Đạo Sĩ Không Dễ Chọc (Đạo Sĩ Bất Hảo Nhạ)

Chương 9 : Ngũ Quỷ Vận Tài

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 14:48 09-11-2025

.
Hai ngày sau, trực hệ Trần gia và cao tầng Bảo Tân hệ tất cả đều vân tập tại Trần gia đại viện. Trần Tam Kim một tiếng hiệu lệnh, không ai dám bất tuân, trừ phi có người muốn bị đá ra khỏi Trần gia. Trong viện tử này, Thái Thượng Hoàng Trần Tam Kim có quyền uy và thống trị lực tuyệt đối. Chuyện giải quyết nội quỷ, Hướng Khuyết không nhúng tay vào. Đây là việc nhà của Trần gia, hắn một ngoại nhân chỉ cần vạch ra đường lối bắt quỷ là được, còn vấn đề xử lý thì đó chính là chuyện Trần Tam Kim nên nhọc lòng. Thời gian hai ngày, Trần Tam Kim lệnh cho tâm phúc thủ hạ điều tất cả video ra. Dựa theo phân phó của Hướng Khuyết, phàm là những người khả nghi tiếp cận hai nơi đó trong khoảng thời gian đáng nghi đều bị tóm ra. Cuối cùng, mục tiêu khóa chặt trên thân một người. Nội quỷ, Trần gia phát triển cho tới bây giờ không phải là chưa từng xuất hiện. Thủ đoạn giải quyết có hai loại: thứ nhất là đối với loại tổn hại gia tộc lợi ích không nghiêm trọng thì liền trực tiếp đá ra khỏi Trần gia; thứ hai là loại sự tình sinh tử du quan đến Trần gia, kết cục cũng chỉ có một, đó chính là người làm chuyện bẩn thỉu dưới trướng Trần Tam Kim xuất mã. "Bão hai hài tử lại đây, một nam một nữ trong vòng ba tuổi." Dưới hòn non bộ ở tiền viện, Hướng Khuyết lệnh người của Trần Tam Kim móc sạch nửa toà núi giả. Dưới hòn non bộ sụp đổ, lộ ra một cửa hang đen nhánh. Cửa hang không sâu, chỉ khoảng hai mét, ánh trăng chiếu rọi vào, ẩn ước có thể nhìn thấy bên trong cửa hang núi giả thế mà lại bày một cái hũ màu đen. Cái hũ bị bịt kín, trông rất phổ thông, tựa như cái hũ bình thường trong sân nhà nông dùng để ướp dưa muối, bốn phía dán một vòng giấy bùa màu vàng. Rất nhanh, hai hài tử một nam một nữ được ôm đến, đều là hài tử của người làm Trần gia. Không ngờ hai hài tử vừa được ôm đến cửa hang núi giả lại đột nhiên oa oa khóc lên. Trần Tam Kim mấy ngày nay đã có chút miễn dịch, biết nhà mình hiện tại khá bẩn thỉu, đồ bẩn thỉu tương đối nhiều, chẳng có gì kỳ quái. Những người khác dưới tình cảnh này đều có chút ngẩn ra. Đứa trẻ khóc không ngừng, một cái hũ đen xuất hiện quỷ dị, nhìn thế nào cũng mẹ nó có chút rợn người. Phụ mẫu của hai hài tử lập tức có chút thình thịch rồi, ôm lấy hài tử liền chậm rãi dịch lùi về sau. Nếu không phải là bị nhiếp bởi uy nghiêm của Thái Thượng Hoàng, hai người đều muốn ôm lấy hài tử quay đầu bỏ chạy. "Những người khác đều trở về, thuận tiện bịt miệng lại cho ta." Trần Tam Kim phân phó những người không liên quan đều rời khỏi hòn non bộ, đỡ phải nhìn thấy thứ không nên nhìn. "Hai nhà các ngươi, sau khi xong việc thì đến chỗ quản gia kia lĩnh mười năm tiền lương coi như thưởng. Sau này, người nhà của các ngươi tất cả đều có thể vô thường tiến vào Bảo Tân hệ làm việc. Trần gia còn một ngày thì các ngươi cơm áo không lo một ngày." "Hài tử khoảng ba tuổi thiên linh cái còn chưa hoàn toàn đóng lại, một số đồ vật người trưởng thành không nhìn thấy thì bọn chúng đều có thể nhìn thấy, hoặc là làm cho một con chó đến cũng sẽ sủa không ngừng." Cái hũ trong động người khác nhìn thấy rất phổ thông, Hướng Khuyết và hai hài tử lại nhìn thấy năm đạo bóng đen đang vây quanh cái hũ. Năm đạo bóng đen không ngừng bận rộn quanh cái hũ, ánh mắt của bọn chúng cũng nhìn về phía Trần Tam Kim, nhìn về phía Hướng Khuyết. Bóng đen nhếch miệng một cái, lộ ra một bộ mặt xanh nanh vàng, hai hài tử lập tức khóc càng dữ dội hơn. Trần Tam Kim hỏi: "Vậy tiên sinh cũng có thể nhìn thấy?" Hướng Khuyết chớp chớp mắt, dùng ngón tay chỉ vào nói: "Có một loại ánh mắt rất ngưu B, Phật gia gọi Thiên Nhãn, Đạo gia chúng ta gọi là Âm Dương Nhãn." Thiên Nhãn và Âm Dương Nhãn kỳ thực đều giống nhau, bình thường không có gì khác biệt với người bình thường, nhưng một khi đụng phải đồ bẩn thỉu, hai loại mắt này đều có thể nhìn thấy. Tại thế nhân, có một bộ phận người trời sinh đã có Thiên Nhãn hoặc Âm Dương Nhãn, trời vừa tối liền có thể nhìn thấy cô hồn dã quỷ du đãng trên thế gian. Cho nên, những người này khi chưa nhập đạo môn hoặc Phật môn, cả ngày kêu la có thứ gì đó đang trôi nổi thì sẽ bị người khác coi là bệnh tâm thần rồi bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Mà hài tử thơ ấu vì vừa xuất sinh, thiên linh cái còn chưa hoàn toàn đậy kín, tương tự cũng có thể nhìn thấy những thứ kia. Cho nên, đôi khi đứa trẻ lại đột nhiên mạc danh kỳ diệu khóc lên, người lớn cũng không biết nguyên nhân gì. Nếu gặp phải quỷ vật lợi hại thì sẽ khóc càng nặng hơn. Lúc này, người lớn đều cho rằng hài tử trúng tà rồi, liền sẽ tìm bà cốt hoặc người xem bói đến xua tà khí. Mà phương pháp xua tà khí cũng khá đơn giản, đó chính là tạm thời để thiên linh cái của hài tử khép lại, không nhìn thấy đồ bẩn thỉu tự nhiên cũng sẽ không khóc nữa. Mà Hướng Khuyết không có trời sinh Âm Dương Nhãn, là ở Cổ Tỉnh Quan bị lão đạo cưỡng ép mở ra, ngay tại chính giữa mi tâm. Mỗi lần sử dụng đều phải dùng ngón tay tại ấn đường để hiển hiện Âm Dương Nhãn ra. Hướng Khuyết đi đến cạnh cái hũ, đưa tay lấy xuống tấm giấy bùa phía trên, sau đó bảo phụ mẫu của hai hài tử ôm hai đứa nhỏ nhắm vào cái hũ đen trong động kia đi tiểu một bãi. "Đây là một Ngũ Quỷ Vận Tài thuật. Kẻ nội quỷ kia sau khi đặt cái hũ phong ấn Ngũ Quỷ vào trong núi giả, người bày cục sẽ khống chế từ xa, khiến Ngũ Quỷ đem tài vận của Trần gia các ngươi vận đi." Trần Tam Kim bừng tỉnh nói: "Cũng chính là nói, đây là nguyên nhân tại sao gần đây có mười mấy khoản làm ăn lại đột nhiên yêu chiết?" "Không sai. Tài vận đều bị người ta trộm đi rồi, ngươi làm kinh doanh mà có thể thành công mới là lạ chứ." Hai hài tử vừa nãy bị rót không ít nước, khi được ôm đến đã có chút mắc tiểu rồi. Phụ huynh cởi quần của hài tử, giữ cho tốt tư thế, hai luồng đồng tử niệu liền phun về phía cái hũ. Ngũ Quỷ vây quanh cái hũ bị đồng tử niệu xối vào người, lập tức một cỗ khói đen liền túa ra. Ngũ Quỷ phát ra một tiếng rít thường nhân không nghe thấy rồi ào ào chui vào trong cái hũ. Hướng Khuyết móc ra một tấm phù chú "ba" một cái, liền đập vào chỗ bịt miệng của cái hũ. Hướng Khuyết không chút nào kiêng kị nước tiểu trên cái hũ, bưng lên rồi cười nói: "Đây chính là một thứ tốt, cứ giữ lại đi. Sau này khi ngươi cùng người làm kinh doanh mà không có cách giải quyết, thì cứ tìm cách đem cái hũ này ném tới nhà đối thủ, việc làm ăn nhất định sẽ thành." Trần Tam Kim nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi: "Đơn giản như vậy? Đặt vào là có thể thành công ư?" Trần Tam Kim đã động lòng. Việc kinh doanh làm đến mức độ như hắn, động một chút là vốn liếng đều là trên chín chữ số rồi. Loại việc làm ăn này nếu thành công thì là đại kiếm một khoản, nếu không thành thì tổn thất cũng không nhỏ. Nếu có vạn toàn kế sách có thể ra tay là thành công, ai mà không động lòng chứ. "Không có gì phức tạp cả, chẳng qua chỉ có thể dùng một lần mà thôi. Ta đâu có công phu khống chế cái Ngũ Quỷ Vận Tài cục này cho ngươi." Cùng một thời gian, trong tầng hầm ngầm của một khu biệt thự ở tây giao kinh thành, có một căn phòng dán đầy phù chú. Trong phòng, ba lão nhân sáu mươi bảy mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn. Ở giữa bọn họ cũng đặt một cái hũ y hệt cái trong hang núi giả của Trần gia như đúc. "Ba!" Bỗng nhiên, ngay tại sau khi hai bãi đồng tử niệu đó tiểu vào cái hũ, trong phòng truyền ra một tiếng động thanh thúy. Năm đạo vết nứt xuất hiện trên vách cái hũ, rồi nhanh chóng lan tràn ra, ngay sau đó toàn bộ cái hũ biến thành một đống mảnh vỡ. Ba lão nhân giật mình, sau khi liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ngũ Quỷ Vận Tài phá rồi!" Một lão nhân nói: "Có người đang phá cục của chúng ta?" "Cũng không nhất định. Ngũ Quỷ Vận Tài thuật này tương đối dễ phá, dù là một chút nhân tố ngoài ý muốn cũng có thể tạo thành, có lẽ là trùng hợp cũng không nhất định." "Cái cục này đã không còn quan trọng nữa, hư thì hư đi. Nếu như là trùng hợp thì tốt nhất rồi, nhưng nếu không phải là trùng hợp thì phiền toái rồi. Đối phương có thể tra ra cục do chúng ta bày rõ ràng thủ đoạn không tầm thường. Vẫn còn một cục chưa có động tĩnh, nếu như cái cục kia cũng phá rồi thì đó chính là đụng phải cao nhân ra tay giải cục rồi." Sau khi giải quyết xong Ngũ Quỷ Vận Tài cục này, Hướng Khuyết lại đi đến bên ao nước hậu viện. Diện tích ao nước cũng không nhỏ, xấp xỉ rộng bằng hai sân bóng đá. Giữa ao nước tu kiến một cái đình, bốn phía cỏ xanh như thảm, nước ao thanh tịnh. Lúc này, bên ao nước đã dựng lên hai ngọn đèn pha to lớn, chiếu rọi ở địa phương mà Hướng Khuyết chỉ định. "Khiến người của ngươi chuẩn bị sẵn sàng ở phía Tây Nam, bên đối phương sắp có động tĩnh rồi." Hướng Khuyết trơn tru cởi một bộ quần áo của mình, sau đó "phù phù" một tiếng liền nhảy xuống ao nước.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang