[Dịch] Thiên Thần

Chương 50 : Đối đầu (Hạ)

Người đăng: 

.
Lâm Khiếu mỉm cười mở miệng nói: - Diệp công tử, tính tình nhị gia gia ta có chút nóng nẩy, tuyệt không có ý nhằm vào Diệp gia, ta thay nhị gia gia tạ lỗi về phía Diệp gia. Chỉ là, kẻ này là người Đại Phong Quốc, mà Đại Phong Quốc từng nhiều lần xâm phạm Thiên Long Quốc ta, gây nên tai nạn khắp nơi, dân chúng lầm than, có thể nói mỗi một người Đại Phong Quốc đều là địch nhân của chúng ta, chúng ta há có thể cứ thế buông tha. - Ngươi sợ người Đại Phong Quốc? –Diệp Vô Thần quay đầu nói. - Lâm Khiếu ta từ khi sinh ra đã lấy Thiên Long Quốc làm kiêu ngạo, há có thể e ngại người Đại Phong Quốc! –Lâm Khiếu nhíu mày nói. - Vậy thì, người này chưa hề tạo thành bất cứ tổn hại gì với Thiên Long Quốc ta, vì sao phải bắt hắn lại? Đây chẳng phải một là biểu lộ Thiên Long Quốc ta thiếu độ lượng, không chứa chấp nổi người nước khác, hai là biểu lộ người Thiên Long Quốc ta sợ người Đại Phong Quốc họ, nhìn thấy một tên thì phải bắt một tên! Xin hỏi, có ai nghe nói qua người Thiên Long Quốc đi qua Đại Phong Quốc bị bắt vô cớ chưa? - Lời Diệp công tử tuy không sai nhưng ngươi cũng hẳn nhìn thấy bản lãnh phi phàm của người này, nếu để sau khi gã gây tai họa rồi mới bắt, thì đã muộn rồi, sẽ khiến người ta chê cười. –Lâm Khiếu không nhường nhịn nói. - Vậy bản lĩnh của Lâm công tử nếu vượt xa xa hắn, có phải cũng muốn trước tiên bắt hắn lại, tránh gây ra tai họa hay không? –Diệp Vô Thần cười nói. Lâm Khiếu hơi có vẻ bất đắc dĩ lắc đầu: - Ta là người Thiên Long Quốc, mà hắn, là người Đại Phong Quốc đối địch với Thiên Long Quốc ta! - Xin hỏi Lâm công tử có chứng cứ nào xác nhận hắn là người Đại Phong Quốc? - Diệp công tử hẳn cũng nghe thấy rồi, đoản đao trong tay hắn tên là Phá Phong Nhận, vốn là vật của Chiến Thần Phong Triêu Dương của Đại Phong Quốc, nếu hắn không phải người Đại Phong Quốc, sao có thể có vũ khí của Chiến Thần Phong Triêu Dương. - Ồ, thì ra là thế, thụ giáo! –Diệp Vô Thần rất khiêm tốn gật đầu, vẻ mặt chợt tỉnh ngộ. Sau đó dời bước đến trước mặt Lãnh Nhai đang ngồi trên đất, tay trái vỗ nhẹ vào bả vai hắn một cái, tay phải nhẹ nhàng đoạt lấy Phá Phong Nhận trong tay hắn. - Như vậy, hắn đã không còn Phá Phong Nhận gì gì kia nữa rồi, có phải đã có thể chứng minh hắn không phải người Đại Phong Quốc hay không. Mà thanh Phá Phong Nhận này bây giờ ở trong tay ta, Lâm công tử có phải định cho rằng ta là người Đại Phong Quốc, sau đó bắt lấy ta hay không? –Diệp Vô Thần ngắm nghía đoản đao màu xanh trong tay, vẻ mặt nghiền ngẫm nói. Lãnh Nhai kinh dị ngẩng đầu liếc Diệp Vô Thần. Bởi vì nơi tay trái hắn vừa vỗ xuống truyền tới một cỗ noãn lưu kì dị, lại khiến vết thương đầy máu nơi ngực phải của hắn ngừng đau đớn một cách kì dị, cũng ngưng chảy máu. Thanh âm Lâm Khiếu dừng lại, lắc đầu nói: - Diệp công tử có phần hơi cưỡng từ đoạt lý. - Chỉ dựa vào một kiện binh khí thì đã tùy tiện nhận định thân phận của một người, nói đến cưỡng từ đoạt lý, tại hạ ở trước mặt Lâm công tử thật là cam bái hạ phong. - Lời Diệp công tử không phải không có lý, nhưng thân phận hắn quá mức đặc thù, bởi vì Phá Phong Nhận dù sao cũng liên quan tới Phong Triêu Dương của Đại Phong Quốc. - Vậy xin hỏi Lâm công tử, năm xưa Phong Triêu Dương có từng theo Đại Phong Quốc xâm nhập Thiên Long Quốc ta, hoặc dùng bất kỳ phương thức khác xâm phạm Thiên Long Quốc ta không. -… Điều này quả thật chưa từng. - Nếu đã như vậy, Phong Triêu Dương và Thiên Long Quốc ta căn bản không có bất cứ thù oán nào, chỉ là y dùng lòng trung thành và tự do của mình hoàn toàn dâng hiến cho Đại Phong Quốc, bảo vệ thứ mình cần bảo vệ, lại chưa từng giúp Đại Phong Quốc làm chuyện tàn ác. Dám hỏi y đáng kinh hay đáng hận? Mà chúng ta có nên gián tiếp nhằm vào Phong Triêu Dương, từ đó dẫn tới lửa giận của y hay không đây? - …… - Vả lại, nơi đây chẳng những có Lâm công tử ngươi, lại không biết có bao nhiêu tiền bối cao thủ có thể dễ dàng bắt người tên Lãnh Nhai này, nếu hắn thật sự có dụng tâm hiểm ác, hắn há có thể tới nơi đây, hơn nữa dễ dàng lộ ra Phá Phong Nhận như thế. Chính bởi hắn không hề có tâm tư khác, chỉ đơn thuần là tới tham gia thi đấu, cho nên hắn mới không chút cố kỵ sử dụng Phá Phong Nhận. Hắn quang minh lỗi lạc như thế, mà nếu chúng ta đối với hắn như vậy, truyền ra ngoài, Thiên Long Quốc chúng ta sẽ được ca ngợi hay là nhạo báng đây? Hai người đều toàn thân áo trắng, mặt mang theo nụ cười mỉm, giọng điệu đối đầu, không hề nhượng bộ lẫn nhau, cả sân đấu nhất thời trở nên im thin thít, ai nấy đều nghe đến trố mắt cứng họng. Khiến họ không cách nào tiếp thụ nổi nhất chính là, Lâm Khiếu dưới hàng loạt lời lẽ sắc bén của Diệp Vô Thần mơ hồ rơi vào thế hạ phong. Hắn thật là thiếu gia vô dụng không đỡ nổi của Diệp gia ư? Hay là hắn mấy năm nay đều luôn ẩn nhẫn, đều đang giả trư ăn thịt hổ, dùng ngày hôm nay để bất ngờ nổi tiếng. Vương Văn Thù dụi mắt mình hết lần này tới lần khác, trợn tròn mắt lẩm bẩm: - Đó… thật là con ta ư? - Lãnh Nhai kia là người Đại Phong Quốc, ai nấy đều bài xích, lúc trước ngay cả ta đều cảm thấy cho dù xử quyết hắn ngay đương trường cũng không có gì không ổn. Bảo vệ hắn vốn nên rơi vào tình thế xấu tuyệt đối, thậm chí còn có khả năng bị tất cả mọi người bài xích. Nhưng Thần nhi miệng lưỡi khéo léo, từ từ nhắm trúng chỗ yếu hại, tránh né mâu thuẫn giữa Thiên Long và Đại Phong Quốc, thành công dẫn dắt tư duy của mọi người đi theo nó, ngay cả Lâm Khiếu cũng không ngoại lệ. Hiện giờ ta thậm chí cảm thấy xử trí Lãnh Nhai kia thật sự là rất rất không nên. Thần nhi… đã không phải Thần nhi chúng ta từng biết rồi. –Diệp Uy bình thản nói, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười như có như không. Mất đi trí nhớ, giành được cuộc sống mới. Đây có lẽ là một sự ban ơn của ông trời đối với Diệp gia. Tính tình của Hỏa hệ ma pháp sư đại đa số đều dữ dằn như lửa, lúc nãy bị Diệp Vô Thần trắng trợn chỉ trích đã nghẹn một bụng lửa giận, lúc này thấy Lâm Khiếu hiển nhiên rơi vào thế hạ phong, Lâm Viêm rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, ‘xoạt’ một tiếng đứng dậy, chỉ vào Diệp Vô Thần hét lớn: - Nhãi con Diệp gia! Ngươi luôn mồm bảo vệ tên người Đại Phong Quốc này rốt cuộc có dụng ý gì? Lão phu hôm nay chính là muốn bắt người này, cho dù thật sự chọc giận Phong Triêu Dương thì làm sao, lão phu há sợ một con chó săn của Đại Phong Quốc! - Ha ha ha ha… -Diệp Vô Thần nghe vậy liền cười như điên như dại, vẩy quạt ngọc trong tay nói: - Lâm viện trưởng xem ra tuổi tác đã cao, chẳng những lỗ tai có vấn đề, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu có vấn đề rồi. Ta sinh ra ở Diệp gia Thiên Long, chưa từng đi tới Đại Phong Quốc, thì sao có thể bảo vệ Đại Phong Quốc. Ta bảo vệ chính là danh vọng và danh dự của Thiên Long Quốc chúng ta, bảo vệ chính là tôn nghiêm của Thiên Long Quốc chúng ta! Ta ngược lại muốn hỏi ngài một câu, ngài vì một người như vậy thậm chí tuyên bố không tiếc chọc giận Phong Triêu Dương, Phong Triêu Dương thân là Chiến Thần, sự cường đại của y đủ để rung chuyển trời đất, ngoại trừ Kiếm Thần Sở Thương Minh của Thiên Long Quốc ta, còn có ai có thể ngăn cản, ngài có thể ư? Nếu Phong Triêu Dương thật sự bởi vậy mà trút giận lên Thiên Long, ngài tuổi tác đã một mớ chết thì cũng chết rồi, nhưng ngài dồn an nguy của hoàng đế bệ hạ vào đâu? Lại dồn an nguy của vô số con dân Thiên Long vào đâu? Mà có trợ lực này, Đại Phong Quốc vẫn luôn rục rịch cũng sẽ bởi vậy mà xâm phạm Thiên Long Quốc ta lần nữa… Ngài chẳng nhẽ muốn vì tư thù cá nhân, không tiếc liên lụy Thiên Long Quốc lại lần nữa đứng trước nguy cơ mất nước sao? - Ngươi… - Thêm nữa, Phong Triêu Dương trung thành vì nước, là bổn phận của con dân mỗi nước, đáng kính đáng phục, hiện giờ lại bị ngài gọi là chó săn. Ngài là đang ngầm mỉa mai tất cả thần tử tướng quân trung thành vì nước đều là chó săn ư!? Từng thau *** vô cùng lớn liên tiếp ụp lên đầu Lâm Viêm, Lâm Viêm gần như hộc máu ngay đương trường, y một tay chỉ vào Diệp Vô Thần, toàn thân run rẩy nói không ra lời, mái tóc hoa râm từng sợi dựng đứng, trong nháy mắt bắt đầu lóe lên tia lửa ‘lách tách’. Ánh mắt một bộ phận người nhìn về phía Lâm Viêm càng thêm bất thiện, mấy kẻ tính tình nóng nảy thậm chí bắt đầu lộ ra vẻ căm giận. Diệp gia công tử nói hoàn toàn không sai, Phong Triêu Dương tuy là người Đại Phong Quốc, nhưng mỗi người đều vì nước của mình, nên chẳng đúng cũng chẳng sai. Hơn nữa y vì Đại Phong Quốc cam nguyện dâng hiến cả đời mình, là hình mẫu của thần tử. Trung thần như vậy bị mắng là chó săn, đây chẳng phải gộp tất cả trung thần trong nước đều chửi vào trong đó thì là cái gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang