[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Chương 253 : Đỉnh cao của tình yêu là gì?
Người đăng: Athox
.
"Đúng vậy, chúng ta đều vẫn còn sống tốt. Bởi vì vào thời điểm quan trọng tối hậu cuối cùng chúng ta rốt cục hiểu ra, tình yêu đích thực là cái gì, cũng hiểu rõ tại sao việc dung hợp Tâm tình chi thần của chúng ta phải thất bại.”
Trong giọng Thiên Hương có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có chút cảm giác bất mãn nào. Niệm Băng tò mò hỏi: “Đến tột cùng là tại sao?" Thiên Hương thở dài nói: “Bởi vì chúng ta không nên lợi dụng chàng. Đây là một cái lớn sai lầm lớn nhất. Ở đỉnh điểm của tình yêu, Tâm tình chi thần mới có thể dung hợp hoàn mỹ được. Mà trạng thái đỉnh điểm của tình yêu chính là hiến dâng. Đây mới là tình yêu đích thực a! Nhưng chuyện chúng ta muốn làm lại chỉ là lợi dụng. Bởi vậy nhất định chúng ta sẽ bị thất bại. Mà trong lúc đó tình yêu của chàng cùng với Phượng Nữ và Lam Thần lại chính thức thăng hoa tới cảnh giới của phụng hiến. Nói thật, ta và Tạp Áo mặc dù phi thường giật mình. Nhưng là chúng ta trong lòng cũng thấy có chút may mắn. Vào lúc chúng ta hiểu ra, đồng thời hạ quyết tâm, nếu cứ tiếp tục đi xuống, sẽ thành tất cả đều bị hủy diệt. Nhưng nếu dùng một phương pháp khác, thì bị hủy diệt chỉ là hai người chúng ta mà thôi. Chàng biết không? Nương theo tình yêu kéo lên đỉnh cao của chàng, ta và Tạp Áo rốt cục cũng đạt tới cảnh giới cao nhất trong tình yêu. Chúng ta phụng hiến không chỉ riêng tình yêu của chúng ta, mà đồng thời cũng là toàn bộ năng lượng của chúng ta. Khi đó chúng ta cảm giác được rằng cho dù hiến dâng ra cả sinh mệnh cũng là đáng giá. Bởi vì lý do đó, Tâm tình chi thần chính thức đã được sinh ra.”
Niệm Băng trợn mắt há hốc mồm đích nói: “Ngươi, ngươi sẽ không nói, ta bây giờ trở thành...”
Thiên Hương bật cười nói: “Vẻ mặt chàng bây giờ thật có ý tứ a! Đúng vậy, ta có thể nói chính xác cho chàng rằng, ta và Tạp Áo cũng đều thành xiêm y của chàng rồi. Chàng bây giờ đã hấp thu toàn bộ năng lực của chúng ta, cũng ở trong sự thăng hoa của tình yêu mà hoàn toàn dung hợp, trở thành Tâm tình chi thần tuyệt đối hoàn mỹ.”
Miệng Niệm Băng há hốc ra không thể khép lại nổi. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới cư nhiên sẽ biến thành thế này. Tự mình dĩ nhiên trở thành Tâm tình chi thần? Chuyện này có thể sao? Nhưng mà nghe ý tứ của Thiên Hương tựa hồ cũng không phải là hay nói đùa. Tạp Áo nói: “Thiên Hương nói rất đúng. Khi chúng ta hiểu rõ đỉnh cao của tình yêu là phụng hiến, chúng ta rốt cục cũng rõ nhân loại Tiến hóa Chi phụ lúc đầu đã sai ở chỗ nào. Ngài sai vì đã chế tạo chúng ta đều là nữ tính. Nếu để cho chúng ta là một nam một nữ, tại mấy vạn năm trước kia, sợ rằng chúng ta đã sớm lĩnh ngộ đạo lý chính thức của Tâm tình chi thần. Còn như chúng ta hiện tại đều là con gái cả, nên bất luận sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể thành công tu luyện đến cảnh giới chí cao. Còn chàng lại trở thành người yêu chung của chúng ta. Trong sự phụng hiến hoàn toàn vì tình yêu sâu sắc của chúng ta, chàng đã hấp thu toàn bộ năng lượng của chúng ta, biến thành thần thật sự.”
Niệm Băng thì thào: “Vậy, vây tình huống của hai nàng bây giờ thì sao? Phụng hiến toàn bộ năng lực cho ta, hai nàng chẳng phải là sẽ phải...” Tạp Áo mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không chết đâu. Tình yêu chính thức là phụng hiến cho nhau. Mặc dù chúng ta mất đi năng lượng, nhưng lại tạo ra một vị thần như chàng. Lấy năng lực của chàng, tùy thời cũng đều có thể làm chúng ta sống trở lại. Mặc dù mất đi năng lực, nhưng ít ra chúng ta còn có thể trở thành một người phụ nữ bình thường. Có thể nói chúng ta bây giờ đã là một bộ phận của thân thể chàng. Tinh thần lạc ấn của chàng đã có nhiều hơn sự tồn tại của hai chúng ta. Mặc dù mất đi năng lực cường đại, nhưng cái chúng ta được là vĩnh viễn ở lại bên cạnh chàng. Chàng sau này muốn bỏ rơi chúng ta cũng đều không thể làm được. Cho dù chàng là Tâm tình chi thần.”
Niệm Băng cười khổ: “Cái này có phải giống như Bá Vương ngạnh giương cung (chú thích người dịch: ý nói dùng vũ lực ép buộc phải chịu)? Vậy Thần Thần và Phượng Nữ hai nàng không có việc gì đi?"
Thiên Hương nói: “Chúng ta mặc kệ có phải là Bá Vương ngạnh giương cung hay không. Dù sao lúc chàng tiếp nhận năng lực của chúng ta, cũng đã đồng thời tiếp nhận tình yêu của chúng ta. Điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi. Yên tâm đi, hai vị thê tử của chàng một chút vấn đề cũng không có. Chỉ là một đêm trải qua chinh phạt làm cho các nàng trở nên quá suy yếu mà thôi. Các nàng chỉ cần nghỉ ngơi đủ là được, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với thân thể. Trời đã sáng rồi, ta nghĩ chàng cũng nên đối mặt với đám Thần Nhân này rồi.”
Niệm Băng vội la lên: “Chính là ta bây giờ tựa hồ đã mất đi tất cả năng lực, không có khiếu huyệt, ma pháp lực, ta có thể chiến đấu thế nào? Còn có Áo Tư Tạp đâu ?" Tạp Áo đáp: “Con rồng năng lượng hình thái trong người chàng quả thật rất quái dị. Trong nháy mắt hấp thu năng lượng của chúng ta hai người sau, hắn rõ ràng cảm giác được năng lượng ba động khổng lồ nên lập tức hấp thu rồi tiến vào ngủ say. Ta nghĩ khi hắn tỉnh lại là có thể một lần nữa có được thật thể của chính mình, trở thành cực mạnh trong long tộc đi. Hắn đi theo chàng quả thật có không ít chỗ tốt. Về phần chàng mất đi ma pháp lực gì gì đó, bây giờ đều không còn trọng yếu. Chàng đã thật sự là thần, còn cần cái gì ma pháp? Cần khiếu huyệt gì đây? Chàng phải nhớ, năng lực của Tâm tình chi thần là tâm tình, khống chế hết thảy tâm tình, kể cả tâm tình của tất cả sinh vật, có thể là Nhân loại, có thể là động vật, cũng có thể là thực vật, thậm chí ngay cả tâm tình của tảng đá chàng cũng có thể nắm giữ được. Đồng thời chàng cũng có thể nắm được tâm tình mọi hiện tượng thời tiết trên thế giới. Chỉ cần chàng muốn là có thể trong nháy mắt hủy diệt mọi sự. Cho nên chúng ta mới nói rằng Tâm tình chi thần thật sự là hoàn mỹ. Vật gì cũng đều tồn tại tâm tình. Cho dù là một cái ma pháp nguyên tố nhỏ nhất. Chàng bây giờ đã trở thành cảnh giới cuối cùng cao nhất của tất cả người tu luyện. Chàng muốn làm cái gì, là có thể làm cái đó. Về phần như thế nào sử dụng năng lực của mình liền xem thể hội của bản thân chàng.”
Niệm Băng cúi đầu nhìn hai tay mình. Nghe Tạp Áo nói xong. Hắn đột nhiên có một loại cảm giác hào hùng (*Nguyên văn là đại triển - nghĩa là rất muốn thi triển ra), phảng phất hết thảy mọi sự trong thiên địa đều bị nắm trong tay của mình. Các loại tâm tình cảm giác vi diệu chảy xuôi trong trái tim. Chính là như Tạp Áo đã nói. Tất thảy trên thế gian đều tồn tại tâm tình. Tựu ngay cả không khí cũng vậy. Mỗi một thứ dù nhỏ nhất hắn cũng có thể khống chế tâm tình để chúng tiến vào các loại trạng thái bất đồng. Bởi vì vô tình chỉ là tương đối mà thôi.
Thiên Hương cổ vũ: “Đi thôi, Tâm tình chi thần vĩ đại của chúng ta, tỏa ra hào quang của người ở trên thế giới này đi.” Niệm Băng nhẹ nhàng gật đầu, ”Cám ơn sự phụng hiến của hai nàng. Ta thật không ngờ, có một ngày cư nhiên trở thành một người mà ta không tin nhất là có tồn tại. Lực lượng phụng hiến của tình yêu quả nhiên thật vĩ đại. Năng lượng cấp mười tám đến tột cùng có thể mạnh tới trình độ nào đây? Có lẽ ta bây giờ thật sự có thể hủy diệt đám Thần Nhân này.”
Tạp Áo nói: “Chàng phải đối mặt cũng không chỉ đám Thần Nhân đơn giản đó đâu. Mấy vạn năm ân oán của chúng ta với ba tên Trật Tự chi thần nọ chàng cũng phải kết thúc. Xong rồi hết thảy mọi điều đều không còn gì lo lắng. Ta đã cảm giác được khí tức của bọn họ đã phát hiện ra chuyện bị khôi lỗi của chúng ta mê hoặc. Giờ chúng đang hướng Di Thất đại lục mà đến, tìm kiếm chúng ta. Bất quá, bởi vì vị trí của chúng ta bị biến mất, bọn họ muốn tìm được nơi này còn cần phải nhất định một ít thời gian.”
Niệm Băng cẩn thận đắp chăn lên người Phượng Nữ và Lam Thần. Hắn cảm nhận được tâm tình trong lòng hai vị thê tử của mình cũng chỉ có một điều, đó chính là ngọt ngào. Nhẹ nhàng vuốt ve kiều nhan của hai nàng, “Ngủ đi, ngủ một giấc cho tốt đi, để khi hai nàng tỉnh lại, hết thảy cũng đều kết thúc.” Lần lượt hôn nhẹ trên trán hai nàng, Niệm Băng rốt cục đi ra khỏi trướng bồng. Một đêm. Chỉ ngắn ngủn một đêm thời gian, biến hóa của hắn lại to lớn như vậy. Khoác vào một chiếc trường bào bình thường màu trắng, Niệm Băng lại một lần nữa xuất hiện. Không khí vui mừng hướng hắn mà chào đón. Hắn đưa mắt nhìn, hết thảy mọi vật đều sinh cơ bừng bừng như vậy, các loại tâm tình khác nhau làm cho Niệm Băng cảm nhận được một cái thế giới tuyệt vời khác. Đó cũng là một thế giới kỳ diệu chỉ một mình hắn có khả năng chứng kiến. Thế giới do tâm tình tạo thành. Tâm tình bất đồng đều phát ra quang mang thản nhiên bất đồng. Mỗi một loại tâm tình đều cũng không ngừng mà biến hóa.
Tâm tình của đám chiến sĩ có vẻ có chút ngưng trọng mà lo lắng. Bọn họ đều cũng đang không ngừng bận rộn. “Không cần lo lắng. Hết thảy mọi chuyện cũng đều sẽ tốt đẹp cả.” Niệm Băng hạ ý thức nói ra một câu. Đột nhiên, hắn chứng kiến một cổ quang mang mầu tím thản nhiên từ trong cơ thể mình lan tràn ra. Quang mang trong khoảnh khắc đã bao trùm cả tòa trận doanh của liên quân Ngưỡng Quang đại lục. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phương hướng có Niệm Băng. Tâm tình của bọn họ lập tức xuất hiện một dao động rất nhỏ.
Lo lắng trong lòng bọn họ dần dần biến mất, mà thay vào đó là một loại cảm giác hân hoan vui sướng. Loại cảm giác này thật tuyệt vời dị thường. Nhìn trên mặt mọi người đều toát ra nụ cười thật tươi. Niệm Băng cũng bị tự mình làm cho hoảng sợ. Hắn không cảm giác được trên người mình phát ra năng lượng gì, nhưng sự thật lại phơi bày ở trước mắt.
Thông qua biến hóa trong tâm tình của những người này, trong ý niệm của hắn cũng đột nhiên cảm giác được, mỗi một người dĩ nhiên đều nghe được thanh âm không lớn đó của mình.
“Thấy không? Chỉ là dưới một cái ý thức nhỏ của ngươi là đủ để thay đổi tâm tình người khác. Đây là lực lượng của thần. Mỗi một loại tâm tình, đều là vũ khí sát thương tốt nhất. Để cho tâm tình lên tới chỗ cực điểm đều cũng sẽ sinh ra biến dị.”
Linh quang, từng đạo từng đạo hiện lên trong đầu Niệm Băng. Trước sự thật trước mặt, hắn rốt cục hiểu rõ sự ảo diệu chính thức của Tâm tình chi thần. Một đám thân ảnh quen thuộc từ từ xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Trên mặt mỗi người đều đang hưng phấn nhưng cũng mang theo vẻ kinh ngạc. Bọn họ cũng đều nghe được thanh âm Niệm Băng, cũng cảm nhận được sự biến hóa trong tâm tình của mình. Nhưng bọn họ lại không hiểu thanh âm Niệm Băng đột nhiên xuất hiện tại chỗ sâu trong đáy lòng bọn họ là từ đâu mà đến.
Nhìn từng khuôn mặt quen thuộc không ngừng xuất hiện. Niệm Băng cười. Hắn đột nhiên phát hiện. Cảm giác nắm giữ hết thảy trong tay mình dĩ nhiên là tuyệt vời như thế.
Băng Linh và Dung Thiên là những người nhanh nhất đi tới trước mặt Niệm Băng. Bọn họ đều kinh ngạc phát hiện ra khí thế cường đại vốn phát ra trên người con mình dĩ nhiên đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác bình hòa. Nụ cười của hắn nhìn qua ấm áp giống như gió xuân. ”Niệm Băng, con không sao chứ?"
Băng Linh ân cần hỏi. Không được chăm sóc con mình từ lúc nhỏ vẫn là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng. Bây giờ thực lực con nàng lại khiến nàng càng lo lắng hơn. Niệm Bằng giờ phải gánh vác trách nhiệm trọng đại, tùy thời đều có thể bị vây trong nguy cơ. Niệm Băng mỉm cười lắc đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con không có việc gì.”
Hắc ám long vương Bặc Tiệp áo tây tư cũng đã đi tới, đứng bên cạnh người Niệm Băng, thấp giọng nói: “Niệm Băng, nếu ngươi có biện pháp đối phó với thần chi trở chú đó thì cũng không phải đánh một trận với Hi Giới làm gì. Toàn quân chúng ta cứ đột kích là đã nắm chắc chiến thắng. Cánh tay Tà Nguyệt để lại cho chúng ta cũng nên mang ra sử dụng được rồi. Mặc dù cái đó là tà ác vô cùng gì đó, nhưng là dù tà ác thế nào, dùng với mục đích chính nghĩa cũng thành chính nghĩa. Lúc đại chiến bắt đầu ta còn do dự xem có nên sử dụng hay không. Bây giờ xem ra cũng là lúc phải dùng đến nó.”
Niệm Băng than nhẹ một tiếng đáp: “Tạp Tiệp đại ca. Ngươi đưa cánh tay của Tà Nguyệt đó cho ta.”
Tạp quải Áo Tây Tư không chút gì. Trong tay cường giả cái cánh tay tà ác đó mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Trong tay hắn quang mang chợt lóe, cánh tay Tà Nguyệt bị hắn lấy hắc ám ma pháp phong ấn đã đưa tới trước mặt Niệm Băng. Đột nhiên, Tạp quải Áo Tây Tư kinh ngạc nhìn thấy, cánh tay Tà Nguyệt đó dĩ nhiên từ trong tay mình nhẹ nhàng bay lên, tựa như mất đi sức nặng, trôi nổi ở không trung. Cánh tay màu đen xám ở trên không trung càng thêm vài phần âm tà. Niệm Băng nói: “Thứ tà ác thế này, vốn là không nên tồn tại. Nó đại biểu cho tử vong vô tận. Đi thôi, khôi phục diện mục vốn có của ngươi.”
Khi lưu màu tím thản nhiên bay lượn bao phủ cánh tay màu đen đó. Cánh tay bắt đầu xảy ra biến hóa. Trong sự xâm nhập của quang mang màu tím, cánh tay đen xì đó bỗng nhiên phát ra sự run rẩy kịch liệt. Da thịt từ mầu sắc dữ tợn trước kia bắt đầu từ từ trở nên trắng nõn. Chỉ sau vài lần nháy mắt, Cánh tay Tà Nguyệt từng dùng để chuẩn bị đối phó với cường giả dĩ nhiên trở nên không khác gì so với cánh tay người bình thường. Chỉ là bởi vì không còn máu mà có chút tái nhợt mà thôi. Quang mang màu tím biến mất. Trong một trận gió phất phơ, cánh tay hóa thành bột phần rồi theo đó biến mất. Cánh tay vốn chứa đựng lực công kích tà ác, trong khoảnh khắc biến mất không còn.
Ai cũng không rõ năng lực này của Niệm Băng là cái dạng gì. Bởi bọn họ cũng không cảm giác thấy năng lượng ba động gì. Nhưng Niệm Băng lại thật sự hoàn mỹ hủy diệt sự tồn tại tà ác đó. Ánh mắt mỗi người cũng đều trở nên càng thêm nghi hoặc.
Mỉm cười Niệm Băng nói: “Ta biết các ngươi bây giờ đều rất nghi hoặc ta như thế nào có được năng lực như vậy. Bất quá bây giờ ta không có thời gian giải thích với các ngươi. Hi Giới hẳn là đang đợi ta. Chờ ta giải quyết cái đám Thần Nhân phiền toái này sau sẽ giải thích kỹ càng với các ngươi. Khi đó, mọi người tự nhiên sẽ rõ ràng mọi chuyện. Nhu nhi, chỉnh quân đi. Nhiệm vụ hôm nay của các ngươi chỉ là đứng xem mà thôi.”
Niệm Băng nói rất bình thản, nhưng trong lúc lơ đãng mà toát ra tự tin cường đại. Tất cả đám cường giả của Ngưỡng Quang đại lục đều ý thức được một việc, đó chính là Niệm Băng trong quá trình tu luyện lại có tấn thăng mới.
Trong lúc tâm tình mừng vui lan tràn, thân thể Niệm Băng không chút báo hiệu nhẹ nhàng bay lên, bay vào không trung, không có chút nguyên tố ba động nào. Hắn tựa như một chiếc lông tơ nhẹ nhàng, chậm rãi bay tới phương hướng chiến trường. Nắm giữ tâm tình của không khí, bay lượn đối với Niệm Băng mà nói chỉ là chuyện không có gì đơn giản hơn.
Khi Niệm Băng bay đến chiến trường, quả nhiên Hi Giới toàn thân lóng lánh quang mang màu vàng đã đợi hắn. Tinh thần của Hi Giới nhìn qua rất tốt. Từ mặt ngoài nhìn vào, hắn tựa hồ không giống như ngày hôm qua vừa mới trải qua một hồi đại chiến. Nhìn thấy Niệm Băng chậm rãi bay tới, trong mắt hắn toát ra khí phách mãnh liệt cùng tín niệm tất thắng.
”Ta tới muộn, thật sự xin lỗi.” Niệm Băng mỉm cười nhìn Hi Giới.
Hi Giới lạnh nhạt nói: “Không, là ta đến sớm. Trận quyết chiến này của chúng ta, chấm dứt càng sớm không phải càng tốt sao?"
Hai ngày không có lương thực cùng nước uống, lực chiến đấu của đại quân Thần Nhân đã bị ảnh hưởng. Mặc dù bọn họ đều có thực lực vượt xa người bình thường, nhưng dù sao cũng là tấm thân huyết nhục. Một trận này, đương nhiên càng chấm dứt sớm càng có lợi cho Thần Nhân.
Niệm Băng gật đầu nói: “Đúng vậy! Càng sớm chấm dứt lại càng tốt. Hi Giới, có một tin tức đối với ngươi mà nói là rất tốt, ta hẳn là nên nói cho ngươi đi?"
Hi Giới ngây người: “Tin tức tốt đối với ta? Ngươi chắc sẽ không phải nói với ta rằng, ngươi không cách nào khôi phục thực lực để đánh với ta đi. Nếu ngươi chịu nhận thua có lẽ có thể giữ được mạng sống của mình. Đương nhiên, ta cũng không ngại ở Thần Nhân có nhiều hơn một gã Chủ thần. Ngươi đã có tư cách này.”
Niệm Băng cười khổ lắc đầu nói: “Vốn ta từ việc không tin vào sự tồn tại của thần. Nhưng bây giờ xem ra ta không thể không tin. Tính toán của ngươi rất chính xác. Bởi vì hôm qua Thất diệu chi Giác Tỉnh được thi triển làm cho nguyên tố ma pháp trong không khí trở nên ít ỏi dị thường. Cho nên, ma pháp lực của ta quả thật không có khôi phục.”
Hi Giới lạnh nhạt cười đáp: “Vậy tính sao? Bây giờ ngươi hẵn còn cơ hội mà lựa chọn. Cường giả, vốn là đứng ở bên thắng lợi. Chỉ cần ngươi khẳng khái gia nhập Thần Nhân, ta có thể đáp ứng ngươi trở thành người thống trị cao nhất ở dưới ta.”
Niệm Băng lắc đầu nói: “Áp lực ngàn năm của dục vọng quyền lực một khi phóng thích, quả nhiên là phi thường đáng sợ. Hi Giới, ngươi đã đi vào một đường tròn quái dị. Tính toán của ngươi mặc dù rất chính xác. Nhưng là người tính dù sao cũng không bằng trời tính a! Thần Nhân, vốn là không nên tồn tại ở trên cái thế giới này. Các ngươi cuối cùng là phải tiêu vong. Mà hôm nay chính là ngày đó.”
Hi Giới cười lạnh một tiếng: “Vậy có thể nói, ngươi ở trong tình trạng ma pháp lực vẫn chưa khôi phục miễn cưỡng đánh một trận với ta sao? Ngươi chỉ là tự rước lấy diệt vong mà thôi.”
Niệm Băng cười. ”Thật là như vậy sao? Ma pháp đối với ta mà nói đã không hề trọng yếu. Vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của ngươi, Hi Giới Chủ thần đại nhân. Nhìn kỹ mặt trời trên cao kia đi, bởi vì đây là lần cuối cùng ngươi có thể nhìn thấy quang mang của nó.”
Hi Giới gầm lên một tiếng. Hắn biết vô luận hắn thế nào cũng không cách chiêu dụ được Niệm Băng. Đã là như vậy nói dài dòng thêm nữa cũng có ý nghĩa gì? Cường đại năng lượng của hắn theo ba khiếu huyệt trong nháy mắt bộc phát. Một đoàn quang mang mầu vàng chói mắt trong nháy mắt phóng ra. Kim quang tản ra, từ chung quanh hướng Niệm Băng vây lại. Hắn cũng không muốn lại để Niệm Băng dùng phương thức kỳ lạ đó mà trốn thoát sang một bên rồi làm hắn không thể cảm thụ được vị trí của Niệm Băng mà phải lâm vào khổ chiến. Mặc dù thành công tính kế được đối phương, nhưng Hi Giới không chút nào xem thường đối thủ của mình.
Niệm Băng vẫn lơ lửng bất động ở đó, mắt thấy quang mang màu vàng hướng mình bao vây lại. Khóe miệng hắn như trước lộ ra nụ cười thản nhiên. Phảng phất, hết thảy điều này cũng không phải đang ở trong chiến đấu, mà là đang đối mặt với bằng hữu của mình.
Tâm thần Hi Giới có chút căng thẳng. Hắn đột nhiên phát hiện. Niệm Băng lơ lửng ở kia toàn thân chỗ nào cũng sơ hở. Mà không chỗ nào không sơ hở đó lại làm hắn có chút cảm giác bất an. Hắn phảng phất nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ba vị Chân thần. Thời gian không dừng lại lâu, quang mang màu vàng trong tiếng kinh hô của liên quân Ngưỡng Quang đại lục thuận lợi trói buộc được thân thể Niệm Băng. Kim quang khổng lồ đó tràn ngập lực công kích cường hãn. Cho dù là loại kim loại cứng rắn nhất trên thế giới cũng sẽ bị đè ép thành bột phấn.
Nhưng Niệm Băng không phải là kim loại. Hắn lúc trước nói với Hi Giới là hắn đã tin chuyện trên thế giới này thật sự có thần tồn tại. Mặc dù hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng đó lại là sự thật. Không có quang mang và ma pháp ba động xuất hiện, nhưng khi kim quang đi tới trước mặt Niệm Băng, lại đột nhiên dừng lại. Bất luận Hi Giới cố gắng như thế nào, đấu khí cường đại hắn phát ra nhưng lại không cách lấn tới chút nào. Ngay lúc hắn có chút ngẩn người, kim quang đó dĩ nhiên không có dấu hiệu gì mà biến mất.
Niệm Băng như trước lơ lửng ở đó. Từ lúc bắt đầu đối mặt với Hi Giới, hắn vẫn không có di chuyển chút nào. Nhưng tâm của Hi Giới lúc này lại như chìm vào đáy cốc. Hắn không biết chuyện này đến tột cùng vì sao có thể phát sinh. Nhưng hắn chân thật cảm giác được, Niệm Băng tựa hồ đã không còn là đối thủ ngày hôm qua vẫn dùng sức mạnh ma pháp đối kháng với mình.
Niệm Băng than nhẹ một tiếng: “Quả thật không thể làm chậm trễ thời gian được nữa. Hi Giới, tin tức tốt với ngươi mà ta muốn nói cho ngươi chính là, ba vị Chân thần ngươi vẫn ỷ vào sẽ lập tức tới đây. Đáng tiếc là ngươi vĩnh viễn không cách nào gặp mặt họ được một lần cuối cùng. Đi đi, mang theo giấc mộng hy vọng xa vời của ngươi cùng với tất cả Thần Nhân của ngươi rời khỏi cái thế giới này đi. Có lẽ nếu ngươi còn có thể tại sinh, hẳn là nên lựa chọn một loại phương thức sống khác.”
Khí lưu màu tím tràn ngập ra. Hi Giới lần đầu tiên chứng kiến Niệm Băng tản mát ra quang mang như vậy. Năng lượng Hoàng cực huyệt của hắn trong nháy mắt tăng lên tới cực điểm. Nhưng khi quang mang màu tím đi tới, hắn lại sợ hãi phát hiện ra, bất luận là phòng ngự Hoàng cực huyệt hay là Phương giáp huyệt của mình không có chút ngăn cản tác dụng gì đối với quang mang màu tím nọ. Đó không phải công kích tinh thần lực, mà là một loại năng lượng kỳ lạ. Đúng là năng lượng như vậy mới khiến cho hắn rõ ràng cảm giác được sợ hãi. Quang mang màu tím đã tới. Cũng không có như trong tưởng tượng của Hi Giới gây ra thương tổn nào cho thân thể của hắn. Nhưng ngay trong nháy mắt ngắn ngủn nọ, cảm giác sợ hãi trong lòng hắn nhưng lại tăng lên tới cực hạn.
Cực hạn của sợ hãi là gì? Là hủy diệt. Trong tất cả các loại tâm tình, trừ bỏ yêu ở ngoài, cực hạn của tất cả các tâm tình khác kỳ thật đều là hủy diệt. Niệm Băng biết rõ điểm này. Cho nên, hắn chỉ dùng năng lực nguyên thủy nhất của Tâm tình chi thần mà hắn vừa sở hữu, để thiêu đốt sợ hãi trong lòng của Hi Giới.
” A ——"
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, sắc mặt Hi Giới trong nháy mắt biến thành trắng bệch. Hắn không dám tin nhìn Niệm Băng. Sợ hãi trong lòng hắn đã phá hủy ý chí và thân thể của hắn. Năng lượng bản thân hắn dù cho có cường thịnh trở lại thế nào, đối với dao động của tâm tình cũng không có gì ảnh hưởng. Niệm Băng khống chế năng lượng trong công kích của Hoàng cực huyệt mà hóa giải đòn tấn công của Hi Giới. Mà bây giờ hắn lại dễ dàng khống chế tâm tình của Hi Giới.
Nhìn Hi Giới đang sợ hãi kịch liệt, Niệm Băng thở dài một tiếng nói: “Đi thôi, vĩnh viễn đi đi. Ngươi trên tay đã dính quá nhiều máu tanh. Thần nhân ở dưới tay ngươi cũng như vậy. Mặc dù ta có năng lực thay đổi tính cách các ngươi, nhưng linh hồn tội ác của các ngươi hẳn là phải chịu trừng phạt. Muốn biết ta dùng cái gì đối phó với ngươi. Đáp án là tâm tình. Mà ta - chính là Tâm tình chi thần.”
“Thần thật sự.” Thanh âm của Niệm Băng chỉ có Hi Giới mới có khả năng nghe được. Đó cũng là thanh âm cuối cùng trên thế giới này hắn có thể nghe được. Thân thể của Hi Giới cũng không có nghiền nát, cũng không bị năng lượng nổ thành bột phấn. Thân thể hắn trong sợ hãi mà hoàn toàn mất đi sinh mệnh lực giống như thiên thạch rơi xuống phía dưới, rơi xuống giữa chiến trường của song phương. Niệm Băng từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không có động chút nào, đã giải quyết một vị Chủ Thần Vương đã khôi phục bảy thành thực lực. Tâm tình chi thần a, đó là năng lượng của thần. Quả nhiên là kinh khủng như thế.
Bầu trời đột nhiên trở nên âm u. Nhưng không phải bởi vì mây đen xuất hiện che mất ánh mặt trời. Che mất mặt trời tuy cùng là mây, nhưng là mây dầy đặc huyết sắc. Niệm Băng nhìn thoáng qua huyết quang trong không trung. Hắn biết thần chi trở chú sắp phủ xuống. Ở cái trở chú này ít nhất Thần Nhân một phương là không cách kháng cự lại.
Ngân thần Thiết An cùng Thăm dò chi thần Lộ Tác phía dưới đồng thời hét lớn một tiếng, không tiến mà lại lùi lại, bay nhanh hướng phương xa chạy đi, muốn thoát khỏi phạm vi bao phủ của huyết vân. Tốc độ của bọn họ tăng lên tới mức trong cả đời chưa từng có. Huyết vân mang theo nguyền rủa, cũng mang theo oán hận của huyết tế. Phách thần Cuồng Quân vì cái nguyền rủa này mà chết. Bây giờ cũng là lúc hắn đòi lại hết thảy. Huyết sắc quang mang từ trên trời giáng xuống. Mỗi một đạo quang mang, đều dễ dàng mang đi một sinh mệnh, sinh mệnh của thần nhân. Cho dù là hai vị Chủ thần Thiết An và Lộ Tác đang nhanh chóng thoát đi này cũng không ngoại lệ. Thực lực của bọn họ, căn bản không đạt tới điều kiện đủ để chống lại cái nguyền rủa cường đại này.
Chính như theo lời Hi Giới, dưới tác dụng của huyết chi trở chú, không cần cái gì để đảm bảo. Hi Giới thất bại, Thần Nhân của hắn cũng tiến quá trình hủy diệt. Liên quân Ngưỡng Quang đại lục giật mình nhìn hết thảy trước mắt. Huyết vân ở chỗ trung gian giữa chiến trường hai bên. Lấy đó là trung tâm, Ngưỡng Quang đại lục một phương cùng Thần Nhân một phương, biến thành hai bên khác nhau như nước lửa. Một bên là kinh ngạc mà nhìn kỹ, mà bên kia lại là tràn ngập tử vong vô tận.
Niệm Băng nhìn số lượng Thần Nhân không ngừng giảm bớt, không khỏi thở dài một tiếng: “Có lẽ, chỉ có chết đi mới có thể đủ để chuộc tội đi. Linh hồn tội ác của các ngươi sẽ được thanh tẩy ở trong luân hồi. Tạm biệt Thần Nhân. Tạm biệt Thần đại lục.” Hắn cũng không có cảm giác gì hưng phấn. Cảm thụ tâm tình hoàng sợ của Thần Nhân trước khi chết, Niệm Băng không chỉ toát ra một vẻ mặt khổ sáp.
Trong không khí, tinh thần ba động thản nhiên sinh ra. Ánh mắt Niệm Băng nhất thời trở nên có chút khẩn trương. Một thanh âm từ xa mà quen thuộc từ bốn phương tám hướng vang lên,
“Tạp Áo, Thiên Hương, nếu không nhờ chỉ dẫn của huyết chi trở chú, có lẽ chúng ta còn không cách nào tìm được các ngươi.”
Không trung đột nhiên xé ra một đạo khe hở. Ba đạo thân ảnh trống rỗng hiện ra. Cảnh tượng kỳ dị này nhất thời khiến cho liên quân Ngưỡng Quang đại lục một trận lao xao. Ba người xuất hiện, người cầm đầu, đúng là Trật tự chi thần tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt tươi cười. Da tay của hắn nhìn qua càng thêm tươi nhuận vài phần. Bên trái hắn đồng dạng là một gã thanh niên. Nếu nói Trật tự chi thần tướng mạo anh tuấn, vậy tướng mạo thanh niên này cũng chỉ có thể dùng từ tuyệt đẹp để hình dung. Không có nam nhân nào có tướng mạo so với hắn thêm hoàn mỹ. Đáng tiếc trong dung mạo hoàn mỹ đó của hắn lại có nhiều hơn vài phần nhu mì đáng ra phải thuộc về phụ nữ. Bên phải Trật tự là một gã tráng hán thân cao dĩ nhiên đạt tới tầm ba thước. Cơ thể trên người hắn đã rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, đó là thân thể cường tráng hoàn toàn siêu xuất người bình thường có khả năng đạt tới. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm giác được rõ ràng trong đó có bao nhiêu lực phá hoại cường đại.
“Trật tự chi thần, Thời gian chi thần và Hủy diệt chi thần. Chào các ngươi.”
Niệm Băng lẳng lặng nhìn ba vị Chân thần trước mặt. Bọn họ không phải như Hi Giới có khả năng so sánh được. Bọn họ sở hữu khí tức ngay cả Tạp Áo và Thiên Hương cũng cảm thấy kinh khủng.
Trật tự chi thần chứng kiến Niệm Băng lơ lửng ở không trung không khỏi khẽ ngây người một chút, “Là ngươi? Huyết chi trở chú này là ngươi dẫn động sao?"
Niệm Băng nhìn thoáng qua mấy Thần Nhân cuối cùng sắp biến mất trong huyết quang phía dưới nói: “Có thể nói như vậy đi. Hi Giới cùng ta đổ chiến, dùng huyết chi trở chú mà đổ chiến. Đáng tiếc, hắn thua, làm cho tất cả Thần Nhân thua theo.”
Trật tự chi thần hiển nhiên cũng không bởi vì cái chết của Hi Giới và đám Thần Nhân mà xuất hiện tâm tình phẫn nộ gì. Hắn nhìn Niệm Băng, nụ cười trên mặt vẫn như trước không thay đổi, “Không nghĩ tới, ngắn như vậy thời gian không thấy, ngay cả Hi Giới cũng bị hủy diệt trong tay ngươi. Bất quá, ta rất khó tin đây là thực lực ngươi có khả năng sở hữu. Gọi Tạp Áo và Thiên Hương đi ra đi. Vừa rồi ta cảm giác được khí tức các nàng hợp lực sử dụng năng lượng bán Tâm tình chi thần.
Chuyện giữa Ngưỡng Quang đại lục loài người các ngươi cùng với đám Thần Nhân đã được giải quyết, chuyện giữa chúng ta cùng các nàng cũng là lúc nên được giải quyết. Mấy vạn năm đã qua, chúng ta rốt cục cũng sở hữu tự do vốn sớm phải có.”
Niệm Băng xoay tay lại chỉ vào ngực mình mỉm cười nói: “Tạp Áo và Thiên Hương ở trong lòng của ta, ngươi định đi vào tìm các nàng sao?"
Trật tự chi thần nhíu mày đáp: “Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng các ngươi chiến thắng Thần Nhân là ngươi có thể lấy ngữ khí như vậy nói chuyện với ta. Đừng nói là ngươi, cho dù giống như Di Thất đại lục lúc đầu cũng như vậy. Hủy diệt tất cả văn minh loài người các ngươi ta cũng có thể dễ dàng làm được. Gọi Tạp Áo và Thiên Hương đi ra đi. Mấy con kiến nhỏ các ngươi có thể rời đi, ta với việc lấy sinh mệnh của các ngươi cũng không có gì hứng thú.”
Thân thể Thời gian chi thần một bên trong nháy mắt trôi sang ngang, tới bên cạnh Trật tự chi thần, dụng thanh âm nhu mì của hắn hướng Niệm Băng hỏi: “Nào, bảo các nàng đi ra đi. Bạn bè cũ đã đến, các nàng vẫn còn muốn ẩn núp đi sao?"
Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Hủy diệt một nền văn minh, đối với các ngươi mà nói có lẽ là một việc rất dễ dàng. Nhưng các ngươi có biết? Sáng tạo một nền văn minh phải cần thời gian dài bao lâu không?"
Ánh mắt Trật tự chi thần trở nên lạnh lẽo, mặt trời trên không đột nhiên vào lúc này biến thành màu đỏ ối. Hắn thản nhiên nói: “Mặt trời, có trật tự của nó. Nhưng ta lại có thể mang cái trật tự này đổi thành do ta khống chế. Ngươi đã vũ nhục chúng ta, vậy ngươi cũng đi đi, có lẽ xuống dưới đất, Hi Giới còn có thể lại đánh một trận với ngươi.”
Bình luận truyện