Tiểu Lôi biết đây là sự thật, không thể tránh khỏi, lúc này lại chuyển qua hỏi: “Thế cái gì là Thiên Kiếp? Khi nào sẽ xảy ra?” Lão đạo sỹ chầm chậm thò ra ba ngón tay, nghiêm mặt nói: “Cái gọi là Thiên kiếp, chính là thượng đế mở một con đường cho những kẻ tu luyện ngoài chính đạo. Rốt cuộc thì lưới trời cũng mở ra một bên, để cho những kẻ tu luyện những pháp môn khác cũng có cơ hội thành tiên. Chỉ cần có thể vượt qua Thiên kiếp, từ đó có thể độn xuất ngũ hành, siêu thoát thiên địa. Có thể nói là đã tu thành chánh quả. Tiểu Lôi cười hì hì: “Thế nếu như không vượt qua được, tức là chết không toàn thây, đúng không?” Lão đạo sỹ cười nhẹ: “Pháp môn của Khinh Linh Tử , đó là cưỡng đoạt tạo hóa của thiên địa về mình, ngầm xâm nhập vào huyền cơ trúc thần thể của nhật nguyệt, đó là hành động trái với trời! Tương lai nếu như ngươi tu luyện được, tiến triển nhanh chóng, đợi đến một ngày nào đó ngươi tu luyện đến địa cấp tuyệt phẩm, thế thì sau 500 năm, trên trời sẽ có Thiên lôi đánh ngươi! Ngươi chống đỡ được, thế thì sẽ có đường sống, chống không được, thì thần hồn đều tiêu tan! Nếu như ngươi qua được một cửa này của Thiên Lôi, thế thì đợi thêm 500 năm nữa, một khi ngươi đạt đến Thiên cấp nhất phẩm, thế thì trên trời sẽ giáng xuống thiên hỏa thiêu cháy ngươi! Thiên hỏa này không phải là lửa bình thường, cũng không phải là ngọn lửa có thể nhìn thấy được! Chính là âm hỏa trong người ngươi ! từ huyệt Dũng Tuyền bốc lên, thấu đến nê viên cung, cho đến khi ngũ tạng thành tro tàn, tứ chi đều hủ nát, nếu ngươi chống lại không được, thế thì bất luận đạo pháp của ngươi thông huyền, cũng là tro bay khói tan! Nếu như ngươi may mắn có thể chống lại sự thiêu đốt của thiên hỏa, qua được cửa đó, thế thì lại đợi thêm 500 năm nữa. Đợi đến lúc ngươi tu luyện đến thiên cấp nhị phẩm, hì hì…Trên trời lại sẽ giáng xuống Thiên phong, cũng chẳng phải gió Đông Tây Nam Bắc gì đâu, mà là âm phong trong người ngươi! Đến lúc sẽ từ đỉnh đầu ngươi thổi tới cung mạng, nhập vào lục phủ, qua đan điền, xuyên cửu khiếu, nếu ngươi chống lại không được thì sẽ thịt nát xương tan, những gì tu hình trong ngàn năm qua sẽ hóa thành cát bụi, từ đó vạn kiếp bất phục!” (Chú thích: Về cách nói Thiên kiếp, ở đây dùng thiết định trong Tây Du Ký- TG.). “Mẹ kiếp, phức tạp thế à ?” Trên mặt Tiểu Lôi lộ chút sợ hãi, chịu không được bèn nói: “Cái Thiên kiếp này không chỉ có ba lần, mà theo ông nói, càng lúc càng lợi hại?” Lão đạo sĩ cười haha…, nói: “Nếu như ngươi sợ rồi, thì cố gắng theo ta học pháp thuật của bọn Ngô Đạo Tử đi, tự nhiên sẽ không có thiên kiếp giáng xuống đâu. Đây là cách ổn thỏa nhất rồi.” Tiểu Lôi do dự một hồi, nói: “Lúc đầu ông có nói, dựa theo phương pháp của Khinh Linh Tử, nếu như qua được ba lần Thiên kiếp thì sao?” Lão đạo sỹ trầm ngâm một hồi, nhìn chăm chú Tiểu Lôi một hồi lâu, từ từ thốt ra một câu : “Từ đó có thể đảo ngược ngũ hành, Thiên giới Địa phủ, vạn vật tạo hóa, một mình tha hồ tung hoành! Cả thần phật cũng tùy ý ngươi, kim thân bất tử bất diệt, từ đó trên trời dưới đất, sẽ không còn bất cứ thứ gì có thể câu thúc quy tắc của ngươi!!” Tiểu Lôi nghe vậy trong lòng kích động không thôi, không ngăn được một dòng máu nóng dâng lên, cắn răng mà nói: “Được! Ta sẽ học cái này !” Gương mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt long lanh. Lão đạo sỹ nhìn mấy lần, thở dài, hạ thấp giọng lẩm bẩm nói: “Được rồi, được rồi, sinh tử do trời vậy. Ta đã khổ cực phí nhiều lời, hắn quả nhiên vẫn chọn con đường gian nan nhất đó, lão đạo ta đã cố gắng hết mình, hắn đã chọn con đường này thế thì theo ý hắn vậy.” Tiểu Lôi mặt biểu hiện đầy vẻ kiên quyết, dáng vẻ ấy, giống một tử tù sắp phải lên pháp trường kiên quyết nói: “Lão đạo sỹ, hôm nay ta xin bái người làm sư !” Nói xong, quỳ xuống dập đầu 3 cái, xong mới đứng lên, nói to: “Sư phụ, con đã dập đầu rồi, thầy dạy con pháp thuật đi !” Lão đạo sỹ xắn tay áo lên nghiêm chỉnh nói: “Được, hôm nay ngươi đã bái ta làm thầy, ngươi chính là người đệ tử cuối cùng của ta, cũng là đệ tử nhỏ nhất. Ngươi nên nhớ lấy, tên gọi của ta là Tiêu Dao Tử, từ nay ngươi chính là đồ đệ của Tiêu Dao Tử ta, ngươi phải tuân thủ môn quy của ta, tu luyện thật chăm chỉ” Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: “Sư phụ, môn phái chúng ta gọi là phái Tiêu Dao, sao đạo hiệu của thầy cũng là hai chữ Tiêu Dao?” Tiêu Dao Tử cười khổ nói: “Đây là quy cũ do Tổ sư định ra, bất luận đạo hiệu vốn là gì, một khi tiếp nhận chưởng môn, đạo hiệu đều tự động đổi thành Tiêu Dao Tử, từ lúc môn phái chúng ta khai sơn, đều như vậy, mỗi một đời chưởng môn, đều gọi là Tiêu Dao Tử. Trong tương lai nếu như ngươi có cơ hội làm chưởng môn, cũng sẽ gọi là Tiêu Dao Tử, đều như nhau cả.” Tiểu Lôi thè lưỡi cười hì hì...nói : “Bản tính con không thích gò bó, bởi thế cái chức chưởng môn đó, có muốn nghĩ cũng chẳng nghĩ tới.” Tiêu Dao Tử hai mắt nhìn Tiểu Lôi, thở dài nói: “Tính ngươi quá tùy tiện, thực tế không thích hợp loại tu luyện thanh tân quả dục, xem ra loại pháp môn của Khinh Linh Tử, ngược lại lại thích hợp với ngươi, ngươi đến đây ta truyền cho khẩu quyết”. Nói xong, muốn Tiểu Lôi đưa tai lại gần, Tiêu Dao Tử từng chữ từng chữ khẩu quyết tu luyện nhớ trong đầu nói ra một lần. Ông ta đạo thuật cường đại, những khẩu quyết này một khi nói ra , đều hóa thành một tia thần niệm, in sâu vào trong đầu của Tiểu Lôi, vĩnh viễn cũng quên không được. “Pháp môn này tên là Viên Chân Vô Thượng Diệu Quyết! Pháp bất truyền lục nhĩ, những khẩu quyết này, miệng ta nói ra, tai ngươi nghe vào. Ngươi không được truyền cho người khác. Càng không cho phép ngươi tự ý thu đồ đệ! Nếu như ngươi phạm vào điều này, ngay cả chúng ta sư đồ một nhà, ta cũng nhất định sẽ tự tay thanh lý môn hộ, phế bỏ ngươi!”. Lão đạo sỹ nói xong câu cuối cùng, thần sắc nghiêm trang. Tiểu Lôi thờ dài, uể oải nói : “Biết rồi, biết rồi. Con tính tình lười biến, cái việc thu đồ đệ này, cả đời cũng sẽ không có đâu.” Lão đạo sỹ thở dài, thấp giọng nói: “Được rồi. Ngươi theo ta, ngươi đã thành môn hạ của ta, thì trú ngụ tại đạo quán mà tu luyện. Ta lại truyền cho ngươi khẩu quyết sơn môn, để ngươi tự do ra vào bổn môn…” Nói xong, kéo tay Tiểu Lôi, đi về hướng hậu điện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang