Dĩ Thần Thông Chi Danh

Chương 25 : Xuất Kích

Người đăng: Phạm Hoàng Thái

Ngày đăng: 09:45 12-12-2025

.
Chương 25: Xuất Kích Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Chiêu nhanh chân đến trước cửa. Mở cửa phòng, niềm hy vọng và sự nóng lòng trong mắt anh biến mất hẳn, thay vào đó là sự lạnh nhạt khi nhìn thấy người tới. Người đứng ở cửa không phải là lính đang gác, mà là một cô gái nhỏ hơi ngại ngùng, ánh mắt cô ấy có chút ngưỡng mộ. Điều này khiến Lục Chiêu bực mình không biết trút vào đâu. Anh chẳng lẽ lại nổi đóa với cô gái nhỏ, mà việc cô tới chắc chắn không phải vì chuyện điều động. "Thượng úy Lục, xin lỗi vì đã làm phiền." Cô nhân viên nữ hơi run, nói: "Trạm trưởng dặn dò đặc biệt, lo anh chưa quen hệ thống tài liệu mạng mới được trang bị ở Trạm... à, là cái máy tính to đùng trong văn phòng ấy ạ, nên cử riêng chúng tôi đến hướng dẫn anh." Internet vừa mới xuất hiện, máy tính mới được phổ biến ở các cơ quan từ năm kia, nhiều người không biết cách dùng. Lục Chiêu không phải là một trong số đó, Lữ Kim Sơn chắc chắn không phải đến để quan tâm cán bộ giỏi của Trạm. Chẳng qua là tìm cớ, cử người đến để giám sát anh. Lữ Kim Sơn là cấp trên trực tiếp, nếu Lục Chiêu tự ý nhúng tay vào hành động, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm. Lục Chiêu thở dài nói: "Dẫn tôi đi." Anh đi khỏi khu ở, đến phòng tài liệu của khu hành chính, và được cô ấy dạy cách dùng máy tính. Lục Chiêu nhân tiện xem kế hoạch tuần tra của Trạm Biên phòng. Vì công việc tin học hóa mới bắt đầu hai năm, tài liệu sớm nhất trên máy tính là từ một năm rưỡi trước. Đó cũng là lần thay đổi lộ trình tuần tra gần đây nhất, bản kế hoạch này do Trương Lập Khoa ký tên. Cô nhân viên nhỏ không biết màn đấu đá của các cán bộ trong Trạm, chỉ mừng vì được tiếp xúc gần với truyền thuyết "Lục Hổ" (ý chỉ Lục Chiêu). Trước kia chỉ dám nhìn lén từ xa, rồi cùng đồng nghiệp xúi giục nhau đi xin số liên lạc. Cuối cùng có người dám làm, nhưng cũng bị ánh mắt vô hồn của Lục Chiêu làm cho sợ chạy mất. Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng chân dồn dập vọng vào. Cánh cửa phòng tài liệu bị "rầm" một tiếng đâm thẳng vào, tiếng động lớn khiến cô nhân viên nhỏ giật bắn người. Bóng người xông vào làm đổ một cái ghế, Lữ Kim Sơn hối hả chạy vào. Vị Trạm trưởng Biên phòng vốn ngày thường chú trọng vẻ ngoài, cử chỉ điềm đạm này, giờ đây hoàn toàn mất hết phong thái. Ông ta chạy quá nhanh, một tay vịn khung cửa, ngực phập phồng dồn dập, thở hổn hển. "Lục... Lục Chiêu!" Giọng Lữ Kim Sơn không che giấu được sự hốt hoảng. "Nhanh! Ngay lập tức! Lên đường đi chi viện huyện Ninh ngay!" Ông ta thậm chí không đợi Lục Chiêu phản ứng, nói nhanh như súng liên thanh: "Thông tin sai, tổ chuyên án bị địch mai phục, đội đặc nhiệm thiệt hại nặng nề. Bộ chỉ huy Cục An ninh trực tiếp ra lệnh, yêu cầu anh phi nhanh hết sức đến chi viện!" Đến giờ Lữ Kim Sơn vẫn còn thoái thác trách nhiệm, che đậy sai lầm trong phán đoán và việc cản trở trước đó của chính mình. Ông ta cũng không hề nhắc đến thủ tục điều động đã đầy đủ chưa, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến ông ta, còn Lục Chiêu đáng lẽ phải đi giúp ông ta giải quyết mớ hỗn độn. Loại người này giống như một con chuột béo tham quyền lực, đã nghiên cứu về quyền hành đến mức cao nhất. Lục Chiêu đứng thẳng dậy, Lữ Kim Sơn nhìn chằm chằm vào mắt anh, sợ thấy một chút do dự hay chế nhạo nào trên mặt anh, làm tổn thương lòng tự trọng mong manh của mình. Nhưng không hề có. Những lời đó Lục Chiêu sẽ giữ lại để nói sau, giờ đây thiên chức của một người lính trong anh chỉ có một câu trả lời: "Rõ!" Lục Chiêu chào theo nghi thức, giọng không lớn, nhưng rành rọt và dứt khoát. "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Nói xong, anh không thèm nhìn Lữ Kim Sơn nữa, cầm lấy lệnh điều động và lao đi như tên bay. Lữ Kim Sơn chỉ thấy tức ngực, còn khó chịu hơn cả bị xúc phạm. Vài phút sau, Lục Chiêu cầm lệnh điều động đi thẳng đến Phòng Quản lý Trang bị. "Điều động khẩn cấp! Tôi cần Phòng Trang bị phối hợp hành động." Người chưa đến, tiếng đã tới trước. Giọng nói đó mang theo sức mạnh tinh thần lan tỏa, lập tức áp chế cả Phòng Trang bị đang bận rộn và ồn ào. Các lính hậu cần bên trong đồng loạt nhìn về phía cửa. Lục Chiêu bước đi không ngừng, như một cơn gió thổi đến trước bàn Mạc Khôn, trưởng phòng hậu cần. "Lệnh điều động khẩn cấp liên ngành, lập tức cấp cho tôi một chiếc trực thăng đa dụng đang ở trạng thái chiến đấu, tổ bay đầy đủ. Thêm nữa, một khẩu súng bắn tỉa độ chính xác cao, phụ kiện ống ngắm cũng phải có đủ, phải có mặt trong vòng mười phút!" "Xin chờ, tôi xác nhận với cấp trên đã..." Mạc Khôn vừa định làm theo quy định, Lục Chiêu cắt lời ngay: "Anh có thể vừa làm vừa gọi cho Lữ Kim Sơn xác nhận, mọi thủ tục khác bỏ qua, trách nhiệm tôi nhận hết." "Nhưng..." "Đây là lệnh." Đối diện với ánh mắt sắc như dao của Lục Chiêu, Mạc Khôn nuốt nước bọt, cuối cùng lẳng lặng gật đầu. So với sự khéo léo của Lữ Kim Sơn, anh sắc bén như một mũi dao nhọn. Sau đó có thể sẽ bị chỉ trích, nhưng Lục Chiêu chẳng bận tâm. Hơn cả công trạng, anh nóng lòng muốn diệt sạch bọn cướp, trả thù cho các chiến sĩ biên phòng đã chết. "Bây giờ tôi chỉ hỏi anh, trong kho chiếc nào bay được?" Mạc Khôn trả lời: "Chiếc số hai, kiểm tra đứng yên vừa xong, nhưng kiểm tra bay lơ lửng vẫn chưa xong." "Tôi chỉ cần nó cất cánh được." "Rõ!" Mạc Khôn nhấc điện thoại nội bộ nói: "Nhà máy bay, chiếc số hai khẩn cấp cất cánh, tổ bay lên máy! Tổ hỗ trợ hàng không nhanh tay lên - dọn sạch khu vực cất hạ cánh! Nhắc lại, dọn sạch khu vực cất hạ cánh!" Chưa đầy năm phút, tiếng máy tuốc bin gầm lên vang vọng từ sân đậu máy bay. Lục Chiêu đeo súng bắn tỉa trên lưng, nhanh chân chen qua vòng xoáy không khí dưới cánh quạt, lên trực thăng. Cánh quạt quay hết cỡ, chiếc số hai bay vút khỏi doanh trại. ________________________________________ Huyện Ninh, đã hai mươi phút trôi qua kể từ vụ nổ. Hai bên ngôi nhà của quán mạt chược đã bị vụ nổ phá tan xuất hiện nhiều tay súng, cầm súng trường bán tự động được chế tạo từ các xưởng nhỏ dân sự bắn vào họ, trong đó còn có cả súng lên đạn từng viên (súng nòng xoay). Liên bang cấm súng, nhưng súng tự chế vẫn luôn có. Đặc biệt là khu vực Nam Hải do gần khu vực Mê Dã Tam Giang, súng ống tuồn vào liên tục không thể ngăn chặn được. Đồng thời còn có khu ngoại ô đầy hỗn loạn và băng đảng, nhu cầu vũ khí rất cao. Súng ống cũng chẳng phải kỹ thuật gì ghê gớm, có máy tiện là chế được dễ dàng. Lý do quan trọng hơn là môi trường chung đã thay đổi, sau Đại tai ương không thể trở về thời đại bình yên như trước. Tất cả mọi người ở phương Đông đều trông cậy vào mảnh đất Thần Châu để sống, nguồn lực cực kỳ thiếu thốn, các vấn đề nhỏ ban đầu đều sẽ biến thành xung đột gay gắt. Khoảng cách giữa trước và sau tai ương chỉ mười năm, nhưng cứ như đã một trăm năm rồi. Ngày xưa một người chết là chuyện lớn không thể bỏ qua, giờ đây Trương Lập Khoa đấu súng với bọn cướp giữa phố cũng chẳng mảy may bận tâm. Tổ Ba của Trương Lập Khoa phản ứng kịp thời, hai tay bắn tỉa nhanh chóng hạ gục các tay súng thò đầu ra, súng máy tiểu đội chi viện hỏa lực, chỉ ba phút sau hỏa lực súng ống của địch đã tắt hẳn. Về việc này, Lâm Tri Yến đã khen ngợi. Nhưng Trương Lập Khoa chẳng vui nổi, anh vừa nạp thêm đạn vừa chửi thề: "Về kiểu gì cũng bị mắng, đúng y như đi đánh trận." Dù họ đã sơ tán dân chúng, nhưng việc đấu súng gay gắt thế này giữa khu dân cư. Dù người Nam Hải đã quen với khói lửa, thì với đời sống của người dân đây cũng là một ảnh hưởng lớn. Hơn nữa, hai năm gần đây, cấp trên mới đưa ra khẩu hiệu "Nam Hải Bình Yên". Và giờ đã chắc chắn đối phương có súng, số lượng không rõ, rất có thể sẽ phải đánh nhau trong ngõ hẻm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang