Đại Nhân Vật
Chương 12 : Không phải chuyện tốt
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:07 17-07-2024
.
CHƯƠNG 12 – Không phải chuyện tốt
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
———————-
Điền Tư Tư nói: “Ta muốn thấy hắn ngay bây giờ.”
Trương Hảo Nhi sốt ruột đến nỗi muốn giậm chân bình bịch: “Sao bỗng dưng bây giờ lại muốn xem mặt?”
Điền Tư Tư nói: “Ta…nếu không nhìn rõ phu quân tương lai là ai thì sao có thể yên tâm gả cho hắn?”
Lời nàng nói cũng không phải không có lý.
Trương Hảo Nhi vừa tức vừa buồn cười: “Chẳng lẽ cô còn sợ lấy nhầm người à?”
Điền Tư Tư nói: “Phải.”
Trương Hảo Nhi hết nhịn nổi, giậm chân nói: “Tân nương đã muốn xem mặt tân lang, người khác làm gì có cách nào ngăn được?”
Tân nương muốn trông thấy tân lang vốn là lẽ chính đáng ở đời.
Ai nấy cười ồ lên.
Nghe đến chuyện này mà không phì cười mới lạ.
Điền Tư Tư chợt thấy lóa mắt, tấm khăn đỏ phủ trên đầu nàng đã được bỏ ra.
Tân lang đang đứng đối diện nàng, đôi mắt sáng mang theo sự ngạc nhiên, nhưng nụ cười ôn nhu thân thiết không hề tắt trên gương mặt anh tuấn đó.
Không sai, tân lang quả đúng là Tần Ca.
Điền Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, mặt đỏ bừng lên, nàng cảm thấy mình nghi ngờ hơi quá.
Trương Hảo Nhi nhìn nàng chăm chú, ý cười như có như không: “Giờ cô nhìn đủ chưa?”
Điền Tư Tư xấu hổ gật đầu.
Tấm khăn màu đỏ lại trùm lên đầu nàng.
Tiếng pháo nổ giòn tan vọng tới từ bên ngoài.
Hỷ quan hắng giọng rồi cất tiếng hô:
“Nhất bái thiên địa…”
Rốt cuộc Điền Tư Tư cũng sắp cúi xuống.
Lần này nếu nàng cúi xuống thật thì đúng là sai lầm to lớn vô cùng.
Chỉ tiếc nàng không biết sai lầm ở đâu.
Nào ai biết?
—————————
Cặp tân lang tân nương đang làm lễ bái đường.
Chuyện dựng vợ gả chồng không những là chuyện vui mà còn là chuyện tốt.
Vì sao chuyện vui này lại không phải chuyện tốt?
Ngoài tiền sảnh có treo bức màn đỏ báo hỷ sự, cặp nến long phụng màu đỏ rực đang cháy sáng bừng.
Ánh nến chiếu trên gương mặt Trương Hảo Nhi.
Gương mặt nàng ửng hồng, đẹp như một tân nương.
Nhìn thấy tân nương sắp bái đường, nàng mới khe khẽ thở ra.
Chính vào lúc này, một người chạy vụt ra từ góc cánh cửa nhỏ, thoắt cái đã lao vào giữa tân lang và tân nương, trên tay bưng khay trà, miệng nở nụ cười ngọt lịm: “Tiểu thư, thỉnh dùng trà.”
Giữa thời điểm như thế này mà lại có người đến dâng trà cho tân nương, đúng là làm người ta dở khóc dở cười.
Nhưng giọng nói này nghe quen quá, Điền Tư Tư bất giác giở một góc khăn trùm đầu ra, trông thấy một tiểu cô nương mỉm cười đứng trước mặt mình, cặp mắt to đen láy, đôi môi nhỏ xinh xinh.
Ngay cả Điền Tư Tư cũng không phân biệt được cô bé là Điền Tâm hay Tiểu Lan?
Sắc mặt Trương Hảo Nhi tức thì trở nên rất khó coi, đôi mắt đẹp mê hồn chợt biến thành sắc như lưỡi đao, trừng trừng nhìn tiểu cô nương, chỉ hận không thể một cước đá bay con bé ra ngoài, mặc nó sống chết.
Nhưng trong ngày đại hỷ như thế này, trước mặt biết bao nhiêu quan khách, dĩ nhiên không thể tung chân đá người. Vì vậy Trương Hảo Nhi chỉ đành cắn răng, hầm hầm quát: “Ai khiến ngươi chạy vào đây? Còn không mau ra ngoài?”
Tiểu cô nương lắc đầu cười khanh khách: “Ta không thể đi ra được.”
Trương Hảo Nhi cáu tiết: “Vì sao?”
Tiểu cô nương đáp: “Vì có một vị Tần công tử nhất quyết muốn ta ở đây.”
Trương Hảo Nhi trố mắt: “Tần công tử? Tần công tử nào?”
Tiểu cô nương nói: “Ta cũng không quen biết vị công tử đó, chỉ biết hắn họ Tần, tên gọi Tần Ca.”
Trương Hảo Nhi biến sắc, gầm lên: “Ngươi điên rồi, Tần Ca rõ ràng đang ở đây.”
Tiểu cô nương nói: “Ta không điên, đúng là có một vị Tần công tử khác, không phải người này.”
Tân nương cũng biến sắc mặt, vội hỏi: “Người đó đang ở đâu?”
Tiểu cô nương chưa kịp đáp đã có tiếng người khác cười nói: “Đang ở đây.”
Trong tiếng cười vang, ánh nến hoa long phụng lao đao tưởng chừng như sắp tắt đến nơi.
Khi ánh nến sáng trở lại, phía trước chợt có thêm một người.
Một người đầu rất to, cặp mắt vừa nhỏ vừa dài.
—————————-
Dương Phàm.
Điền Tư Tư thiếu chút nữa thì la lên.
Nàng không ngờ tên đại đầu quỷ này lại tìm được đến đây, còn bày trò gây náo loạn.
Ngược lại, Trương Hảo Nhi nhìn thấy hắn lại có vẻ kiêng dè, không hung hăng như lúc nãy nữa, nhưng nàng ta vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Ra là huynh, sao lại đến phá chuyện tốt của người ta vậy?
Dương Phàn cười lạnh lùng: “Vì đây vốn không phải chuyện tốt.”
Tân lang Tần Ca đỏ mặt, vội hỏi: “Vì sao không phải chuyện tốt?”
Dương Phàm đáp: “Vì ta nói thế.”
Tần Ca nói: “Ngươi là cái thứ gì?”
Dương Phàm đáp: “Ta cũng như ngươi thôi, là người, không phải “cái thứ gì.”
Điền Tư Tư vốn định lên tiếng song lại thôi, bởi nàng không ngờ tên đại đầu quỷ này lại vô lễ với Tần Ca như vậy.
Kỳ quái hơn, nàng không tức giận, thậm chí còn thấy thích thú.
Nhưng Tần Ca lại tức giận, hầm hầm quát lên: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Dương Phàm đáp: “Không biết.”
Tần Ca dõng dạc nói: “Ta là Tần Ca.”
Dương Phàm gãi đầu: “Thế thì lạ thật.”
Tần Ca hỏi: “Lạ cái gì?”
Dương Phàm đáp: “Vì ta cũng là Tần Ca.”
Trương Hảo Nhi gượng cười: “Huynh đùa gì kỳ vậy, còn không mau ngồi xuống đây uống chén rượu mừng nào, để ta uống cùng huynh nhé.”
Dương Phàm nghiêm mặt lại: “Ai bảo ta đang đùa, nếu hắn có thể xưng là Tần Ca thì sao ta lại không thể?”
Hắn chợt hỏi tiểu cô nương: “Muội tên gì?”
Tiểu cô nương cười đáp: “Tần Ca.”
Dương Phàm nói: “Đúng, nếu kẻ kia có thể gọi là Tần Ca thì ai nấy đều biến thành Tần Ca hết.”
Mặt Tần Ca đỏ bừng, mặt Trương Hảo Nhi trắng bệch, đôi bên len lén liếc nhìn nhau.
Đột nhiên một làn khói mỏng phụt ra từ ống tay áo Tần Ca, nhắm vào mặt Dương Phàm.
Tiểu cô nương tức thì bịt mũi, nhảy vọt ra xa chừng bảy, tám xích.
Dương Phàm vẫn đứng yên, dường như hắn không hề động đậy, chỉ khẽ thổi ra một hơi.
Đám khói tức thì đổi hướng, bay trở về phía Tần Ca.
Tần Ca bỗng dưng hắt hơi liền năm, sáu cái, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Sau đó hắn đổ gục xuống đất như một đống bùn nhão.
Dương Phàm cười hỏi tiểu cô nương: “Muội có biết thứ đó gọi là gì không?”
Tiểu cô nương đáp: “Mê hương.”
Dương Phàm lại hỏi: “Muội nói xem loại người nào hay dùng mê hương?”
Tiểu cô nương hậm hực nói: “Chỉ có những kẻ trộm cắp tồi tệ mới dùng thứ đó.”
Dương Phàm cười: “Không ngờ tiểu muội muội rất hiểu chuyện.”
Tiểu cô nương nói: “Nhưng Tần Ca đâu phải phường trộm cắp đê tiện?”
Dương Phàm đáp: “Hắn đúng là không phải loại đó.”
Tiểu cô nương chớp chớp mắt: “Như vậy kẻ này nhất định không phải Tần Ca rồi.”
Dương Phàm gật gù: “Ai nói hắn là Tần Ca, kẻ đó là con cún.”
Tiểu cô nương hỏi: “Nếu hắn không phải Tần Ca, vậy hắn là ai?”
Dương Phàm đáp: “Là quân trộm cắp đê tiện.”
Tiểu cô nương nói: “Những tên trộm cắp đê tiện đúng là rất nhiều.”
Dương Phàm nói: “Hắn là kẻ hạ lưu nhất trong đám trộm cắp, ngay đến loại mê dược hắn dùng là đệ cửu đẳng, ngoài chính hắn ra, thứ đó chẳng mê hoặc được ai.”
Tiểu cô nương nói: “Dù đê tiện đến đâu cũng phải có tên chứ?”
Dương Phàm nói: “Người hạ lưu, tên cũng hạ lưu”
Tiểu cô nương hỏi: “Hắn tên gì?”
Dương Phàm nói: “Tên hắn xăm ngay trên ngực, muội muốn xem không?”
Tiểu cô nương hỏi: “Xem có làm bẩn mắt muội không?”
Dương Phàm cười đáp: “Nhìn ít thì không sao đâu!”
Hắn bất thình lình xé toạc bộ y phục tân lang rất đẹp đó, lộ ra phần ngực kẻ kia.
Trên ngực người này xăm hình hoa hồ điệp.
Tiểu cô nương nói: “Phải chăng tên hắn là Hoa Hồ Điệp?”
Dương Phàm gật đầu: “Đúng vậy, từ cổ chí kim, những kẻ tên Hoa Hồ Điệp chẳng phải loại tốt lành gì.”
Tiểu cô nương nở nụ cười xinh đẹp: “Không ngờ huynh hiểu biết hơn muội nhiều ghê.”
Dương Phàm cười: “Vì đầu ta to hơn, đương nhiên chứa được nhiều thứ hơn.”
Trương Hảo Nhi nãy giờ đứng một bên nghe ngóng, càng nghe mặt càng trắng bệch.
Điền Tư Tư cũng nghe nãy giờ, mặt càng lúc càng đỏ, đột nhiên nàng lao qua, đá cho tên Hoa Hồ Điệp kia một cước thật mạnh vào lưng.
Nàng tức giận vô cùng, giận đến nỗi sắp phát điên.
“Không ngờ Điền đại tiểu thư suýt chút nữa trở thành lão bà của một tên hái hoa đạo tặc.”
Điền Tư Tư cắn răng, trừng mắt nhìn Trương Hảo Nhi: “Ta với cô có thù oán gì? Tại sao lại hại ta như vậy?”
Nàng tức đến nỗi nước mắt chực trào ra.
Trương Hảo Nhi cười khổ: “Rất xin lỗi cô, nhưng ta cũng bị lừa.”
Nàng ta bất thình lình xông qua đá một cước vào Hoa Hồ Điệp, miệng mắng: “Đồ súc sinh này, hại ta một phen lao đao.”
Điền Tư Tư nói: “Cô…cô thật sự không biết gì ư?”
Trương Hảo Nhi thở dài: “Ta hại cô làm chi? Ta với cô có thù oán gì đâu?”
Dương Phàm cũng thở dài: “Ta thật bội phục cô lắm lắm.”
Trương Hảo Nhi ngơ ngác: “Bội phục ta cái gì?”
Dương Phàm đáp: “Cô diễn kịch rất hay.”
Tiểu cô nương chớp chớp mắt: “Có phải nàng ta cứ nghĩ mình lừa được huynh?”
Dương Phàm cười, lạnh lùng nói: “Nàng ta nên biết không lừa nổi ta đâu.”
Tiểu cô nương nói: “Chẳng lẽ trên đời không ai lừa được huynh?”
Dương Phàm nói: “Có thể có một người lừa được ta.”
Tiểu cô nương hỏi: “Ai?”
Dương Phàm đáp: “Chính ta.”
————————————
Trong sảnh tất nhiên vẫn còn nhiều người khác, ai nấy đều ngơ ngác sững sờ.
Họ vốn tới đây uống rượu mừng, nay xem ra rượu không vào bụng được rồi, nhưng lại có kịch hay để xem.
Điền Tư Tư bất thình lình giáng cho Trương Hảo Nhi một cái tát.
Trương Hảo Nhi không đụng đậy, trên khuôn mặt trắng bệch ửng đỏ.
Tiểu cô nương vỗ tay cười: “Đánh hay lắm, đánh mạnh nữa đi.”
Dương Phàm cười: “Loại người này da mặt dày hơn cả tường thành, cô có đánh mạnh nữa cũng chẳng biết đau đâu.”
Tiểu cô nương nói: “Vậy chúng ta xử lý cô ta như thế nào?”
Dương Phàm nói: “Chẳng thế nào cả.”
Tiểu cô nương cau mày: “Chẳng thế nào cả? Cứ thế thả cô ta đi ư?”
Dương Phàm đáp: “Ừ.”
Tiểu cô nương nói: “Như vậy phải chăng quá dễ dàng cho cô ta rồi.”
Dương Phàm lạnh lùng nói: “Loại người như cô ta, bản tính thích đi lừa người, không lừa gạt người mới là chuyện lạ, cho nên…”
Tiểu cô nương nói: “Cho nên sao?”
Dương Phàm nói: “Cho nên nếu gặp phải loại người như vậy, muội phải đề cao cảnh giác, tránh cho xa, nếu không, lỡ mắc vào bẫy của họ thì cũng đáng đời.”
Điền Tư Tư nhảy dựng lên: “Ngươi bảo ta đáng đời?”
Dương Phàm nói: “Phải.”
Điền Tư Tư tức chết đi được, trừng mắt nhìn hắn.
Dương Phàm nói: “Cô ta có ép buộc, khống chế cô không? Tự cô ngoan ngoãn theo cô ta đến đây đấy chứ.”
Điền Tư Tư tức đến nghẹn họng, nàng cũng không còn lời nào biện minh.
Trương Hảo Nhi quả thực không hề ép buộc nàng.
Dương Phàm lạnh lùng nói: “Một người nếu hành sự quá bất cẩn thì tốt nhất là không nên cáu giận, trút bực lên người khác.”
Thanh âm của hắn bình đạm mà trầm ổn, tiếp lời: “Ai cũng nên học cách ‘tiên trách kỷ, hậu trách nhân,’ nếu không chẳng khác gì đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch.”
Điền Tư Tư bất ngờ quay đầu bỏ đi.
Dương Phàm liếc nhìn tiểu cô nương, cô bé cười rồi chạy theo.
Trương Hảo Nhi đang nhìn Dương Phàm, khẽ thở dài nói: “Thì ra ngươi đã biết hết mọi chuyện.”
Dương Phàm nói: “Biết chút chút thôi, không rõ lắm.”
Trương Hảo Nhi nói: “Nhưng như vậy cũng đủ rồi.”
Dương Phàm nói: “Đúng thế.”
Trương Hảo Nhi khẽ nói: “Ngươi định làm gì ta?”
Dương Phàm hỏi: “Ngươi bảo ta nên làm gì?”
Trương Hảo Nhi cúi gằm: “Ta không phải chủ mưu.”
Dương Phàm đáp: “Ta biết.”
Trương Hảo Nhi nói: “Cát tiên sinh thì sao?”
Dương Phàm nói: “Cô nên lo tốt thân mình đã rồi hãy lo cho người khác.”
Trương Hảo Nhi cắn môi nói: “Nếu ta đáp ứng ngươi, sau này không lừa gạt nữa, ngươi có tin không?”
Dương Phàm nói: “Ta tin.”
Trương Hảo Nhi giờ mới nở một nụ cười xinh đẹp: “Ngươi đúng là người tốt, cũng là người kỳ quặc.”
Thực ra Dương Phàm không kỳ quặc chút nào, hoàn toàn không.
Hắn chỉ là một người rất bình phàm.
Điểm khác biệt của hắn là hắn rất có niềm tin vào người khác, cũng rất có niềm tin đối với chính mình.
Hắn hành sự rất thích làm theo cách của mình, nhưng đó cũng là những phương thức rất phổ thông.
Công bằng nhưng không quá gay gắt.
Hắn không quá đáng với bất kỳ ai, nhưng cũng không quá dễ dãi.
Hắn ngưỡng mộ thuyết trung dung và khoan thứ của Nho gia, đối đãi với nhân sinh bằng thái độ khoan dung bình phàm.
————————————
Trời đêm gió mát như dòng nước.
Điền Tư Tư chạy ra sân, tới bên một gốc cây, nước mắt chợt tuôn rơi lã chã.
Nàng khóc đúng là vì quá tức giận.
“Trư Bát Giới, đại đầu quỷ…Mình gặp phải một tên quỷ sống rồi.”
Nhưng nếu không nhờ tên đại đầu quỷ đó, chẳng phải giờ nàng đã thành lão bà của gã hái hoa đạo kia rồi sao?
“Một người nên học cách “tiên trách kỷ, hậu trách nhân.”
Khi cơn giận đã nguôi bớt, nàng không thể không thừa nhận hắn nói có lý.
Bỗng nhiên một đôi tay đưa ra, trên tay bưng chén trà.
“Tiểu thư, uống chút trà sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Tiểu cô nương đó lại xuất hiện, nụ cười của cô bé thật ngọt ngào, xinh đẹp.
Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Em rốt cuộc là Điền Tâm? Hay Tiểu Lan?”
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, cười nói: “Hình như dù em có biến thành tro, tiểu thư vẫn nhận ra em cơ mà.”
Điền Tư Tư mắt sáng lên: “Em là Điền Tâm.”
Nụ cười của Điền Tâm càng ngọt ngào hơn: “Ai nói em không phải Điền Tâm, người đó là con…con…”
Điền Tư Tư bẹo má cô bé, cười mắng yêu: “Tiểu quỷ này, vừa mới quen tên đại đầu quỷ đó đã học ngay giọng điệu của hắn, sau này làm thế nào hả?”
Điền Tâm cười: “Chẳng thế nào cả, cùng lắm thì theo tiểu thư gấp chăn, trải giường cho huynh ấy thôi.”
“Nếu về nhà chồng cùng tiểu thư, ai nỡ để em đi gấp chăn, trải giường?”
Các cô bé có mấy ai chưa từng len lén núp trong chăn, nhìn trộm bà mối?
Điền Tư Tư sa sầm mặt: “Em khỏi lo, dù cho nam nhân trên đời chết sạch, ta còn lâu mới gả cho hắn.”
Nàng không đợi Điền Tâm nói tiếp: “Có phải em đã sớm biết Tần Ca đó là giả mạo không?”
Điền Tâm gật đầu. Điền Tư Tư nghiến răng, hậm hực nói: “Nha đầu hư, đã sớm biết, sao không nói với ta?”
.
Bình luận truyện