Đại Nhân Vật

Chương 7 : Đại tiểu thư và Trư Bát Giới

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:01 17-07-2024

.
CHƯƠNG 7 – Đại tiểu thư và Trư Bát Giới Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ——————————– Ánh mặt trời đã lóe lên ở đằng đông. Mắt Điền Tư Tư díp lại, nàng gắng sức mở mắt ra, nhưng mắt lại từ từ khép vào. Nàng quả thật quá mệt mỏi, quá kiệt quệ rồi. Tuy nàng biết rõ không thể ngủ ở đây, nhưng không có cách nào cưỡng lại. Trong lúc mơ màng, dường như nàng nghe tiếng ai hô hoán: “Đại tiểu thư…Điền đại tiểu thư!” Là ai đang hô vậy? Giọng nói này nghe rất quen thuộc. Điền Tư Tư mở mắt ra, tiếng hô mỗi lúc một gần. Nàng đứng dậy nghểnh cổ nhìn. Bốn người xếp thành một hàng đang đi tới. Đó là Thiết Cách Bác, lão Lục mặt sẹo, Tiền Nhất Sáo, Triệu lão đại. Vừa thấy mặt chúng, Điền Tư Tư tức thì nộ khí xung thiên. Nếu không phải do bốn tên Vương Bát Đản* kia, nàng đâu đến nỗi lâm vào tình cảnh này. *Vương Bát Đản: Chỉ kẻ ngốc Nhưng vì cớ gì chúng lại đến tìm nàng? Chẳng lẽ chúng thấy lừa gạt chưa đủ, lại muốn lừa nàng thêm lần nữa? Điền Tư Tư xông ra, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn chúng. Có thể nàng sợ Vương đại nương, sợ Cát tiên sinh, còn bốn tên lừa đảo kia, Điền đại tiểu thư không coi ra gì. Dù sao nàng cũng là con gái của Điền nhị gia, đã từng đánh bại một tiêu sư trong kinh thành. Công phu của nàng có lẽ không cao cường như nàng tưởng tượng, nhưng dẫu sao cũng có một vài chiêu xài được. Bốn kẻ kia trông thấy nàng, không những không trốn tránh mà còn cười, một hàng đi tới. Điền Tư Tư trừng mắt: “Các ngươi tới đây làm gì?” Bộ mặt cười của Tiền Nhất Sáo trông rất tự nhiên, hắn cười nói: “Chúng tại hạ vốn đang tìm Điền đại tiểu thư.” Điền Tư Tư cười nhạt: “Vẫn có gan tìm ta cơ à? Xem ra đảm lượng cũng không nhỏ nhỉ!” Tiền Nhất Sáo đột nhiên quỳ xuống: “Tiểu nhân không biết lai lịch của đại tiểu thư, nhất thời mạo phạm, mong đại tiểu thư thứ tội.” Hắn vừa quỳ, cả ba người còn lại cũng nhất loạt quỳ sụp xuống. Triệu lão đại đặt hai bọc đồ trên đất, nói: “Một bao là đồ trang sức của đại tiểu thư, bao kia là bảy trăm lượng bạc, dám mong đại tiểu thư bỏ qua chuyện cũ, thu hồi lại vật, chúng tiểu nhân cảm kích vô vàn.” Không ngờ đám người này lại có lương tâm, lại biết nhẫn nhịn cầu toàn như vậy. Ngược lại Điền Tư Tư lại cảm thấy hơi xấu hổ. Trong sự xấu hổ không tránh khỏi chút đắc ý, nàng hất hàm nói: “Các ngươi biết sai rồi chứ?” Bốn người cùng cười nói: “Chúng tiểu nhân biết sai, chúng tiểu nhân đáng chết.” Điền Tư Tư sớm đã mềm lòng, đang định bảo họ đứng dậy, họ quỳ trước mặt nàng như vậy trông hơi khó coi. Ngờ đâu bốn người vừa nói đến chữ “chết,” trên trán đã có một cái lỗ. Máu tươi tuôn ra, từ từ chảy xuống theo những nếp nhăn trên khuôn mặt cười của chúng. Tròng mắt bốn người đứng lại, bộ mặt cứng ngắc, không một tiếng kêu, không chút vật lộn. Tám con mắt vẫn trân trân nhìn Điền Tư Tư, sau đó họ đồng loạt ngã ngửa ra. Điền Tư Tư sợ đến cứng người. Nàng không hiểu cái lỗ trên trán họ từ đâu ra, chỉ thấy bốn bộ mặt cười biến thành bốn bộ mặt quỷ. Là ai giết họ? Giết họ bằng cách nào? Điền Tư Tư nghĩ tới Mai tỷ lúc chết, chân tay lập tức lạnh ngắt. Cát tiên sinh! Điền Tư Tư la lên, quay đầu lại. Sau lưng không có ai, một cây bạch dương đang đung đưa trong làn gió buổi sớm mai. Nàng ngoảnh lại, Cát tiên sinh đã đứng lù lù phía sau bốn thi thể, cặp mắt lạnh lẽo nhìn nàng, bộ y phục bằng vải đay* trên người hắn trong bóng đêm khiến hắn giống một hiếu tử tuấn kiệt, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng lãnh đạm, hoàn toàn vô cảm, hắn đứng thẳng băng, im lìm như tượng. *Chữ “Cát” (葛) trong tên Cát tiên sinh có nghĩa là vải đay, đồ dệt bằng tơ và gai. Có lẽ vì vậy mới lấy biệt danh này. Hắn chẳng khác gì người chết. Khi bốn người kia còn chưa chết, dường như hắn đã đứng ở đó. Điền Tư Tư sợ mất vía, giọng nàng thất thanh: “Ngươi…ngươi tới đây làm gì?” Cát tiên sinh lạnh lùng: “Ta muốn hỏi cô một câu.” Điền Tư Tư nói: “Là câu gì?” Cát tiên sinh đáp: “Cô định khi nào thành thân với ta?” Vẫn câu hỏi đó, vẫn câu trả lời đó, ngay cả ngữ khí thanh điệu cũng không mấy thay đổi. Bản thân Điền Tư Tư cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Nàng như bị thôi miên. Quả thực nàng quá sợ hãi, quá lo lắng, không có cách nào khống chế bản thân. Cát tiên sinh nói: “Bốn kẻ này do ta gọi tới.” Điền Tư Tư gật đầu lia lịa: “Ta…ta biết.” Cát tiên sinh nói: “Chúng trả đồ cho cô, sao không nhận?” Điền Tư Tư lại gật đầu lia lịa: “Ta không cần, ta không cần gì hết.” Nàng vừa gật đầu lại vừa nói không cần, bộ dạng đó thật đáng thương, thật tức cười. Trong ánh mắt Cát tiên sinh hoàn toàn không có sự thương hại, cũng chẳng có tiếu ý, giọng hắn vẫn lạnh lùng: “Cô không lấy, ta lấy.” Hắn nhặt bọc đồ lên, chậm rãi tiếp lời: “Cái này xem như một phần của hồi môn.” Điền Tư Tư lại kêu lên: “Ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi, ta còn rất rất nhiều trang sức giá trị hơn những thứ này, ta tặng ngươi hết, chỉ cần ngươi đừng ép ta thành thân với ngươi.” Cát tiên sinh vẫn lạnh lùng: “Cô nhất định phải thành thân với ta, cô đã đồng ý với ta rồi.” Điền Tư Tư không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng chưa từng nhìn thẳng vào hắn. Khi không nhìn hắn thì không sao, vừa nhìn hắn, cả người như rơi vào hố băng. Khuôn mặt hắn không có nét cười, cũng chẳng có huyết sắc. Nhưng khuôn mặt đó còn đáng sợ hơn bộ mặt đầy máu của bốn người kia. Điền Tư Tư lại hét lên: “Ta không đồng ý, ta chưa đồng ý gì hết….” Vừa hét nàng vừa quay đầu chạy như bay. Nàng cứ nghĩ chân mình không lết nổi nữa, nhưng khí lực lúc này không rõ do ma xui quỷ khiến từ đâu, thoắt cái đã chạy rất xa. Tiếng gió không ngừng rít lên từ sau lưng. Nàng quay đầu len lén liếc nhìn ra sau. Gió vẫn thổi, không có người. Lần này Cát tiên sinh cũng không đuổi theo. Hắn chẳng gấp gáp gì, có lẽ cho rằng Điền Tư Tư không chạy nổi. Dù hắn có đuổi theo hay không, dù hắn đang ở đâu, bóng dáng hắn chẳng khác nào cô hồn ác quỷ quấy rối Điền Tư Tư. Điền Tư Tư lại ngã khuỵu xuống. Lần này nàng ngã xuống vệ đường. Làn sương mù trắng như sữa tản mác bay lên thành vòng trên đường hệt như làn khói. Trong khói sương bảng lảng, xa xa mơ hồ truyền tới tiếng bánh xe lộc cộc, tiếng ngựa hí khe khẽ. Còn có tiếng ai ngâm nga một điệu nhạc. Điền Tư Tư phấn chấn hẳn lên, gắng sức bò dậy, trông thấy một cỗ xe màu đen có mui đang rẽ sương đi tới. Người đánh xe là một lão nhân tóc bạc trắng. Điền Tư Tư càng thêm vững dạ. Người lớn tuổi xem ra đáng tin cậy hơn thanh niên nhiều. Điền Tư Tư hươ hươ tay: “Ông ơi, ông cho cháu đi nhờ một đoạn được không? Cháu nhất định cảm tạ ông thật hậu.” Lão nhân huýt sáo, ghìm cương ngựa, quan sát kỹ Điền Tư Tư từ trên xuống dưới rồi mới ề à hỏi: “Cô nương muốn đi đâu?” Đi đâu bây giờ? Câu hỏi này khiến Điền đại tiểu thư ngây ra. Về nhà ư? Bộ dạng này sao có thể về nhà? Cho dù phụ thân không mắng mỏ, thì người khác cũng cười cho rụng răng. Mới rời nhà có một ngày đã thành ra như vậy, không những làm mất sạch hành lý, còn làm mất cả một người. “Tiểu quỷ Điền Tâm không biết có trốn đi được thật không, bản lĩnh của nó còn hơn mình mấy phần.” Hay đi tìm Điền Tâm? Tìm ở đâu? Con bé có thể trốn đi đâu được? Nếu không về nhà, cũng không đi tìm Điền Tâm, vậy chỉ còn nước đi Giang Nam. Nàng vốn dĩ rời nhà để đi Giang Nam mà. Nhưng mới đi chưa đến hai trăm dặm đường đã ra nông nỗi này, giờ trong túi không có một đồng, một mình nàng sao tới được Giang Nam? Điền Tư Tư đứng chết trân bên vệ đường, tưởng chừng như sắp khóc. Lão nhân lại đánh giá nàng một lượt, chợt nói: “Phải chăng cô nương bị cướp?” Điền Tư Tư gật đầu, những kẻ nàng gặp phải không biết còn đáng sợ hơn cường bạo bao nhiêu lần. Lão nhân thở dài, lắc đầu nói: “Một cô nương thế này vốn không nên đi một mình ra ngoài, thời buổi này nhân tâm khác lắm, loại người xấu xa gì cũng có,…” Ông lão lại thở dài rồi nói tiếp: “Lên xe đi, dù thế nào ta cũng đưa cháu về nhà.” Điền Tư Tư cúi đầu cố nén nước mắt: “Nhà cháu ở xa lắm.” Lão nhân hỏi: “Xa lắm? Là bao xa?” Điền Tư Tư đáp: “Ở Giang Nam.” Lão nhân giật mình, cười khổ: “Tận Giang Nam cơ à? Vậy cũng hết cách, làm sao bây giờ?” Điền Tư Tư chớp chớp mắt nói: “Nhưng ông ơi, ông đang định đi đâu ạ?” Từ đầu mày cuối mắt, trên khuôn mặt ông lão chợt lộ ra ý cười: “Một người họ hàng của ta hôm nay có hỷ sự, ta đang định đi uống chén rượu mừng đây, vậy nên lúc đầu không định nhận chở khách.” Điền Tư Tư lẩm nhẩm rồi nói: “Hay là thế này đi ông, ông đi đâu trước tiên cháu sẽ đi cùng ông, sau đó sẽ tính tiếp, khi nào ông đến nơi rồi cháu sẽ xuống xe.” Nàng chỉ muốn rời xa cái nơi quỷ tha ma bắt này, đi càng xa càng tốt. Lão nhân nghĩ ngợi rồi chép miệng: “Thôi được, cứ như vậy đi, cô nương đang gặp nạn, lão không tính tiền xe, khi đến nơi rồi ta có thể tặng cô chút lộ phí.” Điền Tư Tư cảm động không nói nên lời. Trên đời rốt cuộc vẫn còn người tốt, cuối cùng nàng cũng gặp được một người tốt. Xe đi rất lâu, lắc lư liên tục, lão nhân vẫn ngâm nga một điệu nhạc. Điền Tư Tư thấy mơ mơ màng màng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong mộng nàng thấy mình quay về hồi nàng còn rất nhỏ, vẫn đang nằm trong nôi, nhũ mẫu đang đưa nôi cho nàng, hát ru nàng ngủ. Giấc mộng thật đẹp, thật ngọt ngào. Chỉ tiếc mộng đẹp đến đâu rồi cũng phải tỉnh. Điền Tư Tư bị một trận pháo nổ làm tỉnh giấc, mới nhận ra xe đã dừng lại từ lâu. Ông lão đánh xe đang ngồi ở cửa xe nhìn nàng, thấy nàng mở mắt ra mới cười nói: “Đã đến nhà người bà con của ta rồi, cô nương xuống xe đi.” Điền Tư Tư dụi mắt, từ cửa xe trông ra ngoài. Bên ngoài có một gian nhà gạch không nhỏ lắm, phía trước là sân phơi rất rộng rãi, bốn mặt có cánh đồng lúa bao quanh, lúa rất trổ, tạo nên một biến vàng óng dưới ánh mặt trời. Vài con gà vừa nhảy tưng tưng vừa kêu quang quác trong sân, hẳn đã bị tiếng pháo lúc nãy dọa cho giật mình. Trong ngoài nhà chỗ nào cũng dán chữ song hỷ đỏ thắm. Từ già trẻ lớn bé ai nấy đều diện áo mới, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Chợt một cảm giác chua xót trào lên trong lòng Điền Tư Tư, nàng cảm thấy hình như ai cũng hạnh phúc, vui vẻ hơn nàng. Nhất là tân nương tử, hôm nay chắc hẳn nàng mãn nguyện vô cùng. Còn ta? Biết bao giờ ta mới có ngày này? Điền Tư Tư cắn môi, nhảy xuống xe, cúi đầu nói: “Đa tạ ông, cháu không dám nhận tiền lộ phí đâu, ông cho cháu đi nhờ đến đây cháu đã cảm tạ không đủ rồi.” Nói ra câu cuối, thanh âm của nàng trở nên nghẹn ngào, gần như không thốt nên lời. Lão nhân nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ thương cảm: “Cô nương tính đi đâu?” Điền Tư Tư cúi gục đầu xuống: “Cháu…Cháu đã biết mình nên đi đâu, ông đừng lo.” Lão nhân thở dài thườn thượt: “Hay thế này đi, nếu cô nương không có việc gì gấp, chi bằng vào nhà uống chén rượu rồi hẵng đi.” Ông lão chưa nói xong, bên cạnh đã có người cắt ngang: “Phải đó, cô nương đã đến mà lại không uống chén rượu mừng, tức là không xem trọng người dân quê chúng tôi đây.” Lại có người cười tiếp lời: “Vả lại chúng tôi đang phát rầu vì khách khứa quá ít, đến hai mâm cũng không kín được chỗ, cô nương nếu có lòng đến dự thì còn gì bằng, mời vào, mời vào.” Lúc này Điền Tư Tư để ý có nhiều người bước ra từ nhà trong, trong đó có hai vị phu nhân đầu cài kim trâm, cổ tay đeo kim xuyến kêu “đinh đinh đang đang” bước tới nắm tay nàng. Còn có mấy đứa bé tóc tết đuôi sam đẩy nàng từ sau lưng, sự nhiệt tình và chất phác của những người dân quê này hiện rõ cả trên khuôn mặt họ. Điền Tư Tư thấy ấm áp trong lòng, ngoài miệng tuy nói “Vậy coi sao được?” nhưng chân đã theo họ vào nhà. Bên ngoài, một trận pháo giòn tan lại nổ lên. Một cặp nến hoa long phượng đang cháy sáng, ngọn lửa hoạt bát lung linh như nụ cười của đám trẻ. Hai chiếc bàn bát tiên bày đầy những tô lớn đựng cá, thịt, vịt, gà, thức ăn phong phú tượng trưng cho sự sung túc và hoan lạc. Đời người nói cho cùng cũng có rất nhiều chuyện hỷ, một người cho dù gặp phải bất hạnh, khổ nạn cũng phải cố gắng vượt qua. Chỉ cần có thể chịu đựng, tất sẽ được đền bù. Điền Tư Tư chợt cảm thấy vui sướng vô cùng, những tao ngộ không vui kia dường như đã cách nàng rất xa. Nàng được xếp vào chỗ ngồi bên trái của một chiếc bàn dành cho khách quý, ông lão đánh xe ngồi bên cạnh nàng. Bàn này chỉ có năm người khách, nàng nhận ra đúng là khách đến uống rượu mừng không nhiều lắm, ngoài nàng ra có lẽ chỉ toàn bằng hữu thân thích quen thuộc. Ai nấy như đang nhìn nàng với cặp mắt tò mò, nàng không khỏi cảm thấy hơi bất an, nàng không kìm được quay sang khẽ hỏi ông lão: “Cháu chẳng có chút lễ vật nào, như vậy không phải cho lắm.” Ông lão cười nói: “Không cần đâu, cô nương không cần dâng lễ vật.” Điền Tư Tư hỏi: “Vì sao ạ?” Ông lão lại cười: “Hỷ sự này quyết định gấp gáp, chẳng ai chuẩn bị lễ vật cả.” Điền Tư Tư hỏi: “Gấp gáp ư? Cháu nghe nói người ở quê lo liệu chuyện thành thân rất tốn thời gian, vì sao lại…” Ông lão ngắt lời nàng: “Người bình thường đúng là mất nhiều thời gian chuẩn bị cho chuyện thành thân, nhưng hôn sự này thì không như vậy.” Điền Tư Tư thắc mắc: “Vì sao ạ?” Lão nhân lẩm bẩm: “Vì tân nương và tân lang là những người đặc biệt.” Điền Tư Tư càng nghe càng thấy hứng thú, nhịn không được lại hỏi: “Đặc biệt như thế nào ạ? Họ rốt cuộc là gì của ông?” Lão nhân cười cười: “Tân lang sắp xuất đầu lộ diện rồi, cô nương sẽ thấy ngay thôi.” Điền Tư Tư băn khoăn: “Tân lang sắp ra, vậy tân nương ở đâu?” Lão nhân làm ra vẻ thần bí: “Tân nương đang ngồi ngay trong phòng này chứ đâu.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Ở ngay trong phòng này? Ở đâu nhỉ?” Nàng đảo mắt nhìn quanh, trong phòng ngoại trừ nàng và lão nhân chỉ có sáu, bảy người nữa. Hai vị phu nhân vừa kéo nàng vào phòng khi nãy đang ngồi đối diện nàng, nhìn nàng cười hì hì, cười đến nỗi phấn trên mặt sắp rớt xuống đến nơi. Lượng phấn trên mặt họ phải đến năm lạng. “Càng xấu thì lại tô phấn càng dày.” Xem ra câu nói này rất chí lý. Điền Tư Tư cười thầm, nàng càng nhìn càng thấy hai người này xấu tệ, xấu đau xấu đớn. Người thiếu phụ trẻ trông còn kém sắc hơn người nhiều tuổi bên cạnh. Điền Tư Tư nói thầm: “Không lẽ người ngồi đối diện chúng ta chính là tân nương?” Lão nhân lắc đầu, cười thấp giọng nói: “Làm gì có tân nương nào khó coi như vậy?” Điền Tư Tư khe khẽ thở phào nhẹ nhõm thay cho tân lang, dù là ai, hễ lấy phải một tân nương như vậy đúng là xui xẻo cả đời. Trong ấn tượng của nàng, tân nương tử luôn luôn xinh đẹp, ít nhất cũng nên đẹp hơn những người khác. Nhưng giờ trong phòng, người đẹp nhất chỉ có vị phu nhân kia, một người khác tuy nhìn thuận mắt hơn một chút nhưng tuổi tác e là đã có ít nhất vài đứa con. Điền Tư Tư đang nghĩ thầm trong bụng, không kìm được lại nói ra miệng: “Không lẽ nàng ấy chính là tân nương?” Lão nhân cười: “Người đó có khi làm cụ nội của tân nương mới đúng, chứ làm tân nương sao được.” Điền Tư Tư thắc mắc: “Nếu không phải họ thì là ai?” Tuy nàng không dám căng mắt tìm kiếm khắp phòng, nhưng đã sớm đảo mắt đánh giá một lượt xung quanh, trong phòng này ngoại trừ hai vị phu nhân kia, còn lại đều là nam nhân. Nàng càng thấy kỳ quặc hơn: “Nếu tân nương đang ngồi đây thì sao cháu không nhìn thấy?” Lão nhân cười: “Đến lúc đó tân nương nhất định sẽ để cháu thấy mặt, giờ ngay tân lang còn chưa vội, cháu gấp cái gì?”. Điền Tư Tư đỏ mặt, nàng kiềm chế một lúc lâu, sau lại hỏi tiếp: “Tân nương có đẹp không ạ?”. Nụ cười của lão nhân càng thêm thần bí: “Đương nhiên là đẹp, thậm chí còn là người đẹp nhất ở đây.” Ông ta lại đảo mắt đánh giá Điền Tư Tư từ trên xuống dưới. Mặt Điền Tư Tư càng thêm đỏ, đầu cúi càng thấp, chợt thấy đôi chân mang quan hài đi ra từ nhà trong, phía trên đôi hài là áo bào đỏ rực. Tân lang cuối cùng đã ra mặt rồi. Vị tân lang này trông như thế nào nhỉ? Xấu xí? Thông minh? Trẻ hay già? Điền Tư Tư ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy hơi xấu hổ. Nàng là thiếu nữ chưa thành thân, lại không quen biết gia đình này. Ai ngờ tân lang đi thẳng về phía nàng, dừng lại trước mặt nàng. Điền Tư Tư càng thấy kỳ quặc hơn, bỗng nhiên tất cả mọi người trong phòng đều vỗ tay. Có người cười nói: “Thật là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.” Người khác thêm vào: “Tân nương tử vừa xinh đẹp vừa có phúc khí, sau này nhất định nhiều phúc nhiều thọ nhiều con trai.” Điền Tư Tư nhẹ nhàng giật giật góc áo ông lão, thấp giọng hỏi: “Tân nương tử đâu?” Ông lão cười: “Tân nương tử chính là cháu đó.” “Tân nương tử chính là cháu ư?” Điền Tư Tư bật cười, nàng thấy ông cụ này thật biết đùa, nhưng vừa cười, nàng chợt nhận ra có gì đó không đúng, lời đùa này có phần hơi quá đáng. Mọi người trong phòng vẫn đang vỗ tay reo hò: “Tân nương tử còn không mau đứng dậy bái thiên địa, tân lang đang muốn vào động phòng lắm rồi kìa.” Tân lang cứ như mọc rễ trên đất, hoàn toàn không động đậy. Cuối cùng Điền Tư Tư không kìm được ngẩng lên nhìn. Vừa nhìn một cái, khắp người nàng đột nhiên cứng đờ như khúc gỗ. Nàng sợ đến mất hồn mất vía. Tân lang mặc bộ áo đỏ rực, đôi giày màu đỏ nhạt, đầu đội mão đính hoa và lông chim, lối phục sức và trang điểm y như các tân lang khác. Nhưng khuôn mặt của hắn, khắp thế gian này không kiếm nổi khuôn mặt thứ hai như vậy. Bộ mặt u ám, lạnh băng băng, hoàn toàn vô cảm, cặp mắt cá chết cũng hoàn toàn vô cảm. Hắn vẫn đứng im như tượng nhìn Điền Tư Tư không chớp mắt. Khi Điền Tư Tư còn chưa ra đời, dường như hắn đã đứng tại đó! Cát tiên sinh! Điền Tư Tư cảm thấy thân mình dần dần trượt từ trên ghế xuống đất, ngồi cũng không vững, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Nàng thấy mình y hệt con heo bị người ta đem đi giết thịt. Họ đã chuẩn bị cả rồi, đến cả cặp nến long phượng trong động phòng, khách khứa đưa đón tân lang cũng đã có mặt, chỉ chờ nàng tới cắn câu. Nàng muốn khóc, nước mắt không ra. Nàng muốn hét lên, tiếng không thoát khỏi cổ họng. Cát tiên sinh im lặng nhìn nàng, thong thả nói: “Ta đã hỏi nàng hai lần, nàng định khi nào thành thân với ta, nàng đã không thể quyết định, nên ta đành quyết định thay nàng.” Điền Tư Tư lắp bắp: “Ta…ta không…” Lời đã lên đến cổ họng nhưng không tài nào nói ra miệng được. Cát tiên sinh nói: “Lần này chúng ta thành thân không những danh chính ngôn thuận mà còn tuân thủ mọi lễ nghi.” Lão nhân kia lên tiếng: “Không sai, ta chính là ông mối.” Hai vị phu nhân kia cười: “Chúng ta là phù dâu.” Cát tiên sinh nói: “Mọi người đang ngồi đây sẽ làm chứng, hôn sự này không ai được có ý kiến.” Điền Tư Tư tê liệt cả người, chẳng còn khí lực chạy trốn. Cho dù chạy được cũng đâu ích gì? Nàng chạy không thoát khỏi tay Cát tiên sinh. “Chẳng lẽ mình bị người ta lôi vào động phòng thế này ư?” “Phịch” một tiếng, nàng ngã từ trên ghế xuống đất. Chợt có người cất tiếng: “Hôn sự này người khác không có quyền ý kiến, nhưng ta lại có thể.” Lời phát ra từ một thanh niên béo lùn, mặt tròn quay, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, trán vừa cao vừa rộng, khoảng cách giữa hai lông mày gần như rộng hơn người khác. Miệng hắn to, cái đầu lại càng nhỏ, trông bộ dạng có phần kỳ quái. Nhưng biểu hiện của y lại rất ung dung điềm tĩnh, thậm chí có thể nói là dáng vẻ tiêu sái. Hắn ngồi bên phải chiếc bàn đó, tay trái cầm chén rượu, tay phải nâng hũ rượu. Hũ rượu rất lớn. Nhưng hắn một hơi uống cạn một chén, miệng uống còn nhanh hơn tay rót, không rõ hắn đã uống bao nhiêu chén rồi. Kỳ lạ ở chỗ khi nãy không ai thấy một người như vậy ở trong phòng. Không ai thấy hắn vào phòng ra sao, ngồi xuống từ lúc nào. Bất thình lình hiện ra một kẻ như vậy, ai nấy đều giật mình. Chỉ có Cát tiên sinh vẫn không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý kiến về hôn sự này?” Thanh niên kia thở dài nói: “Lúc đầu ta cũng chẳng muốn cất lời, nhưng không nói không được.” Cát tiên sinh vẫn lạnh lùng: “Nói cái gì?” Thanh niên đáp: “Hôn sự này mọi thứ đều đủ cả, chỉ có một chỗ không đúng.” Cát tiên sinh hỏi: “Là chỗ nào?” Thanh niên đáp: “Nếu tân nương là nàng ta thì tân lang lẽ ra không phải ngươi.” Cát tiên sinh nói: “Không là ta thì là ai?” Thanh niên kia hướng miệng hũ rượu vào mũi mình: “Ta.” “Tân lang lẽ ra là hắn? Hắn là ai?” Điền Tư Tư vốn đang ngồi cứng đờ trên đất, nghe thấy câu này mới ngẩng đầu lên. Thanh niên béo lùn đó cũng đang nhìn nàng. Điền Tư Tư không nhận ra người này nhưng cũng thấy quen mặt. Thanh niên kia chậm rãi nói tiếp: “Ta họ Dương, tên Dương Phàm. Mộc Dị Dương*, Phàm trong bình phàm.” Xem chừng hắn đúng là một kẻ rất bình thường, chỉ có điều hơi đẫy đà hơn các thanh niên khác. *Chữ Dương (楊)do chữ Mộc (木)và chữ Dị (易)ghép thành. Giản thể viết là 杨 Ngoại trừ cân nặng ra, hắn không có vẻ gì hơn người. Nhưng cái tên “Dương Phàm” lại khiến Điền Tư Tư giật mình. Nàng chợt nhớ ra người này. Tối qua nàng nấp trong rừng hoa, người đứng sau lưng phụ thân chính là hắn. Hắn là con trai của Dương tam gia ở phủ Đại Minh, Điền Tư Tư vẫn thường nghe mọi người gọi hắn là quái vật. Lại nghe nói mười ngày hắn mới có một ngày tỉnh táo, khi đó hắn ở trong miếu cùng hòa thượng, khi say hắn lại ở trong kỹ viện. Nơi nào hắn cũng ở được, đúng là một quái nhân. Nàng càng nghĩ không ra tên quái vật này sao lại xuất hiện ở đây. Hẳn Cát tiên sinh cũng coi người này là quái vật, kỹ lưỡng quan sát hắn rất lâu rồi bỗng bật cười. Đây là lần đầu tiên Điền Tư Tư thấy hắn cười. Trước giờ nàng không hiểu khi hắn cười sẽ trông như thế nào, thậm chí nàng cho rằng hắn không bao giờ cười. Nhưng quả thực lúc này hắn đang cười. Bộ mặt u ám, lạnh băng băng đó đột nhiên cười lên xem ra lại có vẻ kỳ dị đáng sợ. Nghe nói hắn không ở được trong nhà, nghe nói từ khi hắn bắt đầu biết đi, Dương tam gia rất ít khi gặp được con trai. Nghe nói chuyện kỳ quặc gì hắn cũng đã làm thử, chẳng có gì hắn chưa làm. Điền Tư Tư không hiểu vì sao phụ thân lại muốn gả nàng cho một kẻ như vậy, không khỏi rùng mình, như nhìn thấy người chết đột nhiên cười. Chỉ nghe tiếng hắn (Cát tiên sinh) cười nói: “Thì ra là một kẻ muốn đến làm tân lang.” Dương Phàm lạnh lùng: “Ta vốn chẳng muốn đến làm tân lang, nhưng không đến không được.” Cát tiên sinh nói: “Không đến không được? Chẳng lẽ có ai ở sau lưng thúc ép ngươi?” Dương Phàm thở dài đáp: “Chẳng ai muốn thấy nương tử của mình biến thành nương tử của người khác, phải không nào?” Cát tiên sinh nói: “Cô ta là nương tử của ngươi?” Dương Phàm đáp: “Tuy bây giờ chưa phải, nhưng cũng sắp rồi.” Cát tiên sinh cười lạnh: “ta chỉ biết chính miệng cô ta đã đồng ý gả cho ta.” Dương Phàm nói: “Dù cô ấy có đồng ý gả cho ngươi cũng vô dụng.” Cát tiên sinh thấy khó hiểu: “Vô dụng ư?” Dương Phàm nói: “Hoàn toàn vô dụng, vì phụ thân nàng đã hứa gả nàng cho ta, không những có ý nguyện của phụ mẫu, mà còn có lời mai mối, đó mới là danh chính ngôn thuận, không ai phản bác được.” Cát tiên sinh trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nếu muốn ngươi không lấy nàng ta, e chỉ còn một cách.” Dương Phàm nói: “Chẳng có cách nào hết.” Cát tiên sinh phản đối: “Có cách. Người chết không lấy vợ.” Dương Phàm bật cười. Đây cũng là lần đầu tiên Điền Tư Tư thấy hắn cười. Khuôn mặt của hắn vốn hơi đặc biệt, hơi kỳ quặc, nhất là đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, dường như trong đó phát ra một tia sáng trấn áp người khác, rất khó diễn tả, khiến cho người béo lùn, tầm thường này tỏa ra khí phách bất phàm, người khác không dám coi thường hắn. Chính vì vậy nên tất cả mọi người trong phòng không ai động thủ đuổi hắn ra ngoài. Nhưng hắn vừa cười lên lập tức có biến đổi, trở nên rất có hòa khí, có nhân duyên, ngay cả khuôn mặt tròn quay của hắn cũng có vẻ dễ coi hơn nhiều. Cho dù người nào vốn ghét hắn, nếu thấy hắn cười cũng sẽ cảm thấy hắn không đáng ghét như vậy, thậm chí không kìm được muốn thân cận với hắn. Điền Tư Tư đột nhiên muốn hắn bỏ chạy thật nhanh, chạy càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt. Đột nhiên nàng không nỡ thấy người này chết dưới tay Cát tiên sinh. Nàng biết rõ công lực của Cát tiên sinh đáng sợ nhường nào, chàng béo này cười lên trông khả ái như vậy, nàng không nỡ nhìn thấy máu chảy trên khuôn mặt cười của hắn, khiến cho khuôn mặt đó biến thành khuôn mặt quỷ. Đáng sợ nhất là nàng đã tận mắt chứng kiến năm mạng người chết trong tay Cát tiên sinh, năm người họ chết rất đột ngột, trên trán bỗng hiện ra một cái lỗ, nhưng rốt cuộc Cát tiên sinh giết họ bằng cách nào, nàng hoàn toàn không nhìn ra được. Chàng béo này trán đặc biệt cao, càng tiện cho Cát tiên sinh xuống tay, Điền Tư Tư gần như tưởng tượng ra hình ảnh máu chảy trên trán hắn. May thay Cát tiên sinh vẫn chưa động thủ, vẫn đứng chôn chân một chỗ không cử động. Dương Phàm lại rót một chén rượu, vừa uống cạn bỗng nhiên đưa chén rượu nâng lên ngang trán mình. Sau đó nghe chén rượu phát ra tiếng “đinh”. Cát tiên sinh lập tức biến sắc. Dương Phàm chậm rãi đặt chén rượu xuống, quan sát tỉ mỉ, chầm chậm lắc đầu, thở dài thườn thượt, lẩm bẩm nói: “Ám khí thật độc, thật lợi hại.” Điền Tư Tư thấy đầu óc loạn cả lên. Chẳng lẽ Cát tiên sinh không cần cử động vẫn có thể phát ám khí mà chẳng ai hay? Chẳng lẽ chàng béo này chỉ nâng tay đã có thể dùng chén rượu chặn ám khí? Trong tích tắc, ám khí của Cát tiên sinh đã lấy được mạng người, chỉ chốc lát đã chọc thủng hộp sọ của nạn nhân, vậy mà lần này tại sao không thể xuyên qua chén rượu nhỏ kia? Điền Tư Tư nghĩ không ra, cũng không tin gã béo kia lại có bản sự lớn như vậy. Nhưng vì sao sắc mặt Cát tiên sinh lại biến thành khó coi như vậy? Chỉ nghe tiếng Dương Phàm tiếp tục thở dài: “Kẻ dùng thứ ám khí này đi hại người, ít nhất cũng tổn thọ mười năm, giả dụ là ta, ta tuyệt đối không dùng.” Cát tiên sinh im lặng một lúc lâu, chợt lên tiếng: “Trước kia ngươi đã từng thấy loại ám khí này chưa?” Dương Phàm lắc đầu: “Bình sinh đây là lần đầu.” Cát tiên sinh nói: “Ngươi cũng là kẻ đầu tiên bắt được ám khí của ta.” Dương Phàm nói: “Có người thứ nhất rồi sẽ có người thứ hai, có người thứ hai rồi sẽ có người thứ ba, cho nên thứ ám khí này cũng chẳng có gì ghê gớm. Ta thấy ngươi không dùng nữa cũng tốt.” Cát tiên sinh trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi: “Tống Thập Nương là gì của ngươi?” Tống Thập Nương là thiên hạ đệ nhất ám khí danh gia, không những bắt ám khí mà phóng ám khí đều đứng đầu thiên hạ, chế tạo ám khí cũng không dưới ai. Trong mắt người giang hồ, Tông Thập Nương là một đại nhân vật nhất đẳng, ngay đến Điền Tư Tư cũng thường nghe nhắc tới cái tên này. Nếu không phải người đó là nữ nhân, Điền Tư Tư cũng đã cho vào danh sách của nàng, cũng tìm cách đi xem người đó có phải đối tượng của nàng không. Nhưng Dương Phàm lại lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này.” Cát tiên sinh hỏi: “Ngươi chưa từng nghe đến cái tên đó, cũng chưa từng trông thấy thứ ám khí này?” Dương Phàm nói: “Đúng vậy.” Cát tiên sinh nói: “Nhưng ngươi lại bắt được món ám khí này.” Dương Phàm cười: “Nếu không bắt được, trên đầu ta đã sớm có thêm một cái lỗ rồi.” Cát tiên sinh trừng mắt nhìn hắn, chợt thở dài: “Ngươi có thể cho ta biết, ngươi dùng cách gì bắt được nó không?” Dương Phàm đáp: “Không thể.” Cát tiên sinh nói: “Ngươi có thể trả lại ám khí cho ta không?” Dương Phàm đáp: “Không thể.” Hắn chợt cười cười, thong thả nói tiếp: “Nhưng nếu ngươi bò ra ngoài, ta không phản đối.” Cát tiên sinh không nói thêm câu thứ hai. Hắn bò ra ngoài. Điền Tư Tư ngây người. Ai gặp cũng cho rằng Cát tiên sinh cứng hơn đá, lạnh hơn băng, hắn căn bản không giống người sống. Khuôn mặt hắn dường như không bao giờ có biểu cảm. Nhưng hắn vừa nhìn thấy gã béo kia lập tức loại biểu cảm nào cũng có đủ hết, không những cười mà còn gần như sắp khóc, không những biến sắc mặt mà còn bò ra ngoài. Gã béo này quả thực có bản sự. Nhưng Điền Tư Tư nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra hắn dựa vào đâu mà có bản sự lớn như vậy. Bộ dạng hắn không có vẻ thông minh hơn người ngốc là bao. Điền Tư Tư không nhìn ra, người khác cũng nhìn không ra. Ai nấy mắt tròn như quả trứng gà, miệng há hốc đến nỗi có thể nhét vừa hai quả trứng cùng lúc. Dương Pham lại rót rượu, cười nói: “Các vị ngồi xuống đi, lúc có thể ngồi thì đứng làm gì? Huống chi rượu thịt đã bày lên rồi, không ăn uổng lắm, sao phải khách khí?” Lúc trước, hắn nói gì có lẽ ai cũng ngó lơ, nhưng giờ đây mỗi lời hắn nói ra là một mệnh lệnh. Hắn vừa dứt lời, trong phòng không còn ai đứng. Điền Tư Tư vốn đang ngồi đột nhiên lại đứng dậy, Dương Phàm không thèm liếc mắt nhìn nàng, ôn tồn nói: “Cát tiên sinh nhất định chưa đi xa, bây giờ đuổi theo hãy còn kịp.” Điền Tư Tư lập tức đứng lại, quay đầu hậm hực trừng mắt nhìn gã béo kia. Dương Phàm vẫn không thèm nhìn nàng, nâng chén cười nói: “Ta ghét nhất là uống rượu một mình, sao các vị không uống cùng ta vài chén?” Hắn chỉ ngửa cổ lên, một chén rượu đã vào bụng. Điền Tư Tư bỗng quay người lại, đi đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Tửu quỷ, sao ngươi không bê cả hũ lên mà uống?” Dương Phàm điềm tĩnh nói: “Miệng ta to quá, hũ rượu này lại quá nhỏ.” Không biết vô tình hãy hữu ý, hắn liếc nhìn cái miệng nhỏ của Điền Tư Tư, cười nói tiếp: “Một to một nhỏ, thực không xứng đôi.” Điền Tư Tư đỏ mặt, hầm hầm nói: “Ngươi bớt tự đắc đi, cho dù ngươi giúp ta một việc cũng chẳng có gì to tát.” Dương Phàm nói: “Cô thừa nhận ta giúp cô một việc?” Điền Tư Tư đáp: “Phải.” Dương Phàm nói: “Thế sao cô không cảm tạ ta một tiếng?” Điền Tư Tư đáp: “Đấy là ngươi cam tâm tình nguyện giúp, sao ta phải cảm tạ ngươi?” Dương Phàm nói: “Phải phải, nói đúng lắm, đúng là ta no cơm rảnh rỗi không có việc gì làm.” Điền Tư Tư cắn môi, chợt lớn tiếng nói: “Dù sao ngươi đừng mơ ta sẽ gả cho ngươi!” Dương Phàm hỏi lại: “Cô thực lòng không muốn gả cho ta?” Điền Tư Tư đáp: “Không muốn.” Dương Phàm nói: “Nhất quyết không muốn?” Điền Tư Tư đáp: “Không muốn.” Dương Phàm lại hỏi: “Có đổi ý không?” Điền Tư Tư càng lớn giọng: “Không là không, có chết cũng không.” Dương Phàm đứng bật dậy, cung cung kính kính vái nàng một cái: “Đa tạ, đa tạ. Cảm tạ vô cùng.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Ngươi tạ ơn ta cái gì?” Dương Phàm nói: “Ta không những muốn tạ ơn cô, mà còn muốn tạ ơn trời đất.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi bị bệnh à?” Dương Phàm đáp: “Ta chẳng có bệnh gì khác, chỉ là chút bệnh hồ nghi.” Điền Tư Tư hỏi: “Hồ nghi cái gì?” Dương Phàm đáp: “Ta cứ tưởng cô muốn gả cho ta, nên trước giờ lo sợ muốn chết đi được.” Điền Tư Tư hét lên: “Ta muốn gả cho ngươi ư? Ngươi ấm đầu rồi!” Dương Phàm cười: “Nhưng bây giờ đầu ta hết ấm, hết sợ rồi. Chỉ cần cô không muốn gả cho ta, những chuyện khác đều có thể thương lượng.” Điền Tư Tư lạnh lùng: “Giữa ta và ngươi chẳng có gì để thương lượng hết.” Dương Phàm vẫn cười: “Thế nếu Điền lão bá nhất quyết bắt chúng ta thành thân thì sao?” Điền Tư Tư nghĩ ngợi rồi đáp: “Vậy ta không về nhà nữa.” Dương Phàm nói: “Sớm muộn gì cũng phải về nhà.” Điền Tư Tư lại nghĩ ngợi rồi đáp: “Vậy sau khi tìm được phu quân sẽ về nhà.” Dương Phàm xoa tay cười nói: “Ý hay, rất thông minh.” Hắn chợt cau mày hỏi: “Nhưng cô định gả cho ai?” Điền Tư Tư đáp: “Việc đó ngươi không quản được.” Dương Phàm thở dài: “Ta cũng đâu muốn quản, ta chỉ lo cô gả đi không xong.” Điền Tư Tư lại hét lên: “Ta không gả cho ai được ư? Ngươi cho rằng không ai thích ta? Ngươi nghĩ ta là xú bát quái chắc?” Dương Phàm cười khổ: “Cô đương nhiên không xấu, nhưng với tính khí đại tiểu thư như vậy ai mà chịu nổi?” Điền Tư Tư hậm hực: “Chuyện đó không khiến ngươi lo, chắc chắn sẽ có người chịu được.” Dương Phàm nói: “Kẻ chịu đựng được cô chưa chắc cô đã chịu đựng được hắn, chẳng hạn như vị Cát tiên sinh kia…” Vừa nghe đến tên Cát tiên sinh, mặt Điền Tư Tư tức thì trắng bệch. Dương Phàm nhẹ giọng nói tiếp: “Thực ra chưa chắc hắn thực lòng muốn thành thân với cô, mà có ý đồ khác?” Điền Tư Tư tò mò hỏi: “Ý đồ khác? Hắn có ý đồ gì?” Dương Phàm đáp: “Ta cũng không biết hắn có mục đích gì, chỉ e khi mục đích đã đạt được rồi hắn sẽ bỏ rơi cô, đến lúc đó cô lại muốn quay đầu gả cho ta, thì ta càng thêm phần thảm hại.” Điền Tư Tư lửa giận bừng bừng: “Ngươi yên tâm, cho dù đi làm ni cô ta cũng không gả cho ngươi.” Dương Phàm vẫn lắc đầu: “Ta chưa yên tâm được, chuyện trong thiên hạ khó nói lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Điền Tư Tư giận điên người, nàng cười lạnh: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Mỹ nam tử chắc? Ngươi dựa vào cái gì mà tưởng ta sẽ gả cho ngươi?” Dương Phàm điềm đạm thốt: “Ta là mỹ nam tử cũng được, là Trư Bát Giới cũng chẳng sao, việc đó không quan hệ gì, ta chỉ nghĩ đợi sau khi cô gả cho người khác rồi ta mới yên tâm được.” Điền Tư Tư nói:”Được, ta nhất định sẽ xuất giá thật nhanh, sau khi thành thân sẽ cho ngươi biết.” Nàng đang tức giận điên người. Đáng lẽ người đang lo lắng nên là nàng mới phải, ai ngờ Trư Bát Giới lại giành trước phần lo lắng. Vừa nhìn hắn nàng lại thấy bực mình, nói xong nàng quay đầu định đi. Dương Phàm chợt lên tiếng: “Đợi chút.” Điền Tư Tư nói: “Đợi cái gì? Không lẽ ngươi còn chưa yên tâm?” Dương Phàm đáp: “Quả thực ta vẫn hơi lo, nhỡ đâu cô chết bất đắc kỳ tử trước khi xuất giá thì sao?” Điền Tư Tư nói: “Ta sống hay chết thì mắc mớ gì đến ngươi?” Dương Phàm tỏ ra nghiêm túc: “Đương nhiên có liên quan, hiện giờ cô là người nhà họ Dương trên danh nghĩa, nếu cô có phiền toái gì ta sẽ giải quyết thay, nếu cô gặp chuyện gì bất trắc ta sẽ thay cô báo thù, như vậy chẳng phải rất phiền toái ư? Ta vốn sợ nhất phiền toái, cô bảo sao ta yên tâm được?” Cơn giận của Điền Tư Tư đã sắp trào lên vỡ cả phổi, nàng lạnh lùng nói: “Ta không chết được đâu.” Dương Phàm nói: “Chưa chắc, xem tính khí đại tiểu thư của cô thế này dù bị người ta bán đi cũng không hay, vả lại…” Hắn thở dài nói tiếp: “Cô vẫn chưa biết lúc nào cô mới gả đi được. Điền lão bá bất cứ lúc nào cũng có thể bắt cô về, đến lúc đó chẳng lẽ cô lại định gả cho ta?” Điền Tư Tư hét lên: “Ngươi muốn thế nào mới chịu yên tâm, ngươi nói đi.” Dương Phàm nói: “Đúng là ta có một cách.” Điền Tư Tư hỏi: “Là cách gì?” Dương Phàm đáp: “Cô muốn gả cho ai, ta đưa cô đến tận nhà người đó, đợi cô thành thân rồi sẽ không còn liên quan gì tới ta nữa, lúc đó ta mới yên tâm được.” Điền Tư Tư cười nhạt: “Không ngờ ngươi lại biết suy tính chu toàn như vậy.” Dương Phàm nói: “Quá khen, quá khen. Kỳ thực ta vốn xuề xòa qua loa lắm, nhưng vướng phải sự tình ra nông nỗi này, không cẩn thận không được, lấy nhầm nương tử đâu phải chuyện chơi.” Điền Tư Tư không ngừng cười nhạt, nàng đã tức giận đến độ nói không nên lời. Dương Phàm nói: “Vậy nên cô muốn gả cho ai cứ việc nói một tiếng, ta nhất định sẽ đưa cô đi.” Điền Tư Tư cắn môi nói: “Ta muốn gả cho Tần Ca.” Dương Phàm nhíu mày: “Tình* ca? Ta làm sao biết ai là Tình ca ca của cô.” *Chữ “Tần” (秦)và chữ “Tình” (情)đọc gần giống nhau. Điền Tư Tư hận không thể cho hắn vài cái bạt tai, lớn tiếng nói: “Ta đang nói Tần Ca, Tần trong Tần triều, Ca trong xướng ca. Chẳng lẽ ngay cái tên này ngươi cũng chưa từng nghe nói? Dương Phàm lắc đầu: “Chưa từng.” Điền Tư Tư cười nhạt: “Đồ đầu đất, ngoài việc ăn cơm ra ngươi còn biết gì nữa?” Dương Phàm đáp: “Ta còn biết uống rượu.” Hắn quả thực lại uống một chén rồi mới nói tiếp: “Được, Tần Ca thì Tần Ca, ta nhất định giúp cô tìm ra hắn, nhưng hắn có chịu lấy cô hay không, ta không dám đảm bảo đâu nhé.” Điền Tư Tư nói: “Đó là việc của ta, tự ta đương nhiên có cách.” Dương Phàm nói: “Tuy ta có thể giúp cô tìm hắn, nhưng ta phải giao hẹn trước ba việc.” Điền Tư Tư hỏi: “Là ba việc gì?” Dương Phàm nói: “Một, chúng ta đã giao hẹn, cô nhất định không lấy ta, ta cũng nhất định không lấy cô.” Điền Tư Tư nói: “Được lắm.” Dương Phàm nói: “Hai, tuy chúng ta cùng đi, nhưng cô đi đường cô, ta đi đường ta, dù cô làm gì ta cũng không bắt ép, cô cũng không được ép buộc ta.” Điền Tư Tư nói: “Được lắm.” Dương Phàm nói: “Ba, c hễ cô gặp được người vừa ý đều có thể thành thân bất cứ lúc nào, ta nếu gặp người vừa ý cũng vậy. Chúng ta không can thiệp chuyện riêng của đối phương.” Điền Tư Tư nói: “Được lắm.” Nàng đang giận bốc khói, ngoài hai chữ “được lắm” ra thì chẳng biết nên nói gì khác, những điều kiện này vốn do nàng đặt ra đầu tiên, không ngờ tên Trư Bát Giới kia lại đi trước một bước. Những người trong phòng không rõ đã lẩn đi từ lúc nào. Dương Phàm uống liền một hơi ba chén rượu mới cười nói: “Dù thế nào thì cũng nhờ có cô, ta mới được uống rượu mừng này, ta nên cảm tạ cô mới phải.” Điền Tư Tư tò mò hỏi: “Làm thế nào mà ngươi tìm được đến đây? Có phải phụ thân ta có lời không?” Dương Phàm cười: “Có một số chuyện ta không muốn nói, cô cũng không thể ép ta.” Điền Tư Tư nghiến răng, hậm hực nói: “Biết đâu ngươi cũng như những người ở đây, cũng thông đồng với Cát tiên sinh.” Dương Phàm gật gật đầu: “Có thể lắm, trên đời này không có gì chắc chắn cả.” Điền Tư Tư nhìn quanh phòng, không kìm được lại hỏi: “Bọn họ đi đâu rồi?” Dương Phàm đáp: “Họ đi rồi.” Điền Tư Tư hỏi: “Vì sao ngươi lại tha cho họ?” Dương Phàm đáp: “Đến Cát tiên sinh ta còn tha được thì tại sao lại không tha cho họ?” Điền Tư Tư nói: “Vì sao ngươi lại tha cho Cát tiên sinh?” Dương Phàm nói: “Hắn chỉ là muốn cô gả cho hắn, tuy hành động vừa rồi rất ngu xuẩn, nhưng cũng không tính là chuyện bại hoại, hơn nữa dù sao hắn cũng mời ta uống rượu mà.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng hắn đã giết người.” Dương Phàm lạnh lùng đáp: “Vậy chẳng lẽ cô chưa từng giết người? Vốn dĩ có rất nhiều kẻ đáng chết.” Điền Tư Tư đỏ mặt kêu lên: “Được, dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ có cách tìm hắn tính sổ.” Nàng nín thở một hơi, rồi lại lên tiếng: “Thứ ám khí của hắn ngươi có thể cho ta xem được không?” Dương Phàm đáp: “Không được.” Điền Tư Tư hỏi: “Vì cớ gì không được?” Dương Phàm nói: “Không là không, chúng ta đã giao hẹn rồi, không ai ép buộc ai cả.” Điền Tư Tư giậm giậm chân: “Được thôi, không ép buộc thì không ép buộc, đi!” Dương Phàm nói: “Cô gấp gáp gì thế?” Điền Tư Tư nói: “Ta gấp gì ư? Đương nhiên là gấp lấy chồng.” Dương Phàm lại rót rượu, nhẹ giọng nói: “Cô gấp, tôi không gấp, cô muốn đi thì cứ đi trước; đường ai nấy đi. Dù sao ta cũng không để cô bị người ta đem bán là được.” Điền Tư Tư đột nhiên giật lấy hũ rượu đập vỡ tan tành, sau đó đi thẳng không ngoái đầu lại. Dương Phàm thở dài, lẩm bẩm: “May mà bên kia vẫn còn một hũ không bị ai đó thấy…” Điền Tư Tư chợt hầm hầm quay lại, “choang”, hũ rượu phía bên kia cũng bị nàng đập tan tành. Lúc này cục tức của nàng mới được xả ra một chút, quay đầu lại đã thấy Dương Phàm nâng một vò rượu lên khoan khoái thưởng thức, còn cười hì hì: “Hũ rượu bị cô đập nát nhưng ta lại tìm được vò rượu này, miệng vò vừa với ta hơn nhiều.” Suốt đường đi, Điền Tư Tư vừa đi vừa tức vừa chửi. “Đồ béo chết tiệt, đồ con sâu rượu, đồ Trư Bát Giới…” Cứ mắng chửi như vậy, đột nhiên nàng bật cười. Trong cuốn “Đại tiểu thư Nam du ký” Điền Tâm định viết, ban đầu có một Đường Tăng, một Tôn Ngộ Không, nay lại thêm một Trư Bát Giới, các vai diễn gần đủ bộ rồi. Nếu cuốn sách này được hoàn thành, nhất định rất đặc sắc, Điền Tâm nếu biết, nhất định sẽ cười đến nỗi môi không bĩu lên được nữa. “Nhưng rốt cuộc tiểu quỷ hay bĩu môi này chạy đi đâu rồi?” Cười rồi Điền đại tiểu thư lại thở dài, có điều tiếng thở dài này không tràn ngập ưu lo, dù thế nào, khi biết phía sau có người đi theo bảo hộ nàng cũng thật tốt. Trư Bát Giới xem ra ngốc nghếch, nhưng cây đinh ba đó đánh xuống cũng dọa được người. Nếu không có Trư Bát Giới, chắc gì Đường Tăng đã tới được Tây Thiên. Trư Bát Giới ngốc thật sao? Trong mắt heo, loài động vật ngu đần nhất thế giới có lẽ chính là con người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang