Đại Nhân Vật

Chương 31 : Thỉnh ngài nhập quan

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:18 17-07-2024

.
CHƯƠNG 31: Thỉnh ngài nhập quan Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee Liệu trên đời này thật sự có tuyệt lộ? Chẳng phải con đường là do người ta đi mãi mới tạo nên? Chừng nào chưa nằm trong quan tài,tất vẫn còn đường để đi.Cho dù không có đường, ngươi cũng có thể tự tìm ra lối thoát. Điền Tư Tư ngã xuống cạnh quan tài. Khoảng cách giữa nàng và cỗ quan tài quả thật rất gần. Mật thất đột nhiên yên tĩnh hẳn đi, không phải vì bọn họ mải mê cười trên tiếng khóc nức nở của Điền Tư Tư,mà vì họ chợt nghe thấy tiếng bước chân rất kỳ quái. Tiếng bước chân từ phía trên vọng xuống,ngay trên đầu họ chính là Phạn Âm tự. Phạn Âm tự vốn là một ngôi miếu, có người đi vào trong miếu cũng không thể coi là chuyện gì lạ lùng. Kỳ quái ở chỗ, tiếng bước chân này rất nặng. Dù phía trên kia là một người khổng lồ thân cao mười trượng, cũng không thể phát ra tiếng bước chân nặng như vậy. Ai nấy căng tai nghe ngóng,chỉ thấy tiếng bước chân chậm rãi đi tới đi lui. Liễu Phong Cốt chợt lên tiếng: “Vô Sắc tới rồi.” Vương đại nương giật bắn cả người như thấy quỷ: “Làm sao ngươi biết là hắn?” Liễu Phong Cốt lạnh lùng đáp: “Trừ lão hoà thượng đó ra, còn bước chân của ai có nội lực thâm hậu như vậy?” Dương Phàm nói: “Tổng cộng có ba người đến.” Vương đại nương: “Ba người?” Liễu Phong Cốt gật đầu: “Còn có hai kẻ nữa, bước chân rất nhẹ,các ngươi không nghe ra.” Trương Hảo Nhi nói: “Lão hoà thượng này rình mò trên đó làm gì?” Liễu Phong Cốt cười nhạt: “Lão đang thị uy với chúng ta.” Trương Hảo Nhi biến sắc: “Nói vậy lẽ nào lão đã biết dưới này có người?” Dương Phàm gật đầu: “Nhưng lão ta chưa tìm ra đường xuống.” Trương Hảo Nhi nói: “Nhưng sớm muộn gì lão cũng tìm được đúng không?” Vương đại nương: “Nếu lão đã biết dưới này có người, không tìm ra chúng ta lão nhất định không chịu đi.” Trương Hảo Nhi gượng cười: “Cũng may là bọn Kim đại hồ tử vĩnh viễn không mở miệng được nữa, nên vụ án này coi như chết không đối chứng.” Vương đại nương: “Nhưng lão mà tìm thấy chúng ta dưới này, chắc chắn sẽ động nghi tâm.” Trương Hảo Nhi: “Vậy không bằng chúng ta mau rời khỏi đây.” Dương Phàm chợt lên tiếng: “Chúng ta không thể đi.” Trương Hảo Nhi: “Vì sao?” Dương Phàm trầm sắc mặt, nói: “Không thể đi tức là không thể đi.” Trương Hảo Nhi: “Lẽ nào ngồi đây chờ lão hoà thượng đó tìm đến?” Dương Phàm: “Cũng không cần phải chờ.” Trương Hảo Nhi sốt ruột: “Đi không được, chờ không xong, ngươi bảo nên làm sao mới được?” Dương Phàm đáp: “Ta lên đó tìm lão.” Vương đại nương thất thanh: “Lên trên đó tìm lão ta? Ngươi điên rồi à?” Dương Phàm trầm giọng: “Lão ta đã tìm tới đây, tức là có ý nghi ngờ vụ án này.Nếu không tìm ra sự thật,lão nhất định không chịu buông tay, cho nên…” Trương Hảo Nhi ngắt lời: “Cho nên phải làm sao?” Dương Phàm đáp: “Cho nên chi bằng chúng ta không làm thì thôi, đã làm thì phải nhổ cỏ tận gốc, dù là kẻ tâm vô tạp niệm như lão hoà thượng đó cũng…” Vương đại nương cũng nóng lòng chen ngang: “Ý ngươi là cũng giết lão hoà thượng đó luôn để diệt khẩu?” Dương Phàm lạnh lùng: “Chúng ta đã giết một gã hoà thượng rồi, đâu phải chuyện gì không làm được.” Trương Hảo Nhi nói: “Vấn đề là ai sẽ đi giết hắn?” Dương Phàm đáp: “Ta.” Trương Hảo Nhi trợn tròn mắt: “Ngươi? Lẽ nào ngươi không sợ La Hán Phục Hổ quyền của lão?” Dương Phàm bật cười: “Ta có phải con hổ đâu, sao phải sợ Phục Hổ quyền?” Trương Hảo Nhi thở dài, quay sang Liễu Phong Cốt: “Ngươi nói xem có phải hắn điên rồi không?” Liễu Phong Cốt lạnh lùng: “Hắn không điên. Dù người trong thiên hạ phát điên hết,hắn vẫn sẽ tỉnh táo.” Tiếng bước chân trên đầu vẫn phát ra đều đều, Dương Phàm sải bước đi ra ngoài. Trương Hảo Nhi thở dài lẩm bẩm: “Ta chỉ mong hắn đi lần này không bị biến thành con hổ chết.” Liễu Phong Cốt đột nhiên cười cười, cất giọng nhàn nhạt: “Cho dù hắn có đi chết, ta cũng đâu có bắt cô chết chung với hắn? Cô lo cái gì?” ————– Tiếng bước chân đột nhiên ngưng bặt. Trương Hảo Nhi nhẹ nhàng thở ra: “Lúc này hắn đã lên đến nơi, lão hoà thượng đã phát hiện ra hắn rồi.” Vương đại nương tiếp lời: “Lão hoà thượng đó không biết hắn là ai, đương nhiên sẽ không rõ mục đích của hắn.” Trương Hảo Nhi: “Cho nên bây giờ lão hoà thượng nhất định đang hỏi hắn là ai, đến làm gì? Vương đại nương: “Liệu hắn có dám nói là, ta đến để giết ngươi không nhỉ?” Trương Hảo Nhi: “Tuyệt đối không thể, hắn sẽ không để lão hoà thượng có sự chuẩn bị.” Vương đại nương gật gù đồng tình: “Không sai, hắn nhất định sẽ lựa lúc lão không đề phòng để xuống tay, cơ hội đắc thủ khi đó không hề nhỏ.” Trương Hảo Nhi: “Cho dù không thể đắc thủ trong một chiêu, ít nhất cũng chiếm được tiên cơ.” Vương đại nương: “Cho nên lúc này hắn nhất định vẫn đang tán gẫu với lão hoà thượng.” Trương Hảo Nhi: “Cái lưỡi dẻo quẹo của hắn chắc chắn sẽ lừa được lão hoà thượng, làm cho lão ta thất điên bát đảo.” Vương đại nương bật cười: “Hẳn là ngươi cũng từng bị hắn lừa cho thất điên bát đảo rồi?” Trương Hảo Nhi bĩu môi: “Này, đang ghen đấy à?” Ả nắm tay Điền Tâm, ra vẻ thân thiết: “Bây giờ dù có kẻ nào nổi cơn ghen, cũng không tranh cướp được gì với tiểu muội muội đâu!” Điền Tâm nãy giờ vẫn mở to mắt, căng tai nghe ngóng – không phải lắng nghe câu chuyện của mấy người kia, mà đang tập trung vào động tĩnh ở phía trên. Nàng ta rõ ràng đang lo lắng cho Dương Phàm hơn ai hết. Điền Tư Tư thì sao? Lẽ nào nàng thật sự mong Vô Sắc hoà thượng đập nát bấy cái đầu to của Dương Phàm, như đập một trái dưa hấu? Điền Tâm đột nhiên cất lời: “Các vị nghe xem, hình như bọn họ bắt đầu giao thủ rồi!” Kỳ thực nàng không cần nhắc nhở, những người còn lại đã nghe thấy. Trên đầu vọng xuống tiếng bước chân thình thịch, so với khi nãy còn tăng thêm mấy phần công lực. Cước bộ cực nhanh, nhưng chỉ bước trên một vài vị trí cố định. Nghe nói khi một cao tăng Thiếu Lâm thực sự nắm rõ công phu La Hán Phục Hổ Quyền, nếu đi một bài quyền trên nền đất phủ tuyết, cùng lắm chỉ lưu lại bảy dấu chân. Vương đại nương: “Xem ra lão hoà thượng đó quả nhiên đang dùng La Hán Phục Hổ Quyền để đối phó với hắn.” Trương Hảo Nhi thở dài: “Hắn đã không thể đắc thủ trong một chiêu.” Vương đại nương: “Lão hoà thượng này chẳng phải dạng vừa, muốn thu phục lão quả thực không dễ.” Tiếng chân di chuyển vọng xuống càng lúc càng nhanh, càng gấp gáp, xem chừng kẻ trên đó đang tung hết toàn lực. Trương Hảo Nhi đột nhiên bật cười: “Nhưng hắn cũng đâu phải dễ đối phó, bằng không lão hoà thượng đã không dụng lực mạnh như thế.” Chỉ trong chốc lát, tiếng cước bộ cực nhanh đã truyền tới bảy lần, rền vang như sấm động. Sắc mặt Liễu Phong Cốt rất nặng nề,hắn trầm giọng nói: “Chiêu này nhất định là ‘Phượng Lôi Tịnh Tác’.” Phượng Lôi Tịnh Tác là chiêu thức mạnh nhất trong Phục Hổ Quyền,hơn nữa trong chiêu còn có chiêu, biến hoá liên hoàn, vô cùng vô tận. Với công lực hoả hầu của Vô Sắc đại sư, khi đã đánh ra chiêu này, trên giang hồ không mấy kẻ tránh được. Nhưng Dương Phàm rõ ràng có thể. Trên đó không có tiếng kêu đau đớn của hắn, cũng không có tiếng người ngã xuống. Không hiểu sao Điền Tư Tư lại lén thở phào nhẹ nhõm – chẳng phải nàng mong Dương Phàm sớm về chầu trời sao? Tâm tư thiếu nữ thật khó nắm bắt. Nhưng tâm tư của nam nhân cũng có khác gì? Trên đời này vốn dĩ chẳng ai khống chế được tình cảm của chính mình, cũng như chẳng ai điều khiển được thời tiết. Trương Hảo Nhi cũng thở phào: “Xem chừng ‘Phượng Lôi Tỉnh Tác’ của lão hoà thượng không chế trụ được hắn.” Liễu Phong Cốt sắc mặt trầm trọng: “Đúng là hắn đã tránh được.” Trương Hảo Nhi: “Ta thật muốn lên đó xem,hắn đang dùng công phu gì đối phó lão hoà thượng.” Liễu Phong Cốt: “Cho đến lúc này, hắn chưa công ra chiêu nào cả.” Trương Hảo Nhi: “Chẳng lẽ hắn chỉ chịu đòn mà không hoàn thủ?” Liễu Phong Cốt: “Đúng vậy.” Trương Hảo Nhi: “Đó là công phu của môn phái nào vậy?” Liễu Phong Cốt: “Cho dù có công phu vô địch thiên hạ, lúc này hắn chỉ có thể dùng chiến lược đó mới đối phó được với Vô Sắc.” Trương Hảo Nhi: “Ngươi biết hắn dùng đối pháp gì?” Liễu Phong Cốt gật đầu: “Lúc này hắn đang dùng một loại công phu thân pháp kiểu như Bát Quái Du Thân Chưởng để nhử Vô Sắc vận toàn lực tấn công,đợi khi tinh lực của lão cạn kiệt rồi, hắn mới chịu xuất thủ.” Trương Hảo Nhi: “Ta hiểu rồi,Vô Sắc có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một lão già, thể lực không thể bằng thanh niên.” Liễu Phong Cốt: “Huống chi trọng tâm của La Hán Phục Hổ Quyền là lấy mạnh đánh yếu, lấy cương chế nhu,cho nên rất ít người đã tiêu hao hết chân lực, đánh ra toàn bộ 108 chiêu Phục Hổ Quyền, mà vẫn mở miệng nói chuyện được sau trận đấu, đó là những cao thủ hiếm gặp.” Trương Hảo Nhi: “Nhưng hắn đâu phải đồ đệ của Bát Quái môn, làm sao hắn biết loại công phu Du Thân Chưởng đó?” Liễu Phong Cốt: “Hắn biết rất nhiều loại võ công.” Trong mắt hắn đầy vẻ trầm ngâm suy nghĩ,qua một lát hắn mới chầm chậm tiếp lời: “Hắn là một trợ thủ đắc lực, rất hữu dụng, ta rất cần loại người như vậy, việc gì phải truy cứu lai lịch của hắn?” Trương Hảo Nhi đảo mắt nhìn quanh, cười nói: “Những lời này ngươi đang nói cho ai nghe vậy?” Liễu Phong Cốt: “Ta tự nói tự nghe.” Vương đại nương đột nhiên cất tiếng: “Kỳ thực ta vẫn luôn thắc mắc, vì sao ngươi và hắn lại có giao tình tốt như vậy?” Liễu Phong Cốt lạnh lùng: “Ta đã nói rồi, ta cần hắn, hắn cũng cần ta.” Vương đại nương: “Vì sao hắn cần ngươi?” Liễu Phong Cốt: “Nghe nói hắn gây ra vài vụ án lớn ở quan ngoại, đắc tội nhiều cao thủ, nên mới trốn về Giang Nam.” Vương đại nương: “Ngươi đã điều tra chưa?” Liễu Phong Cốt: “Ngươi cho rằng ta dễ tin người thế sao?” Vương đại nương: “Nhưng ngươi không nên hoàn toàn tín nhiệm hắn, nhiều chuyện không để hắn biết vẫn hơn.” Liễu Phong Cốt bật cười: “Ngươi cho rằng cái gì ngươi cũng nắm rõ hay sao?” Điệu cười của hắn thật thân mật, cũng thật tiêu sái. Nhưng sắc mặt Vương đại nương lại trắng bệch, không thốt nên lời. Trương Hảo Nhi: “Ta cũng có chuyện không hiểu.” Liễu Phong Cốt: “Chuyện gì?” Trương Hảo Nhi nín cười: “Đầu hắn rõ to, bụng cũng chẳng nhỏ, làm sao thi triển khinh công? Hay là hắn nhẹ xương?” Tiếng cười của ả đột nhiên ngưng bặt, Liễu Phong Cốt nói: “Chiêu này chính là Phục Hổ Dương Uy!” Đúng lúc này, một thân ảnh từ trên cao rơi xuống, trùng hợp thay cả người rơi trúng vào một cỗ quan tài. ———————— Quan tài đó không phải không đậy nắp. Nắp quan tài chỉ đóng một nửa. Người này có thể rơi trọn vào trong quan tài, bởi lẽ thân mình quá gầy, quá nhỏ. Cho dù nắp quan tài có đóng kín thêm một chút, người này vẫn chui lọt như thường. Người đó vừa rơi vào quan tài, lập tức nằm im bất động như xác chết. Tất nhiên kẻ này không phải Dương Phàm. Hắn đầu to bụng phệ, cho dù cỗ quan tài to hơn hắn cũng không chui lọt. Người rơi xuống là Vô Sắc. ——————— Phục Hổ Dương Uy chính là chiêu cuối cùng trong 108 chiêu thức của La Hán Phục Hổ Quyền. Chiêu này vừa đánh ra, Vô Sắc đã rơi xuống. Ông ta không thể mở miệng nói được gì. Sau đó Dương Phàm nhẹ nhàng dùng khinh công hạ xuống. Riêng cái đầu to của hắn cũng phải đến mười cân, vậy mà hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất như không. Chẳng lẽ xương cốt của hắn đặc biệt rất nhẹ? Cho dù xương cốt hắn nhẹ thật, hắn cũng toàn vẹn trở về, không mất sợi tóc nào. Điền Tư Tư nhắm tịt mắt lại. Nàng vĩnh viễn không muốn gặp lại người này, không bao giờ! Nhưng lúc nãy khi hắn chưa quay lại, vì sao nàng dường như còn lo lắng cho hắn? Rõ ràng hắn là một kẻ bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ, rõ ràng hắn đã lừa nàng, hãm hại nàng. Vô Sắc đại sư là một cao tăng hiệp nghĩa chân chính. Nhưng hà cớ gì trong thâm tâm nàng lại hy vọng người thắng trận đấu này là Dương Phàm? Điền Tư Tư tuy nhắm tịt hai mắt, nhưng hình ảnh tên đại đầu quỷ này vẫn hiện rõ trong tâm trí nàng. Lúc này nhất định hắn đang thần trí thanh tỉnh, dương dương tự đắc. Lúc này kẻ đắc ý không phải hắn thì còn ai? Ngay cả Vô Sắc đại sư cũng bại trong tay hắn. Âm mưu của bọn chúng đã thành công mỹ mãn, chẳng ai có thể ngáng chân chúng được nữa. Trước đây Điền Tư Tư đã nghe kể nhiều câu chuyện về mưu kế và ác nhân,bất kể âm mưu có phức tạp, kín kẽ đến đâu, cuối cùng chân tướng sẽ bị phơi bày,quỷ kế thất bại. Thiện nhất định rồi sẽ thắng ác. Nhưng giờ đây hoàn cảnh nàng đang mắt thấy tai nghe hoàn toàn không giống những câu chuyện kể đó. Giờ đây kẻ ác đã thắng, âm mưu đã thành, người tốt bị đẩy vào chốn địa ngục u ám bi thương. Điền Tư Tư đang rất căm hận, không chỉ căm hận chính mình, căm hận những kẻ tiểu nhân bỉ ổi, hạ lưu, vô sỉ kia, nàng còn căm hận cả thế gian. Lẽ nào trên đời này không còn thiên lý? ----------------------------------------- Bộ dạng của Dương Phàm lúc này quả đúng là vô cùng tươi tỉnh, dương dương tự đắc. Hắn đắc ý cũng phải. Liễu Phong Cốt bước lại gần, dụng lực nắm bả vai hắn: “Hảo huynh đệ, ngươi giỏi lắm, trận này đánh rất đẹp!” Dương Phàm bình tĩnh đáp: “Thực ra cũng là chuyện nhỏ thôi.” Trương Hảo Nhi chen vào: “Chuyện nhỏ là nhỏ thế nào? Trên giang hồ mấy ai đánh bại được Hộ Pháp Thiếu Lâm?” Dương Phàm mỉm cười: “Thật lòng mà nói, công lực của lão hoà thượng thâm hậu hơn ta nhiều,ta cũng nhờ vài phần may mắn mà thôi.” Liễu Phong Cốt cười: “Đó tuyệt đối không phải may mắn,mà là ngươi đã áp dụng đúng chiến thuật.” Trương Hảo Nhi: “Rốt cuộc ngươi đã dùng cách nào đánh bại lão ta, nói chúng ta nghe xem?” Dương Phàm nói: “La Hán Phục Hổ quyền của Thiếu Lâm tự trải qua hơn mười đời cao tăng chỉnh sửa, cải tiến, nay đã trở nên bất khả xâm phạm. Ta biết nếu lão hoà thượng xuất ra bộ quyền pháp này, ta hoàn toàn không có cửa thắng, vậy nên…” Vương đại nương sốt ruột giục: “Vậy nên ngươi làm sao?” Dương Phàm: “Vậy nên ta đợi đến khi lão đánh hết 108 lộ quyền, ngay thời khắc lão biến chiêu hoàn khí, ta dụng toàn lực đánh cho lão một đòn trí mạng.” Trương Hảo Nhi cười: “Ngươi quả thật đã giáng cho lão một đòn trí mạng.” Liễu Phong Cốt: “Chiêu đó nghe thì dễ, thi triển không dễ chút nào, chẳng những phải suy nghĩ cách thức tránh được 108 chiêu Phục Hổ quyền của Vô Sắc, mà còn phải tính toán chuẩn xác thời điểm hắn thu chiêu hoàn khí, nắm chính xác sơ hở của hắn ở chỗ nào, thời gian, vị trí không được sai sót nửa ly, vì cơ hội chỉ đến một lần, không có lần thứ hai.” Vương đại nương lại hỏi: “Thế còn hai tiểu hoà thượng kia?” Dương Phàm cười: “Không phải tiểu hoà thượng, cũng tính là những cao thủ có hạng trong chùa Thiếu Lâm.” Vương đại nương: “Hẳn là ngươi đã giải quyết chúng xong rồi.” Dương Phàm: “Vẫn chưa.” Vương đại nương: “Vẫn chưa? Lẽ nào ngươi…?” Dương Phàm: “Chúng chạy rồi.” Vương đại nương sửng sốt: “Tại sao ngươi lại thả chúng đi?” Dương Phàm cười: “Vì ta muốn chúng chạy về tuyên bố với môn hạ Thiếu Lâm, là ai đã giết Đa Sự hoà thượng.” Vương đại nương ngẫm nghĩ: “Những kẻ đầu to quả là suy tính chu toàn hơn người khác.” Tần Ca nãy giờ ngồi im như thóc trên ghế, y như người sắp lâm chung, lúc này chợt lên tiếng: “Các ngươi mưu hại ta, lẽ nào vì e ngại Điền Tư Tư sẽ gả cho ta?” Liễu Phong Cốt đáp: “Cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân này.” Tần Ca: “Còn nguyên nhân gì khác?” Liễu Phong Cốt: “Lão hoà thượng Đa Sự đúng là đồ đa sự, từ lâu ta đã muốn trừ khử lão.” Tần Ca: “Nhưng ngươi sợ môn hạ Thiếu Lâm báo thù?” Liễu Phong Cốt cười: “Đúng là lúc này không nên trực tiếp đối đầu với Thiếu Lâm Tự, đợi qua ít năm nữa tình thế sẽ khác.” Tần Ca: “Cho nên ngươi mới đi tìm kẻ chết thay?” Liễu Phong Cốt: “Thực tình giữa ta với ngươi cũng chẳng có khúc mắc gì,có điều tìm mãi không ra ứng viên thích hợp hơn, nên đành chọn trúng ngươi vậy.” Tần Ca: “Kỳ thực khúc mắc giữa chúng ta đã có từ lâu rồi, lại còn rất sâu nữa.” Liễu Phong Cốt: “Hả?” Tần Ca: “Từ lâu ta đã đoán ra, hai năm nay danh tiếng của ta dần vượt qua ngươi, ngươi đã sớm coi ta là cái gai trong mắt,chẳng chóng thì chầy mũi kiếm của ngươi sẽ chĩa vào ta,mưu kế lần này quả đúng là nhất tiễn trúng song điêu, một lần xuống tay nhổ đi hai cái gai ngứa ngáy.” Liễu Phong Cốt: “Nếu ngươi đã khăng khăng như vậy, ta cũng chẳng phủ nhận làm gì.” Tần Ca: “Giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, ai là hung thủ sát hại Đa Sự hoà thượng?” Liễu Phong Cốt: “Ngươi đoán xem?” Tần Ca: “Chính ngươi!” Liễu Phong Cốt: “Ngươi thấy tận mắt sao?” Tần Ca: “Tuy ta không tận mắt chứng kiến, nhưng ta biết chính vào lúc Đa Sự hoà thượng rơi xuống từ cánh cửa xoay đó,ngươi đã sớm rình sẵn bên dưới, nhắm ngay thời điểm ông ấy chưa kịp trở mình đứng vững mà xuất ra một chiêu trí mạng.” Liễu Phong Cốt: “Sau đó thì sao?” Tần Ca: “Sau đó ngươi di chuyển thi thể ông ấy từ trong địa đạo đi ra, giấu trong căn mật thất phía sau.” Liễu Phong Cốt: “Vì sao ta phải làm thế?” Tần Ca: “Vì ngươi phải tranh thủ thời gian,ngươi dụ chúng ta bước vào căn mật thất đó để ngươi có thể kéo dài thêm một khắc,bày bố trận địa bên ngoài thật kín kẽ,đợi chúng ta thoát ra được, căn phòng ngoài đã biến trở lại thành sòng bạc.” Liễu Phong Cốt: “Nói tiếp đi.” Tần Ca: “Đồng thời ngươi cố tình để lộ tin tức tới tai Vô Sắc đại sư, khiến ông ấy vội vàng tới sòng bạc ngay lúc đó.” Liễu Phong Cốt: “Làm sao ta dám chắc ông ta sẽ tới đúng lúc như vậy.” Tần Ca: “Đa Sự hoà thượng không chỉ đơn thuần là sư đệ của Vô Sắc đại sư, họ từ nhỏ đã cùng tu luyện võ công, tình thân như phụ tử, huynh đệ, thủ túc.Nếu Vô Sắc đại sư biết tin sư đệ gặp nạn, nhất định sẽ dùng mọi cách tới trợ giúp ngay lập tức.” Liễu Phong Cốt: “Còn gì nữa?” Tần Ca: “Ngươi muốn để Vô Sắc đại sư tận mắt chứng kiến tình thế lúc đó, nên nhất định phải tính toán chuẩn xác từng khắc thời gian,hơn nữa ngươi còn sớm mua chuộc một đám người, cho họ giả làm khách đến sòng bạc, đợi lúc thích hợp làm nhân chứng trước mặt Vô Sắc đại sư.” Liễu Phong Cốt: “Sau đó thì sao?” Tần Ca: “Đám người bị Đa Sự hoà thượng ép cạo trọc đầu đó tuy rằng vốn là thuộc hạ tâm phúc của ngươi,nhưng vì ngươi muốn tiến hành một âm mưu chặt chẽ không kẽ hở, chết không đối chứng nên đã nhẫn tâm xuống tay giết hết bọn họ nhằm diệt khẩu.” Liễu Phong Cốt: “Ta giết bọn chúng ở đâu?” Tần Ca: “Chính tại đây.” Hắn hơi ngừng lại, thở dài một hơi, sau đó tiếp lời: “Phạn Âm Tự này vốn là một ngôi chùa cổ, được xây từ thơi Lương Vũ Đế hạ lệnh xử trảm tăng lữ, các hoà thượng trong chùa đã bí mật làm thêm nhiều đường ngầm để tránh nạn.” Liễu Phong Cốt: “Nói tiếp đi.” Tần Ca: “Giết người ở đây vừa kín đáo, vừa sẵn địa điểm giấu xác,lại dễ dàng bố trí mai phục, thế nên ngươi mới biến chỗ này thành cái chuồng chó của mình.” Hắn nhếch mép cười nhạt: “Các ngươi một đám chó đực chó cái giao ước tụ tập ở đây, đợi cắn xé thứ thành quả chó má của các ngươi.” Liễu Phong Cốt: “Còn gì nữa không?” Tần Ca: “Hết rồi. Giờ thứ chó má đó đã bị các ngươi chén sạch sẽ, ta còn lời hay ý đẹp gì nữa?” Liễu Phong Cốt chợt thở dài: “Không ngờ ngươi cũng là kẻ có não, chúng ta đã đánh giá thấp ngươi.” Tần Ca: “Rốt cuộc ngươi có phải hung thủ giết hại Đa Sự hoà thượng hay không?” Liễu Phong Cốt hờ hững nói: “Ta rất ít khi giết người, chẳng qua lão Đa Sự đó là bậc cao tăng,nếu không cũng chưa xứng để ta phải đích thân ra tay.” Hắn từ tốn tiếp lời: “Trước giờ ta chỉ giết bốn loại người, danh sĩ, cao tăng, anh hùng, và mỹ nhân.” Tần Ca: “Ta thì sao?” Liễu Phong Cốt lạnh lùng: “Thứ như ngươi không đáng.” Dương Phàm chợt lên tiếng: “Có điều ngươi không phải gấp, chúng ta sẽ tìm một cao thủ thích hợp đến lấy mạng ngươi.” Tần Ca: “Bây giờ ta lại đang muốn chết nhanh một chút, còn hơn phải nhìn mặt đám cẩu đói như các ngươi.” Dương Phàm mặt không đổi sắc: “Một con chó đói vẫn hơn một con chó chết.” Liễu Phong Cốt: “Công phu của ngươi rất đa dạng, liệu trong số đó có bao gồm chưởng pháp của phái Thiếu Lâm?” Dương Phàm cười: “Người luyện võ có mấy ai chưa từng học qua chưởng pháp Thiếu Lâm?” Công phu Thiếu Lâm quả thực rất phổ biến, chỉ tiếc rằng số người học thì nhiều, nhưng số người nắm được tinh tuý lại không quá mười người. Liễu Phong Cốt: “Nếu ngươi biết võ công của Thiếu Lâm, thế thì nước cờ này giao cho ngươi xử trí.” Dương Phàm: “Nước cờ gì?” Liễu Phong Cốt đáp: “Nước đi cuối cùng.” Hắn mỉm cười: “Ngươi chỉ việc dùng chưởng pháp Thiếu Lâm bổ cho Tần đại hiệp vài đòn nặng chút vào mấy huyệt trọng yếu, lại dùng đao của Tần đại hiệp đâm vào yết hầu của Vô Sắc đại sư,còn ta sẽ sai người đưa bọn họ đến Tung Sơn.” Trương Hảo Nhi chợt nói: “Ta hiểu rồi, ngươi muốn làm cho đám hoà thượng Thiếu Lâm tin rằng hai kẻ này đồng quy vu tận trong lúc quyết đấu.” Vương đại nương cười: “Như thế tuy Tần Ca giết được Vô Sắc đại sư, nhưng ông ta cũng báo thù được cho sư đệ,đến đó là kết án được rồi.” Trương Hảo Nhi: “Kế hoạch của chúng ta vậy là thành công mỹ mãn rồi, chỉ còn đợi uống rượu mừng nữa thôi.” Liễu Phong Cốt cười: “Vậy nên ta mới nói đây là nước cờ cuối cùng, cũng là nước dễ đi nhất.” Dương Phàm lắc đầu: “Các ngươi lầm rồi.” Liễu Phong Cốt cau mày: “Lầm cái gì?” Dương Phàm đáp: “Theo ta thấy, đây mới là nước khó đi nhất.” Trương Hảo Nhi: “Có gì khó chứ? Bây giờ muốn giết bọn chúng, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?” Dương Phàm nhàn nhạt cười nói: “Cô thấy dễ thì để cô đi giết bọn chúng nhé?” Trương Hảo Nhi chớp mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi không chịu ra tay thì để ta làm cũng chẳng sao.” Ả giơ đôi tay ngọc mềm mại như gió xuân, khẽ cười: “Đừng tưởng hai bàn tay này chỉ biết vuốt ve nam nhân, có lúc chúng sẽ trở nên cứng vô cùng, ngươi không dễ xơi được đâu!” Dương Phàm: “Vậy sao?” Trương Hảo Nhi: “Ngươi không tin à?” Ả lôi từ trong ngực áo ra một đôi găng tay sắt, đeo lên hai bàn tay ngọc mềm mại như không xương kia: “Bây giờ ngươi tin chưa? Có muốn thử không?” Dương Phàm cười: “Đã có kẻ đứng ra làm thí nghiệm rồi, ta việc gì phải cướp miếng ăn của người khác?” Trương Hảo Nhi: “Dù sao ngươi cũng không ngu.” Liễu Phong Cốt chợt sầm mặt lại: “Đợi đã!” Trương Hảo Nhi: “Ngươi đừng xem thường ta, chưởng pháp Thiếu Lâm ta đã luyện qua rồi, không tin ngươi hãy xem chiêu Phục Hổ Dương Uy này.” Ả lao tới trước mặt Tần Ca, trầm eo xuống tấn, phóng ra một chưởng. Một chưởng này được tung ra với tư thế rất giống môn hạ Thiếu Lâm, uy lực cũng không tệ. Nhưng chưởng đó không hề đánh lên người Tần Ca. Tần Ca chợt bắt trúng tay ả! Một Tần Ca dặt dẹo, mềm oặt như đống bùn nhão ban nãy đột nhiên trở nên cứng cáp không ngờ! Bàn tay hắn cứng như hộp sắt. Trương Hảo Nhi giằng mãi không thoát được, đột ngột tung ra một cước. Chân ả cũng bị tóm luôn. Sắc mặt ả trắng bệch. Dương Phàm thở dài: “Ta đã bảo nước cờ này khó đi nhất mà, giờ các ngươi tin rồi chứ?” Liễu Phong Cốt nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh,bộ mặt hoàn toàn không cảm xúc. Điền Tư Tư cũng đang nhìn hắn, nhìn đến ngây ngốc. Nàng chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chỉ nghe thấy ai đó nghiêm giọng quát lớn: “Ngươi giết danh sĩ, cao tăng, anh hùng,mỹ nhân, ta giết kẻ cuồng vọng, nghịch tử,tiểu nhân vô sỉ, hôm nay ta sẽ đại khai sát giới với kẻ tiểu nhân là ngươi!” Vô Sắc đại sư. Đột nhiên, Vô Sắc đại sư từ trong quan tài đứng bật dậy. Một ông lão bé nhỏ gầy guộc, nhưng không hiểu sao vẫn khiến người khác phải ngước nhìn. Vương đại nương sắc mặt đại biến, tức khắc định đào tẩu xông ra ngoài. Tần Ca vừa giữ cổ tay Trương Hảo Nhi, vừa ghìm tay ả, đột nhiên quăng ả ra. Thân mình Trương Hảo Nhi bị tung lên, đập trúng Vương đại nương, cả hai ngã lăn quay ra sàn. Tần Ca cười: “Như thế này mới đúng, các ngươi vốn là hảo tỉ muội, nên có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.” Vương đại nương đang vùng vẫy, trở mình,chợt há miệng cắn mạnh vào tai Trương Hảo Nhi. Trương Hảo Nhi la hét thảm thương, vươn tay bóp cổ ả. Vương đại nương co chân, giơ đầu gối thúc mạnh vào bụng Trương Hảo Nhi. Hai ả là loại người như vậy đó. Còn giá trị lợi dụng thì vẫn xưng tỉ muội,đến khi đại nạn lâm đầu thì biến thành chó điên, ngươi không cắn ta ta cắn ngươi. Những kẻ mang lốt người mà không phải người. Liễu Phong Cốt chợt lao đến,túm lấy Trương Hảo Nhi và Vương đại nương, vả cho mỗi ả mười mấy cái tát. Hai ả bị tát đến nỗi mặt mũi đầy máu, không cựa quậy nổi. Lúc này Liễu Phong Cốt mới buông ra,cười nhạt: “Loại nữ nhân không biết liêm sỉ này, lẽ ra tại hạ không nên cho tham gia làm đại sự, đã khiến ba vị chê cười rồi.” Rơi vào tình thế đó nhưng hắn vẫn bình tĩnh như thường. Tần Ca thở dài: “Xem ra làm đại hiệp chẳng dễ tí nào, không những phải có lòng dạ ác độc,xuống tay tàn nhẫn, mà da mặt cũng phải dày hơn người thường.” Dương Phàm cười: “Nhưng không phải tất cả đại hiệp trên đời đều giống như hắn, số người giống hắn chẳng có bao nhiêu.” Liễu Phong Cốt: “Có bằng hữu tốt như các hạ, e trên đời cũng không nhiều.” Dương Phàm cười: “Đúng là ít thật.” Liễu Phong Cốt thở dài: “Giờ ta mới hiểu, kết giao bằng hữu vốn không phải chuyện dễ dàng.” Dương Phàm: “Có một số chuyện ngươi vốn nên nghĩ ra sớm hơn.” Liễu Phong Cốt: “Hả?” Dương Phàm: “Lẽ nào ngươi vẫn chưa hiểu ý ta?” Liễu Phong Cốt: “Ta rất muốn biết!” Dương Phàm: “Ngươi phòng thủ nơi này rất kín kẽ, từ trong ra ngoài có ít nhất ba mươi sáu đạo cơ quan, bất kể ai tiến vào trong khoảng cách một trăm trượng ngươi đều có thể phát hiện ngay lập tức.” Liễu Phong Cốt: “Ngươi chỉ nói sai một chỗ, số lượng cơ quan ở đây tổng cộng có bốn mươi chín đạo.” Dương Phàm: “Vì thế nếu có kẻ muốn đối phó ngươi, hắn chưa kịp tiến vào bên trong, ngươi đã cao chạy xa bay rồi.” Liễu Phong Cốt: “Muốn tóm được đuôi của ta đúng là không dễ.” Dương Phàm: “Huống chi cho dù bắt được ngươi cũng chưa chắc tìm thấy chứng cứ phạm tội của ngươi, ngươi tuyệt đối không bao giờ thừa nhận chính mình là hung thủ sát hại Đa Sự hoà thượng.” Liễu Phong Cốt: “Vì thế ngươi chỉ còn cách dẫn bọn chúng tới đây?” Dương Phàm: “Ta để một mình Điền Tư Tư vào trước chính vì muốn ngươi tin rằng ta đã hoàn toàn không còn tơ tưởng đến nàng, về chuyện này không thể khiến ngươi nghi ngờ mảy may.” Liễu Phong Cốt: “Cho nên ngươi không tiết lộ gì với cô ta?” Dương Phàm: “Nàng không phải người biết nói dối, tiết lộ trước bí mật này với nàng chắc chắn sẽ bị ngươi nhìn ra.” Liễu Phong Cốt khẽ thở dài: “Nhưng nếu đổi lại là ta, nhất định không nỡ thấy cô ta lo lắng thương tâm như vậy, xem ra ngươi hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc chút nào.” Dương Phàm: “Nhưng ta lại biết làm thế nào khiến một kẻ xảo trá phải khai thật.” Liễu Phong Cốt: “Hả?” Dương Phàm: “Chỉ có cách này mới dụ được ngươi thừa nhận sự thật trước mặt Vô Sắc đại sư, bởi lẽ vụ án đã là chết không đối chứng,nếu không phải do chính miệng ngươi khai ra, e rằng không thể giải oan cho Tần Ca được.” Liễu Phong Cốt gật đầu: “Ngươi sắp xếp rất tốt, rất kín kẽ.” Dương Phàm: “Có phải giờ ngươi rất bội phục ta?” Liễu Phong Cốt: “Trước giờ ta rất xem trọng ngươi, coi ngươi là hảo bằng hữu, vậy mà ngươi lại…” Hắn thở dài thườn thượt, trên mặt ra vẻ thống khổ cùng cực đến nỗi không thốt nên lời. Nhưng Dương Phàm lại cười nói: “Ngươi xem ta là bằng hữu thật sao?” Liễu Phong Cốt: “Lẽ nào tự ngươi không biết?” Dương Phàm: “Đương nhiên ta biết, biết quá rõ là khác, kẻ tù mù chính là ngươi!” Liễu Phong Cốt: “Hả?” Dương Phàm: “Ngươi nghĩ vì sao ta phải tiếp cận ngươi?” Liễu Phong Cốt: “Ta chỉ biết kể từ hôm đó chúng ta đã kết làm bằng hữu, chỉ có ngươi tính kế ta, trước giờ ta chưa từng có ý hại ngươi.” Dương Phàm: “Thế nên mới nói ngươi bị che mắt.” Liễu Phong Cốt: “Về chuyện gì?” Dương Phàm: “Chính ngươi có âm mưu tính kế ta trước nên ta mới cất công đi tìm ngươi.” Liễu Phong Cốt: “Ta muốn tính kế với ngươi lúc nào?” Dương Phàm: “Từ rất lâu về trước.” Không đợi Liễu Phong Cốt mở miệng, hắn đã nói tiếp: “Ta hỏi ngươi, ngươi một lòng tơ tưởng tài sản của Điền gia là vì nguyên nhân gì?” Liễu Phong Cốt: “Vì ta cần tiền.” Dương Phàm: “Hà cớ gì đột nhiên cần tiền gấp như thế?” Liễu Phong Cốt: “Vì ta sắp có một vụ làm ăn lớn, chuyện đại sự đương nhiên cần tiền.” Dương Phàm: “Chuyện đại sự là chuyện gì?” Liễu Phong Cốt mục quang khẽ động, trầm giọng nói: “Là chuyện gì lẽ nào ngươi đã đánh hơi được?” Dương Phàm: “Ta chỉ biết trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một tổ chức thần bí tên gọi ‘Thất Hải.’” Liễu Phong Cốt: “Ngươi còn biết những gì?” Dương Phàm: “Ta còn biết tổ chức này ra đời với mục đích đối phó ‘Sơn Lưu,’ do lão đại của ‘Thất Hải’ đã bí mật làm nhiều chuyện mất mặt nhưng bị ‘Sơn Lưu’ phá hỏng.” Hắn cười: “Ta đương nhiên thừa biết lão đại đó chính là ngươi.” Liễu Phong Cốt có chút biến sắc, nhìn Dương Phàm chằm chằm, chầm chậm gằn từng chữ: “Chuyện đó có liên quan gì đến ngươi?” Dương Phàm: “Chẳng những liên quan mà còn rất mật thiết.” Liễu Phong Cốt: “Ngươi…lẽ nào ngươi là người của ‘Sơn Lưu’?” Tần Ca chợt cười nói: “Không có hắn thì làm gì có ‘Sơn Lưu’?” Liễu Phong Cốt dường như bị ai quất trúng một roi, ngây ra một lúc lâu mới thốt ra tiếng. Hắn cười khổ, thở dài: “Từ trước đến nay ta đoán mãi không ra long đầu lão đại của ‘Sơn Lưu’ là kẻ nào, ai ngờ hắn lại xuất hiện trước mặt ta mỗi ngày.” Dương Phàm cười: “Nếu ngươi thực sự coi ta là bằng hữu, vì sao không để ta gia nhập tổ chức của ngươi?” Liễu Phong Cốt ngập ngừng: “Là vì…” Dương Phàm ngắt lời hắn: “Ngươi không nói ra được thì để ta nói thay, chẳng qua ngươi chỉ lợi dụng ta để thực hiện âm mưu này, sau đó ngươi sẽ bắt ta im miệng vĩnh viễn phải không?” Hắn hờ hững nói: “Một tổ chức cơ mật như ‘Thất Hải,’ đương nhiên không đời nào đi kết nạp một kẻ chết.” Liễu Phong Cốt: “Ít nhất ta cũng không bắt ngươi đi làm chuyện xấu, ngươi không hề chịu thiệt.” Dương Phàm: “Hả?” Liễu Phong Cốt: “Ta bảo ngươi đi diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, giúp ngươi cưới được lão bà đẹp như thiên tiên, chuyện tốt thế này có hàng đống người tranh nhau muốn làm.” Dương Phàm: “Nhưng ngươi không hề đi tìm người khác.” Liễu Phong Cốt: “Không sai, vì ta coi trọng ngươi, xem ngươi là bằng hữu, nên mới nhường chuyện tốt này cho ngươi.” Dương Phàm: “Không phải nguyên nhân đó.” Liễu Phong Cốt: “Không phải sao?” Dương Phàm: “Sở dĩ ngươi chọn ta vì không kẻ nào giống Dương Phàm hơn ta nữa, ngay từ đầu ngươi đã muốn tìm một kẻ như vậy.” Liễu Phong Cốt: “Vì sao?” Dương Phàm: “Vì ngươi muốn ta mạo nhận làm Dương Phàm, đến Điền gia nhận mối hôn sự này.” Liễu Phong Cốt: “Chẳng lẽ ta không sợ bị vạch trần?” Dương Phàm: “Làm gì có ai vạch trần ngươi, Dương Tam gia mắt mũi kèm nhèm, tai nghe câu được câu chăng, do ông ta thời trẻ gieo thù kết oán không ít, lo sợ kẻ thù tìm đến cửa, nên chuyện này bị giấu giếm, trên giang hồ rất ít người biết.” Liễu Phong Cốt trầm giọng: “Nhưng vài ngày trước vẫn có người trông thấy ông ta.” Dương Phàm: “Chẳng qua chỉ là thế thân của Dương Tam gia.” Liễu Phong Cốt: “Thế thân?” Dương Phàm: “Dương Tam gia không muốn giang hồ lan truyền tin tức ông ta đã biến thành một kẻ tàn phế lẩn thẩn, nên mới đi tìm một kẻ đóng giả mình, hàng năm thay ông ta đi chào hỏi trong giang hồ một hai lần.” Liễu Phong Cốt: “Lẽ nào kẻ thế thân này không phân biệt được Dương Phàm thật giả?” Dương Phàm: “Vốn dĩ hắn đâu có hay gặp Dương Phàm.” Liễu Phong Cốt: “Điền Nhị gia thì sao?” Dương Phàm: “Mấy năm gần đây ông ta và Dương Phàm không hề gặp mặt.” Liễu Phong Cốt: “Nếu Dương Phàm thật đột nhiên trở về?” Dương Phàm: “Hắn mất tích ba bốn năm nay, có người nói hắn đã cạo đầu đi tu, có người nói hắn chết lâu rồi, ngươi đã sớm tính toán hắn không thể xuất hiện.” Liễu Phong Cốt: “Còn bằng hữu của hắn?” Dương Phàm: “Bản tính hắn vốn lập dị, xưa nay ít khi giao thiệp với ai, những người thân cận với hắn, tính khí còn kỳ quái lập dị hơn cả hắn, ngươi đã sớm trù liệu những kẻ đó không đời nào thèm nhấc chân đến uống rượu mừng.” Hắn cười nói: “Huống chi cho dù Dương Phàm và bằng hữu của hắn có đến thật, ngươi cũng có cách đối phó bọn họ, khiến họ không thể xuất đầu lộ diện.” Liễu Phong Cốt lặng thinh, ngầm thừa nhận. Dương Phàm nói tiếp: “Kế hoạch này được tính toán rất kỹ, chỉ không ngờ giữa chừng lại nảy sinh biến hoá.” Liễu Phong Cốt: “Là biến hoá gì?” Dương Phàm: “Ở ngay trên người Điền Nhị gia.” Liễu Phong Cốt gật gật đầu: “Thì ra ngươi sớm biết ông ta đã chết rồi.” Dương Phàm: “Vốn dĩ ta vẫn hoài nghi, nhưng sau đêm đó đã chứng thực được tất cả.” Liễu Phong Cốt: “Chứng thực cái gì?” Dương Phàm cười: “Lẽ nào ngươi quên Vương đại nương có một muội muội tửu lượng còn cao hơn cả nam nhân?” Liễu Phong Cốt: “Ngươi đã gặp ả?” Dương Phàm gật đầu: “Ngươi một mực giấu ta chuyện này, vì Điền Nhị gia đã chết, ta cũng không còn giá trị lợi dụng, ngươi đã tính toán chuẩn bị một cước đá bay ta đi.” Liễu Phong Cốt nhìn hắn chằm chằm, lại trầm mặc một lúc, mới thở dài nói: “Không ngờ ngươi lại nhìn thấu được kế hoạch kín kẽ này.” Dương Phàm: “Quả thực ta biết rất rõ.” Liễu Phong Cốt: “Có những chuyện lẽ ra ngươi không thể nào biết được.” Dương Phàm: “Ngươi nghĩ không ra ta làm thế nào biết được phải không?” Liễu Phong Cốt cười khổ: “Đúng là ta không nghĩ ra được.” Dương Phàm cười: “Đơn giản vì ngươi không biết một chuyện, đây mới là mấu chốt của vấn đề.” Liễu Phong Cốt: “Là chuyện gì?” Dương Phàm chợt nói: “Vốn dĩ Dương Phàm chính là ta, ta chính là Dương Phàm.” Hắn cười, nói tiếp: “Đương nhiên ngươi tuyệt đối không thể ngờ Dương Phàm giả lại chính là Dương Phàm thật.” Lúc này Liễu Phong Cốt thực sự không thể thốt nên lời. Dương Phàm: “Ta thất tung mấy năm nay, không phải đi tu hay đã chết, mà vì ta phải đi làm mấy chuyện cho ‘Sơn Lưu’ nên mới không xuất đầu lộ diện trên giang hồ.” Sắc mặt Liễu Phong Cốt trắng bệch, không thể nói được gì. Dương Phàm quay lại nhìn Tần Ca, cười nói: “Chuyện này vốn rất phức tạp, ngay cả ngươi chắc bây giờ mới thông suốt toàn bộ.” Tần Ca thở dài, cười khổ: “Thật ra cũng chưa thông lắm.” Dương Phàm: “Chẳng lẽ ta phải kể ra từng nhánh cây cọng cỏ cho ngươi nghe?” Tần Ca: “Cho dù ngươi kể tường tận đến đâu ta cũng không nhớ nổi.” Hắn bật cười nhìn đầu Dương Phàm: “Ta không có cái đầu to thế kia, làm sao nhớ hết được mấy chuyện dây mơ rễ má kiểu này?” Dương Phàm cũng cười: “Thật ra ngươi chỉ cần nghĩ kỹ một chút sẽ thấy chuyện này chẳng có gì phức tạp, lại còn vô cùng rạch ròi hợp lý.” Tần Ca: “Rạch ròi hợp lý?” Dương Phàm: “Sự kiện lần này tuy nhiều nút thắt nhưng kết cục chỉ có một, hơn nữa đã được định trước từ sớm.” Tần Ca: “Kết cục đã định trước đó là thế nào?” Dương Phàm không trả lời, chỉ quay lại nhìn Liễu Phong Cốt : “Trên đời không ai bỗng dưng vô duyên vô cớ đi mua một cỗ quan tài về phải không nào?” Liễu Phong Cốt khẽ gật đầu. Hắn không thể không thừa nhận, chẳng ai lại đi mua quan tài về, trừ phi trong nhà có người chết. Dương Phàm: “Ngươi không ngờ Vô Sắc đại sư và Tần Ca sẽ đến đây?” Liễu Phong Cốt: “Đúng là ta không ngờ tới.” Dương Phàm: “Cho nên cỗ quan tài đó vốn dĩ chuẩn bị cho ta phải không?” Liễu Phong Cốt: “Cỗ quan tài này vẫn chưa hỏng.” Dương Phàm: “Có người chết tất có quan tài, có quan tài, không thể không có người chết.” Liễu Phong Cốt nhìn Tần Ca, lại nhìn Vô Sắc đại sư, rốt cuộc chầm chậm gật đầu: “Giờ ta đã hiểu ý tứ của ngươi.” Dương Phàm: “Vậy nên giờ ta không cần nói gì nữa, có lẽ chỉ còn một câu…” Liễu Phong Cốt: “Câu gì?” Dương Phàm: “Thỉnh ngài nhập quan.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang