[Dịch] Thiên Thần

Chương 56 : Thân thể không sợ ngũ hành

Người đăng: 

.
Vương Văn Thù sắc mặt trắng bệch ngồi về chỗ ngồi, thở phào một hơi nặng trĩu, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh: - Thằng bé này, thật là dọa chết vi nương rồi. –Lúc nãy khi Diệp Vô Thần bị công kích tới, nàng như bị điện giật đứng phắt dậy, trái tim đều suýt nữa nhảy lên cổ họng. - Ta đã nói rồi mà, phải tin tưởng Thần Nhi. –Diệp Uy cười hắc hắc nói, đồng thời lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, nội tâm đồng dạng cũng hết sức kinh ngạc. Khi nãy nó rốt cuộc làm thế nào được. Đứa con mất tích một năm sau quay về này, rốt cuộc muốn cho họ bao nhiêu kinh ngạc đây… Hoặc nói kinh ngạc lẫn vui mừng mới chịu thôi. - Lần công kích đầu tiên. –Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói, đồng thời lộ ra một nụ nười châm biếm khó có thể nhìn kỹ về phía Lâm Viêm, đúng là hoàn toàn không đặt y vào trong mắt. Bên trong óc, lại là một mảnh nhỏ ký ức từ từ hiện lên. - Ngươi thân có đủ U Minh Ngũ Hành Thủy, Hỏa, Phong, Lôi, Thổ, Tử Vong chi lực do Thánh Kỳ Lân chúc phúc, cả đời không sợ băng tuyết gió lạnh, không sợ lửa nóng thiêu đốt, không sợ cuồng phong gió xoáy, không sợ sấm sét, không sợ khí tức tử vong. Hơn nữa giúp ngươi đem Thủy, Hỏa, Phong, Lôi, Thổ, Tử Vong sáu hệ mở ra trước, để ngươi có được năng lực thao túng và miễn dịch với sáu hệ nguyên tố này… Thánh Kỳ Lân chúc phúc…. Chính bởi vì nó, nên mình không sợ Thủy, Hỏa, Phong, Lôi, Thổ, Tử Vong, thậm chí có thể tự do thi triễn những ma pháp này ư… Lâm Viêm cố nén cơn giận và kinh ngạc trong lòng, trầm giọng nói: - Không nhìn ra tiểu tử ngươi còn có chút bản lãnh, vậy thì có gan ngươi đừng tránh! Hây! Quát lớn một tiếng, hai tay Lâm Viêm hợp ở trước ngực, một luồng hồng quang đậm đặc đến gần như chói mắt chói lói trong lòng bàn tay, đồng thời bành trướng mau lẹ. Theo sự bành trướng của hồng quang, một cỗ cảm giác nóng bỏng càng lúc càng mạnh bao trùm lên cả quảng trường khổng lồ, khiến họ phảng phất như trong nháy mắt tiến vào đầu mùa hạ chói chang. Thực lực của người có thể bước vào Thiên cấp đã ít lại càng ít, nhưng một khi trở thành Thiên Đạo cao thủ thì đủ để tung hoành thiên hạ, không ai cản nổi, không ai dám chọc ,ngay cả đế vương một nước đương nhiên cũng thừa lễ ngộ với hắn, cho nên dù là Long Dận ở sân, Lâm Viêm vẫn biểu hiện ra sự cuồng ngạo như lửa cháy bừng bừng đó. Do Thiên cấp cao thủ cực ít, bởi vậy đừng nói là đối quyết giữa Thiên cấp cao thủ, mà ngay cả thực lực chân chính của Thiên cấp cao thủ đều hiếm có người được may mắn kiến thức qua. Mà hôm nay, hỏa diễm chi lực Lâm Viêm dùng bảy thành ma lực ngưng tụ đã khiến đám người ở sân kinh hãi đến độ kinh hồn bạt vía, ngay cả Diệp Vô Thần trên mặt đều lóe lên một tia kinh ngạc. Đây chính là thực lực Thiên cấp… Không ngờ lại cường đại đến mức này, hơn nữa thoạt nhìn đây dường như vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của y. Khí thế của Hoa Chấn Thiên khi nãy đã cực kỳ kinh người, hắn tuyệt khó có thể ngăn cản, mà thực lực Lâm Viêm biểu hiện ra, so với Hoa Chấn Thiên không biết cao hơn bao nhiêu lần. Linh cấp và Thiên cấp nhìn qua chỉ cách nhau có một cấp, chênh lệch không ngờ lại khác nhau rõ rệt đến như thế. Thời gian Diệp Vô Thần tới Thiên Thần đại lục chung quy vẫn còn ngắn, hiểu biết đối với cấp độ thực lực của thế giới này cũng không phải thấu triệt như vậy. Đẳng cấp càng cao, càng khó có thể đề thăng, đây gần như là đạo lý của bất kỳ lĩnh vực nào. Từ thập cấp đến Linh cấp là một khoảng cách cực lớn, ít có người vượt qua. Mà Linh cấp đến Thiên cấp lại là một khoảng cách càng lớn hơn, một khi vượt qua, thực lực sẽ tiến vào một cảnh giới được xưng là Bán Thần trong loài người. Nhưng Thiên Thần đại lục Linh cấp trải khắp, Thiên cấp lại cực kỳ ít ỏi, bởi vì điểm mấu chốt này thực sự quá khó vượt qua, thực lực, may mắn, ngộ tính, kỳ ngộ, thiếu một cũng không được. - Cấm Hỏa – Hồng Liên Chi Tiễn! Hét lớn một tiếng, luồng hồng quang bành trướng lớn đến nửa thước kia ngưng thành một bó tiễn lửa thô dài, sau đó kèm theo một cỗ sóng nhiệt khủng bố như ngay cả không khí đều có thể cháy bắn về phía ngực Diệp Vô Thần. Vương Văn Thù lại đứng phắt lên lần nữa, trong nháy mắt tim đập nhanh hơn vô số lần. Công kích khủng bố như thế, nó thật sự còn có thể trình hiện kỳ tích như lúc vừa rồi ư? Vô số trái tim thót lên cao cao, có lẽ trong tất cả đám người đang chăm chú nhìn vào đó, nội tâm bình tĩnh chỉ có mỗi Ngưng Tuyết. Ầm! Ngọn lửa nổ mạnh, ngọn lửa màu đỏ thẫm như quả cầu lửa nổ tung bắn ra bốn phía, đồng thời cũng mau dập tắt. Nhiệt độ trên quảng trường trong nháy mắt cũng tăng đến một trình độ gần như khiến người ta không thể thừa nhận, sau đó lại rất nhanh hạ xuống trên diện rộng, từ từ hồi phục về nhiệt độ bình thường. Trong ngọn lửa nổ tung, thân thể Diệp Vô Thần văng ngược ra ngoài, thân thể cuộn tròn một cái trên không trung, sau khi đáp xuống đất lại thối lui liên tiếp bảy tám bước, đến tận khi lui đến mép đài thi đấu mới rốt cuộc ngừng lại. Đồng thời, trên mặt hắn hiện lên một tia ửng hồng. Diệp Vô Thần mạnh mẽ đề khí, cố nuốt trở về một ngụm máu tươi sắp vọt lên cổ họng. Nếu Lâm Viêm chỉ sử dụng hỏa diễm đơn thuần, có mạnh hơn nữa Diệp Vô Thần cũng sẽ khinh thường hết thẩy. Nhưng loại ngọn lửa công kích mang theo lực xung kích khổng lồ này hắn tuyệt không nguyện ý đối mặt. Tuy Lâm Viêm là ma pháp sư công lực thấp, ma lực cao, lực xung kích rót vào không thể so với Thiên cấp cao thủ loại hình vũ kỹ ngang cấp, nhưng dù sao cũng là do Thiên cấp cường giả phóng ra. Vô Thần lực hắn bảo vệ trước ngực khi nãy suýt nữa đã bị hoàn toàn đánh tan. Hơi bình phục vết thương nội phủ, Diệp Vô Thần vẫn thong thả đi về phía Lâm Viêm đang trố mắt, đồng thời bộ dáng cao cao tại thượng nói: - Lâm đại nhân, xem ra lửa của ngài chẳng qua cũng chỉ như vậy, đừng nói đốt một sợi tóc của ta, ngay cả y phục của ta đều chưa thiêu nổi. Nói xong, hắn vẻ mặt chán ghét dùng tay phủi phủi y phục nơi ngực, phảng phất như lúc nãy bị lửa của y chạm phải đều là một loại sỉ nhục. Trước người Lâm Viêm, một vệt đen vài ngoằng một mạch kéo dài đến vị trí Diệp Vô Thần đứng lúc trước. Đây đương nhiên không phải vốn dĩ đã có, mà là chiêu ‘Cấm Hỏa – Hồng Liên Chi Tiễn’ của y lúc trước đi qua với nhiệt độ cao đáng sợ trực tiếp thiêu rụi đá cẩm thạch dưới đất. Thật là ngọn lửa đáng sợ, tuyệt không phải giả. Mà Diệp Vô Thần bị đánh trúng ngay chính diện, ngay cả một chút ngăn cản đều không có lại thoạt nhìn không hề bị thương. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, họ phỏng chừng đánh chết cũng sẽ không tin. Hắn rốt cuộc đã dùng phương pháp gì! Hay là thực lực của hắn thực ra đã đạt tới mức ngay cả lửa của Lâm Viêm đều bất chấp không thèm để ý… Điều này thật có khả năng ư? - Cha, hắn thật lợi hại, thật sự… Đặc biệt đặc biệt lợi hại. –Hoa Thủy Nhu không nhịn được nói, thỉnh thoảng dùng ánh mắt len lén nhìn thiếu niên khiến người ta vô cùng khiếp sợ trên đài kia. - Đúng vậy… Con mẹ nó quá lợi hại. –Hoa Chấn Thiên trừng mắt trâu, sau đó lại ồm ồm thêm một câu: - Con mẹ nó, dạo trước sao lại không đáp ứng tiểu tử này trở thành con rể ta chứ! So với tiểu tử Lâm gia kia thuận mắt hơn nhiều. - Cha… Đừng nói tục nữa! –Hoa Thủy Nhu hơi đỏ mặt nhẹ giọng nói. Sắc mặt Long Dận vẫn luôn bình thản như nước, nhưng trong đôi mắt uy nghiêm không ngừng lấp lóe ra quang mang sắc bén. Y thấp giọng nói: - Lý lão Lưu lão, các vị có thể ngăn cản giống hắn không? - Tuyệt đối không thể! –Hai người song song không chút do dự lắc đầu. - Nếu ta đối mặt với một kích này của Lâm viện trưởng, ta nhất định sẽ tránh né trước tiên. Nếu là ngăn cản chính diện, cho dù thi triển toàn lực cũng khó tránh khỏi bị thương. Mà đón lấy không chút phòng ngự thì… Cho dù là Kiếm Thần đích thân tới cũng chưa chắc có thể đón lấy không chút thương tổn như hắn. –Một lão nhân nói, mặt đầy vẻ kinh hãi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang