Đại Nhân Vật

Chương 6 : Lưỡi đao ánh sắc hồng

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:01 17-07-2024

.
CHƯƠNG 6 – Lưỡi đao ánh sắc hồng Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ——————————————— Kẻ này căn bản không phải người, mà là một con tinh tinh – trước đây Vương đại nương từng gọi hắn tới định cưỡng đoạt nàng. Hắn tuy có khuôn mặt hình người, nhưng lại mọc đầy lông. Lông tuy không quá dài, nhưng mỗi sợi cũng đến vài thốn, lúc không cười còn đỡ, lúc hắn cười, bộ lông lại rung rung. Bộ dạng của hắn cho dù ai gặp ác mộng cũng không tưởng được. Lúc này hắn đang cười, hắn cười Điền Tư Tư. Điền Tư Tư lạnh thấu xương, dồn hết sức vùng dậy, đánh tới một quyền nhắm vào mũi hắn. Nàng nghe nói mũi là bộ phận mềm nhất trên người tinh tinh. Nàng đánh không trúng. Kẻ kia chỉ khẽ vung tay như xua muỗi, Điền Tư Tư lập tức ngã nhào. Nàng cam chịu bị đánh chết, như vậy còn tốt hơn là sống. Sống sẽ phải nhìn thấy kẻ này, dù không muốn nhìn, không dám nhìn cũng không thể không nhìn. Hắn đang cười đột nhiên cất tiếng: “Nàng đừng sợ, ta tới cứu nàng đây.” Tuy hắn nói tiếng người, nhưng thanh âm đó không giống người phát ra. Điền Tư Tư cắn răng: “Ngươi…tới cứu ta?” Kẻ kia lại cười cười, lần mò lôi ra một vật gì từ trong ngực. Đó là một cuộn dây thừng, chính là sợi dây giúp Điền Tư Tư thoát ra qua khung cửa đó. Điền Tư Tư kinh ngạc: “Sợi dây này do ngươi thả xuống ư?” Hắn gật đầu: “Ngoài ta ra còn ai?” Điền Tư Tư càng kinh ngạc hơn: “Vì sao ngươi lại cứu ta?” Kẻ kia đáp: “Vì ta rất thích nàng.” Điền Tư Tư lập tức co quắp thân mình lại. Nàng nhìn thấy cánh tay lông lá mềm mượt giơ ra dường như định vuốt ve khuôn mặt nàng. Nàng lập tức dùng hết sức bình sinh hét lớn: “Cút! Cút đi! Ngươi dám đụng vào ta, ta chết ngay cho coi!” Kẻ kia tuy rút tay về, lại nói: “Nàng sợ ta ư? Sao lại sợ ta?” Cặp mắt ẩn giấu dưới lớp lông lộ ra vẻ thống khổ. Điều đó xem chừng khiến cho hắn trở nên giống người. Nhưng Điền Tư Tư càng thêm sợ hãi, đến mức buồn nôn. Hắn càng đối tôt với nàng càng khiến nàng mắc ói. Nàng chỉ hận không chết ngay cho xong. Kẻ kia lại nói: “Tuy tướng mạo ta xấu xí nhưng tâm địa ta không xấu, thật lòng ta không có ác ý với nàng, ta chỉ muốn…” Giọng Điền Tư Tư khàn khàn: “Muốn thế nào?” Hắn cúi đầu lắp bắp: “Chẳng muốn thế nào cả, chỉ cần được trông thấy nàng là ta vui rồi.” Hắn vốn là một dã thú đáng sợ, lúc này lại biến thành một con vật đáng thương. Điền Tư Tư nhìn hắn chằm chằm. Nàng không còn thấy hắn đáng sợ nữa, chỉ thấy buồn nôn muốn chết. Nàng chớp chớp mắt, hỏi hắn: “Ngươi tên gì?” Hỏi như vậy nghĩa là nàng đã coi hắn là người. Trong mắt hắn lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết: “Kỳ Kỳ, ta là Kỳ Kỳ.” “Kỳ Kỳ” Đây cũng là tên gọi ư? Ai lại đi chọn một cái tên như vậy. Điền Tư Tư tiếp tục thăm dò: “Ngươi rốt cuộc có phải con người?” Câu hỏi vừa thốt ra, nàng cũng thấy lo lắng, không biết có chọc tức kẻ kia? Quả nhiên sự phẫn nộ lập tức trào dâng trong ánh mắt Kỳ Kỳ, nhưng qua một lúc lâu hắn lại cúi đầu, rầu rĩ trả lời: “Ta đương nhiên cũng là con người như nàng thôi, ta biến thành như thế này cũng là do Vương đại nương hại ta.” Một kẻ ngoan ngoãn trả lời như vậy chắc chắn không có gì nguy hiểm. Cảm thấy vững dạ hơn, Điền Tư Tư hỏi tiếp: “Bà ta hại ngươi như thế nào?” Hai bàn tay to lớn của Kỳ Kỳ nắm chặt lại, tiếng xương kêu “rắc rắc,” qua một hồi lâu sau hắn mới cất tiếng nghẹn ngào: “Máu, độc dược, máu…ngày nào mụ cũng ép ta uống máu độc, mụ nhất quyết biến ta thành dã thú, thay mụ hành ác!” Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu xin nhìn Điền Tư Tư: “Nhưng ta vẫn là người…Mụ ta chỉ có thể thay đổi tướng mạo ta, không thể thay đổi tâm can ta.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi có hận bà ta không?” Kỳ Kỳ không đáp, hắn cũng không cần đáp lời. Bàn tay hắn nắm càng chặt hơn, cảm tưởng như đang bóp cổ Vương đại nương. Điền Tư Tư nói: “Ngươi hận bà ta như vậy, sao ngươi không tìm cách giết bà ta?” Thân mình Kỳ Kỳ đột nhiên rúm ró, nắm tay cũng phát run. Điền Tư Tư cười nhạt: “Hóa ra ngươi sợ ả.” Kỳ Kỳ cắn răng: “Mụ ta không phải người, mụ ta là giống dã thú.” Điền Tư Tư hỏi: “Ngươi đã sợ bà ta như vậy sao còn dám cứu ta?” Kỳ Kỳ đáp: “Vì…vì…ta thích nàng.” Điền Tư Tư cắn môi: “Nếu ngươi thực sự có lòng với ta, ngươi nên thay ta giết ả.” Kỳ Kỳ lắc đầu lia lịa. Điền Tư Tư nói: “Nếu đã không có gan giết ả, chí ít ngươi cũng nên thả ta đi.” Kỳ Kỳ lại lắc đầu: “Không được, một mình nàng dù thế nào cũng không chạy thoát được đâu.” Điền Tư Tư cười nhạt: “Dù ngươi có là người thì cũng chỉ là một kẻ không có tiền đồ. Loại người như vậy chẳng ai ưa đâu.” Kỳ Kỳ đỏ mặt, đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Nhưng ta có thể giúp nàng chạy trốn.” Điền Tư Tư nói: “Thật ư?” Kỳ Kỳ đáp: “Ta tuy là người, nhưng ta không nói dối như những người khác.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng ta không thể trốn một mình được.” Kỳ Kỳ thắc mắc: “Vì sao?” Điền Tư Tư đáp: “Ta còn có một muội muội, ta không thể bỏ mặc nó ở đây.” Đột nhiên nàng chớp mắt, nói: “Nếu ngươi có thể cứu được cả con bé, không chừng nó sẽ đối xử rất tốt với ngươi đấy.” Trong mắt Kỳ Kỳ lại lộ ra vẻ vui mừng: “Muội muội của nàng là người như thế nào?” Điền Tư Tư đáp: “Rất xinh đẹp, môi nhỏ chúm chím, thường thường hay bĩu môi, tên nó là Điền Tâm.” Kỳ Kỳ nói: “Được, ta đi tìm ngay, ta nhất định sẽ cứu được nàng ấy.” Lời chưa nói xong hắn đã ra đến cửa, chợt quay lại nhìn Điền Tư Tư, lắp bắp nói: “Nàng…nàng sẽ không bỏ đi chứ?” Điền Tư Tư trấn an: “Không đời nào, ta ở đây đợi ngươi.” Kỳ Kỳ đột nhiên lao tới, quỳ trước mặt nàng, hôn lên chân nàng, sau đó mới xông ra ngoài, trong lòng hoan hỉ vô cùng. Hắn vừa đi khỏi, Điền Tư Tư mềm nhũn cả người, nhìn lên cái chân vừa bị hắn hôn, nàng chỉ hận không cắt bỏ đi được. Chính nàng cũng không hiểu làm thế nào nàng lại nói ra những lời vừa nãy. Giờ nghĩ lại, nàng thấy mắc ói. Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên: “Thật không ngờ Điền đại tiểu thư chọn tới chọn lui, lại chọn trúng một kẻ như vậy, quả là có tuệ nhãn hơn người, nhãn quang cũng không tệ.” Điền Tư Tư ngẩng đầu lên, mới thấy Cát tiên sinh đã ngồi trên bệ cửa sổ từ lúc nào. Hắn ngồi im như tượng, cứ như đã biến thành một bộ phận trên cửa. Dường như khi cánh cửa chưa được làm xong, hắn đã ngồi lên đó. Điền Tư Tư đỏ mặt quát: “Ngươi nói gì đó?” Cát tiên sinh điềm tĩnh: “Ta nói gã kia thích ngươi, mà ngươi đối với hắn cũng không tệ, hai ngươi quả là một đôi trời sinh.” Trên bàn có một bình trà rất to. Điền Tư Tư chợt nhảy lên, chộp lấy bình trà, dùng hết sức ném về phía hắn. Cát tiên sinh cứ như không để ý, đợi đến khi bình trà bay đến trước mặt mới khe khẽ thở ra một hơi. Bình trà kia đột nhiên chuyển hướng, từ từ bay về, chầm chậm hạ xuống mặt bàn. Thật tình cờ, đó cũng là chỗ ban đầu. Điền Tư Tư nhìn đến rách cả mắt. “Lẽ nào kẻ này biết ma thuật?” Nếu nói đây là một môn công phu, thì nàng không những chưa từng chứng kiến mà cũng chưa từng nghe nói. Vẻ mặt Cát tiên sinh vẫn hoàn toàn vô cảm: “Trước giờ ta rất thích hỷ sự, nếu các ngươi đã là một đôi trời sinh, ta nhất định sẽ nhờ Vương đại nương tác thành.” Giọng hắn vẫn lãnh đạm, lại tiếp lời: “Ngươi nên biết, Vương đại nương luôn nghe lời ta.” Điền Tư Tư nhịn không nổi hét lên: “Ngươi không được làm thế!” Cát tiên sinh lạnh lùng: “Ta cứ thích làm đấy, ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta?” Điền Tư Tư đang đứng, lại ngã sụp xuống đất, toàn thân bắt đầu run rẩy không ngừng. Nàng biết người như Cát tiên sinh, nói được sẽ làm được. Bất thình lình, nàng lao đầu về phía bức tường. Tường xây bằng đá, nếu va trúng không những chảy máu mà e đầu cũng vỡ thành hai ba mảnh. Nàng thà chết còn hơn! —————————————————– Nàng không chết. Khi nàng lao tới, bức tường đá bỗng biến thành mềm mại như gấm. Nàng ngã xuống, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mình va vào người Cát tiên sinh từ lúc nào. Cát tiên sinh đứng dán vào tường, cả người hắn cứ như biến thành một phần của bức tường. Dường như khi bức tường chưa được xây xong, hắn đã đứng ở đó. Hắn đứng im không động đậy, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm: “Cho dù ngươi không bằng lòng cũng không cần phải chết.” Điền Tư Tư cắn răng, nước mắt đã chảy ra. Cát tiên sinh nói: “Nếu ngươi không muốn gả cho hắn, vậy ta có một cách.” Điền Tư Tư nôn nóng: “Cách gì?” Cát tiên sinh đáp: “Giết hắn.” Điền Tư Tư sững sờ: “Giết hắn?” Cát tiên sinh nói: “Chẳng ai ép gả cô cho người chết được, phải không nào?” Điền Tư Tư lắp bắp: “Ta…ta giết được hắn ư?” Cát tiên sinh đáp: “Đương nhiên là được. Hắn thích ngươi, vì vậy ngươi sẽ giết được hắn.” Lời hắn nói quả rất có lý. Chỉ khi ngươi đem lòng yêu một người con gái nào đó, nàng mới có khả năng làm tổn thương ngươi. Đa số nữ nhân đều có thể làm tổn thương những gã nam nhân yêu mến họ. Điền Tư Tư cúi cúi đầu nhìn tay mình. Bên tay nàng đột nhiên xuất hiện một thanh đao. Lưỡi đao đã ra khỏi vỏ. Màu sắc trên thanh đao thật đặc biệt, là màu hồng phấn, tựa như đôi má của người thiếu nữ. Cát tiên sinh nói: “Thanh đao này rất tốt, không những cắt được sợi tóc thổi qua, mà còn chém đứt cả cổ họng.” Hắn thong thả tiếp lời: “Bảo đao nào cũng có tên gọi hay, thanh đao này tên là Nữ Nhân.” Đao lại tên là “Nữ Nhân,” đúng là cái tên kỳ quái. Điền Tư Tư tò mò hỏi: “Tại sao lại có tên như vậy?” Cát tiên sinh đáp: “Vì nó nhanh như miệng nữ nhân, độc như tâm nữ nhân, dùng thanh đao này để giết một kẻ thương yêu ngươi quả là không gì sánh bằng.” Điền Tư Tư đưa tay định đón lấy thanh đao, lại rụt tay về. Cát tiên sinh ôn tồn nói: “Hắn sắp quay lại rồi, muốn gả cho hắn hay giết chết hắn đều do ngươi quyết định, ta sẽ không ép buộc…” Nói đến những lời cuối cùng, thanh âm của hắn đã ở rất xa. Ngẩng đầu lên, Điền Tư Tư mới ngỡ kẻ kỳ dị như ma quỷ kia đã đi đâu mất rồi. Hắn quả thực rất giống ma. Bởi lẽ hắn chỉ dẫn dụ chứ không ép buộc. Đối với nữ nhân, dẫn dụ có hiệu quả hơn cưỡng ép rất nhiều. Điền Tư Tư đang đưa tay ra, lại rụt về. Tiếng bước chân ngoài cửa vừa vọng tới, nàng lập tức giấu tay cầm đao ra sau lưng. Kỳ Kỳ đang đi vào. Hắn quay lại một mình, nhìn thấy Điền Tư Tư, lập tức trong mắt hiện lên niềm vui khôn tả, vủi vẻ bước tới: “Quả thực nàng không bỏ đi, nàng vẫn đợi ta.” Điền Tư Tư né tránh ánh nhìn của hắn, nàng hỏi: “Điền Tâm đâu?” Kỳ Kỳ đáp: “Ta không tìm được nàng ấy, vì…” Điền Tư Tư không để hắn nói hết câu. Thanh đao trong tay nàng đâm vào ngực hắn, đâm thấu tim hắn. Kỳ Kỳ chết sững, phẫn nộ dâng trào, hắn vươn tay ra nắm lấy yết hầu Điền Tư Tư, gào lên: “Tại sao nàng muốn giết ta? Ta đã làm gì sai?” Điền Tư Tư không đáp được, cũng không cử động được. Chỉ cần Kỳ Kỳ dụng lực mạnh thêm một chút, cổ nàng sẽ bị bẻ gãy như cọng rơm. Nàng sợ đến ngây người. Nàng biết chắc lần này Kỳ Kỳ sẽ không buông tha nàng, bất kể ai cũng không thể buông tha nàng! Ngờ đâu tay Kỳ Kỳ từ từ lỏng ra. Nộ ý trong mắt hắn cũng dần tiêu tan, chỉ còn lại bi ai và thống khổ, nỗi thống khổ tuyệt vọng. Hắn chắm chú nhìn Điền Tư Tư, miệng lẩm bẩm: “Đúng là nàng nên giết ta…Ta không trách nàng…không trách nàng…” “Ta không trách nàng” Hắn lặp đi lặp lại bốn chữ đó, thanh âm dần dần yếu đi, mặt dần nhăn nhúm lại, đôi mắt cũng từ từ mất đi sức sống. Hắn chầm chậm ngã xuống. Thời khắc ngã xuống, mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn Điền Tư Tư, vật lộn gắng sức thốt ra một câu: “Ta không tìm thấy bằng hữu của nàng…vì nàng ta đã trốn thoát rồi, nhưng quả thực ta đã tìm kiếm, ta không dối gạt nàng.” Nói xong câu này hắn mới chết. Hắn chết rất an bình. Bởi lẽ hắn không lừa gạt ai, cũng không làm chuyện gì có lỗi. Hắn chết mà tâm không hối hận. Điền Tư Tư đứng ngây ngốc một chỗ, chợt phát hiện ra y phục mình ướt đẫm. “Ta không trách nàng…Ta không dối gạt nàng.” Quả là không. Nhưng nàng lại lừa hắn, lợi dụng hắn, thậm chí giết hắn! Hắn đã làm sai chuyện gì? “Keng,” thanh đao rơi xuống đất. Còn lệ thì sao? Vì cớ gì vẫn chưa rơi xuống? Phải chăng lệ không thể rơi nữa rồi? Đột nhiên một giọng nói vang lên: “Ngươi có biết là khi nãy hắn lúc nào cũng có thể giết ngươi không?” Cát tiên sinh đã đến từ lúc nào. Điền Tư Tư đờ đẫn đáp: “Ta biết.” Cát tiên sinh nói: “Hắn không giết ngươi vì hắn thật lòng yêu ngươi. Ngươi giết được hắn cũng vì hắn thật lòng yêu ngươi.” Thanh âm của hắn phảng phất như vang vọng tới từ xa, hắn thong thả nói tiếp: “Yêu ngươi là sai lầm duy nhất của hắn.” Hắn sai lầm thật ư? Yêu người không nên yêu quả là sai lầm đáng sợ. Một sai lầm không thể tha thứ. Nhưng nước mắt của Điền Tư Tư chợt rơi xuống. Nàng vĩnh viễn không ngờ rằng nàng có thể khóc vì một kẻ như vậy, nhưng đúng là nàng đang khóc. Sau đó nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng mà lôi kéo của Mai tỷ: “Quay lại đi, khách khứa về hết rồi, Vương đại nương đang chờ cô đấy, mau lên.” Nghe đến tên “Vương đại nương,” Điền Tư Tư cảm thấy như bị roi quất. Nàng co cụm về phía sau, run rẩy nói: “Ta không quay lại đâu.” Nụ cười của Mai tỷ vẫn ôn nhu thân thiết: “Không quay lại là thế nào? Chẳng lẽ muốn ta bắt trói cô lại hả?” Điền Tư Tư van vỉ: “ Cầu xin cô thả ta đi…” Mai tỷ nói: “Cô không đi được đâu, ai đến đây rồi cũng đừng hòng đi.” Cát tiên sinh chợt cất tiếng: “Nếu cô muốn đi, ta cũng có một cách.” Điền Tư Tư mừng rỡ: “Là cách gì?” Nàng biết mưu kế của Cát tiên sinh rất hữu hiệu. Cát tiên sinh nói: “Cô đáp ứng ta một chuyện, ta lập tức thả cô đi.” Điền Tư Tư hỏi: “Đáp ứng ngươi chuyện gì?” Cát tiên sinh nói: “Gả cho ta.” Mai tỷ kinh ngạc cười nói: “Nhất định Cát tiên sinh đang đùa rồi.” Cát tiên sinh lạnh lùng: “Cô nghĩ tôi đang đùa thật à?” Nụ cười của Mai tỷ gượng lại: “Dù Cát tiên sinh đồng ý, tôi cũng không thể chấp nhận.” Cát tiên sinh nói: “Vậy ta đành giết cô thôi.” Mai tỷ vẫn cười, nụ cười càng gượng gạo hơn: “Nhưng Vương đại nương…” Nghe đến ba chữ “Vương đại nương” Điền Tư Tư chợt cắn răng, hét lên: “Ta đáp ứng ngươi.” Bốn chữ vừa thốt ra, Mai tỷ đã gục xuống. Nàng ta vẫn đang cười. Khi nàng ta cười, khóe mắt và gò má đều có nếp nhăn. Máu tươi từ từ chảy xuống theo nếp nhăn đó. Khuôn mặt ôn nhu thân thiết của nàng ta bỗng chốc trở nên ghê rợn hơn cả ác quỷ. Răng Điền Tư Tư va vào nhau lập cập, nàng chầm chậm quay đầu lại. Không thấy Cát tiên sinh đâu nữa. Nàng không muốn để tâm đến gì khác, cũng không nhìn lại lần thứ hai, cắm đầu chạy thẳng ra cửa. Trước mặt có một bức tường. Trên tường có một cánh cửa nhỏ. Cửa đang mở toang. Điền Tư Tư chạy qua. Nàng chẳng nghĩ ngợi, chẳng nhìn thấy gì, chỉ cắm đầu chạy không ngừng nghỉ. ————————————— Đêm đã khuya. Bốn bề chìm trong bóng tối. Nàng hoàn toàn không nhìn thấy gì. Nhưng hễ nàng dừng lại, Cát tiên sinh với bộ mặt u ám, lạnh băng băng, vô cảm kia sẽ xuất hiện từ trong bóng đêm. Cho nên nàng đành cố chạy tiếp, dù không nhận ra đường, cũng không phân biệt được phương hướng. Nàng chạy liên tục, cho đến khi ngã xuống mới dừng lại được. Cuối cùng nàng ngã xuống. Nơi nàng ngã xuống dường như có một phiến đá. Vừa ngã xuống, nàng liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Cô đến rồi à? Ta đang đợi cô đây.” Đó rõ ràng là giọng của Cát tiên sinh. Không biết từ lúc nào Cát tiên sinh đã ngồi ngay trên phiến đá đó, bản thân hắn phảng phất đã trở thành một phần của phiến đá. Dường như khi phiến đá kia còn chưa thành hình, hắn đã ngồi lên đó. Hắn ngồi im như tượng, nét mặt hoàn toàn vô cảm. Không phải bóng ma, đúng là Cát tiên sinh. Điền Tư Tư gần như sợ phát điên, giọng nàng thất thanh: “Ngươi đợi ta? Đợi ta làm gì?” Cát tiên sinh đáp: “Ta muốn hỏi cô một câu?” Điền Tư Tư nói: “Hỏi…hỏi câu gì?” Cát tiên sinh nói: “Cô định khi nào thành thân với ta?” Điền Tư Tư hét lên: “Ai nói ta muốn thành thân với ngươi?” Cát tiên sinh nói: “Chính miệng cô nói, cô đã đáp ứng ta.” Điền Tư Tư kêu lên: “Ta không nói vậy, ta không đáp ứng ngươi…” Nàng vừa hét vừa chạy điên cuồng. Nỗi sợ đã kích động chút sức lực còn sót lại của nàng. Nàng chạy liền một mạch thật xa mới dám ngoảnh đầu lại. Sau lưng là bóng đêm, Cát tiên sinh không đuổi theo. Điền Tư Tư thở dốc, chợt cảm thấy không gắn gượng được nữa, lại gục xuống. Nơi nàng ngã xuống lần này là một con dốc. Nàng không khống chế được mình, lăn từ trên con dốc xuống, rơi vào một hang động không sâu lắm. Là hang thỏ? Hay hang cáo? Có phải là ổ rắn? Điền Tư Tư hoàn toàn không để tâm nữa. Dù là cáo hay rắn cũng không đáng sợ như Cát tiên sinh. Hắn còn giảo hoạt hơn cáo, gớm ghiếc hơn độc xà. Điền Tư Tư thành tâm cầu khấn thần linh, chỉ cần Cát tiên sinh không xuất hiện nữa, nàng chấp nhận làm mọi thứ, cam tâm tình nguyện, không lời oán thán. Lời khấn của nàng hình như có linh nghiệm. Rất rất lâu sau đó, Cát tiên sinh không xuất hiện nữa. Tinh quang đã dần tắt. Đêm dài sắp hết, ngày hôm nay kể như đã trôi qua. Điền Tư Tư thở dài, chợt cảm thấy toàn thân khô quắt. Nàng không kìm được tự hỏi mình: “Hôm nay rốt cuộc ta đã làm ra những chuyện gì?” Hôm nay dường như dài hơn cả mười tám năm trước đó trong cuộc đời nàng cộng lại. Hôm nay nàng đã lừa gạt người, bị người lừa gạt. Nàng thậm chí đã giết một người. Kẻ lừa gạt nàng đều là kẻ nàng tin tưởng. Những kẻ nàng tin tưởng đều lừa gạt nàng. Người duy nhất không dối gạt nàng, người duy nhất đối tốt với nàng lại chết trong tay nàng! Giờ nàng mới hiểu thiện ác trong nội tâm không thể dựa vào bề ngoài để phán đoán. “Rốt cuộc ta đã gây ra chuyện gì?” “Rốt cuộc ta là loại người gì?” Điền Tư Tư chỉ thấy tim mình đau thắt, nỗi đau xâm chiếm toàn bộ cơ thể, tựa như mọt cây roi vô hình đang quất túi bụi vào nàng. “Chẳng lẽ đây là nhân sinh? Lẽ nào đây mới là nhân sinh?” “Lẽ nào con người ta cứ phải sống thế này ư?” Nàng nghi hoặc, nàng không hiểu. Nàng không hiểu rằng bản thân cuộc đời có rất nhiều bất công, vô số khổ nạn. Ngươi nếu chịu đựng được mới đúng là con người. Cuộc sống là nhẫn nại và chịu đựng. Một ý nghĩa khác của nhẫn nại và chịu đựng chính là phấn đấu. Nhẫn nại, chịu đựng không ngừng, cũng chính là phấn đấu không ngừng, nếu không cuộc đời hoàn toàn vô vị. Vì con người trưởng thành trong khổ nạn. Sao càng thưa, phía đông ánh ban mai bắt đầu ló rạng. Điền Tư Tư chợt cảm thấy mình trưởng thành lên rất nhiều. Dù nàng đã làm ra chuyện gì, dù nàng đúng hay sai, nàng cũng đã ngộ ra chân lý ở đời. Cho dù nàng có phạm sai lầm cũng đáng được tha thứ, vì những việc nàng làm không phải bản thân tự nguyện. Ngày hôm nay không hề trôi qua vô ích. Nàng quả thực đã lớn lên rất nhiều, không còn là một đứa trẻ. Nàng là một nữ nhân, một nữ nhân thực thụ, một nữ nhân không thể thiếu trên đời! Nàng sống mười tám năm nhưng mãi đến hôm nay mới thực sự cảm nhận thấy sự tồn tại của chính mình. Hoan lạc và thống khổ trên đời đều có phần của nàng. Dù là hoan lạc hay thống khổ nàng cũng sẽ trải nghiệm tất cả, nhất định sẽ trải nghiệm tất cả!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang