[Dịch] Thiên Thần

Chương 45 : Học viện hoàng gia Thiên Long

Người đăng: 

.
Diệp Vô Vân ngậm miệng không nói, trong lòng thầm cười lạnh. Với quyền thế của Diệp gia, câu nói này của Diệp Vô Thần ở trong trường hợp thông thường có lẽ không tính là khoa trương, nhưng duy chỉ có cuộc so đấu đích thân hoàng đế giám sát này thì… Kẻ không có thiệp mời thì ý nghĩa cho việc không muốn cho hắn góp mặt, hoặc lực ảnh hưởng không đủ không có tư cách góp mặt, cho dù là thiếu gia Diệp gia cũng chẳng ăn thua. Xưa kia trên dưới Diệp gia đều được liệt vào danh sách mời, ngoại trừ Diệp Vô Thần do nguyên nhân thân thể mà không cách nào góp mặt, mà khi chế ra thiệp mời lần này Diệp Vô Thần căn bản chưa trở về, cho nên tương tự cũng không có phần của hắn. Học viện hoàng gia Thiên Long ở phía đông hoàng cung, cách đây rất gần. Chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ khí thế tràn đầy hiển lộ rõ ràng, tòa học viện hoàng gia này còn được xây dựng từ rất lâu, là học viện tôn quý nhất Thiên Long Quốc, không đâu bằng được. Trong này tập hợp văn, võ, ma pháp, tất cả các hệ, lão sư ở trong đó cũng không có một ai là nhân vật đơn giản. Chỉ là, điều kiện vào học trong học viện hoàng gia Thiên Long cực kỳ hà khắc, hoặc là hoàng thân quốc thích, đại phú đại quý, hoặc khi báo danh biểu lộ ra thiên phận cực cao mà thông qua, hoặc là hoàng gia đặc biệt cho phép. Cho nên người thường tha thiết ước mơ mà không được vào. Học viện… Thứ này ở trong lịch sử Hoa Hạ cổ đại chưa từng xuất hiện qua, xem ra tuyệt đối không thể lấy Hoa Hạ cổ đại làm tham chiếu đánh giá thế giới này, Thiên Thần đại lục có quy tắc của riêng nó. Diệp Vô Thần vừa nghĩ đến đây thì đã đi tới cổng học viện hoàng gia, cổng vào lúc này có hàng tá thị vệ canh giữ, mỗi người ai nấy đều tinh mang nội liễm, hiển nhiên đều là hạng thân thủ bất phàm. Diệp Vô Vân chẳng cuống chẳng cuồng theo ở đằng sau, trên mặt lộ ra vẻ xem trò hề. - Xin hãy đưa thiệp mời của ngài ra. –Một thị vệ toàn thân giáp vàng đúng mực nói. Diệp Vô Thần lấy tờ giấy vàng nọ vung lên. Vừa thấy thiệp mời màu vàng, thị vệ đó lập tức nghiêm mặt, trên mặt lộ ra vẻ cung kính: - Công tử, mời. Diệp Vô Thần gật đầu, kéo Ngưng Tuyết đi vào. Bước chân cố ý chậm lại, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Trên giấy mời viết rõ tối đa có thể dẫn theo theo một tùy tùng, dẫn một đứa bé thì càng không có vấn đề gì. Diệp Vô Vân sửng sốt rõ ràng, trong lòng hoài nghi. Mà lúc này gã cũng đi tới trước mặt thị vệ, thị vệ đó nhìn thấy hắn liền nghiêm mặt, cung kính nói: - Thì ra là Diệp công tử, thứ cho tiểu nhân mạo muội, xin hãy xuất trình thiệp mời của ngài. Ít có người biết Diệp Vô Thần, nhưng thị vệ hoàng cung đa số đều biết Diệp gia Diệp Vô Vân. Tay Diệp Vô Vân mò vào trong ngực, nhưng cái gì đều không sờ thấy, nhất thời hơi biến sắc. Bởi vì gã nhớ rõ tối qua đã kẹp thiếp mời trong áo mình, chẳng nhẽ là không cẩn thận rơi ra ngoài, hay là… Gã bỗng nghĩ tới điều gì đó, nhướng mày, hô: - Chậm đã, Vô Thần đệ, thiệp mời trong tay đệ là của ta! - Hả? Lời này có ý gì? –Diệp Vô Thần quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ không vui rõ ràng. - Trong những thiệp mời đưa cho Diệp gia lần này vốn không có phần của đệ, tờ kia của đệ là từ đâu tới? Mà tờ trong tay ta lại vô cớ biến mất, đâu có chuyện trùng hợp như thế. Vô Thần đệ, ta nhiều lần nhường nhịn đệ, mà hiện giờ đệ lại làm cái chuyện trộm cắp với người nhà mình, thật sự là… quá khiến người ta thất vọng. –Diệp Vô Vân vẻ mặt phẫn nộ nói. - Ý của ngươi là nói ta trộm thiệp mời của ngươi? –Diệp Vô Thần sắc mặt âm trầm, đồng thời trầm mặt quay lại. - Vậy đệ dám để ta xem qua tên trên thiệp mời hay không? - Vậy ngươi mở to mắt chó của ngươi nhìn kỹ cho ta! –Diệp Vô Thần hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung lên, vứt tờ thiệp mời nạm vàng nọ lên tay tên thị vệ đang trợn tròn mắt. Gã vội vã cầm hai tay nhìn kỹ, theo đó trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, nói với Diệp Vô Vân: - Diệp công tử, đây… đây đích thật không phải thiệp mời của ngài. Diệp Vô Vân một tay đoạt lấy, lại nhìn thấy bên trên viết rõ ràng ba chữ ‘Diệp Vô Thần’, hơn nữa tuyệt không có bất cứ dấu vết xóa sửa nào, càng không có khả năng ngụy tạo. Sắc mặt Diệp Vô Vân nhất thời đổi từ đỏ sang đen, không dám nói thêm một câu nào nữa. Diệp Vô Thần giật lấy thiếp mời từ trong tay gã, cười lạnh: - Mắt chó của ngươi nhìn thấy rõ ràng rồi chứ? Thật là buồn cười, nói với ngươi một lần nữa, Diệp gia cho người một cái mạng, thì ngươi cứ ngoan ngoãn làm chó ở Diệp gia ta là được, đừng thật tự coi mình thành đại thiếu gia gì đó, ngươi tính là thứ gì. Chẳng thèm liếc Diệp Vô Vân mặt đang xanh mét, Diệp Vô Thần ưu nhã dợm bước chân đi vào trong. - Diệp công tử, nếu không có thiệp mời xin hãy trở về đi. Xin đừng làm tiểu nhân khó xử, bởi vì hoàng thượng tự mình hạ lệnh… - Hừ! Hừ giận một tiếng, Diệp Vô Vân mất hết mặt mũi không muốn nán lại thêm một giây nào nữa, lòng đầy oán hận bước mau rời đi. - Có món đồ chơi này, đời sống thật đặc sắc không ít nha. –Diệp Vô Thần cười tủm tỉm nói, khiến cho Ngưng Tuyết lén cười: - Ca ca, hắn thật sự rất đáng thương đó. - Có lẽ vậy. Gã không có thù hận gì với ta, chỉ là với thân phận ta dùng trước mắt thì thù hận quả rất lớn. Nếu đã là địch nhân từng hại qua tính mạng ‘của mình’, vậy thì chẳng cần đồng tình, mà là cho hắn xuống địa ngục, xuống địa ngục rồi vẫn phải đạp thêm một cước, khiến hắn rơi vào vực sâu vạn trượng vạn kiếp bất phục. Diệp Vô Thần hời hợt nói, Diệp Ngưng Tuyết cái hiểu cái không, chỉ có thể nhỏ giọng ứng tiếng. Đây là một quảng trường rất lớn, xung quanh nghiễm trường ngồi chật người, trung tâm là một đài thi đấu rộng rãi. Đài thi đấu này bình thường là dùng để bộc lộ thiên phú khi tân sinh nhập học hoặc cho học viên đấu nội bộ, mỗi năm cũng được dùng để đấu võ năm ấy. Trải qua đợt sàng lọc ngày hôm qua, có thể vào vòng đấu hôm nay chỉ có không tới ba mươi người, mà lúc này, thi đấu đã tới gần giai đoạn cuối, nhưng toàn trường vẫn không còn chỗ ngồi, bởi vì thi đấu càng về sau càng đặc sắc, cường giả đương nhiên đều dùng con bài ngửa sau cùng lên sân. Liếc mắt nhìn, ước chừng vẫn còn ba ngàn người đang ngồi, trong đó càng có rất nhiều tuấn kiệt, nữ tử trẻ tuổi các nơi tụ tập bình thường đều trốn trong khuê phòng hoặc học viện, hiếm khi ra ngoài. Họ sao có thể nhịn ở mãi trong khuê phòng không ra. Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết từ một góc ở đằng sau tiến vào, ánh mắt quét qua không hề phát hiện ra chỗ trống, vì thế trực tiếp đứng tại chỗ xem xung quanh. Lúc này trên đài đang có hai người lực lượng ngang nhau, một đao một rìu xé gió vù vù, mang theo tiếng ủng hộ hết đợt này đến đợt khác. Mà ánh mắt Diệp Vô Thần xuyên qua đài thi đấu, cái liếc đầu tiên là nhìn vào trung niên nam tử toàn thân mặc hoàng bào ở đối diện trung tâm, tuổi chừng bốn mươi, sắc mặt uy nghiêm, trang trọng, một cỗ uy ấp vô hình cách từ rất xa loáng loáng truyền tới. Bên người y phân biệt có hai lão nhân tóc hoa râm, sắc mặt lạnh lùng, không chút động đậy, chính là hai trong số ba Thiên cấp cao thủ bên người hoàng đế, có hai người họ ở đó, hoàng đế có thể hoàn toàn an tâm. Xem ra, người đó chính là hoàng đế Long Dận của Thiên Long Quốc. Cách Long Dận không xa, hắn lại nhìn thấy Diệp Nộ, Diệp Uy, Vương Văn Thù và Diệp Thủy Dao che nửa mặt đang ngồi cùng một chỗ. Chỉ là ánh mắt họ rơi lên sân đấu, không hề phát hiện ra hắn. Nàng không ngờ cũng tới, Diệp Vô Thần hơi có đôi chút kinh ngạc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang