Đại Nhân Vật
Chương 10 : Đại tiểu thư cô đơn
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:02 17-07-2024
.
CHƯƠNG 10 – Đại tiểu thư cô đơn
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
—————————————-
Trương Hảo Nhi chợt im lặng.
Chính vào lúc ai nấy cho rằng nàng sắp tuôn ra những lời khó nghe, nàng lại chẳng nói gì.
Nàng biết rõ, sự im lặng còn ghê gớm hơn những lời khó nghe.
Có thể khiến người tức muốn chết, tức đến phát điên.
Lý công tử không những đỏ mặt mà cổ cũng cứng ngắc lại, nãy giờ phô diễn “khí phách công tử” hơi lâu, bây giờ đã bay đâu hết cả.
Bực mình nhất là mặc dù Trương Hảo Nhi chưa mở miệng, hắn đã biết rõ nàng định nói gì.
Càng tức mình hơn, hắn biết người khác cũng thừa hiểu.
Trương Hảo Nhi nhìn Kim Hoa Nhi rồi lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy mãn ý, dường như nàng cho rằng họ là một đôi trời sinh.
Rốt cuộc Lý công tử không kìm được, nhảy đến chỗ nàng, gầm lên: “Ngươi muốn nói gì? Nói mau!”
Thế nhưng Trương Hảo Nhi im lặng.
Kim Hoa Nhi lại rên ư ử một tiếng, xun xoe xáp lại bên hắn, còn ra sức vẫy đuôi.
Lý công tử quát: “Súc sinh, cút!”
Kim Hoa Nhi sủa gâu gâu.
Lý công tử tung chân đá nó, hét lên: “Cút!!”
Kim Hoa Nhi lại sủa.
Ngưu đại gia cười phá lên: “Cuối cùng hắn cũng tìm được bạn tâm tình rồi!”
Lại có người ôn tồn tiếp lời: “Xem ra đôi bên trò chuyện rất ăn ý.”
Lý công tử tức đỏ mắt, chẳng cần xem ai đang nói, “choang” một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đánh tới.
Một đôi đũa đột nhiên phi từ đâu sang, trúng vào ngón tay hắn.
Kiếm của hắn vừa hạ xuống, lập tức bị Kim Hoa Nhi cắn phập vào tay một miếng.
Cả người Lý công tử cứ như vừa câu từ dưới nước lên, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Hắn đã nhìn ra đôi đũa kia từ đâu bay tới.
Kim Hoa Nhi ngoạm lấy đôi đũa, vẫy đuôi mang về. Dường như nó cũng biết đôi đũa này từ đâu ra.
Ai cũng biết nhưng gần như không dám tin.
Kiếm của Lý công tử đâu phải màn thầu, không ai ngờ Trương Hảo Nhi xuất thủ còn nhanh hơn kiếm khách nổi danh này.
Trương Hảo Nhi khẽ cau mày, một tiểu cô nương ở phía sau đã dâng lên đôi đũa, nói: “Đôi đũa này không dùng được nũa rồi.”
Trương Hảo Nhi cuối cùng cũng lên tiếng. Nàng dịu dàng xoa đầu Kim Hoa Nhi, nói: “Bé ngoan, đừng giận, ta không phải trách miệng ngươi bẩn, mà ta trách tay của kẻ kia bẩn.”
—————————
Trương Hảo Nhi có giá hơn những nữ nhân khác ở điểm này.
Nàng không những biết mình nên nói gì, nói vào lúc nào, mà còn biết phải nói gì với từng kiểu người.
Quan trọng hơn, nàng biết lúc nào nên im lặng.
Điền Tư Tư cảm thấy nữ nhân này thú vị vô cùng.
Nàng cười mãi không ngừng, về đến phòng rồi vẫn buồn cười.
Căn phòng Dương Phàm thuê cho nàng, tuy không tốt lắm, cũng không lớn lắm, nhưng vẫn là một căn phòng.
Điền Tư Tư vốn lo lắng không biết khi trời tối sẽ ngủ ở đâu, nàng phát hiện ra không những việc ăn uống mà cả chỗ ngủ của bản thân đều trở thành vấn đề.
Ngờ đâu Dương Phàm chợt nổi lòng từ bi, thuê cho nàng một phòng trong khách điếm, còn tốt bụng quan tâm, giục nàng đi nghỉ sớm.
“Tên Trư Bát Giới này cũng không đến nỗi quá tệ hại.”
Điền Tư Tư cắn môi, tự cười một mình, dường như nghĩ tới chuyện gì rất vui, nàng cười ngặt cười nghẽo.
“Gả Điền Tâm cho hắn cũng được lắm, nàng hay bĩu môi, chàng thì đầu to, quả là một đôi trời sinh.”
Về phần nàng, đương nhiên không thể lấy người như vậy.
Người như đại tiểu thư, đương nhiên phải kết đôi với một đại nhân vật như Tần Ca mới xứng.
Nghĩ tới Tần Ca và chiếc khăn lụa đỏ tung bay, nàng chợt cảm thấy xấu hổ, mặt nóng bừng.
Trong phòng yên ắng vô cùng, một làn gió cũng không thổi qua.
Tháng Sáu quỷ quái này thật oi bức muốn chết.
Điền Tư Tư hận không thể trút hết y phục trên người, nhưng nàng không có gan làm vậy.
Muốn ngủ mà không ngủ được.
Nàng nằm xuống rồi lại ngồi dậy.
“Trên sàn chắc hẳn rất mát, đi chân trần cũng được.”
Nàng cởi giày, cởi vớ, nhìn chân mình, chợt quên khuấy chuyện đứng dậy đi lại.
Nàng nhìn có chút ngây dại.
Khi nữ nhân nhìn chân mình, thường dễ suy nghĩ lung tung, nhất là nữ nhân có đôi chân đẹp.
Dường như đôi chân có liên quan đến một điều thần bí.
Chân của Điền Tư Tư rất đẹp, ngay chính nàng còn tán thưởng.
Nhưng người khác liệu có tán thưởng không?
Nàng không biết. Rất ít người nhìn thấy chân nàng, đương nhiên nàng cũng không thể cho họ cơ hội đó, nhưng đôi khi trong lòng thầm nghĩ muốn để người ngoài thấy.
Chợt một con muỗi từ gầm giường bay ra đốt chân nàng.
Dường như con muỗi này cũng tán thưởng đôi chân nàng.
Vì vậy nàng không đập chết nó mà chỉ xua tay đuổi nó đi.
Chân bị muỗi cắn, nàng cảm thấy ngứa, muốn đưa tay gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, không gãi cũng không được.
Con muỗi chết tiệt, đốt đâu không đốt lại đốt trúng chỗ này.
Lúc nàng muốn đập chết con muỗi kia, nó đã sớm bay đâu mất rồi.
Nàng cắn môi, mang tất vào.
Vẫn còn ngứa, cảm giác như lan vào tận trong lòng.
Nàng lại cắn môi, cởi tất ra, nhắm mắt lại, tận lực gãi mạnh, lúc này mới thở phào, chợt nàng nhận ra y phục trên người ướt đẫm cả.
Giá như được đầm mình trong nước mát thì tuyệt biết bao!
Một tay Điền Tư Tư day day bên chân bị muỗi cắn, nhảy lò cò tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ngoài kia có cây, có tường, có bóng người, có côn trùng bay qua bay lại, chó mèo đuổi nhau…dường như thứ gì cũng có, chỉ mỗi nước là không.
Số nước mát duy nhất nàng tìm thấy nằm trong chiếc chén trên bàn.
Nàng uống cạn một hơi.
Bên ngoài vọng vào tiếng trống canh hai.
Nàng giật mình suýt uống luôn cả chén.
Canh hai, mới đến canh hai, nàng cứ ngỡ trời sắp sáng rồi, nào ngờ đêm hè vừa dài, vừa nóng vừa oi bức này chỉ vừa bắt đầu.
Trong phòng càng lúc càng nóng, làm sao qua nổi đêm dài đằng đẵng này đây?
Có người trò chuyện có lẽ tốt hơn nhiều.
Nàng chợt mong Dương Phàm qua đây nói chuyện với nàng, nhưng gã đầu to đó vừa ăn no là về phòng đóng kín cửa, giờ này chắc đã ngủ say như heo chết.
Ăn no rồi ngủ, chẳng giống heo là gì?
“Đã vậy mình không cho hắn ngủ, dọa hắn tỉnh xem sao.”
Điền đại tiểu thư muốn làm gì mà có người ngăn được nàng thì đúng là kỳ tích.
Kỳ tích trên đời rất hiếm thấy.
Khẽ khàng mở cửa, bên ngoài không có ai.
Giữa tiết trời quỷ quái thế này, ngay trong sân cũng không một chút gió, vậy mà có người đóng cửa ngủ được, đúng là bản sự lớn.
Phòng của Dương Phàm ở đối diện, tuy cửa ra vào đóng chặt nhưng có ánh đèn tỏa ra qua cửa sổ.
“Chưa tắt đèn đã ngủ, bộ không sợ nửa đêm xảy ra hỏa hoạn, biến ngươi thành con heo quay à?”
Điền Tư Tư vừa tò mò vừa buồn cười, nhẹ nhàng đi qua sân.
Trên đất mát lạnh vô cùng.
Nàng chợt nhận ra mình không những quên cả giày mà cả vớ cũng không mang vào.
Nàng nhìn chân mình, đờ đẫn một lát rồi chợt mỉm cười.
Cười rất giống một tiểu hồ ly vừa ăn ba cân đường, ngọt ngào nhưng có chút gian xảo.
Nàng vo tất lại nhét vào trong áo, rồi cứ thế chân trần mà đi.
Vì sao đi chân trần lại không thể gặp người khác? Có ai vừa sinh ra đã đi giày đâu?
Điền đại tiểu thư luôn có lý do chính đáng cho ý định của nàng.
Cửa đóng rất chặt, không một khe hở.
Nàng định gõ cửa song lại rụt tay về.
“Nếu mình gõ cửa chắc chắn hắn không nghe, Trư Bát Giới đã ngủ thì dù trời sập cũng chẳng biết.”
Điền Tư Tư đảo mắt nhìn quanh.
“Tại sao mình không cứ thế này xông vào dọa hắn một trận?”
Nghĩ đến cảnh Dương Phàm cũng có lúc bị dọa, Điền Tư Tư không đắn đo gì nữa.
Nàng tức thì đẩy cửa xông vào. Khách điếm không phải kho giữ tiền, vậy nên cửa không làm chắc chắn lắm.
Nàng chỉ hy vọng Dương Phàm giật mình chứ không bị dọa chết.
——————————–
Dương Phàm không bị dọa chết, hắn hoàn toàn không chút kinh hãi, vẫn ngồi bình chân như vại ở đó như một chiếc ghế gỗ.
Hắn đúng là một chiếc ghế, vì có một người đang ngồi trong lòng hắn.
Một người rất đẹp.
Một nữ nhân.
—————————–
Trương Hảo Nhi cũng rất bình tĩnh.
Nàng cười càng ngọt ngào, cử chỉ càng nhã nhặn, nếu có nữ nhân nào khác đang ngồi trong phòng cũng không thể có dáng vẻ nhã nhặn như nàng.
Nàng không chỉ ngồi trong lòng Dương Phàm mà còn ôm cổ hắn.
Người duy nhất giật nảy mình là Điền Tư Tư.
Nàng há hốc mồm, trợn tròn mắt, bộ dạng giống như vừa nuốt phải một quả trứng gà.
Cặp mắt trong veo như làn nước mùa xuân của Trương Hảo Nhi nhìn lướt qua Điền Tư Tư, ngữ khí ngọt ngào: “Hai người quen nhau à?”
Dương Phàm cười gật đầu.
Trương Hảo Nhi hỏi: “Cô ta là ai?”
Dương Phàm nói: “Lại đây, ta giới thiệu các cô, đây là Trương cô nương, còn đây là vị hôn thê đã đính ước nhưng chưa thành thân của ta.”
Hắn giới thiệu cô kỹ nữ đang ngồi trên đùi mình với vị phu nhân tương lai với bộ dạng hào sảng khí khái, bình tĩnh trầm ổn, hoàn toàn không chút xấu hổ ăn năn, cũng không có ý định đẩy Trương Hảo Nhi ra.
Nếu Điền Tư Tư quả thực định gả cho hắn, nàng không bị tức chết mới lạ. Cho dù không định gả cho hắn cũng bị chọc tức gần chết rồi.
Tên đại đầu quỷ này chẳng cho nàng chút thể diện nào.
Càng bực mình hơn là Trương Hảo Nhi hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Nàng ta liếc nhìn Điền Tư Tư: “Cô đúng là Dương phu nhân tương lai ư?”
Bực mình nhất là Điền Tư Tư muốn phủ nhận cũng không xong, nàng tức giận đến độ không thốt nên lời.
Im lặng tức là mặc nhận.
Trương Hảo Nhi cố nén cười nói: “Lúc đầu ta còn tưởng là một nữ đạo tặc muốn cướp sắc, canh ba nửa đêm xông vào phòng. Không ngờ lại là Dương phu nhân tương lai, thất lễ thất lễ, xin mời ngồi.”
Nàng ta vỗ vỗ lên chân Dương Phàm, cười nói: “Có muốn ta nhường cái ghế này không?”
Điền Tư Tư chợt cảm thấy người này chẳng có điểm nào thú vị, chỉ hận không thể cho nàng ta vài cái bạt tai.
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Dương Phàm, nàng chợt phát giác rằng mình không thể nổi cáu.
“Mình càng tức giận, họ càng đắc ý.”
Điền đại tiểu thư cũng là người thông minh, nghĩ đến đây, trên mặt nàng lập tức lộ ra ý cười.
Tuy cười không tự nhiên lắm nhưng cũng coi là cười.
Sóng mắt của Trương Hảo Nhi giống như cây cọ nhúng nước đường, quét qua quét lại trên người Điền Tư Tư.
Điền Tư Tư đành làm ra vẻ không để bụng, tự tìm một cái ghế tự ngồi, cười nói: “Nhị vị không cần để ý đến ta, cũng không cần khách khí, ta chỉ ngồi một lát rồi đi ngay.”
Trương Hảo Nhi cười: “Cô nương thật độ lượng biết bao, nếu nữ nhân trên đời ai cũng như cô thì nam nhân nhất định sẽ sống thọ hơn.”
Nàng lại được đằng chân lân đằng đầu, ôm cổ Dương Phàm, cười nói: “Tương lai có thể lấy được một vị phu nhân hiền thục thế này, huynh quả là có phúc khí.”
Điền Tư Tư học theo bộ dạng của nàng ta, nghiêng đầu quyến rũ cười nói: “Thật ra cô không cần tâng bôc ta đâu, nếu ta quả thực có ý định gả cho hắn thì giờ ta đã sớm bẻ cổ cô rồi.”
Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt: “Cô không muốn gả cho huynh ấy?”
Điền Tư Tư cười: “Cho dù nam nhân trên đời chết hết ta cũng không thèm gả cho hắn.”
Nàng đột nhiên thở dài: “Ta chỉ thấy lạ ở chỗ, không hiểu sao có người lại ưa nổi tên Trư Bát Giới đó.”
Nàng giống như tự nói một mình, thanh âm rất nhỏ, nhưng lại vừa khéo để người khác nghe được.
Trương Hảo Nhi cười: “Đây gọi là ‘củ cải hay rau xanh, mỗi người một sở thích.’”
Nàng cũng thở dài, lẩm bẩm: “Có những tiểu nha đầu chưa gặp được mấy nam nhân, căn bản chưa biết phân biệt ai tốt ai xấu mà đã thích phê bình, đó mới thật là quái sự.”
Nàng cũng ra vẻ độc thoại, nhưng tiếng nói lại vừa khéo để người khác nghe.
Điền Tư Tư chớp mắt, cười: “Cô nương chắc đã gặp qua rất nhiều nam nhân?”
Trương Hảo Nhi đáp: “Cũng không nhiều lắm, nhưng cỡ khoảng một ngàn thì cũng tới rồi.”
Điền Tư Tư cố tình làm bộ ngạc nhiên: “Vậy đâu có ít, xem ra đủ tư cách xưng là chuyên gia về nam nhân rồi.”
Nàng nở nụ cười quyến rũ: “Theo như ta nghe nói, trên đời chỉ có nữ nhân làm một loại công việc khiến họ gặp được nhiều nam nhân, chẳng hay Trương cô nương làm nghề gì?”
Những lời này vừa thốt ra, nàng đắc ý vô cùng!
“Lần này xem cô đối đáp ra sao, có còn ung dung tự tại được nữa không!”
Dù sao nghề nghiệp của Trương Hảo Nhi cũng không quang vinh gì cho lắm.
Vậy mà nụ cười của Trương Hảo Nhi vẫn ngọt ngào, xinh đẹp: “Nói ra kể cũng tức cười, ta chỉ là một nhà từ thiện nhỏ nhoi thôi.”
Thời bấy giờ, tên gọi “nhà từ thiện” chưa phổ biến lắm, không giống như ngày nay ai cũng có thể tự xưng “nhà từ thiện.”
Điền Tư Tư ngây người: “Nhà từ thiện là làm cái gì?”
Trương Hảo Nhi đáp: “Nhà từ thiện có nhiều loại, chuyên môn của ta là cứu tế cho nam nhân.”
Điền Tư Tư cười cười: “Nghe rất thú vị, nhưng không rõ cô nương cứu tế cho nam nhân là làm gì?”
Trương Hảo Nhi đáp: “Nếu không nhờ có ta, rất nhiều nam nhân cả đời chẳng được diện kiến một nữ nhi chân chính, vì vậy ta cố hết sức an ủi họ, giúp họ được vui vẻ.”
Nàng cười: “Cô biết mà, nam nhân nếu không được một nữ nhân chân chính vỗ về thì đáng thương lắm, mà nữ nhân chân chính giờ chẳng còn mấy ai.”
Người này thật biết cách dát vàng lên mặt.
Điền Tư Tư đảo mắt nhìn, bật cười nói: “Nếu không nhờ cô, e sẽ có rất nhiều nam nhân không biết tiêu tiền vào đâu.”
Trương Hảo Nhi nói: “Đúng vậy, ta không thích nam nhân biến thành những kẻ bủn xỉn, vậy nên ta mới cố gắng dạy họ học cách hào phóng.”
Nàng nhìn Điền Tư Tư, cười cười: “Cô thích nam nhân keo kiệt ư?”
Lời của hai nàng câu nào cũng có gai, cứ như muốn đâm chết đối phương.
Nhưng khuôn mặt họ vẫn nở nụ cười mê hồn.
Dương Phàm nhìn Trương Hảo Nhi, lại nhìn Điền Tư Tư, vẻ mặt mãn nguyện, xem chừng rất thích thú.
“Bộ dạng tên Trư Bát Giới này giống như vừa ăn quả nhân sâm.”
Điền Tư Tư thật tình nghĩ không ra nên nói gì để chọc tức hắn.
Trương Hảo Nhi chợt thở dài lẩm nhẩm: “Không còn sớm nữa, đến giờ quay về đi ngủ rồi.”
Miệng thì nói vậy nhưng nàng ta hoàn toàn không có ý định đi về phòng ngủ.
Điền Tư Tư đương nhiên hiểu nàng ta muốn ai về đi ngủ.
“Ngươi muốn ta đi, ta cứ không đi, xem các ngươi làm gì được ta?”
Thực ra nguyên nhân vì sao nàng không muốn đi, có lẽ chính nàng cũng không biết.
Trong lòng nàng tuy hơi ghen, nhưng dù có chết nàng cũng không chịu thừa nhận.
Trương Hảo Nhi nói câu thứ nhất không thu hoạch được gì, đành nói tiếp câu thứ hai.
Nàng cố tình nhìn ra cửa sổ, hỏi bâng quơ: “Không biết lúc này là canh mấy? E cũng không còn sớm nữa.”
Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Trương cô nương muốn đi về phải không?”
Trương Hảo Nhi cười: “Cũng không có việc gì, chuyện trò thêm một lát cũng chẳng sao, còn cô?”
Điền Tư Tư cười duyên: “Ta cũng không có việc gì, không vội.”
Hai bên dường như ước định ngầm: “Cô không đi, ta cũng không đi.”
Nhưng nói đến đây thì hết chuyện để nói tiếp, đành ngồi giết thời gian.
Chợt Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy Trương Hảo Nhi ra, nói: “Các cô cứ ngồi đây tán gẫu, ta ra ngoài đi dạo một lát, giữa hai nữ nhân đột nhiên có một nam nhân xen vào, e chẳng có gì hay để nói.”
Hắn quả thực đứng dậy đi ra ngoài.
“Các cô không đi thì ta đi.”
Muốn đối phó với nữ nhân đúng là không còn cách nào tốt hơn.
“Không ngờ tên Trư Bát Giới này lại cứng cỏi như vậy.”
Điền Tư Tư tức mình nghiến răng, muốn đi nhưng lúc này không thể mặt dày đứng lên đòi đi theo.
Không đi thì chỉ có cách ngồi lại với Trương Hảo Nhi, im lặng nhìn nhau.
.
Bình luận truyện