[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 10 : – Thanh Phong Trai ( Thượng )

Người đăng: ngoctay

.
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng, lúc trước không chú ý, lúc này nàng mới phát hiện, kim phát thiếu niên thân hình cao lớn này lại anh tuấn như vậy, mặc dù một thân thô bố y che đậy vẻ phong hoa trên người hắn, nhưng cái khí chất cao quý vô hình lại không thể bị y phục che giấu, tim đập tựa hồ mạnh hơn, Phượng Nữ biết, mình vĩnh viễn không thể quên biểu tình chuyên chú của Niệm Băng trong lúc nấu cơm, nhẹ giọng hỏi : “ Niệm Băng, cơm nước xong ngươi định đi đâu ? ". Niệm Băng không nhìn Phượng Nữ, tinh thần của hắn đang thư giãn, " Ta sẽ ở Băng Tuyết thành một thời gian, sư phụ nói ở đây có hai phạn điếm mà trù sư đều thực sự có kỹ nghệ, ta muốn đến đó xem, nói không chừng có thể học được chút gì đó “. Phượng Nữ chợt nói : “ Ngươi nói chính là Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai. Nơi đó thức ăn đắt chết người, ta cũng chỉ nghe nói qua, tới bây giờ còn chưa tới đó. Bất quá, ta tin bọn họ nhất định cũng làm không được món bồ câu này của ngươi. Ngươi định ở đấy bao lâu, sau đó định đi đâu ? ". Niệm Băng thấy Phượng Nữ hỏi kỹ, quay đầu nhìn nàng liếc mắt, Phượng Nữ hơi đỏ mặt, phân bua : “ Ta không có ý tứ gì, chúng ta là bằng hữu, ta muốn biết sau này có thể tìm được ngươi ở đâu “. Niệm Băng khẽ cười : “ Ta ít nhất sẽ ở Băng Tuyết thành cho đến khi ngươi làm xong Chính Dương đao, về phần sau này, ta muốn đi khắp mọi nơi trên đại lục. Bát niên luyện trù, bát niên ngộ trù, thì mới kết thúc, hiện tại ta vẫn còn đang trong quá trình ngộ. Ngay cả ta cũng không biết tám năm có thể đi khắp đại lục hay không “. Phượng Nữ tựa hồ nghĩ ra cái gì, " Kỳ thật, thành danh cũng vị tất đã là chuyện tốt, giống như sư phụ ta, năm đó Thần Chú Hoa Thiên nổi danh cỡ nào a ! Tướng quân các nước, ai cũng đều muốn có một binh khí do sư phụ chú tạo. Nhưng cuối cùng thì kết quả thế nào, các đế quốc đều muốn hạn chế sư phụ ở quốc gia mình, muốn sư phụ giúp bọn hắn đả tạo binh khí, nếu không phải bởi vì quá nổi danh, sư phụ cũng sẽ không lưu lạc tới địa phương này để mà an hưởng tuổi già. Sư phụ trước lúc luyện chế Ly Thiên kiếm từng nói với ta, bất luận là hành nghiệp gì, nếu muốn truy cầu đỉnh phong, thì phải có thực lực cường đại làm hậu thuẫn, nếu không, căn bản không có khả năng tùy tâm sở dục mà làm chuyện mình muốn làm “. " Thực lực cường đại làm hậu thuẫn ? ". Niệm Băng trong lòng khẽ động, gật đầu, nói : “ Hoa Thiên tiền bối nói không sai, nếu có thể có thực lực cường đại làm hậu thuẫn, thì có thể truy cầu điều mình muốn. Không trách được, ta cảm giác đấu khí của ngươi rất cường đại, xem ra, Hoa Thiên tiền bối nhất định đã tốn không ít tâm sức cho ngươi “. Phượng Nữ mỉm cười, nói : “ Ma pháp của ngươi cũng vậy a ! Vừa là băng hệ vừa là hỏa hệ, thật không biết ngươi luyện như thế nào, chẳng lẽ lưỡng chủng ma pháp sẽ không xung đột sao ? ". Niệm Băng không muốn nói về vấn đề này, thẳng người dậy, nói : “ Có lẽ có, dù sao ta cũng chỉ sử dụng ma pháp cấp thấp, ảnh hưởng sẽ không lớn “. Băng hỏa đồng nguyên là một trong những bí mật lớn nhất của hắn, tự nhiên không thể dễ dàng cho người khác biết, dù rằng đối với nữ hài trước mặt hắn cũng đã có vài phần hảo cảm. Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, nhưng cuối cùng cũng chỉ là xoay quanh những việc mình học tập cùng sư phụ, lúc Niệm Băng nhớ tới món bồ câu, hai người đều đã có cảm giác đói bụng. " Oa, ngon quá. Thơm quá “. Phượng Nữ ăn một miếng bồ câu giống như trân châu, đôi mắt mỹ lệ tràn ngập vẻ thèm thuồng, Niệm Băng đối với nữ nhân cũng không quen thuộc, nhưng là, khi hắn chứng kiến Phượng Nữ với tốc độ ăn điên cuồng vẫn không khỏi mục trừng khẩu ngốc. " Niệm Băng, ngươi sao không ăn a ! Ngươi còn không động thủ, ta sẽ ăn sạch mất. Sao bồ câu ngươi làm lại có mỹ vị như vậy ? Ta thấy ngươi chỉ thêm có muối thôi a ! ". Phượng Nữ trong lúc ăn cũng không quên bắt chuyện. Niệm Băng cười khổ nói : “ Ta ăn, bồ câu sở dĩ có mỹ vị, là bởi vì do dinh dưỡng trong bồ câu kết hợp với cơm, trong có thịt bồ câu, ngoài có nước cốt bồ câu, hai thứ ngấm vào, khiến trong cơm tràn ngập hương vị của bồ câu, cho thêm một chút muối cho đậm đà, tự nhiên là thơm ngon rồi “. Nói xong, hắn bắt đầu động thủ, nếu vẫn còn không động thủ, hắn thực hoài nghi mình sẽ chẳng còn gì để ăn. Cả một nồi cơm, hai người nhanh chóng thanh toán hết sạch, nếu tính ra thì Niệm Băng ăn ba phần, còn lại bảy phần đều nằm trong bụng Phượng Nữ, Phượng Nữ tựa lưng trên ghế, hơi thở dốc, cặp môi có phần hồng nhuận, trên mặt xuất hiện mồ hôi lấm tấm, " Niệm Băng, món này ngon quá, đây là lần đầu tiên ta ăn cơm có mỹ vị như vậy. Trách không được, Tra tiền bối lại từng danh chấn thiên hạ như vậy “. Niệm Băng cười khổ nói : “ Ta kinh ngạc cũng không kém ngươi, Phượng Nữ, chẳng lẽ nữ hài tử cũng đều có thể ăn như vậy sao ? Phải biết rằng, ta nấu đủ để cho ngươi dành lại đến bữa tối. Đó là dựa theo phạn lượng của ta mà tính, không ngờ là chúng ta lại ăn hết sạch “. Phượng Nữ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Niệm Băng, ủy khuất nói : “ Nhân gia mỗi ngày đều húp cháo, chẳng lẽ ăn no một bữa cũng không được sao ? Ai bảo ngươi không nói sớm là nấu cho cả bữa tối của ta “. Niệm Băng mỉm cười : “ Chỉ cần ngươi thích ăn là tốt rồi, nếu thức ăn làm ra đều được ăn hết, thì đó chính là sự cổ vũ lớn nhất cho một trù sư. Ngoài sư phụ ra, ngươi là người đầu tiên ăn món ăn ta làm. Ta phải đi, sắc trời đã không còn sớm, nếu ta còn không đi tìm chỗ, sợ rằng tối nay sẽ phải ngủ ở lữ điếm mất. Ăn nhiều như vậy, ngươi nghỉ ngơi chốc lát đi “. " Niệm Băng “. Phượng Nữ đột nhiên gọi hắn lại, Niệm Băng vừa mới đứng lên, ánh mắt toát ra vẻ tò mò. " Ngươi sau này có thể thường thường xuyên đến đây gặp ta không ? Sư phụ ra đi, ta một mình thật sự rất tịch mịch. Trọng yếu nhất chính là, ăn xong đồ ăn ngươi làm, ta sợ sau này ta không đủ kiên nhẫn để chỉ ăn cháo không nữa “. Nhìn cặp mắt trong suốt của Phượng Nữ, lòng Niệm Băng mềm nhũn, cười mỉm nói : “ Yên tâm đi, khi ta rỗi rãi nhất định sẽ đến đây gặp ngươi, nấu cơm cho ngươi ăn “. Phượng Nữ cười vui vẻ, " Ngươi nói phải giữ lời, ta sẽ chờ ngươi “. Niệm Băng trong lòng thầm than, xem ra, uy lực của mỹ sắc quả thực cường đại, trách không được trước kia sư phụ cũng bị thất thủ, bất quá, nếu đã đáp ứng thì nhất định phải làm, dù sao cũng chỉ là khoảng một tháng thời gian, khi hoàn thành Chính Dương, mình sẽ rời khỏi đây. Sau này, phải cách ly với nữ nhân một chút mới được. Sau khi rời khỏi Thủy Hóa Thiết Khí Phô, Niệm Băng thở dài một hơi, sờ sờ vào trong ngực, ngoại trừ Chính Dương đao để lại cho Phượng Nữ, mọi đồ vật vẫn còn nguyên vẹn. Đại Thành Hiên, Thanh Phong Trai, mình phải lựa chọn chỗ nào đây ? Xem qua rồi hãy tính đi. Sư phụ đã nói qua, một khi hiển lộ trù nghệ thì phải lập tức rời đi, vậy, mình cứ bắt đầu từ mức cơ sở là được rồi. Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai, tọa lạc ở trung tâm khu vực phồn hoa nhất Băng Tuyết thành, hai tửu lâu cách nhau một ngã tư, từ lâu đã là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhau. Đại Thành Hiên, trang hoàng cực kỳ hoa lệ, từ đường cái rộng rãi nhìn lại, nó là kiến trúc lớn nhất ở bên trái ngã tư đường, cao tới bốn tầng, chiếm diện tích mấy vạn thước vuông, cả kiến trúc lấy màu đỏ sậm và màu vàng làm chủ, phô bày vẻ xa hoa lộng lẫy, dải thảm màu đỏ từ bên trong đại sảnh kéo dài tới cửa, hai bên trước cửa là hai con sư tử đá cao chừng ba thước, phía trên đại môn chừng năm thước, treo một biển hiệu màu vàng, trên có ba chữ to, Đại Thành Hiên. Hai bên cửa là một cặp đối, bên trái tả : Kim Hoa Ngọc Lộ Mỹ Giai Hào, bên phải tả : Ngân Quý Cam Tuyền Diệu Trân Tu. Ở cửa có bốn thiếu nữ xinh xắn, mặc quần dài màu đỏ phụ trách tiếp đón những vị khách nhân đều mặc trên người những bộ y phục đắt tiền, dẫn vào bên trong. Đây là nơi quan lại và những kẻ giàu có ưa thích nhất, tựa hồ chỉ có ở chỗ này, mới có thể phô bày thân phận của bọn họ. Phía đối diện Đại Thành Hiên, chính là Thanh Phong Trai cổ sắc cổ hương, tên mang ý nghĩa ( ND : cố danh tư nghĩa ), nơi này mặc dù không hào hoa như Đại Thành Hiên, nhưng lại có vẻ nhã nhặn hơn nhiều, ba tầng lầu được trang hoàng một màu xanh, mỗi chỗ đều có một vẻ u nhã khác biệt, trên biển hiệu màu xanh là ba chữ Thanh Phong Trai cứng cáp hữu lực, vừa nhìn là biết đề bởi danh gia, cột trụ hai bên cũng có một cặp đối, bên trái tả : Đàm Tiếu Hồng Nho Phẩm Thanh Mính, bên phải tả : Vãng Lai Mặc Khách Thường Nhã Trai. Nơi này là nơi văn nhân mặc khách hay lui tới, sở dĩ có thể đối kháng cùng Đại Thành Hiên là bởi vì nơi này là trụ sở của ma pháp sư hiệp hội tập hội. Là một trong những chức nghiệp cao quý nhất, ma pháp sư tại quốc gia nào cũng đều có địa vị siêu nhiên, ma pháp sư hiệp hội càng được hoàng gia của các đại đế quốc tôn sùng, ma pháp sư hiệp hội của các đế quốc mặc dù không có liên hệ gì với nhau, nhưng ở trong quốc gia của mình thì đều có thực lực không nhỏ. Niệm Băng đứng giữa đường cái, nhìn Đại Thành Hiên bên trái, rồi lại nhìn Thanh Phong Trai bên phải, nhất thời trong lòng không khỏi cảm thấy khó khăn, rốt cuộc đi tới bên nào đây ? Trong lòng hắn, hắn thích phong cách điển nhã của Thanh Phong Trai hơn, nhưng là, cặp đối trên cửa đã viết, đàm tiếu hồng nho, vãng lai mặc khách, mình mặc dù không tính là mù chữ, nhưng cũng chỉ là hồi nhỏ có theo phụ thân học qua mặt chữ mà thôi, đừng nói là hồng nho, ngay cả nho ( ND : nho – học trò ) cũng không được tính là. Xem ra, cũng chỉ có đường đến Đại Thành Hiên mà thôi. Nghĩ tới đây, hắn xoay người đi đến Đại Thành Hiên bên trái ngã tư. Tám thiếu nữ đang ở cửa Đại Thành Hiên tiếp đãi khách nhân, khi Niệm Băng đi tới trước mặt bọn họ, chúng thiếu nữ nhất thời bị khuôn mặt anh tuấn của hắn hấp dẫn, mười sáu ánh mắt duyên dáng xạ trên người hắn, nhất thời khiến Niệm Băng có chút không thoải mái. Một thiếu nữ nhìn bộ dáng xấu hổ của Niệm Băng, không nhịn được bật cười : “ Bánh bao từ đâu đến mà dài vậy ? “. Một thiếu nữ khác cũng mở miệng, bất quá lời nàng lại còn châm chọc hơn, " Đúng vậy ! Thật dài a, dám chắc có không ít người ái hảo, đáng tiếc là nơi này của chúng ta chẳng phải kỹ viện “. Có thể tới Đại Thành Hiên trung ăn cơm, đều là hạng đạt quan hiển quý, y phục hoa lệ, chúng thiếu nữ này sớm đã học được cách ăn nói sắc sảo, vừa nhìn bộ dạng lúng túng của Niệm Băng, thêm vào đó là trang phục trên thân hắn, đã biết hắn chẳng phải là quý nhân gì, tự nhiên mở miệng cười rộ lên. Niệm Băng trong lòng hơi giận, nhưng hắn tới đây cũng không phải để tức giận, áp chế lửa giận trong lòng, nói : “ Xin hỏi, Đại Thành Hiên có chiêu mộ trù sư hay không, ta có thể làm phụ bếp ( ND : nguyên văn – có thể phối thái ) “. Phụ bếp chính là làm việc nhặt rau, chuẩn bị các loại nguyên liệu, rồi đưa tới đại trù để nấu nướng thành thức ăn. Thiếu nữ đầu tiên nở nụ cười, " Nguyên lai còn là ngài trù sư a ! Không biết ngươi tốt nghiệp trường học trù nghệ nào ? ".
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang