[Dịch] Thiên Thần
Chương 551 : Hậu nhân Diệp gia
.
Từ Thần Chi đại lục trở về Diệp gia, trời đã sáng rõ, một loại cảm giác sảng khoái lâu không có qua tràn ngập cả người Diệp Vô Thần. Nghĩ đến Thần đế Già Tiểu Lạc cuối cùng thần thái phức tạp vô cùng giống như hận giống như oán kia, hắn không tự giác nở nụ cười một cái, lại nghĩ đến trong mê man Huyết Dạ bị hắn lăn qua lăn lại đến chuột rút, nụ cười hắn càng thêm tà ác lên, nâng lên tay trái, nhìn trên mu bàn tay ấn ký ba ngôi sao kia, hắn thấp giọng nói: "Quả nhiên như thế".
Ba cái ấn ký này từ lúc ban đầu nhạt đến không thể thấy rõ, đến sau lại mơ mơ hồ hồ, mà giờ phút này đã là rõ ràng thế chân vạc ba sao. Màu sắc ấn kí thêm đậm cũng không phải theo năng lực của hắn tăng lên, mà là một ít nhân tố khác...Ví dụ như, năm đó lần đầu tiên bị Tuyết Phi Nhan mang theo tà ác chi hỏa...Màu sắc trở nên đậm rõ ràng nhất lần đó, còn lại là bởi sau khi Ngưng Tuyết bị đánh một cái tát mà dấy lên lửa giận vọt đi.
Mà cảm giác của hắn nói cho hắn, muốn đạt tới Vô thần quyết tầng thứ bảy, cơ hội quan trọng chính là bàn tay ba cái ấn kí hình sao kì quái này. Kết hợp từng một lần lại một lần, hắn phát giác chính mình ở khi chủ động hoặc bị động hiện ra có chứa một mặt cảm xúc mặt trái, màu sắc chúng nó mới có thể theo đó trở nên đậm...Mà cảm xúc tiêu cực chỉ hướng, lại là - ma!
Lúc này, thanh âm Tư Thần ở trong đầu hắn vang lên: "Ba ba, ở lúc người rất nhỏ, thánh tâm của người cũng đã tới đỉnh phong, hiện tại ba ba cần là tà tâm cùng ma tâm, chỉ có thánh tâm, tà tâm, ma tâm đều đạt tới đỉnh phong, ba ba mới có thể trở nên lợi hại hơn".
"Ồ? ".
"Tà tâm, là phải thích gì làm đó, tâm không trói buộc cùng cố kỵ, nhưng cứu ngàn người mà lòng không vui không động, giết vạn người mà lòng không hối hận không ngại, ma tâm...Ba ba có thể tìm dì Tiểu Mạt, hoặc là các dì xinh đẹp ma đại lục song tu...Các nàng tuy rằng không có ma tâm chân chính, nhưng căn nguyên lực lượng các nàng đến từ một tên ma chân chính, có thể kích phát ma tâm của ba ba trưởng thành" Tư Thần nói xong lời nàng không biết từ nơi nào biết.
"Tiểu Mạt...Song tu?" Diệp Vô Thần biểu tình rõ ràng cứng ngắc một chút, hắn không khỏi nghĩ đến một màn Tiểu Mạt thân mình nho nhỏ kia bị chính mình áp chế dưới thân, một bên uyển chuyển hầu hạ một bên hô "phụ thân", hắn vội vàng lắc lắc đầu, khu trừ tạp niệm đáng sợ này, khe khẽ cười khổ nói: "Tư Thần, Tiểu Mạt cùng ngươi giống nhau, là con gái ta".
"Ba ba sai lầm rồi. Dì Tiểu Mạt mới không phải con gái ruột của ba ba, nàng thật ra một mực đều rất thích ba ba. Còn có, ba ba không nhớ rõ tà tâm như thế nào sao - thích gì làm nấy, lòng không trói buộc cùng cố kỵ, hi, ba ba nhất định phải cùng dì Tiểu Mạt song tu, chẳng những có thể tăng trưởng ma tâm, còn có thể tăng trưởng tà tâm".
Diệp Vô Thần suy nghĩ một chút, gật đầu mỉm cười: "Tư Thần, con nói đúng, ta hiểu rồi".
Nói trở về, đã thật lâu không mang Tiểu Mạt về địa phương nàng lúc trước dừng lại trăm năm, hôm nay trở về một chuyến cũng không tồi, thuận tiện tại cái địa phương không có người ngoài kia...Ô...Hay là đi ăn điểm tâm trước đi.
...
Ba năm sau...
"Ba ba, chúng ta đi ra ngoài chơi".
"Ừm, đừng chạy quá xa, bảo vệ tốt dì Nam Nhi của ngươi".
Diệp Vô Thần mang theo vẻ mặt mỉm cười nhìn hai tiểu cô nương nắm tay sôi nổi rời đi, các nàng luôn thích dậy sớm, sau đó chạy đến bên ngoài đi hưởng thụ không khí tươi mát nhất. Tư Thần năm nay đã sáu tuổi, trên đầu buộc hai búi sừng dê, khuôn mặt tinh xảo kia mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ tán thưởng không hổ là con gái Tà Đế, nhưng không có bao nhiêu người biết trên người tiểu cô nương non nớt này thật ra cất dấu lực lượng đáng sợ mà thần bí cỡ nào. Diệp Vô Thần chưa bao giờ sẽ lo lắng nàng một người chạy ra ngoài chơi.
Mà Nam Nhi...Ba năm trước nàng nhìn lên chỉ có năm tuổi, hiện tại nhìn qua vẫn như cũ chỉ có năm tuổi, nàng tuy rằng không có thần lực nữa, nhưng dù sao cũng là thân thể chân thần, lực lượng khôi phục cực kỳ thong thả, tuổi tăng trưởng cũng cũng là thong thả vô cùng. Người thường một tuổi đối với nàng mà nói có thể phải trăm năm ngàn năm thậm chí càng lâu, cho nên lúc ban đầu Tư Thần mỗi lần gọi nàng là dì mọi người chung quanh cảm giác được một trận không được tự nhiên, cũng may mấy năm nay đã quen...Liền ngay cả bản thân Nam Nhi cũng đã quen trạng thái một tiểu cô nương của nàng, vô luận bộ dáng nói chuyện, tính cách, làm việc đều cùng tuổi nàng càng ngày càng ăn khớp, làm cho Diệp Vô Thần một năm so với một năm không có lời nào. Thật ra hắn là rất muốn để cho Tư Thần trực tiếp đem nàng biến thành bộ dáng lớn lên sau ngàn năm vạn năm sau...
Trở về trong phòng, Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm vẫn như cũ ngủ mơ chưa tỉnh, nghe được tiếng bước chân hắn tiến vào, Ngưng Tuyết mới mở to mắt, đánh cái ngáp nhỏ, mơ mơ màng màng hỏi: "Ô, trời đã sáng rồi sao?"
"Đến, hôm nay dậy sớm một chút, ta mang bọn ngươi về Thần chi đại lục bên kia" Diệp Vô Thần xốc chăn lên, lộ ra Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm hai thân thể trần truồng. Cảm nhận được hơi hơi lạnh, Đồng Tâm cũng tỉnh lại, còn buồn ngủ đứng dậy, sau đó lại miễn cưỡng dựa ở trên người Diệp Vô Thần không chịu dậy.
Ngưng Tuyết vẫn như cũ là Ngưng Tuyết kia nhìn qua chỉ có trên dưới mười tuổi, mà cùng nàng trước đây duy nhất không giống là, vết thương trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất không thấy, làm trên dưới Diệp gia lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan hoàn mỹ kia của Ngưng Tuyết khiến cho ông trời cũng ghen tị, vô luận nam nữ tất cả đều thất thố, mở lớn miệng thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại. Đồng Tâm thì như trước là Đồng Tâm vốn có, không thể nói, ánh mắt khi thì ngơ ngác khi thì mê mang, đối mặt người khác khi lại thần kỳ lạnh lùng, chỉ có đối với Diệp Vô Thần cực kỳ si mê quấn quýt, hơn nữa, nụ cười của nàng cũng rõ ràng hơn so với trước kia. Lấy thực lực Diệp Vô Thần hôm nay, hắn muốn giải trừ nguyền rủa trên người Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm chẳng qua là chuyện dễ dàng, nhưng bất luận là Ngưng Tuyết, hay là Đồng Tâm, các nàng đều dùng phương thức của mình cự tuyệt...Bởi vì các nàng là bên người nàng Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, mà không phải Hắc Dực cùng Bạch Dực công chúa của Thần Chi đại lục, các nàng sẽ vẫn duy trì bộ dạng lúc cùng hắn gặp gỡ, vĩnh viễn ở hồi ức bọn họ, mà không muốn biến thành người khác.
Mà một nguyên nhân quan trọng hơn...Bảo trì trạng thái thiếu nữ, các nàng mới có thể không chút cố kỵ giống con mèo nhỏ lười hướng trong lòng hắn chu làm cho hắn nhìn các nàng từng chút từng chút thong thả lớn lên.
"Ồ? Đi gặp mẫu đế sao?" Ngưng Tuyết mắt sáng rực lên một chút, giang hai cánh tay để cho Diệp Vô Thần giúp nàng mặc quần áo.
"Phải. Các ngươi đã rất lâu không trở về qua. Đến, Đồng Tâm, mặc quần áo".
Sau một lát, Diệp Vô Thần dẫn Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm xuất hiện ở đại sảnh Diệp gia, Vương Văn Xu cùng Diệp Uy đều ở trong sảnh, trong tay bọn họ một người ôm một tiểu hài tử giống như phấn điêu ngọc mài, đùa chết đi được, cách rất xa cũng có thể nghe được bọn họ cười to thoải mái đến cực điểm. Vương Văn Xu ôm là một bé trai béo tròn trịa, khoẻ mạnh kháu khỉnh, tuy rằng nhìn qua chẳng qua trên dưới hai tuổi, nhưng đôi cũng là đặc biệt hữu thần. Diệp Uy ôm là một tiểu cô nương trắng nõn nà, cùng bé nam tuổi như nhau. Cũng là buộc hai búi tóc khéo léo đáng yêu tận trời, đang một bên dắt Diệp Uy tóc một bên phát ra tiếng cười non nớt như chuông bạc.
Nhìn thấy Diệp Vô Thần tiến vào, hai tiểu hài tử đồng loạt ngừng tay vui vẻ hướng về phía bọn hắn hô: "Ca ca...Tuyết tỷ tỷ, Tâm tỷ tỷ...Ca ca ôm..."
Bọn chúng phát âm rất chuẩn, không có nửa điểm cảm giác non nớt mới lạ, liền ngay cả biểu tình trên mặt cũng muốn so với bạn cùng lứa tuổi phong phú hơn nhiều. Hai năm trước, Vương Văn Xu lại là thuận lợi vô cùng sanh ra một đôi long phượng thai, cái này lại làm toàn bộ trên dưới Diệp gia đều vui vẻ hỏng rồi, liền ngay cả làm việc luôn luôn trầm ổn hạ mình Diệp Nộ cũng hận không thể khắp thiên hạ đều biết...Mà, cũng chính là một ngày đó, Diệp Vô Thần hướng bọn họ thẳng thắn, hắn, không phải Diệp Vô Thần chân chính thuộc về Diệp gia này, con trai Diệp gia chân chính đã ở sáu năm trước liền đã chết rồi...
Nếu là lúc trước, bọn họ có lẽ sẽ không chịu nổi đả kích này, nhưng Diệp gia nay lại có người nối dõi, còn là long phượng đều có, bi thương kia đến mặc dù mau, nhưng đi nhanh hơn...Bởi vì bọn họ mất đi một đứa con, lại có một đứa "con" rất tốt, một đứa "con" chân chính ngạo thị thiên hạ, cũng bởi vì hắn, hiện tại Diệp gia hiển hách đứng ở đỉnh Thiên Thần đại lục, nay, bọn họ lại có huyết mạch mới, hơn nữa sớm đã biết chân tướng Diệp Uy an ủi, đau thương vốn từ sáu năm trước ở một sau chút thời gian liền trở nên mỏng như vậy. Hiện tại bọn họ lại có cái lý do gì đi đắm chìm tại bi thương đã có thể quên đi kia.
Cũng là ở sau đó, hắn hướng Diệp Uy, Diệp Nộ, Vương Văn Xu cầu hôn, muốn cưới Diệp Thủy Dao làm vợ, cũng thông báo thiên hạ. Bọn họ tự nhiên không có khả năng phản đối, bởi vì như vậy, bọn họ là có thể trở thành người một nhà chân chính...Nhưng, thân phận Diệp Vô Thần không phải con của Diệp gia nhất định không thể vạch trần, nếu không tất dẫn phát dư luận khó có thể thu thập, cho nên, bọn họ chỉ có thể tìm người thế thân Diệp Thủy Dao, vì nàng hư cấu một cái thân thế. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể quang minh chính đại gả cho Diệp Vô Thần, không chút cố kỵ cùng hắn cùng một chỗ.
Tuổi Diệp Thủy Dao, khí chất trác tuyệt, còn có cảm tình Diệp Vô Thần đối với nàng sâu đậm đều quyết định địa vị nàng ở bên trong hậu cung của Diệp Vô Thần, liền mấy năm liên tục khinh đại nàng rất nhiều Thủy Mộng Thiền nhìn thấy nàng cũng phải cung kính gọi một tiếng "muội muội", ngay cả tính tình có vẻ không kềm chế được Gia Cát Tiểu Vũ cùng Viêm Cung Nhược ở trước mặt nàng cũng đã trở nên thành thật rất nhiều. Lúc trước, cũng là nàng loại khí chất cao quý sống cùng đều đến, người khác cả đời cũng khó lấy đào tạo mà thành hoàn toàn thuyết phục Diệp Vô Thần...Còn có lúc trước phong Thái tử Phong Lăng.
Diệp Vô Thần đem hai tiểu hài tử cùng nhau ôm qua, một tay ôm một đứa, ở trên mặt bọn chúng phân biệt hôn một cái, trìu mến nói: "Thiên Tứ, Chân Chân, ca ca hôm nay phải đi ra ngoài một ngày, các ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe cha mẹ nói, không được bướng bỉnh".
Bé nam tên gọi Diệp Thiên Tứ, tên như ý nghĩa, đây là ông trời ban cho Diệp gia bọn hắn huyết mạch chí thân. Tiểu cô nương tên Diệp Chân Chân, chân, đọc giống như là trân, tương tự là hàm nghĩa vô cùng trân quý.
"Chúng ta đều rất ngoan, so với ca ca cùng tỷ tỷ còn ngoan hơn" Hai đứa bé giọng sữa, trăm miệng một lời nói xong. Diệp Uy ở bên cạnh cười ha ha, Vương Văn Xu từ ái cười nói: "Hai đứa nhỏ này...Thần Nhi, con muốn rời nhà sao?"
"Ừm, mang Tuyết Nhi cùng Đồng Tâm đi ra ngoài đi dạo. Phụ thân, mẫu thân, con là muốn hỏi, chuyện hôn nhân của con cùng tỷ tỷ..." Cho dù ở trước mặt vợ chồng Diệp Uy, hắn đối với Diệp Thủy Dao xưng hô vẫn như cũ là "tỷ tỷ", cái này đã là một thói quen không thể thay đổi
Bình luận truyện