[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 542 : Than dằng dặc · Thẹn với nước mắt anh hùng (Thượng)

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 03:19 21-10-2022

.
Một cảnh đêm bình thường, một ban đêm bình thường. Gió đêm kéo tùng xanh, nước chảy qua đình nghỉ mát, khí lạnh tản ra, tôn lên tiếng nước róc rách. Biệt viện này ở bên cạnh Thái Hồ, có diện tích rộng lớn, ánh đèn đêm khuya không dứt, xuyên qua sương mù mỏng manh, hình thành một lớp ánh vàng. Trong sân nước chảy róc rách, tùng xanh đón khách, có thể xưng là điển hình của nhà giàu Giang Nam. Một người áo đen chèo thuyền du ngoạn trên hồ, đưa mái chèo chậm rãi đến cửa sau. Hắn không gõ cửa mà nhảy qua tường, lúc rơi xuống chạm nhẹ đỉnh ngói, chỉ phát ra một tiếng như bóp hạt dưa. Nếu có nhân sĩ võ lâm ở đây, chỉ nhìn khinh công nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước này, biết ngay là cao thủ đương thời đến. Người áo đen lướt qua nóc nhà, ánh trăng chiếu rọi thân thể khổng lồ của hắn. Hắn không muốn giấu giếm thân phận của mình —— hoặc tuyệt đối tự tin không bị phát hiện —— dù quần áo có màu đen, nhưng không phải đồ dạ hành, mà là một bộ cẩm phục đen. Không nên nói là áo đen đi đêm, mà là lão gia nhà giàu nào đó xuất hành ban đêm, chỉ vừa vặn thích màu đen mà thôi. Bất kể thế nào, chung quy có khí chất khác với người thường. Nếu người quen nhìn thấy, từ thanh đại kiếm tỏa ra hào quang, có từng tia khí nóng bên hông, đã nhận ra thân phận của hắn. Lạc Diễm nhị gia Lạc Kiếm sơn trang và Viêm Hoàng, trong giang hồ mấy ai không biết. Lạc Diễm vọt qua mấy tường sân, đến một sân sau, không hề do dự cắm đầu vào một cái giếng cạn. Tư thế thành thạo quyết đoán, hiển nhiên không phải lần đầu. Đường giếng càng xuống càng rộng, lúc sắp chạm đất đã rất rộng rãi. Lạc Diễm xoay người khôi phục đầu trên chân dưới, vững vàng đạp đất, thân thủ mạnh mẽ. Hắn hơi vận công, mượn chút ánh trăng trên trời, đáy giếng tối tăm lập tức hiện ra đại khái. Nơi này không quá khác đáy giếng bình thường, chỉ là trên một chỗ vách giếng có lỗ thủng đủ cho một người bò vào. Hang động này không lớn, nhưng bò một lát thì càng ngày càng nở ra, về sau đã có thể đứng thẳng mà đi. Đi thêm một lát, Lạc Diễm lập tức dừng lại, hắn biết đi tiếp cũng không có kết quả. Đến cuối chỉ là đường cụt mà thôi. Đây là mật đạo mà Lạc gia thiết kế để đối phó ngoại địch, hắn đương nhiên biết rõ. Mà trên vách đá của lối đi này lại có một tấm kim loại, Lạc Diễm lấy thủ pháp đặc biệt, vỗ nhẹ ba lần, lặp lại năm lần. Cơ quan khởi động, hai miếng cửa đá mở rộng, Lạc Diễm thong dong mà vào. Phía sau vách đá là một căn phòng lớn, vừa mở cửa đã trông thấy không dưới 600 nam tử, ai cũng nhân cao mã đại, thậm chí vài người có tướng mạo không giống dân Trung Nguyên. Lạc Diễm vừa vào đã nghênh tiếp mấy trăm đôi mắt không thân thiện, hắn không hề dao động, yên lặng đi đến cửa sắt cuối cùng. "Ấy, Lạc nhị gia à?" Cửa sắt có người trông coi, thấy Lạc Diễm thì âm dương quái khí nói. "Chờ ta thông báo một tiếng. Cửa khóa rồi không mở được." Hắn chỉ vào đường đá: "Ngồi đó chờ một lát đi." Giọng nói rất cợt nhả. Lạc Diễm bất động thanh sắc. "Không cần, đây là chỗ của Lạc gia, Lạc mỗ cần gì người ngoài mở." "Này, ngươi có chìa khoá......" Lạc Diễm đột nhiên hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy tay, một luồng hơi thở đốt người phun ra, chỉ nghe bịch một tiếng, đã đập cửa sắt bay ra ngoài. "Ngươi, ngươi, ngươi......" Sai vặt canh cổng ngây cả người, Lạc Diễm hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào. Đi vào không được ba bước, đã nhíu lại mày rậm. Cửa sắt mở ra, một luồng dược khí đáng sợ lập tức tung bay. Mật thất vốn là nơi lãnh tụ tạm thời của Lạc gia nghỉ ngơi, nhưng đám người này đến khiến nó mù mịt chướng khí. Lạc Diễm đứng ở cửa không vào, bởi vì khói thuốc đáng sợ này. Mười trượng phía trước, chính giữa mật thất có một cái đỉnh lớn. Ngọn lửa cháy hừng hực, trong đỉnh không biết nấu thứ gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thứ cực kỳ đậm đặc đang sôi. Một lão già cầm một cây gậy gỗ vừa dài vừa to, không ngừng khuấy khuấy. Hắn vừa khuấy, trong đỉnh lập tức bay ra hai cột sương mù có màu hồng và xanh, quấn quýt trên cao, nhưng không hề tương dung, giống như báo sói đuổi nhau. Sương mù màu hồng có mùi thơm nồng, người trúng là say. Sương mù màu xanh thì cay xè gay mũi, vừa chạm vào đã chảy nước mắt nước mũi. Không biết vì sao lão già có thể chống cự được, tiếp tục khuấy như không cảm thấy gì. Nhưng lúc hắn cầm gậy lên, đầu gậy đã biến mất hơn nửa, chiều dài giảm nhiều. Phía cuối gậy gỗ như bị dã thú cắn một miếng, mà những nơi còn lại thì chi chít chỗ bị ăn mòn. Cây gậy này làm từ gỗ mun, cứng ngang sắt thép. Nhưng vào đỉnh một lát đã bay một đoạn, sức ăn mòn của nước thuốc trong đỉnh rất đáng sợ. Lạc Diễm biết đây là khói độc bí truyền của Nam Cương, hai loại đều cực kỳ lợi hại. Cho dù tu vi nội công như hắn, đứng xa cũng phải vận hết công lực mới có thể chống cự cảm giác buồn nôn. Cho nên không dám đến gần. Chính giữa mật thất có một ghế đá, trải một tấm da hổ hoa lệ màu trắng, một nam tử khôi ngô ngồi xếp bằng phía trên. Hắn nhắm mắt, rõ ràng trong phòng rất sáng, chẳng biết vì sao không thấy rõ tướng mạo. Nam tử đột nhiên ngửa đầu hít vào, hai loại sương mù giảm đi rất nhiều, mà khuôn mặt của hắn thì có màu đỏ thẫm, như hậu quả do hút hai loại khói độc. Khói độc tung bay về phía hắn. Nam tử tạo ra một đóa mây độc quỷ dị khó hiểu, nhìn vào là thấy tim đập nhanh. Hiển nhiên đang vận hành một loại tà công kỳ quỷ, chỗ khói độc này bố trí cho hắn. Nam tử hành công hơn nửa canh giờ, khói độc cả phòng bị hắn hút sạch sẽ. Lúc này, hai loại khói độc đang hóa nạp trong cơ thể, đột nhiên thấy rõ tình hình của hắn. Khuôn mặt hiện ra còn đáng sợ hơn. Bên trái khuôn mặt sưng tấy thành đỏ máu, phồng đến sắp vỡ má. Đã thế còn không ngừng to lên, dường như từng con rết chậm rãi bò trên mặt, cực kỳ đáng sợ. Mà bên phải thì thành hố lõm, dường như bên trong có một con độc trùng hút máu. Da thịt nhanh chóng xẹp khô, màu da vừa như tráng niên nay đã là 90 tuổi. Nửa gương mặt khô héo đến hiện cả xương. Nhìn không giống người, chỉ là một tấm da người mỏng manh bọc lấy hài cốt mà thôi. Tình cảnh đặc dị như thế mà xuất hiện trên một khuôn mặt, nếu không tận mắt thấy, quả thật khó mà tin được. Bất kể nhìn bên nào, đều có thể kết luận người này không sống lâu nữa, mất mạng tắt thở ngay trước mắt. Nam tử đột nhiên mở mắt, hai chưởng trái phải vận lực đập nhau, hai luồng lực đạo tuyệt đại va chạm, sưng tấy và khô héo dời đi theo lực đạo. Máu ở bên sưng tấy bổ sung cho bên khô héo, sưng tấy dần dần biến mất, mà hai má bên kia dần dần có màu máu. Dường như hai độc vật hợp thành âm dương, khuôn mặt của nam tử đột nhiên không thấy rõ trở lại. Dù thế vẫn nhìn ra, tình trạng quỷ dị đã biến mất khỏi khuôn mặt hắn. Hai loại khói độc đều không tầm thường. Màu hồng lấy từ Xích Luyện Độc Hạt sống gần núi lửa Nam Cương, cho ăn độc dược ngày đêm, lấy hơn trăm con đấu với nhau, con chiến thắng cuối cùng xưng là Xích Luyện Hạt Vương. Lại dùng phương pháp này bào chế, dưỡng thành trăm con Xích Luyện Hạt Vương rồi cho ác đấu lần cuối. Cổ vương sinh ra cuối cùng, chính là nguyên liệu của khói độc này —— Xích Hạt Vạn Huyết. Mà khói độc màu xanh lấy từ độc rắn, đây là tư tàng của Nam Cương Vạn Cổ Độc Vương. 30 năm trước, Vạn Cổ Độc Vương nuôi một con Dị Cưu màu đen, kịch độc vô cùng. Một ngày ra ngoài tìm kiếm độc vật thì thấy một con Thực Cốt Kim Tằm. Độc vương thấy là thèm, liền cho Dị Cưu đấu với nó. Hai độc vật không phân cao thấp, không làm gì được nhau. Nhưng không ngờ sau lưng Dị Cưu có một con rắn nhỏ màu xanh. Nó động như điện thiểm, trong khoảnh khắc ra hai cắn liên tiếp, hạ độc Dị Cưu và Kim Tằm. Sau khi cắn chết bọn nó, con rắn còn ở lại hút hết nọc độc của chúng. Con rắn xanh tên là Bích Lân xà, trời sinh trời nuôi, chính là thứ chí độc. Có thêm độc chất của hai đại độc vật, độc tính đã mạnh đến không gì sánh bằng. Vạn Cổ Độc Vương dùng các loại thủ đoạn chế ngự con rắn này. Thuần dưỡng đến nay, đã là cự xà cao hơn ba trượng. Hai thứ này là độc vật mãnh ác vô cùng, mà lão già sưu tập nọc độc của chúng, tích lũy trăm ngày, để vào một cái đỉnh lớn cộng thêm vô số độc xương độc thảo trộn vào. Thì ra nam tử có tư tưởng cực diệu, hắn uỷ thác lão nhân lấy hai loại độc chất đặc dị để tiến hành trao đổi âm dương, cưỡng bức tiềm lực trong cơ thể chống cự, dùng để nâng cao công lực bản thân. Đương nhiên hai thứ này là kịch độc, nội công hơi kém đừng nói hút vào hóa nạp, chỉ một hơi đã chết thảm không chịu nổi, nói gì đến luyện công. Phương pháp này tuy diệu tuyệt, nhưng muốn sử dụng, ngoại trừ độc vật hiếm thấy, còn cần có căn cơ hùng hậu khinh thường đương thời. Lạc Diễm không nhịn được thở dài: Người này cưỡng ép thúc đẩy nội công hóa nạp độc tố. Phương thức luyện công bá liệt như thế, há không tổn thương tự thân? Dù luyện thành há không lưu lại di chứng, tà nhân quả thật tà năng. Ước chừng một khắc nữa, tất cả khói độc đều biến mất, nam tử thở phào một hơi, hơi thở trở thành đỏ máu. Không hỏi đã biết có kịch độc. Lão già dừng khuấy dập lửa rồi đến bên nam tử, không biết dùng thủ pháp gì, chỉ thấy hắn vung tay lên, đã thu hết sương độc màu đỏ. Lúc này nam tử mới chậm rãi mở mắt, hiển nhiên sớm biết Lạc Diễm ở đây, trực tiếp nhìn hắn. "Tìm ta có chuyện gì?" Lạc Diễm lặng lẽ đến trước chỗ ngồi mấy trượng, ném bao quần áo trên lưng xuống đất, phát ra tiếng sắt thép va chạm. "Đây là Quỷ Bà đao và Bạch Tử kiếm của Tử Dạ Quỷ Khốc, có cả đao kiếm." Nam tử không nhìn đao kiếm, chỉ cười nói. "Người thì sao? Chết chưa?" "Giết một, ngoài ra một tên vừa giao thủ đã thua, chắc bây giờ mới tỉnh lại." Nam tử ngồi nghiêng trên ghế đá, cười tà: "Người không chết, ngươi về làm gì?" "Đừng khinh người quá đáng." Lạc Diễm nhìn chằm chằm nam tử, âm thanh như thú gầm, dường như cực kỳ kiềm chế giận dữ, hô: "A Bất Lặc Tư! !" A Bất Lặc Tư, nam nhân thân là Quỷ Vực chi chủ, dường như cảm thấy thú vị với phản ứng của Lạc Diễm, bĩu môi đùa cợt. "Nói chuyện như thế với ta sao? Đồng phạm nhà ngươi. Quên thái độ đối đãi minh hữu rồi à? Nếu đã quên, ta không ngại dạy lại một lần. Tựa như lần đầu chúng ta gặp mặt ở Kiếm Tâm tiểu trúc." Lạc Diễm sớm đã thua nam nhân này không chỉ một lần. Trừ lần hắn đi tìm Lạc Danh yêu cầu giải thích vì sao mở Luyện Thần Chú hội, chính là lần đầu gặp nam nhân này ra, hắn còn bại thêm bốn lần. Lần đầu tiên giao thủ, nam tử này đùa nghịch mới được hơn 30 chiêu. Sau đó càng ngày càng kém, lần trước so chiêu, hắn chỉ có thể đón lấy năm chiêu mà thôi. Kết minh với phỉ đồ Bắc Cương này, là ý của đại ca. Lạc Diễm đã tự mình gặp Lạc Danh, nhận kết quả từ hắn. Đương nhiên cũng là một trong những lý do, cho đến nay A Bất Lặc Tư không hạ sát thủ với hắn. "Ngươi còn muốn bao nhiêu binh khí mới đủ!" Lạc Diễm bất mãn quát: "Ta đã săn cho ngươi hơn mười thanh binh khí. Luyện Thần Chú hội đến, đương nhiên có vô số binh khí ra sân, ngươi cần gì phải bắt ta làm tiểu nhân." "Đã gần đủ. Với câu hỏi của ngươi, ta có thể cho ra ba giải thích." A Bất Lặc Tư đùa cợt dựng ngón tay. "Thứ nhất, Luyện Thần Chú hội có quá nhiều chính phái võ lâm, trong đó không thiếu cứng tay như Võ Đang và Lư Sơn kiếm quán, khó mà quang minh chính đại cướp đoạt vũ khí. Nếu ngươi không muốn Lạc Kiếm sơn trang thành công địch võ lâm, đừng nói mấy câu chán nản này. Thứ hai, kẻ bị ta chọn làm đối tượng, đồng thời nhìn không rõ ngươi là ai đã thua, căn bản không có tư cách sinh ra Kiếm Đảm. Rời trận ở đây còn có thể bảo vệ tính mệnh, đỡ để môn phái chính đạo chặt sạch sẽ, ta từ bi dường nào. Mà thứ ba......" Ánh mắt A Bất Lặc Tư đảo qua nam tử đứng ngạo nghễ như hùng sư, cười lạnh. "Ta muốn nhìn nhị gia Lạc gia xưa nay rất ngông nghênh, không tình không nguyện nhưng vẫn giết người cho ta. Quả nhiên rất thoải mái." Câu này quả như A Bất Lặc Tư nghĩ, Lạc Diễm tức sùi bọt mép, ra chưởng. "Cẩu tặc, lão phu liều với ngươi! !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang