Cực Phẩm Thấu Thị Bảo Phiêu
Chương 49 : Khí Động Trung Kỳ
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 17:31 01-11-2025
.
“Sao lại..., bên trong tảng đá này, lại có linh khí...”
“Đã nhớ ra rồi, chẳng lẽ đây chính là Linh Thạch?”
Diệp Khai còn chưa vận chuyển Hấp Linh Quyết, chỉ là cầm tảng đá trong tay, thế mà đã có linh khí tự động chạy vào cơ thể. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới trong tin tức mà Hoàng đưa cho hắn có giới thiệu, đại thiên thế giới, tu sĩ lấy linh thạch làm tiền tệ, mà bên trong linh thạch hàm hữu đại lượng linh khí, có thể cung cấp cho tu sĩ hấp thu tu luyện, hiệu quả tốt hơn nhiều so với hấp thu linh khí phiêu du trong không khí.
Chỉ là nghe nói linh thạch mọc ra trắng sáng thông thấu, không sai biệt lắm với ngọc thạch, sao cái này lại chẳng khác gì nham thạch.
Hấp Linh Quyết!
Diệp Khai lập tức âm thầm toàn lực hấp thu, rất nhanh, một cỗ linh khí nồng đậm không chỉ gấp mười lần so với vừa rồi từ trong tảng đá dũng ra...
Một trăm, một ngàn, một vạn, hai vạn...
Thật nhiều, thật nhiều linh khí!
Cả trái tim Diệp Khai đều sôi trào lên, huyết dịch cũng sôi trào, vô cùng hưng phấn, đây thật sự là nhặt được bảo bối rồi; bình thường tân tân khổ khổ mới hấp thu được bao nhiêu linh khí chứ, lấy hết dũng khí mà bóp nhẹ nơi đó của Tống Sơ Hàm, cũng chỉ có năm ngàn đơn vị, trong tảng đá nho nhỏ này, lại có nhiều như vậy, hơn nữa còn đang tiếp tục.
Oanh——
Giờ phút này, trong cơ thể một trận tiếng vang ầm ầm, ngũ tạng lục phủ chấn động, linh lực điên cuồng bôn dũng bên trong, như thủy triều lên xuống.
Diệp Khai kinh ngạc vô cùng, nhưng hắn biết rõ, ngay lúc này, hắn cư nhiên đột phá Khí Động Cảnh sơ kỳ, đạt tới trung kỳ.
Khí Động Cảnh trung kỳ so với sơ kỳ, có đề thăng trên diện rộng rõ ràng, có thể nói như vậy, tổng thể thực lực đề thăng gấp đôi. Chuyện lúc trước hắn toàn lực một quyền có thể đánh ra một ngàn năm trăm cân, thì bây giờ không sai biệt lắm có ba ngàn cân, tốc độ cũng có đề cao, càng rõ ràng hơn là sự gia tăng hàm lượng linh lực.
Chuyện lúc trước thân thể của hắn nhiều nhất có thể dung nạp khoảng năm trăm linh lực, phần dư thừa sẽ tản vào cơ thể, một phần nhỏ tư dưỡng thân thể, càng nhiều hơn thì từ từ tiêu thất; bây giờ đề thăng một tiểu cảnh giới, trọn vẹn trướng lên gấp đôi, có thể dung nạp một ngàn, vậy thì đã cho hắn một lượng trữ bị rất lớn.
“Chẳng lẽ đề thăng một cảnh giới, chính là gia tăng gấp đôi trên cơ sở nguyên bản sao?”
“Vậy thì theo sau này cảnh giới không ngừng đột phá, chẳng phải sẽ càng ngày càng ngưu xoa sao?”
Đúng lúc hắn đang hưng phấn kích động không hiểu vì sao, bên tai truyền đến thanh âm của Na Lan: “Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, Diệp Khai..., ngươi làm sao vậy?”
Nàng vừa kêu la, vừa lôi kéo y phục của hắn.
Diệp Khai hồi thần lại, bất động thanh sắc đem tảng đá bỏ vào bao tải màu đen, cười nói: “Ồ, không có gì, ta là đang suy nghĩ, ngươi sẽ không thật sự muốn nhìn ta đem thứ đó bỏ vào cái bô này đi? Nếu là có gì bệnh độc lây nhiễm, ta nhưng là muốn đi giả mạo bạn trai ngươi, ngươi sẽ không lo lắng ta truyền nhiễm cho ngươi sao?”
Na Lan thọc eo của hắn một cái: “Khỉ gió! Ta còn tưởng ngươi đang suy nghĩ gì, bạn trai giả mạo, xin hỏi ngươi dựa vào cái gì mà truyền nhiễm cho ta? Ngươi còn muốn cùng ta lên giường sao?”
“Khụ khụ..., ta ngược lại là từng nghe nói qua một tin tức, nói là một đôi nam nữ, chỉ là nắm tay một cái, kết quả cô bé kia liền mang thai.”
“Nắm tay sao có thể mang thai, nắm tay mà có thể mang thai, vậy thì...” Nói đến một nửa, nàng không nói tiếp được nữa, bởi vì trong đầu đột nhiên nhảy ra một tin tức, còn đúng là nói về nắm tay mang thai, chỉ là trước khi nắm tay và sau khi nắm tay, đôi nam nữ này đều không chú ý vệ sinh cho lắm. “Tiểu Diệp Tử, lão tử phát hiện ngươi cũng là một tiểu lưu manh.”
Không lâu sau, đã đến Tụ Bảo Trai. Vừa mới vào cửa liền gặp một tiểu lão đầu tóc bạc còn chưa tới một mét bảy, đã thấy Na Lan Vân Dĩnh liền lập tức nở nụ cười rạng rỡ, mắt đều không nhìn thấy nữa: “Tiểu Dĩnh, Bỉnh gia gia đã lâu không gặp cháu rồi, hôm nay sao lại tốt thế mà đến thăm lão đầu tử ta..., ôi, còn mang theo một tiểu hỏa tử, tiểu hỏa tử rất tinh thần, khí vũ hiên ngang. Tốt quá, Tiểu Dĩnh, cháu cuối cùng cũng tìm được một thằng cháu rể cho gia gia cháu rồi, ha ha ha...”
Na Lan vốn định nói hắn không phải bạn trai ta, nhưng vừa nghĩ tới buổi tối còn muốn giả mạo tình lữ giả, cũng liền không nói toạc ra: “Bỉnh gia gia, đây là Diệp Khai, cháu dẫn hắn đến chỗ ông đi dạo một chút, tiện thể chọn một món quà.”
Nàng đem sự tình dì tư sinh nhật tối nay nói một chút.
Bỉnh thúc nói: “Thì ra là chuyện này à, được, ta giúp cháu chọn một kiện, các cháu tiểu bối qua sinh nhật, lão đầu tử ta liền không tham gia nữa. Như vậy, ngoạn ý chọn lựa hôm nay, Bỉnh gia gia liền không thu tiền nữa, mặt khác, ta lại tặng cháu một món quà nhỏ, coi như là chúc mừng cháu tìm được một Lang quân như ý.”
“Bỉnh gia gia..., ông giễu cợt cháu!” Na Lan bị nói đến mức sắc mặt đỏ ửng, nhìn Diệp Khai một chút, ngữ khí nói chuyện hiếm khi có chút hương vị của con gái nhà lành.
“Ồ, ồ, được!”
Diệp Khai lấy một viên thạch châu, tay vòng qua phía trước cổ của Na Lan Vân Dĩnh, nhẹ nhàng đeo lên, mắt thấy được làn da trắng như tuyết sau cổ của nàng, còn có ánh mắt từ trên cao nhìn xuống xuyên qua cổ áo của nàng thấy được một vòng núi non, ngón tay không tự kìm hãm được mà đụng phải vành tai của nàng, nào biết được vị trí này chính là nơi mẫn cảm nhất sợ ngứa của Na Lan Vân Dĩnh, vừa đụng một cái, toàn thân một trận run nhẹ, kêu "a" lên, thân thể cũng theo đó mà lắc lư kịch liệt, trọng trọng đụng vào lồng ngực của Diệp Khai.
“Ha ha ha, quả nhiên là tình chàng ý thiếp nha, khiến người khác phải hâm mộ chết mất.” Bỉnh thúc cười to, hứng thú nhìn hai người.
Cho đến khi Na Lan cũng đeo hạt châu cho Diệp Khai, hắn mới hài lòng gật gật đầu.
Lúc này, từ cửa đi vào một người thanh niên, trong tay cầm một túi đen lớn, hô lớn: “Bỉnh thúc, nhìn xem, ta hôm nay nhặt được một đại lậu, ngài mau chóng đến giúp ta chưởng nhãn, bình mai men lam vân rồng thành sắc hoàn hảo.”
Người thanh niên vừa nói, vừa cẩn thận từng li từng tí một lấy ra vật kiện trong bao, là một bình hoa màu lam, cao ba mươi centimét, trên thân bình có vân rồng.
Người thanh niên hai mươi mấy tuổi, vóc dáng cũng không tệ, lông mày rậm mắt to, giờ phút này biểu lộ kích động, sau khi bày đặt xong mới nhìn về phía Na Lan Vân Dĩnh và Diệp Khai bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Na Lan, ngươi sao lại ở đây? Vị này là...” Đột nhiên, thấy được đôi Tam Sinh Châu trên cổ hai người, lập tức nhảy lên: “Ta dựa vào, không phải đâu, Na Lan ngươi biến tính rồi sao, tìm một bạn trai? Hiếm lạ quá a, tin tức lớn nhất năm nay chính là cái này rồi.”
“Cút đi, lão tử từ trước đến nay đều là nữ nhân có được hay không!” Sau đó giới thiệu cho Diệp Khai: “Hắn tên là Tiền Quảng, đại thiếu gia Tiền gia thành phố F, điển hình phú nhị đại, tiền nhiều người ngu, có cơ hội, ngươi có thể hung hăng mà tống tiền hắn, không cần sợ hắn nghèo.”
“Nữ hán tử, ngươi nói ta tiền nhiều người ngu sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Hai người vừa gặp mặt thiếu chút nữa là cãi nhau, bất quá Diệp Khai nhìn ra chỉ là hư trương thanh thế, quan hệ hai người hẳn là rất tốt.
Lúc này, Bỉnh thúc nhìn chung quanh cái bình hoa kia, còn lấy ra kính lúp cẩn thận quan sát, trọn vẹn mấy phút đồng hồ, lúc này mới cười nói: “Tiểu Tiền, lần này ngươi ngược lại là thật sự cầm về một đồ vật thật rồi, bao nhiêu tiền mà lấy được vậy?”
.
Bình luận truyện