Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 1 : Ây ra loạn rồi
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 13:34 15-01-2019
.
Vào một buổi sáng trong lành, trong một ngôi làng nhỏ nằm cạnh sườn núi. Vẫn giống hàng ngày A Ngưu đi săn về, nay mang theo hai con thỏ trắng dọc đường làng đi thẳng về nhà.
"A Ngưu thu hoạch tốt ha "
Một ông già đang tưới rau ven đường, luống rau trông có vẻ mới lớn nhưng ông già khá vui, thấy A Ngưu ông nói. Lão ý chính là lão Vương cách nhà họ không xa.
"Haha nay may mắn được hai con thỏ trắng, tối ông qua với con nha"
A Ngưu cười nói vừa giơ hai con thỏ lên về phía ông. Ông già liền mỉm cười gật đầu.
Ngôi làng này tên là làng Thiên Hoa chủ yếu tên như vậy là vì trong và ngoài làng toàn hoa là hoa, người dân trồng hoa mà sống. Đất đai màu mỡ mang lại nguồn sống cho ngôi làng cũng là mang lại nền kinh tế nuôi dưỡng con người trong đây. Ngôi làng có một dòng suối nhỏ chảy dài xuyên qua giữa làng, hàng ngày bọn trẻ rủ nhau tắm mát vui đùa.
Cạnh dòng suối đó có một cây cổ thụ rất to, không ai biết nó đã sống ở đó từ bao giờ nhưng nó đã trở thành một vị thần hộ mệnh cho ngôi làng.
A Ngưu về ngôi nhà của mình, đó cũng không phải là quá to ngôi nhà. Nó nằm ở phìa tây ngôi làng, căn nhà vừa đủ cho một người sống vì A Ngưu sống có một mình à lên trong nhà cũng ít đồ dùng, chỉ đơn giản một cái giường tre và một số đồ dùng bếp để nấu ăn.
"A...a... "
Vừa bước vào nhà A Ngưu nghe thấy có tiếng kêu lạ, đó chính là người mà A Ngưu cứu được khi đi săn trong khu rừng phía nam cách làng không xa.
"Ngươi tỉnh rồi à. Ta còn tưởng ngươi hẹo rồi cơ. "
" Đây là đâu ? Ngươi là ai ? "
Người thanh niên trên giường cảm thấy cơ thể toàn thân đau nhức cố gắng hết sức ngồi dậy hỏi.
"A ngươi chưa khỏe hẳn đừng cử động. Nằm yên đó đi. "
"Ta là A Ngưu. Đây là làng Thiên Hoa nằm ngoài Bách Vụ Thành. Ngươi mạng lớn lắm đó bị thương như vậy ta tưởng ngươi không qua nổi chứ. "
A Ngưu vừa nhà chuẩn bị đồ thịt thỏ vừa trả lời.
"A Ngưu ?Thiên Hoa ?? Bách Vụ Thành ?? "
" Khi ta thấy ngươi thì ngươi nằm cạnh gốc cây, máu me be bét vết thương khắp người. Ta nghĩ ngươi bị yêu thú tấn công. "
A Ngưu nói.
" Yêu thú ?? "Là cái gì ?? Thiếu niên này liền nghĩ tới mấy bộ truyện hay đọc chợt nảy lên ý nghĩ khó hiểu. Chả lẽ...ta không còn trên trái đất" "
Thiếu niên há mồm tự hiểu ra điều gì đó nhưng có vẻ bị thương lên há không được to.
Nhớ lại thì mình là sinh viên năm ba đang học ĐH Xây Dựng khoa quy hoạch, vừa rồi hình như bị một thằng sinh viên khác chạy đùa đâm vô trán rồi ngất đi. Tỉnh dậy thì như thế này rồi.
" Ài cuộc đời thật là... loạn rồi. "
Thiếu niên than nhỏ. Thầm nghĩ chắc tại xem phim đọc truyện nhiều quá chắc đang mơ đây mà, chứ tông nhau thế bầm tím thôi chứ đâu đến nỗi này a. Thử cử động cái coi. Ai dè vừa động đậy các vết thương chưa lành nhói một cú đau đớn. Đành cắn răng nén cơn đau xuống.
"Thế là xong rồi ... sao ?? "
Hắn nghĩ : Đáng lẽ phải có hệ thống bá đạo gì đó hay là một cái siêu năng lực chứ nhỉ ? Thế này thì cũng quá tệ rồi.
"Ngươi nói gì đó ? "
A Ngưu thấy thiếu niên có hành động vậy bèn khó hiểu hỏi.
"Uh không có gì đâu. "
"Uh.. mà ngươi tên gì đấy ?? "
" Tên ư ?" Nghĩ rằng không biết đây là đâu chắc không phải trái đất rồi a, âm phủ chắc không tươi đẹp như vậy rồi. Nhưng còn cha, mẹ... bạn bè. Có thằng bạn thân nhất là thằng Thành chơi với nó từ hồi cấp một mà giờ một thằng học đại học và giờ ở nơi quỷ quái nào chưa biết. Còn nó đi quân sự sắp ra rồi a, định đi đón nó mà.. thôi thì xảy ra rồi, kệ đi. Thiếu niên lại nghĩ đến cơ thể hiện tại, cũng khá tệ ha.
" Này ngươi đang nghĩ cái gì đó, ta hỏi ngươi tên gì ?? "
Thấy thiếu niên đăm chiêu suy nghĩ A Ngưu liền hỏi lại.
" A ta xin lỗi !"
Thiếu niên vừa suy tư miên man bỗng nghe thấy tiếng A Ngưu chợt tỉnh ra. Ngước mắt lên thì thấy một người cao lớn, cơ bắp từng múi từng múi rõ ràng. Đang chỉ mặc một chiếc quần khố. Hắn cũng tò mò về người này, tại sao mình lại tới được đây ?
" Ta tên Nguyễn ************* "
" Nguyễn ************* ?? "
A Ngưu khó hiểu bởi chưa nghe thấy tên như vậy bao giờ. Nhìn thấy vẻ mặt A Ngưu khó hiểu thiếu niên bèn hiểu ra đây không phải trái đất nên bèn nghĩ một tên khác. Dù gì hắn cũng tính là người xuyên không tới đây, nếu cứ lấy cái tên cũ thì có vẻ không ổn. Theo như hắn thấy ở nơi đây là đâu cũng chưa rõ, lên trước hết tìm hiểu xem sao đã.
" Xin lỗi ta nói bừa đấy đừng để tâm " Hắn gượng cười cố ý tỏ ra trí nhớ chưa ổn gãi gãi ấn ấn cái đầu xem.
" Ta tên Lục Bảo"
Bình luận truyện