[Dịch] Thiên Thần
Chương 59 : Toàn thể Lâm gia đều là cháu
.
- Nhị đệ!
- Nhị thúc!
Hai tiếng kêu bi thương vang lên trong thanh âm hỗn loạn, Lâm Cuồng bước mau xông lên đỡ lấy Lâm Viêm, sắc mặt tái mét nhìn Diệp Vô Thần nói:
- Thằng nhóc Diệp gia, ngươi hơi quá đáng rồi!
- Quá đáng? –Diệp Vô Thần nguyên là vẻ mặt khó hiểu, sau đó trầm mặt nói:
- Lâm gia chủ, câu này của ngài ta không hiểu, lúc nãy là ai chủ động lên đài định động thủ với một vãn bối như ta, lại là ai không tiếc an nguy của hoàng đế và tất cả mọi người ở sân định tru sát ta… Mà ta, từ đầu tới đuôi đừng nói là phản kích, ngay cả một đầu ngón tay đều chưa từng nhúc nhích, hiện giờ nói ngược lại ta quá đáng. Lâm gia chủ, vãn bối cả gan hỏi một câu --- mắt ngài mù rồi ư?
Ngay trước mặt mọi người chửi Lâm gia chủ mắt mùi, ngoại trừ Diệp Vô Thần, tuyệt đối chưa từng có ai làm hoặc dám làm ra, ngay cả vô số quyền quý kiến thức rộng rãi trên sân đều không khỏi có chút trợn mắt há mồm. Nhưng trúng phải cái tát vang dội này, Lâm Cuồng căn bản không thể cãi lại. Bởi vì chỉ cần sáng mắt đều nhìn thấy được chuyện này chẳng những là Lâm Viêm không biết xấu hổ khơi mào, mà sau đó vì một tiểu bối ngay cả ma lực đáy hòm đều thi triển ra, mà Diệp Vô Thần lại chưa từng động thủ.
Nói y mắt mù, quả thật không hề nói sai chút nào.
Nom cục diện lại có chút ồn ào, Long Dận rốt cuộc đã mở miệng:
- Lâm tướng quân, Lâm viện trưởng chỉ là thoát lực mà thôi, chẳng phải đáng ngại, ngươi đưa y xuống ngủ một giấc đi.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, thoát lực chỉ là nguyên nhân thứ yếu nhất. Y ngất đi, chủ yếu vẫn là nổi giận công tâm, và nhân cơ hội này trốn tránh sỉ nhục thất bại.
Lần đầu tiên bị nhục nhã như thế, hơn nữa còn ở trong tay một vãn bối của Diệp gia, Lâm Cuồng há có thể bỏ qua, nếu thật sự rời đi như vậy, Lâm gia chẳng những mất hết thể diện, mà ở trước mặt Diệp gia càng ngẩng đầu không nổi. Y chỉ vào Diệp Vô Thần giọng căm hận nói:
- Nhưng thưa hoàng thượng, thằng nhóc Diệp gia này lúc này lại bức bách nhị thúc ta gọi hắn là… Hắn đầu tiên thương tổn Khiếu Nhi nhà ta, lại làm nhục nhị thúc ta như vậy, làm nhục Lâm gia, chúng ta há có thể cam lòng!
- Ha ha, Lâm gia chủ, chuyện này trước không nói là do Lâm gia khơi mào, khi ta và Lâm viện trưởng đánh cuộc thì Lâm viện trưởng không hề phản đối, mà Lâm gia các người cũng nào từng có người đứng ra khuyên can, hoàng thượng và tất cả mọi người ở sân đều có thể chứng kiến. Hiện giờ Diệp Vô Thần ta quang minh chính đại giành chiến thắng, ngài lại nói ta làm nhục Lâm gia… Thật là hết sức đáng cười. Thì ra đường đường Lâm gia đều chỉ là hạng không biết xấu hổ nói lời không biết giữ lời, lúc trước ta còn kính ngài một tiếng Lâm gia chủ, hiện tại… Nhị thúc ngươi đều phải gọi ta là gia gia, tất cả mọi người đều có thể minh chứng, ta cho dù gọi ngươi là chắt thì thế nào?
- Ngươi…….
- Phụ thân đại nhân xin hãy bớt giận.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, rất nhanh, chủ nhân thanh âm vọt lên xinh đẹp đáp xuống trước mặt Lâm Chiến, chính là Lâm Khiếu vừa mới đi chữa thương. Lúc này vết thương dài ngoằng trên mặt hắn vẫn còn đó, nhưng đã không có gì đáng ngại. Do là vết thương ngoài da, cộng thêm là vết thương mới, cho nên có thể dễ dàng dùng Quang Minh ma pháp chữa khỏi, qua khoảng một tuần thì ngay cả vết sẹo đều sẽ hoàn toàn biến mất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Diệp Vô Thần thương tổn Lâm Khiếu mà Lâm gia không hề nổi giận quá mức. Nếu Lâm Khiếu thật sự do đó mà bị Diệp Vô Thần hủy dung, Lâm Khiếu tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cùng Lâm Chiến dìu Lâm Viêm dậy, Lâm Khiếu bình tĩnh nói:
- Phụ thân đại nhân, chuyện này đích xác là nhị gia gia đuối lý, hài nhi bị thương cũng là do hài nhi kỹ không bằng người, không trách được Diệp công tử. Vẫn mong phụ thân đại trước trước tiên hãy dẫn nhị gia gia rời khỏi.
Mấy câu này của Lâm Khiếu thoạt nhìn như tự diệt uy phong của chính mình, lại khiến mọi người thầm gật đầu, trẻ như vậy đã có khí lượng đến thế, Lâm Khiếu quả nhiên không hổ được xưng là tuấn kiệt đệ nhất Thiên Long Thành, thành tựu trong tương lai sẽ vượt lên trên cha hắn.
Lâm Chiến cố áp chế lửa giận, gật đầu về phía Lâm Khiếu, sau đó một lời không nói dẫn Lâm Viêm rời đi. Xuất phát từ tín nhiệm và hiểu rõ đứa con trưởng vẫn luôn lấy nó làm kiêu ngạo này, y biết Lâm Khiếu đương nhiên đã có ý nghĩ của riêng mình.
Ánh mắt đó của Lâm Khiếu trước khi y rời đi cũng nhìn thấy rõ ràng… Đó là để hắn hôm nay bất luận thế nào cũng phải lấy lại thể diện của Lâm gia.
Thiếu gia Diệp gia đứng yên ở chỗ cách hắn không xa, khiến hắn luôn khinh thường hết thảy, lúc này lại tạo cho hắn một loại áp lực như núi đè, ngày trước bất kể đứng ở đâu, hắn luôn là kẻ chói mắt nhất, cũng sớm đã quên được người khác tâng bốc. Mà hiện giờ đứng cùng một chỗ với Diệp Vô Thần… Từ trong ánh mắt đám người hắn loáng thoáng phát giác ra rằng, quang mang của hắn lúc này đã che phủ mình.
- Diệp công tử, lúc trước cha ta và nhị gia gia ta ngôn ngữ có chút hấp tấp, mạo phạm, vẫn mong Diệp công tử khoan dung độ lượng, có thể lượng thứ cho tâm tình của trưởng bối ta, đừng để ở trong lòng. Ngoài ra, tại hạ mặt dày thỉnh cầu Diệp công tử thu hồi ván cược lúc trước, nhị gia gia ta dù sao cũng là trưởng bối, danh dự cả đời nặng hơn cả tính mạng, thực sự khó mà chịu nổi bị phỉ báng như thế. Dẫu rằng nhị gia gia ta có nhiều chỗ không thoải mái, nhưng đối đãi như vậy quả thật hơi quá đáng. Cho nên khẩn cầu Diệp công tử hãy thu hồi, Lâm gia ta nhất định sẽ dùng phương thức khác để bồi thường với Diệp công tử.
Một hồi nói của Lâm Khiếu rất hợp tình hợp lý, ngữ khí lại thành khẩn, tuyệt không có ý ép buộc, người ngoài nghe ra sẽ cảm thấy nếu Diệp Vô Thần không đáp ứng ngược lại sẽ có đôi chút không biết đối nhân xử thế, bởi vì lúc trước tuy là Lâm Viêm khơi mào, nhưng đánh cược như vậy đối với y mà nói đích xác là hơi nóng nảy quá mức.
Diệp Vô Thần có phần bất đắc dĩ nói:
- Lâm công tử nói đích xác không sai, ta tuyệt cũng không nguyện vô lễ với Lâm viện trưởng, vô cùng muốn thu hồi ván cược. Nhưng ván cược giữa ta và Lâm viện trưởng là do hoàng thượng và tất cả mọi người ở sân chứng kiến, nếu thật sự cứ bỏ qua như vậy, há chẳng phải đã đùa bỡn hoàng thường và chư vị đại nhân một phen ư, loại chuyện này ta vạn vạn không làm ra nổi. Ôi… Ta sau này chỉ có thể tận lực tránh né Lâm viện trưởng, vừa sẽ không khiến Lâm viện trưởng cảm thấy khó chịu, cũng tránh xấu hổ, có lẽ qua thời gian dài chuyện này cũng sẽ bị lãng quên thôi.
Vẻ mặt từ bi nói một hồi, nhưng bất cứ ai đều nghe ra lời của hắn đơn giản chỉ là nói đến ba bốn chữ --- không có cửa đâu! Hơn nữa còn tiện thể lôi cả hoàng đế và hoàng thân quốc thích cao quan vọng tộc cùng vào trong đó, tuyệt đường của Lâm Khiếu, thế nhưng lại nói rất hào phóng sảng khoái, mang vẻ khoan dung độ lượng, hệt như là cho đối phương kiếm biết bao tiện nghi, chẳng những khiến Lâm Khiếu không thể phản bác, mà trông bộ dáng còn phải cắn răng cảm ơn…
- Nếu đã như vậy… Tại hạ tạ ơn Diệp công tử. –Lâm Khiếu nói, nội tâm cười khổ không thôi. Nhị gia gia thua cho hắn thì phải gọi hắn là gia gia, đay chẳng phải nói rõ trên dưới Lâm gia đều là cháu của hắn, thậm chí chắt, chít của hắn ư…
- Đừng cảm tạ đừng cảm tạ, đây là nên làm. –Diệp Vô Thần vẻ mặt độ lượng nói.
Lâm Khiếu:
- ……….
Giao phong trong ngôn ngữ, Lâm Khiếu vẫn không kiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại còn rơi xuống hạ phong. Lâm Cuồng trên khán đài đã nổi nóng đến độ râu đều đang run rẩy không ngừng, mà trong lòng Diệp Nộ thì sung sướng không thôi, thậm chí đã lên tiếng bảo Diệp Uy và Vương Văn Thù cái gì cũng không cần nói, càng không nên can thiệp, hết thảy do Diệp Vô Thần, gây nên tai vạ Diệp gia gánh vác toàn bộ… Hơn nữa, Diệp gia và Lâm gia từ trước tới giờ chưa từng hòa hợp.
Bình luận truyện