Đại Nhân Vật
Chương 29 : Dương Phàm và Liễu Phong Cốt
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:18 17-07-2024
.
CHƯƠNG 29: Dương Phàm và Liễu Phong Cốt
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
Nếu đổi lại là trước đây,không chừng Điền đại tiểu thư đã hú hét, nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhưng Điền đại tiểu thư hôm nay không còn giống trước đây.
Lần này, không ngờ nàng lại trầm giọng,nhìn thẳng vào mắt hắn chất vấn: “Ngươi có thật là Liễu Phong Cốt?”
Liễu Phong Cốt khẽ cười: “Hàng thật chính chủ.”
Điền Tư Tư nói: “Ngươi quả thật là Liễu Phong Cốt, Giang Nam đệ nhất cao thủ, cơ trí vô song?”
Liễu Phong Cốt cười nói: “Trên đời này chỉ có một Liễu Phong Cốt.”
Chẳng những ngoại hình mà giọng nói của hắn cũng biến đổi, vừa nhu hoà lại lịch lãm, thậm chí còn rất có duyên – chí ít là hắn tự thấy thế.
Điền Tư Tư nói: “Ngươi tự xưng là Liễu Phong Cốt, nhưng ta làm sao biết ngươi là người thật hay mạo danh?”
Liễu Phong Cốt nở nụ cười nhàn nhạt, thân mình đột nhiên lăng không vọt lên cao. Mắt thấy hắn sắp va vào trần nhà, đột nhiên hai cánh tay hắn giang rộng, thân ảnh như cánh én liệng, nhẹ nhàng đáp sang một bên.
Hắn chỉ khẽ chạm vào trần nhà rồi bật ra.
Trương Hảo Nhi nở nụ cười mị hoặc, vỗ tay tán thưởng.
Vương đại nương nói: “Đây chính là Phi Yến Thất Thức, môn khinh công khó luyện nhất, cũng là công phu độc môn của Liễu Phong Cốt.”
Trương Hảo Nhi cười: “Chẳng cần ngươi giải thích, Điền đại tiểu thư cũng sớm nhận ra rồi.”
Đương nhiên Điền Tư Tư nhận ra.
Nàng đương nhiên nhận ra chiêu thức khinh công lăng thân như én liệng này, chính là loại khinh công cao diệu nhất đẳng.
Bất giác nàng khẽ thở dài, kẻ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ này đích thực là đại nhân vật trong mắt nàng, Liễu Phong Cốt.
Liễu Phong Cốt nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng, nét cười ôn nhu thân thiết hẵng còn lưu lại trên mặt: “Giờ nàng đã tin hay chưa?”
Điền Tư Tư lặng người một lúc lâu, đột nhiên nàng thở dài nói: “Ta tin ngươi là ai, có điều ta càng không hiểu.”
Liễu Phong Cốt đáp: “Không hiểu? Nàng không hiểu chuyện gì?”
Điền Tư Tư nói: “Một người như ngươi nếu quang minh chính đại đến cầu thân, không chừng ta sớm đã đồng ý gả cho ngươi, việc gì ngươi phải bày ra nhiều chuyện lòng vòng như thế?”
Liễu Phong Cốt cười: “Bây giờ nàng gả cho ta cũng chưa muộn.”
Điền Tư Tư giọng đầy cảm khái: “Bây giờ đã quá muộn rồi.”
Liễu Phong Cốt thắc mắc: “Vì sao?”
Điền Tư Tư có phần ấp úng: “Bởi vì…vì…ta đã có người trong lòng.”
Liễu Phong Cốt sắc mặt tối sầm, lạnh lùng gằn từng tiếng: “Đáng tiếc kẻ trong lòng nàng giờ đây chỉ là một tên tội phạm vĩnh viễn phải chạy trốn chui lủi.”
Điền Tư Tư nói: “Ngươi tưởng ta đang nói Tần Ca?”
Liễu Phong Cốt đáp: “Chẳng lẽ không phải hắn?”
Trong đôi mắt Điền Tư Tư dường như loé sáng, nàng chợt cười lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi vì cho rằng ta thích Tần Ca nên ngươi cố tình vu oan cho huynh ấy tội giết Đa Sự hoà thượng,vậy thì ngươi đã sai lầm rồi.”
Sắc mặt Liễu Phong Cốt không chút biểu tình: “Nếu không phải Tần Ca thì là ai?”
Điền Tư Tư khẽ cắn môi: “Tuy rằng hắn không anh tuấn như ngươi, nhưng hắn là người rất thông minh, lại dễ mến.”
Liễu Phong Cốt trầm giọng: “Rốt cuộc nàng đang nói đến kẻ nào?”
Điền Tư Tư đáp: “Hắn họ Dương, tên Dương Phàm.”
Nàng dụng tâm dò xét biểu tình trên mặt Liễu Phong Cốt, ai dè hắn hoàn toàn không bộc lộ chút phản ứng gì.
Điền Tư Tư nói tiếp: “Hắn không những là người ta thích mà còn là chàng rể do chính phụ thân ta quyết định, vì vậy ta nhất định sẽ gả cho hắn, trừ phi…”
Liễu Phong Cốt đáp: “Trừ phi làm sao?”
Điền Tư Tư nói: “Trừ phi hắn tự nguyện nhường ta cho ngươi.”
Liễu Phong Cốt trầm ngâm rồi nói: “Chỉ cần hắn chấp nhận nhường, nàng sẽ đồng ý gả cho ta?”
Điền Tư Tư nói: “Phải.”
Liễu Phong Cốt nói: “Lần này nàng không nuốt lời nữa chứ?”
Điền Tư Tư đáp: “Tuyệt đối không.”
Vừa nói nàng vừa không nhịn được cười thầm trong bụng.
Tên Đại đầu quỷ kia tuy có chỗ đáng ghét, nhưng chắc chắn không phải loại bán đứng bằng hữu.
Vả lại ngoài mặt hắn làm ra vẻ hung dữ, kỳ thực biết đâu trong lòng hắn đã thầm ái mộ nàng từ lâu.
“Nếu hắn biết mình đang kẹt ở đây, nhất định sẽ bất chấp tất cả tới cứu mình.”
Chẳng phải hắn đã cứu nàng rất nhiều lần đó sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Điền Tư Tư chợt trào dâng một cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Đột nhiên nàng chỉ nghĩ tới những điểm tốt của hắn.
Dù khi nãy nàng còn giận hắn, hận hắn, nhưng giờ đây đã quên sạch sẽ.
Ngược lại, Liễu Phong Cốt đang trầm mặc suy tính.
Dường như hắn đã nhận ra chuyện Dương Phàm nhường nàng cho hắn là không thể xảy ra.
Điền Tư Tư liếc xéo hắn, ung dung nói: “Ta đã nói lần này tuyệt đối không nuốt lời, sao ngươi còn không mau chóng tìm Dương Phàm đến đây bàn bạc, biết đâu hắn lại đáp ứng ngươi thì sao.”
Liễu Phong Cốt vốn đang trầm mặc hồi lâu, bất chợt nhàn nhạt cười: “Ta cần chi phải phí công đi tìm hắn.”
Điền Tư Tư lộ vẻ vui mừng: “Vì sao? Ngươi đã chịu từ bỏ ý định lấy ta rồi phải không?”
Liễu Phong Cốt đáp: “Ta nói không cần phí công đi tìm hắn, bởi vì…”
Điền Tư Tư sốt ruột: “Vì sao?”
Liễu Phong Cốt cười rất kỳ quái, gằn rõ từng chữ: “Bởi vì hắn sẽ tới đây rất nhanh thôi.”
Điền Tư Tư sững sờ: “Ngươi…làm sao ngươi biết?”
Nụ cười của Liễu Phong Cốt càng thêm thần bí.
“Lẽ nào Đại đầu quỷ cũng mắc bẫy chúng rồi?”
Tuyệt đối không thể nào!
Hắn to đầu như thế, đâu dễ dàng bị mắc lừa, vả lại Tần Ca còn ở bên cạnh hắn.
Dựa vào võ công và cơ trí của hai người họ cộng lại, một chứ mười Liễu Phong Cốt cũng không làm gì được.
Điền Tư Tư thẫn thờ hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.
Lúc này nàng chỉ mong Liễu Phong Cốt không lừa Dương Phàm, chỉ mong Dương Phàm tới nhanh một chút.
Đúng lúc đó nàng nhìn thấy một bóng người thong thả nghênh ngang từ ngoài cửa bước vào.
———————————-
Dương Phàm!
Quả nhiên Dương Phàm đã đến!
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ra một điều, trên đời này rất nhiều người có dáng vẻ luôn thay đổi mọi lúc mọi nơi.
Mới một phút trước có thể hắn vẫn là quân tử, lát sau ngoảnh lại hắn đã biến thành kẻ tiểu nhân; mới một phút trước hắn hãy còn bưng trà rót rượu cho ngươi, thậm chí hận không thể quỳ xuống liếm chân ngươi, thì chỉ lát sau hắn có thể trở mặt đá ngươi bay xa ba thước.
Số lượng những người như vậy tuy không nhiều nhưng cũng chẳng ít.
Thật may mắn là trên đời vẫn còn một kiểu người khác, bất kể lúc ngươi vận khí tốt hay khi xui xẻo va phải hắn, hắn vẫn trưng ra bộ dạng y như một không thay đổi.
Dương Phàm chính là ví dụ điển hình.
Dù ngươi gặp hắn ở đâu, vào lúc nào, hắn luôn luôn chỉ có một bộ dạng cà lơ phất phơ, tưng tửng bất cần như thế.
Đầu của hắn vĩnh viễn trông to hơn mọi người, dáng vẻ đi đường thì thong dong nhàn nhã, thiết nghĩ giả dụ trời có sập xuống cũng chẳng làm hắn khẩn trương.
Dáng vẻ đó không thể nói là tiêu sái, cũng không tính là thân thiện, dễ mến.
Nhưng lúc này trong mắt Điền Tư Tư,hắn là người đáng yêu nhất trên đời.
“Nhất định là hắn liều mạng tới đây để cứu mình!”
Có Dương Phàm ở đây,trên đời còn chuyện gì không giải quyết được?
Điền Tư Tư vui sướng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Kỳ quái là Liễu Phong Cốt không hề kinh ngạc chút nào khi thấy Dương Phàm, thậm chí còn tỏ ra mừng rỡ.
Hắn còn vẫy tay với Dương Phàm: “Ngươi lại đây.”
Dương Phàm liền bước tới bên hắn.
Điền Tư Tư vốn đinh ninh hễ Dương Phàm đến thì Tần Ca cũng sẽ đi cùng hắn.
Ai ngờ đâu hắn cứ yên lặng đứng đó, nụ cười còn nguyên trên khuôn mặt.
Điền Tư Tư bắt đầu cảm thấy băn khoăn trong bụng: “Có lẽ hắn đang chờ cơ hội,tên quỷ đầu to này trước giờ luôn trấn tĩnh.”
Nàng nhìn chằm chằm tay Dương Phàm,chỉ mong đôi tay đó có thể bất ngờ nắm lấy yết hầu của Liễu Phong Cốt.
Ngược lại, từ đầu đến cuối Dương Phàm không hề nhìn Điền Tư Tư, dường như hắn không hề thấy nàng đang có mặt ở đây.
Liễu Phong Cốt cười nói: “Ngươi đến trễ vậy!”
Dương Phàm cũng cười tít mắt: “Thất lễ!”
Liễu Phong Cốt nói: “Ngươi khỏi cần xin lỗi ta, vị Điền cô nương đây đã chờ ngươi rất lâu, coi bộ nàng sốt ruột lắm rồi.”
Dương Phàm ngơ ngác: “Hử?”
Dường như lúc này hắn mới để ý thấy Điền Tư Tư đang đứng bên đó, hắn liền quay lại cười với nàng, ngữ khí lãnh đạm nói: “Xin thứ lỗi, ta không biết cô đang đợi ta.”
Điền Tư Tư kinh ngạc trợn tròn mắt: “Ngươi không biết?”
Dương Phàm lắc đầu.
Điền Tư Tư có vẻ muốn hét ầm lên rồi, nhưng nàng nhẫn nại kìm xuống: “Thế ngươi tưởng ta đang ở đâu?”
Dương Phàm cười nhạt: “Cô ở đâu, hình như không liên quan gì đến ta thì phải?”
Điền Tư Tư nói: “Ngươi…ngươi quên là ai đã bảo ta đến đây rồi sao?”
Dương Phàm đáp: “Chân mọc trên người cô, đương nhiên là cô tự mình đến.”
Điền Tư Tư câm nín lặng người đứng đó, không thốt ra được câu nào nữa.
Nàng phát hiện ra dường như Dương Phàm đã biến thành một người khác.
Một người hoàn toàn xa lạ, trước giờ chưa từng gặp mặt.
“Chẳng lẽ Dương Phàm này cũng là giả mạo?”
Tuyệt đối không phải!
Làm gì còn ai khác có cái đầu to như thế, cười lên trông dễ ghét như thế nữa?
Nãy giờ Liễu Phong Cốt vẫn chắp tay sau lưng, đứng một bên xem kịch, tỏ vẻ rất vui mừng, đắc ý, lúc này hắn mới cười nói: “Điền cô nương muốn ta tìm ngươi đến nói chuyện.”
Dương Phàm ngơ ngác: “Nói chuyện gì?”
Liễu Phong Cốt đáp: “Chuyện liên quan đến nàng.”
Dương Phàm: “Nàng ta có chuyện gì hay ho để nói?”
Liễu Phong Cốt nói: “Ta muốn cưới nàng, nhưng nàng nhất định muốn sự đồng ý của ngươi.”
Dương Phàm ngạc nhiên: “Còn phải cần ta đồng ý?”
Hình như hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị, đột nhiên hắn cười ầm lên: “Ta đâu phải cha cô ta, vì sao phải cần ta đồng ý mới được?”
Liễu Phong Cốt nói: “Vì nàng vốn dĩ muốn gả cho ngươi.”
Dương Phàm đáp: “Ta nói từ lâu rồi, dù cho nữ nhân trên đời này chết hết, ta cũng không dám lấy cô ta đâu.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Thế nàng nói sao?”
Dương Phàm đáp: “Cô ta nói dẫu nam nhân trên đời chết sạch, cô ta cũng không thèm lấy ta.”
Hắn đột nhiên quay sang hỏi Điền Tư Tư: “Có phải cô từng nói thế không nhỉ?”
Điền Tư Tư nghiến chặt răng, toàn thân run rẩy không ngừng.
Nàng tức đến nỗi không cất tiếng được, cũng không biết nên nói gì.
Lúc này nàng hận không thể đập nát bấy cái đầu dưa hấu to đùng của tên Đại đầu quỷ chết tiệt kia.
Liễu Phong Cốt cười nói: “Nếu nàng đã nói thế, vậy hôn sự của chúng ta không còn vấn đề gì nữa.”
Dương Phàm cười: “Vốn dĩ từ đầu đã không có vấn đề gì.”
Liễu Phong Cốt cười ha hả: “Tốt, rất tốt, đến lúc đó ta nhất định sẽ mời ngươi uống rượu mừng.”
Dương Phàm cũng cười lớn: “Ngươi không mời cũng không được đâu nhé.”
Liễu Phong Cốt cười vỗ vai hắn thân mật. Đến lúc này, cho dù Điền Tư Tư vốn ngờ nghệch, nhưng cũng nhìn ra quan hệ giữa hai người đó là gì.
Nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi: “Các ngươi là bằng hữu từ trước?”
Dương Phàm đáp: “Không, chúng ta không phải bằng hữu…”
Liễu Phong Cốt cười tiếp lời: “Chúng ta chỉ là huynh đệ, còn là huynh đệ tốt nhất trên đời.”
Điền Tư Tư lúc này ngay cả bờ môi cũng trắng bệch: “Hoá ra các ngươi đã bàn mưu tính kế chuyện này từ đầu đến cuối?”
Dương Phàm thong thả nói: “Cô nghe rồi đấy, chúng ta là huynh đệ tốt.”
Điền Tư Tư trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên vận lực toàn thân hét lớn: “Họ Dương kia, Dương Phàm, ngươi rốt cuộc có phải là người không, ngươi là thứ gì vậy?”
Dương Phàm nói: “Dương Phàm vốn dĩ không phải thứ gì.”
Liễu Phong Cốt cũng cười: “Nàng thật sự cho rằng hắn họ Dương tên Phàm?”
Điền Tư Tư cảm giác thân mình bị roi quất trúng, đến đứng cũng không vững, loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngồi bịch xuống nắp quan tài.
Nàng như người sắp chết đuối, khó khăn lắm mới vớ được cọc gỗ, đột nhiên phát hiện ra thứ nàng đang sống chết cố bám lấy không phải là cọc gỗ, mà là cá sấu ăn thịt người.
Hiện giờ nàng cảm thấy mình đang chìm dần xuống đáy nước sâu.
Qua một lúc lâu nàng mới có thể cất tiếng, giọng nói khàn đục run rẩy: “Ngươi không phải là Dương Phàm?”
“Dương Phàm” đáp: “Thật may là ta không phải.”
Điền Tư Tư nói: “Dương Phàm thật đang ở đâu?”
“Dương Phàm” đáp: “Thiếu Lâm tự.”
Điền Tư Tư nói: “Hắn đến Thiếu Lâm tự làm gì?”
“Dương Phàm” đáp: “Tụng kinh gõ mõ.”
Điền Tư Tư lắp bắp: “Hắn…hắn đã xuống tóc làm hoà thượng rồi ư?”
“Dương Phàm” cười: “Bây giờ hắn chỉ muốn an phận, yên ổn làm một lão hoà thượng thôi.”
Điền Tư Tư chầm chậm gật đầu, lẩm bẩm: “Hiểu rồi, cuối cùng ta đã hiểu ra rồi…”
Thật sự nàng đã hiểu ra mọi chuyện?
————————————
Có thể nàng đã thông suốt rất nhiều, nhưng còn một chuyện, cho dù nằm mơ nàng cũng không nghĩ ra được.
.
Bình luận truyện