Đạo Sĩ Không Dễ Chọc (Đạo Sĩ Bất Hảo Nhạ)
Chương 32 : Quái Sự Lão Phần
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 16:02 09-11-2025
.
Tiếng động đó nghe rất đáng sợ, khi ẩn khi hiện, nhưng vẫn luôn vang lên. Các tộc nhân của Hướng thị một đêm không ngủ, căn bản cũng không ngủ được, bởi vì vừa nhắm mắt tiếng động đó liền chui thẳng vào trong đầu, nghe càng thêm ghê rợn.
Đêm đó, hơn một trăm người tất cả đều ngồi ở đó ngẩn người, tụ tập cùng một chỗ nói chuyện để hỗ trợ lẫn nhau lấy dũng khí. Trong năm tháng kia, người chết thấy nhiều rồi, mộ phần thấy càng nhiều hơn, cho nên sợ hãi thì sợ hãi nhưng vẫn chưa đến mức chịu không nổi. Mà đến ban ngày tiếng động đó liền biến mất rồi, thế là không ai để ý, tiếp tục kiến tạo thôn xóm tại địa chỉ ban đầu.
Sau khi làm một ngày công việc, buổi tối nghỉ ngơi, lúc ăn xong bữa tối chuẩn bị đi ngủ thì không ngờ, đến khoảng mười giờ đêm, tiếng động đó lại đột nhiên vang lên, đáng sợ y như hôm qua.
Lần này, người của Hướng Gia Thôn đều không bình tĩnh rồi.
Nhà cửa còn chưa xây xong thì có tiếng động thì cứ có, không sao cả. Chỉ khi nào thôn xóm được xây tốt ở đây rồi, nếu như tiếng động còn tiếp tục, thì những ngày tháng kia sống ra sao?
Chẳng lẽ người của Hướng Gia Thôn phải ngày đêm đảo ngược, ban ngày ngủ, ban đêm làm việc sao?
Đây không phải nói nhảm sao!
Thế là, người trong thôn liền thương lượng đi xem một chút, rốt cuộc là nguyên nhân gì, nếu như là động vật gì đó thì đuổi đi hoặc dứt khoát chơi chết nó là xong.
Chọn hơn mười tráng nam mang theo đao và gậy theo nguồn gốc của tiếng động chậm rãi tìm kiếm đi qua. Đến khi đi được ba dặm đường, họ phát hiện ra vị trí mà tiếng động xuất hiện, chính là phát ra từ vị trí của mười mấy ngôi mộ cũ kia.
Mười mấy người đàn ông tất cả đều run rẩy rồi, bởi vì sau khi họ đi vào thì phát giác, tiếng động thế mà là phát ra từ trong mộ, bốn phía không có gì cả, cứ thế từ hư không vang lên.
Tiếng động vang vọng trên không phía trên bãi tha ma trống trải, khiến cho người nhìn thấy bắp chân đều bị chuột rút. Cho dù nhìn thấy sài lang hổ báo gì đó họ cũng không sợ, nhưng tiếng động này nghĩ đến quá vô lý rồi, ai mà không sợ chứ.
“Muốn, có muốn hay không đi xem một chút rốt cuộc chuyện ra sao?” Có người thương lượng nói: “Chúng ta mười mấy người còn mang theo đồ đạc mà, không sao chứ?”
“Cút m* mày đi, mày gan lớn lắm à, nếu muốn đi thì mày đi đi, tao không dám”
Cuối cùng, mười mấy người không ai dám đi vào giữa các ngôi mộ cũ để xem, tất cả đều trơn tru quay về rồi. Sau đó kể chuyện cho người trong thôn nghe, tất cả mọi người đều cảm thấy quá tà dị rồi.
Nơi đây không nên ở lâu, người của Hướng Gia Thôn liền quyết định rời khỏi đây, thôn xóm không xây dựng ở đây nữa mà chọn địa chỉ khác.
Trong năm tháng kia mọi người vẫn còn tương đối tin tưởng và chấp hành những chuyện quỷ thần này. Những ngôi mộ lẻ loi trơ trọi kia, nếu như không có tiếng động thì người sẽ không sợ, nhưng trời vừa tối thì có tiếng động truyền đến, vậy thì quá ghê rợn rồi.
Hơn một trăm người chuyển đi trong đêm, đợi sau khi đi được bốn, năm dặm đường thì tiếng động bỗng nhiên không còn nữa, rốt cuộc cũng không nghe thấy nữa.
Thế là người của Hướng Gia Thôn liền nghỉ ngơi tại chỗ, đợi một ngày, đến buổi tối ngày thứ hai thì tiếng động vẫn không vang lên. Thôn dân liền quyết định dứt khoát cũng đừng tìm địa phương khác nữa, cứ xây thôn ở đây là được.
Cho nên, liền có Hướng Gia Thôn của hiện tại.
Vốn dĩ thì, chuyện này thôn dân đều biết, đều là nghe từ lão nhân trong nhà kể lại. Mặc dù người người đều biết nhưng lại không người quan tâm chuyện này, dần dà thậm chí gần như đều sắp quên mất rồi.
Mấy chục năm nay người của Hướng Gia Thôn sống rất thoải mái, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Hơn nữa ban ngày thường có thôn dân lên núi hái rau dại hái nấm lúc đó, đã từng nhìn thấy mười mấy ngôi mộ kia, thậm chí còn có người đi vào rồi, chẳng có tình huống nào xảy ra. Đều đã mấy chục năm trôi qua rồi, dần dần những ngôi mộ cô linh linh đó căn bản không ai coi trọng nữa.
Hôm nay nếu không phải có người đột nhiên nhắc tới, có thể không ai sẽ để ý.
Nhưng bây giờ chỉ khi nào có người nhắc tới, người trong thôn liền lẩm bẩm rồi.
Con người thuộc loại hay suy nghĩ lung tung, sinh vật đa nghi.
Bởi vì hơn nửa năm nay thôn xóm mặc dù không có xảy ra chuyện gì, nhưng nhà lão Hướng thì liên tiếp xảy ra vấn đề, liên tiếp xảy ra mấy lần. Đặc biệt là bây giờ lão Tam nhà Hướng thế mà lại từ hư không biến mất rồi, nối liền những chuyện xảy ra gần đây lại với nhau, bây giờ lại đụng phải quỷ đánh tường, thôn dân liền đương nhiên cho rằng những ngôi mộ cũ đó có vấn đề.
Ông nội của Hướng Khuyết nói: “Được rồi, dù sao đó cũng là lời đồn, chúng ta cứ làm thật thì được gì. Cho dù đụng phải quỷ đánh tường thì có gì đáng sợ, chúng ta mấy chục người đều là đàn ông trưởng thành, hỏa lực vượng dương khí nặng, cho dù có vật quái dị gì đến chúng ta cũng không sợ”
Mặc dù nói như vậy, nhưng thôn dân thật ra đều có chút run rẩy. Họ đông người đụng phải sài lang gì đó thì không sợ, nhưng đụng phải chuyện tà dị thì ai mà không sợ chứ?
Hướng Lão Thật cũng nói: “Chúng ta tay kéo tay đi ra ngoài, biết đâu đi một lát là có thể đi ra ngoài được rồi. Tất cả mọi người đều là lớn lên từ nhỏ trong thôn xóm, ai mà không hiểu rõ mấy chục dặm đất quanh đây chứ? Mỗi tấc đất trên núi dưới núi này chúng ta đều đã từng đi qua, đây là cửa nhà mình mà, sợ cái gì chứ”
Lại qua hơn nửa tiếng đồng hồ, mấy chục người đều có chút mệt rồi, nhưng tình huống lại không thay đổi, vẫn như cũ ở đây một trái một phải lay động, cỏ trên mặt đất đều sắp bị giẫm nằm xuống rồi.
Tiếng oán trách bắt đầu lan ra, trong đám người thường xuyên có thể nghe thấy tiếng thầm thầm thì thì. Bây giờ đã bắt đầu có người bất mãn rồi, bây giờ tìm được hay không đứa trẻ đối với họ mà nói đã không trọng yếu nữa rồi, điều quan trọng là mình có thể đi ra ngoài là được.
Ngay lúc này, đám người bỗng nhiên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều không nói gì nữa, bởi vì một âm thanh như có như không bắt đầu truyền đến. Tất cả mọi người đều hướng về phương Tây nhìn tới, họ biết phương vị đó, chính là vị trí của mười mấy ngôi mộ cũ.
“Ô... két, két... ô”
Tiếng động đó càng ngày càng lớn, từ như có như không đến liên tục không ngừng vang lên.
“Là, là tiếng động đó, thì ra tiếng động này vẫn luôn vang lên, đều m* nó mấy chục năm trôi qua rồi, thế mà vẫn còn vang lên”
Các thôn dân cũng không hề nghe qua lão bối miêu tả tiếng động mà họ nghe thấy khi mới đến năm đó là âm thanh gì, nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều đã ý thức được, hiện tại truyền đến trong lỗ tai của họ, nhất định là tiếng động mà các tộc nhân của Hướng thị đã nghe thấy khi tránh nạn đến đây năm đó.
Đám người bắt đầu thấp thỏm lo âu rồi. Người của năm đó chỉ là nghe thấy loại âm thanh này, nhưng lại không đụng phải quỷ đánh tường. Người trước đó nghe thấy tiếng động còn có thể rời đi, bây giờ họ muốn đi cũng không đi được nữa rồi, chỉ có thể quanh quẩn tại nguyên chỗ.
“Làm sao bây giờ, cái quái quỷ này làm sao bây giờ? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Có người bắt đầu la lên, hi vọng có thể để ba đội ngũ khác tiến vào núi tìm kiếm nghe thấy tiếng hô hoán của họ sau đó có thể chạy tới.
Tất cả mọi người nghĩ chính là, người tự nhiên càng nhiều càng tốt. Toàn thôn mấy trăm miệng ăn mà, nếu như đều tụ tập cùng một chỗ thì tổng quy lại gan sẽ lớn hơn một chút.
Đáng tiếc là, tiếng hô hoán của họ thế mà lại không truyền ra được, hơn nữa trong rừng thế mà còn xuất hiện tiếng vọng. Họ phảng phất bị nhốt vào trong một không gian kín mít, nhưng ai cũng nhìn ra được đây chính là một khu rừng.
Ngay lúc này, trong núi thế mà lại bắt đầu nổi sương mù rồi, một làn sương trắng nhàn nhạt từ phía tây của rừng chậm rãi lan tràn về phía đám người. Mặc dù tốc độ sương trắng đến rất chậm, nhưng tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng, phương hướng làn khói đó tới chính là vị trí mà họ không ra được······
.
Bình luận truyện