[Dịch] Cấm Huyết Hồng Liên
Chương 71 : Ma hạch Địa hệ
Người đăng: hungprisoner
.
Trong bóng đêm tối mịt, Dịch Vân cố ý không chạy về hướng Yêu Đạt trấn, ngược lại theo hướng Đông tiến sâu vào rừng rậm, chạy một hơi mười mấy dặm. Khu rừng này nằm ngoài Yêu Đạt trấn rộng chừng mấy trăm dặm, trong đó đầy núi non, hạp cốc, vách đá, vực sâu chằng chịt, Dịch Vân tin rằng cho dù đối phương có đuổi theo cũng không thể tìm thấy mình.
- Nguy cơ cuối cùng đã trôi qua, nếu không phải lúc trước ngươi vì chút lòng nhân từ thả Cáp Nại Cổ đi, cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế, trường ác chiến vừa rồi quả thật hung hiểm đến cực điểm.
Lúc Dịch Vân tìm một gốc cây đại thụ ngồi xuống nghỉ, Môn La cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nói.
Thở phào một hơi dài, Dịch Vân vẫn không có biểu hiện gì mỏi mệt, cười nói:
- Lão Đại, không phải ngươi đã nói chuyện gì cũng phải trông vào lương tâm mới làm được hay sao? Cáp Nại Cổ đã từng là đồng nghiệp của ta ở xưởng rèn tại Yêu Đạt trấn hơn một năm trời, nếu như ta không cho hắn cơ hội nào cả, một đao giết hắn ngay lập tức, lương tâm ta sẽ không chịu nổi…
Dịch Vân ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng đến khi hắn vẫn chấp mê bất ngộ, vẫn còn muốn dồn ta vào chỗ chết, lúc ấy ta giết hắn mà không hề áy náy chút nào!
- Ôi, ngươi vẫn còn quá ngây thơ! Cho kẻ phản bội cơ hội chính là mang tính mạng mình ra đùa giỡn, không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu!
Môn La khẽ lắc đầu, thở dài.
- Đúng rồi!
Môn La dường như chợt nhớ ra chuyện gì, hỏi:
- Cầu Cầu thế nào rồi? Ma thú tứ giai Bàn Thạch Bạo Ngưu, ngay cả ngươi dùng hết sức đối phó mà cũng rất là chật vật, lần này nếu như không có nó, ngươi rất có thể bỏ xác tại đó rồi!
Dịch Vân nghe vậy lập tức nhìn vào lòng, chỉ thấy Cầu Cầu đang cuộn tròn quanh người, chính là đang chìm trong mộng đẹp.
- Sao, ngủ rồi à? Đúng vậy, sau khi ăn xong bữa sẽ ngủ thật lâu để tiêu hoá thức ăn, đúng là bản tính của loài rắn.
Môn La hơi buồn cười nói.
Bữa ăn? Vừa rồi Cầu Cầu nuốt một người sống, với một con ma thú tứ giai to hơn nó mấy chục lần, đây quả là một bữa ăn đầy nghệ thuật…. Dịch Vân không khỏi cười khổ, thầm nghĩ.
- Lão Đại, theo ngươi Cầu Cầu thuộc về loài rắn nào vậy?
Dịch Vân vỗ nhẹ đầu Cầu Cầu, tò mò hỏi.
Xua xua hai tay, Môn La lắc đầu:
- Chuyện này ngươi không cần hỏi ta,vào thời của ta, không có loài rắn nào khủng bố như vậy cả, biểu hiện vừa rồi của nó làm cho ta kinh ngạc hơn ngươi nhiều.
Dịch Vân gật đầu im lặng, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, trong đầu mờ mịt. Vừa rồi đánh liên tiếp hai trường ác chiến đã làm hao hết tinh lực toàn thân của hắn, lúc này đã đến nơi an toàn, hai mắt của hắn bắt đầu cảm thấy nặng trĩu.
- Ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi một chút đi thôi!
Môn La thấy Dịch Vân như vậy liền nói.
Dịch Vân gật đầu, lập tức tựa lưng vào gốc đại thụ, dần dần ngủ say.
Năm ngày liên tiếp sau đó, Dịch Vân ở lại nơi đây tu luyện, cũng muốn chờ cho Cầu Cầu tỉnh lại, mặt khác, cũng phải chờ cho băng cướp ngoài kia rời khỏi. Thủ lĩnh của bọn chúng chết một cách không rõ ràng như vậy, ngay cả một con ma thú tứ giai cũng biến mất không thấy tăm hơi, nhưng lại không biết lai lịch đối phương như thế nào, với tính cẩn thận của bọn cướp, hẳn là sẽ không dám ở lại lâu.
Chuyện mà Dịch Vân phải làm bây giờ là lẳng lặng chờ đợi, không cần phải đi tìm phiền phức vô ích, mà đến ngày thứ năm, cuối cùng Cầu Cầu đã tỉnh lại.
Cầu Cầu mới vừa tỉnh dậy đã thè chiếc lưỡi đỏ hồng liếm má Dịch Vân, làm cho Dịch Vân phải vui vẻ bật cười. Sau đó, Cầu Cầu bò xuống đất, thân thể dài ngoằng của nó đột nhiên bất động không nhúc nhích chút nào.
Dịch Vân còn đang tò mò, Cầu Cầu bỗng nhiên há mồm phun ra một vật gì không rõ, rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Dịch Vân bị hành động của Cầu Cầu làm cho hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào vật lạ kia, chỉ thấy nó dính chất nhầy trên bề mặt, chính là miếng bảo vệ cổ tay bằng sắt. Suy nghĩ một chút, hắn lập tức hiểu ra, đây hẳn là của tên thủ lĩnh, Cầu Cầu không thể tiêu hoá được cho nên lúc này mới nhả ra ngoài.
Nhìn miếng bảo vệ cổ tay nằm trên mặt đất, chỉ thấy bề mặt lỗ chỗ khắp nơi, có hơn phân nửa đã bị dịch vị trong dạ dày của Cầu Cầu tiêu hoá. Chính vì vậy, miếng bảo vệ cổ tay này đã không còn dùng được nữa, chỉ là một miếng sắt vụn mà thôi, Dịch Vân cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi trước năng lực tiêu hoá của Cầu Cầu, ngay cả kim loại sắt thép mà cũng ăn mòn được.
- Ôi, con rắn này thật sự làm cho ta không có lời nào để nói…
Nhìn đống sắt vụn kia, Môn La than thở.
Sau khi Cầu Cầu nhả ra hết những miếng sắt vụn ấy, nó lập tức bò lại chỗ đống sắt, nhìn nhìn một hồi như đang tìm kiếm vật gì. Sau một hồi, chỉ thấy nó dùng đầu đẩy một miếng sắt sang bên, đột nhiên lộ ra một hòn đá màu vàng óng.
Hòn đá hình tròn màu vàng óng, lớn chừng hai nắm tay, bên ngoài hòn đá ẩn hiện ánh sáng màu vàng nhạt đang lưu chuyển.
- Tinh hạch của ma thú Địa hệ!
Môn La kinh ngạc kêu lên.
Dịch Vân cũng sững sờ.
Tinh hạch của ma thú không dễ kiếm chút nào, mà ma thú cấp càng cao, tinh hạch cũng có cấp bậc càng cao.
Tinh hạch cao cấp cũng không dễ dàng lấy được, phần lớn ma thú trước khi chết đều tự huỷ ma hạch trong cơ thể chúng. Trừ phi dùng cách đánh lén, hoặc là có thể giết chết nó trong chớp mắt trước khi nó có thể phản ứng lại, nếu không thì rất khó lấy được trọn vẹn như viên ma hạch bóng loáng trước mặt này.
Tinh hạch của ma thú không những được dù để trợ giúp cho việc tu luyện, cũng có thể làm tài nguyên thêm vào trong lúc chế luyện binh khí. Mỗi viên tinh hạch tuỳ theo cấp cao hay thấp, đều có giá trị từ vài ngàn đến vài ngàn vạn kim tệ, có những khi, có người trả bằng bất cứ giá nào cũng không thể mua được.
Mội viên tinh hạch đầy đủ trọn vẹn như thế của ma thú tứ giai, nếu mang ra thị trường đấu giá, ít nhất cũng có thể bán được tám, chín ngàn kim tệ trở lên.
- Dịch Vân, viên ma hạch Địa hệ này ngươi có thể dùng để chế luyện binh khí, với công lực lúc này của ngươi, lúc này hẳn là có thể luyện ra một món ma pháp binh khí Địa hệ nhị phẩm trung giai.
Môn La cười to.
Lúc Môn La còn đang cười đắc ý, Cầu Cầu đột nhiên há to mồm táp về phía viên tinh hạch, cách một cái giống như người ta cắn trái táo giòn vậy, viên tinh hạch to bằng hai nắm tay lúc này chỉ còn lại một nửa.
Dịch Vân và Môn La hai người đồng thời sợ hãi kêu lên, chỉ thấy Cầu Cầu ngửa mặt lên trời chép miệng ra vẻ mới ăn no, sau đó ngậm nửa viên tinh hạch còn lại bò đến chân Dịch Vân, nhìn Dịch Vân chăm chú.
Dịch Vân thuận tay cầm lấy nửa viên tinh hạch, cười nói:
- Một nửa này là ngươi để dành cho ta hay sao?
Cầu Cầu lúc này lại bò vào lòng Dịch Vân, liên tiếp gật đầu rít lên phì phì, như có ý nói:‘Nó một nửa, Dịch Vân một nửa, ý là cảm tình sẽ bền vững không tan rã!’
- Thật là một con rắn phá của! Mới nuốt một cái đã hơn phân nửa, nó không biết viên tinh hạch này có thể dùng để luyện chế ra bao nhiêu ma pháp binh khí hay sao?
Tiếng khóc thét của Môn La vang lên.
- Không sao cả! Viên tinh hạch này cũng là do Cầu Cầu tìm được, có thể được một nửa ta cũng đã rất thoả mãn.
Dịch Vân cười nói.
Cất viên ma hạch Địa hệ, Dịch Vân cầm lấy Long Phách đao, nhìn quanh một vòng, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới theo đường cũ trở về.
Hắn chạy nhanh như gió len lỏi trong rừng rậm, không đến hai giờ sau, hắn đã đến nơi bọn cướp dựng trại khi trước, chỉ thấy một vùng trống trải, trải qua năm ngày quả nhiên bọn cướp đã rời đi.
Thở phào nhẹ nhõm, Dịch Vân cũng không ở lại lâu, lại nhắm hướng trở về Yêu Đạt trấn mà nhanh chóng chạy đi.
Lần trước hắn vừa trở về đã phải vội vàng rời khỏi để đuổi theo Cáp Nại Cổ, bây giờ cuối cùng cũng có thể an tâm nhìn lại quê nhà đã xa cách quá lâu rồi.
Sau khi tế bái đơn giản trước phần mộ của ba người Phổ Tu Tư, Dịch Vân đi dạo quanh trang viên nơi mà hắn đã từng sinh sống hơn hai năm. Trong nhà hỗn loạn đổ nát, cũng y như khung cảnh trước khi hắn bỏ đi, phòng hắn vẫn giữ được nguyên vẹn, cảnh vật vẫn như xưa, thế nhưng người không còn như xưa nữa, hắn bây giờ cũng không phải là đứa trẻ con ngày xưa mặc tình cho người ta xâu xé.
Trước khi rời khỏi Yêu Đạt trấn, Dịch Vân lại đi vào lò rèn trong nhà tổ, ngắm lại nhà tổ đã có vạn năm lịch sử, giống như nhìn lại một bộ sử ghi lại đầy đủ sự hưng vong của gia tộc, trong lòng Dịch Vân dâng lên một cảm giác rất đặc biệt…
Nhà tổ này là nơi mà hắn khởi đầu, dường như hắn có duyên đặc biệt với nơi này, mỗi lần đi vào nơi này đều xảy ra những biến hoá dẫn đến những bước ngoặt lớn lao trong đời hắn. Lò rèn mà gia tộc Tư Đạt Đặc đời đời bảo vệ, không phải luyện sắt mà là luyện ra người, đã luyện cho hắn trở nên thép cứng….
- Không biết đến bao giờ mới trở lại nơi này lần nữa, trước khi rời khỏi, ta muốn thăm lại nơi này. Chính là nhờ nhà tổ mới có Dịch Vân ngày nay!
Mở mật đạo đằng sau nhà tổ, Dịch Vân đi xuống Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện