[Dịch] Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 53 : Tranh phong

Người đăng: hungprisoner

.
Nghe thanh âm mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn tuấn tú, trên mặt nở nụ tười tiêu sái, thần sắc biểu lộ trên mặt cùng với lời nói có một sự tương phản rất lớn, chính là miệng cười mà lòng không cười, làm cho tất cả các đệ tử ở đây đều cảm thấy hắn vô cùng giả dối. Nét cười trên mặt La Lôi dần tiêu tan, nhưng tay vẫn ôm chặt Dịch Vân, nàng liếc nam tử kia một cái, lạnh nhạt hỏi: - Kiệt Đô, ngươi cũng đến đây sao? Dịch Vân lúc này dường như cũng phối hợp với La Lôi, ngẩng đầu lên nhìn vị nam tử kiệt xuất kia. Thanh niên nam tử này có mái tóc cắt ngắn vàng óng, mặc ma pháp bào tiêu chuẩn màu xanh nước biển, dáng người hắn rất cao, cao hơn Dịch Vân cả một cái đầu, lúc này trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, bộ dáng nhìn qua thật là nho nhã tuấn tú. Nếu như vừa rồi hắn không nói ra câu nói xúc phạm đến người khác kia, ngược lại có thể nói là một vị đệ tử thế gia vô cùng lễ độ. Dịch Vân tuy rằng chưa gặp qua hắn bao giờ, nhưng cũng đã từng nghe qua tên của hắn, chỉ cần là đệ tử ma bộ của học viện Đa Ni Tạp đều biết danh hiệu của tên này. Kiệt Đô, đệ tử thế gia quý tộc, Thuỷ hệ ma pháp sư, với mười tám tuổi đạt tới tam tinh Pháp Sư đỉnh phong, cũng là thủ lĩnh của đệ tử ma bộ. - Muội sao lại cùng với hắn…. ờ, thân thiết với nhau như vậy? - Sao, Kiệt Đô ngươi có tư cách hỏi đến chuyện của ta từ bao giờ vậy? Ta và Dịch Vân thường thường chơi chung như vậy đó! Lúc nói, La Lôi cố ý gác cằm lên vai Dịch Vân, nhẹ nhàng cọ xát lên vai hắn. Kiệt Đô thấy vậy lập tức trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hèn mọn liếc nhìn Dịch Vân, rồi nói tiếp với La Lôi: - Hãy ít đi chung với phế vật này một chút, muội không chỉ là thành phần quý tộc cao quý, cũng là con gái của thành chủ Ni Tư, cũng nên vì thể diện của phụ thân mà suy nghĩ một chút, cho dù chỉ là chơi đùa cũng sẽ làm dơ bẩn thân phận đó! Nói xong, hắn lại liếc nhìn Dịch Vân một cái, thần sắc đầy vẻ khinh thường. Lời nói của Kiệt Đô quả là cực kỳ khắc bạc, trong lời nói ra vẻ ta đây là quý tộc, không coi ai ra gì, không chỉ trong nháy mắt đã chọc cho La Lôi nổi giận, ngay cả những người đứng xem bàng quan nghe vậy cũng phải cau mày. Kiệt Đô sinh ra tại thế gia quý tộc, từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, chỉ xem trọng huyết thống của quý tộc hơn bất cứ thứ gì, cho tới bây giờ cũng không coi người không phải là quý tộc ra gì cả. Hơn nữa bản thân hắn lại có thiên phú ma pháp sư, càng làm cho tự hắn đưa bản thân lên một vị trí cao chót vót. Vài năm trước, lúc lần đầu tiên hắn gặp được La Lôi, hắn đã thầm ái mộ trong lòng, tự nghĩ đến gia thế của mình, cảm thấy chỉ có mình mới xứng đáng với đoá hoa kiều diễm La Lôi. Tuy rằng hắn đã mấy lần bị La Lôi dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng hắn vẫn không nhìn ra vấn đề, lại tự thề với lòng mình nhất định phải chiếm đoạt cho được đoá hoa kiều diễm kia mới toại nguyện. Lúc này mục đích vẫn chưa đạt được, lại thấy người mà mình ái mộ trong lòng đang ôm chặt một nam nhân khác, trong lòng nổi lên phẫn hận không thôi. Nhưng hắn vẫn nghĩ không ra Dịch Vân lúc này cũng chỉ mới là một đứa trẻ vị thành niên, làm sao có thể trở thành tình địch của hắn như vậy? Kiệt Đô cũng biết Dịch Vân, giống như hắn nổi danh học viện là thiên tài, thì Dịch Vân cũng nổi danh trong học viện, nhưng là phế vật! Thiên tài và phế vật cách xa nhau một trời một vực, vậy mà tranh nữ nhân thì phế vật lại hơn cả thiên tài…. Chuyện này còn có thiên lý hay sao? Quả thật nực cười! Hắn nhất định phải hung hăng giáo huấn Dịch Vân mới được! Nếu như ông trời bất công, chính nghĩa không thắng được tà ác, như vậy hắn có nghĩa vụ phải làm đảo ngược chuyện này! Chỉ trong nháy mắt, Kiệt Đô đã hoá thân thành một kẻ trừ ma vệ đạo, bảo vệ chính nghĩa, tận diệt tất cả những chuyện bất công bất nghĩa trên đời! - Phế vật kia, bây giờ ta khiêu chiến với ngươi, người thua từ nay về sau không được tiếp xúc với La Lôi nữa, ngươi dám không? Kiệt Đô nở nụ cười đầy ác ý, nói với Dịch Vân. - Kiệt Đô ngươi đừng làm quá đáng! Ngươi đã là tam tinh Pháp Sư đỉnh phong, tại học viện ngoại trừ các giáo sư ra, ngươi là người mạnh nhất! Vậy mà bây giờ ngươi đòi khiêu chiến với Dịch Vân, ngươi còn mặt mũi hay không? Nghiến răng ken két, La Lôi tức giận quát lên. - Nếu như ngươi sợ thì hãy cứ núp váy nữ nhân đi! Làm bảo bối của La Lôi đương nhiên tốt hơn là làm một tên mình mẩy bầm dập rồi! Ngươi quả nhiên xứng đáng với cái tên phế vật, ha ha ha! Kiệt Đô vừa nói vừa cười to, trong tiếng cười tràn ngập vẻ khinh thường. - Kiệt Đô, ta nói cho rõ một lần nữa, ta đối với ngươi không hề có chút hứng thú nào, cho nên Dịch Vân cũng không có lý do nhận sự khiêu chiến của ngươi! Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi! La Lôi trầm giọng nói xong, liền kéo tay Dịch Vân muốn rời khỏi…. - Chậm đã! Dịch Vân đột nhiên né tránh cánh tay của La Lôi, quay đầu nhìn Kiệt Đô, trong cặp mắt đen của hắn hiện lên một tia lạnh lẽo: - Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi! Thay đổi của Dịch Vân làm cho Kiệt Đô có chút giật mình kinh ngạc, lại càng cười to nói: - Được! Như ta đã nói khi nãy, người thua… - Ta không đánh cuộc! Dịch Vân trầm giọng cắt ngang lời Kiệt Đô, hắn thản nhiên nói tiếp: - Ta và La Lôi vốn không có quan hệ gì, ta cũng sẽ không đánh cuộc chuyện gì với ngươi, ta chỉ đơn giản là tiếp nhận khiêu chiến của ngươi mà thôi! - Dịch Vân, ngươi điên rồi sao? Ngươi sao có thể chiến đấu với Kiệt Đô được, trong đám đệ tử không ai hơn được hắn đâu! La Lôi sốt ruột lôi kéo Dịch Vân không tha, nàng đang muốn tìm cách lôi hắn đi khỏi nơi này. Dịch Vân gạt hai tay La Lôi ra, thả Cầu Cầu sang bên người nàng, lạnh nhạt nói: - Ta quyết định rồi! Nói xong, hắn quay đầu đi về phía sân huấn luyện. La Lôi thấy Dịch Vân lộ vẻ kiên quyết xoay người đi, trong khoảng thời gian ngắn ngây người không nói nên lời. Nàng không muốn Dịch Vân tiếp nhận trường tỷ thí mà hắn chắc chắn sẽ thua này, lại càng không nghĩ tới hắn có thái độ dứt khoát như vậy, thái độ đó khác xa với tên tiểu quỷ năm xưa lén nhìn nàng đang tắm rồi bỏ chạy! Nhìn theo bóng Dịch Vân, lúc này nàng cũng chỉ có thể ở đây lo lắng suông mà thôi, trong lòng càng thêm căm hận Kiệt Đô. Mọi người bàng quan cũng không ngờ sự tình phát triển đến nước này, đều ngơ ngác nhìn hai người chậm rãi đi ra giữa sân huấn luyện. Một số người nhiều chuyện còn lập tức chạy khắp nơi, tuyên truyền về trận chiến không cân sức sắp sửa diễn ra. Dịch Vân cũng không phải có tính bốc đồng, hắn cũng thừa biết tiếp nhận sự khiêu chiến này là kém sáng suốt. Với điều kiện tiên quyết là không được làm lộ ra bản thân mình có được đấu khí, chỉ có thể sử dụng ma pháp để chiến đấu mà thôi, thật sự vô cùng khó khăn…. Kiệt Đô nói bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể nhịn được, chỉ có hắn cứ nhắc đi nhắc lại phế vật này, phế vật nọ… hai chữ này đã trực tiếp khơi lại nỗi đau trong lòng hắn, động chạm tới hồi ức mà hắn không bao giờ muốn nhắc tới nữa. - Cha chả! Tiểu tử, lâu lắm rời chưa từng thấy ngươi tức giận như vậy! Như thế cũng tốt, ngươi cũng phải đi đại náo một hồi đi, độ tuổi của ngươi nên có chút khí thế. Cuộc sống của ngươi vài năm nay chỉ là bình thản khắc khổ tu luyện, ta còn lo lắng nhuệ khí của ngươi đã chùn nhụt rồi! Tiếng cười của Môn La vang lên trong đầu hắn. - Lão Đại, ngươi không lo lắng ta sẽ thua trận này sao? Khoát khoát tay, Môn La cười chế giễu: - Có gì phải lo lắng chứ? Tuy lúc này tu vi đấu khí của ngươi chỉ là tam tinh sơ giai, mà hắn là tam tinh đỉnh phong, nhưng đừng quên, ngươi tu luyện đấu khí Huyết Kế công pháp, gần như có thể nói là mạnh nhất so với người cùng cấp. Cho dù là ngươi đấu với ma pháp sư cũng không ngoại lệ, nếu ngươi dốc hết toàn lực tỷ thí với hắn, lại dùng thêm ma pháp phụ trợ, trăm phần trăm là ngươi thắng chắc! Dịch Vân âm thầm lắc đầu nói: - Ta không thể bộc lộ đấu khí của ta ra ngoài, ngày sau căn bản là không thể giải thích, cũng rất có thể sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết! - Ta đã biết trước là ngươi sẽ nói như vậy! Nếu như ngươi chỉ dùng ma pháp, thì hết chín phần mười là ngươi thua chắc, pháp sư gần như không thể nào khiêu chiến vượt cấp! Đương nhiên, ngươi cũng sẽ không đến nỗi bị trọng thương, với cường độ thân thể của ngươi lúc này, cũng chỉ có cường giả tứ tinh trở lên mới có thể đánh trọng thương ngươi mà thôi! - Ừ…. Dịch Vân mặc dù đã sớm dự tính đến kết quả như vậy, nhưng lúc này nghe Môn La nói một cách khẳng định, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một cảm giác khó chịu…. Nhãn lực của Môn La Dịch Vân chắc chắn không hề hoài nghi! Nếu hắn đã nói như thế, thì kết quả tới tám chín phần là như thế! Chỉ là, hắn khổ công tu ma tập võ nhiều năm như vậy, thuỷ chung vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh chính mình là một kẻ yếu ớt hay sao? Hắn không cam lòng chút nào! Môn La liếc nhìn Dịch Vân, để ý mọi phản ứng của hắn, khoé miệng cong lên, lúc này mới dương dương tự đắc nói: - Thật ra vẫn còn một phương pháp làm cho ngươi có thể thắng được trận này! Dịch Vân nghe vậy vui mừng hỏi: - Phương pháp gì vậy? - Rất đơn giản! Ma pháp của hắn đã không thể gây ra thương tổn quá lớn đối với ngươi, vậy ngươi cứ dẫn dụ hắn thi triển ma pháp không ngừng, chờ cho đến khi hắn cạn hết ma lực, đến lúc đó ngươi xáp lại gần cho hắn một quyền là xong! - A! Dịch Vân không ngờ còn có chiến pháp như vậy, tuy rằng phương pháp này kéo dài trận đấu một chút, nhưng nếu so với thua thì vẫn tốt hơn nhiều! - Bất quá… Kéo dài chữ ‘quá’, Môn La nói tiếp: - Chiến pháp kiểu này khuất tất thái quá, ta không thích! Còn có một phương pháp trực tiếp thoải mái hơn nhiều, chính là ngay từ đầu ngươi toàn lực dùng ma pháp tiến hành phòng ngự, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận hắn, chờ đến sát người hắn, trong nháy mắt lén xuất ra một ít đấu khí đánh trộm hắn! Ngừng một chút, Môn La đổi giọng nghiêm túc: - Bất quá, phương pháp này cũng có chỗ phiêu lưu. Lúc ngươi tiếp cận hắn, nếu không thể lập tức chế trụ hắn, ở cự ly gần như vậy nếu bị ma pháp của hắn đánh trúng, cho dù là thân thể của ngươi mạnh đi chăng nữa cũng sẽ không chịu nổi, sẽ không tránh khỏi trọng thương! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang